Trâu Già Ăn Cỏ Non Như Thế Nào?

Trong phòng chỉ còn lại Nhiễm Tích và Hứa Diệc Châu.

Điều hòa trong phòng khách được mở rất cao rất ấm áp dễ chịu, Nhiễm Tích bọc chăn ngồi trên ghế sofa nghiêng đầu xem tivi.

Hứa Diệc Châu giúp Nhiễm Tích lấy một chậu nước nóng, kéo chân cô từ trong chăn bỏ vào chậu, sau đó ngồi bên cạnh Nhiễm Tích ôm lấy cô, khẽ hôn lên mái tóc của Nhiễm Tích.

"Mẹ anh nói, em phải dùng nước nóng rửa chân, mới đuổi khí lạnh đi được."

"Anh kể cho mẹ anh nghe sao?" Nhiễm Tích trợn to hai mắt, loại chuyện này mà cũng nói á.

"Ừ, " Hứa Diệc Châu gật đầu, "Chuyện của con dâu tương lai, bà ấy cũng phải quan tâm một chút chứ."

Con dâu tương lai? Khóe môi Nhiễm Tích cong lên, lại nghe thấy Hứa Diệc Châu hỏi.

"Bụng em còn đau không? Có muốn anh xoa một chút không?" Lời vừa nói xong đã đưa tay vào trong áo Nhiễm Tích thăm dò.

Nhiễm Tích vội vàng ngăn tay Hứa Diệc Châu lại, "Em dán miếng ấm rồi."

"Miếng ấm ấm hơn anh sao?" Hứa Diệc Châu nhướn mày.

Nhiễm Tích gật đầu, "Vâng, ấm hơn anh nhiều."

Hứa Diệc Châu chưa từ bỏ ý định, "Vậy để anh sờ thử, ừ, quả thật còn ấm hơn anh."

Nhiễm Tích bật cười, cái người này không lúc nào là không giở trò lưu manh hết.

"Đúng rồi, trên tủ đầu giường em có một cái hộp nhỏ, anh giúp em lấy đi, chính là quà anh tặng em á." Nhiễm Tích đột nhiên bảo Hứa Diệc Châu.

Hứa Diệc Châu rất nghe lời đi vào phòng ngủ lấy đồ.

Nhiễm Tích mở hộp ra, bên trong là vòng tay Hứa Diệc Châu tặng cho cô, khác với lúc đầu là Nhiễm Tích đã gắn hai đồ trang trí của Hứa Diệc Châu tặng cô sau đó vào rồi.

"Em cố ý bảo mẹ gửi lên đây cho em đó, giúp em đeo vào đi." Nhiễm Tích đưa một cánh tay ra.

Cổ tay cô gái nhỏ trắng nõn trơn mềm, đeo vòng tay vào càng làm cổ tay thêm đẹp hơn.

"Em chưa bao giờ đeo cả, cố tình chờ anh giúp em đeo vào đó, đẹp không?"

"Rất đẹp."

"Haha, em cũng thấy vậy, nhưng mà bây giờ còn phải quay phim, chờ khi nào kết thúc thì ngày nào em cũng đeo nó hết được không?"

"Được."

Cô gái nhỏ nhu thuận đáng yêu như thế, Hứa Diệc Châu nhịn không được lại hôn cô một cái.

Nước lạnh, Hứa Diệc Châu đi đổ nước, rồi giúp Nhiễm Tích lau khô chân, hai người lại làm ổ trên ghế sofa tiếp tục xem tivi.

Trong phòng khách mùi huân cơ nhàn nhạt lan tỏa, trong ti vi nam chính đang cưỡng hôn nữ chính.

"Đột nhiên anh muốn quay cảnh này quá." Hứa Diệc Châu thình lình nói một câu.

Nhiễm Tích đầu tiên sững sờ, sau đó nhẹ nhàng đánh Hứa Diệc Châu một cái, bởi vì cảnh tiếp theo là Mạch Ly cưỡng hôn Giang Tinh Nguyệt.

Hứa Diệc Châu buồn cười, rủ đầu xuống xuống chôn trong ngực cô gái nhỏ, "Anh nghe nói, mỗi cô gái đều mong muốn được một lần cưỡng hôn, em có không?"

Nhiễm Tích nghẹn cười mím môi, cái này làm sao cô trả lời được.

"Hả? Có không?" Vẻ mặt Hứa Diệc Châu cười cười, để sát vào.

"Có thì sao?" Nhiễm Tích hỏi ngược lại.

Hứa Diệc Châu nhướn mày, "Nếu như có, anh Diệc Châu liền thỏa mãn em."

Cái người này thật là! Nhiễm Tích không nói lời nào, đưa tay đánh Hứa Diệc Châu.

Hứa Diệc Châu cười lớn tránh né, bắt lấy hai cánh tay Nhiễm Tích, lại nghiêm trang nói: "Anh nói thật đó, anh thấy cảnh cưỡng hôn này cần rất nhiều kỹ năng, hay là, chúng ta lại đây đối diễn đi?"

Khuôn mặt Nhiễm Tích liền đỏ bừng, cô "Hừ" một tiếng, vạch trần anh, "Anh muốn hôn em thì có."

Hứa Diệc Châu cũng không che giấu, thoải mái thừa nhận, "Đúng vậy, là anh muốn hôn em."

Thấy gò má cô gái đỏ lên, Hứa Diệc Châu lại hỏi: "Cho hôn không?"

Nhiễm Tích quay mặt qua chỗ khác không để ý tới anh.

"Không cho anh hôn anh liền cưỡng hôn."

"Anh đáng ghét!"

Trong phòng nổi lên đầy bong bóng hường phấn.

******

Ngày thứ hai, thời tiết đã trở nên quang đãng, nhưng không khí vẫn còn hơi se lạnh.

Sáng sớm Hứa Diệc Châu đã gọi điện thoại cho Nhiễm Tích, dặn cô mặc nhiều quần áo một chút, dán nhiều miếng giữ ấm rồi mới được đi ra ngoài.

Trong thời gian nghỉ lúc quay phim, Nhiễm Tích lại trông thấy một người rất quen, là “Sinh Con Trai Gọi Hứa Diệc Châu”, bà quấn một chiếc khăn quàng cổ dày, trên tay cầm một cái hộp giữ nhiệt, đang nhìn ngó xung quanh.

Dù sao cũng đã gặp nhau mấy lần, Nhiễm Tích nghĩ chắc là bà đến xem Hứa Diệc Châu, lúc này hình như là đang tìm Hứa Diệc Châu.

"Dì ơi, " Nhiễm Tích vẫy tay gọi một tiếng, "Thầy Hứa không có ở đây, anh ấy đang ở tổ quay phim hai rồi dì."

"Tích Bảo à!" Mẹ Hứa trông thấy cô rất kích động, vội vàng chào đón, nhìn từ trên xuống dưới Nhiễm Tích một lượt, mặc dù đôi má vẫn hồng hào, nhưng vẫn có thể nhìn ra sắc mặt có chút tái nhợt, mẹ Hứa đau lòng không thôi, "Nhìn này khuôn mặt nhỏ trắng bệch rồi, đến đây, mau ngồi xuống."

Mẹ Hứa kéo Nhiễm Tích ngồi xuống một bên, đem hộp giữ nhiệt để lên bàn, mở cái nắp ra, "Dì không phải đến xem Hứa Diệc Châu, dì tới để tìm con."

"Tìm con?" Nhiễm Tích có chút kinh ngạc.

Mẹ Hứa vặn cái nắp, Nhiễm Tích ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, cảm giác có chút ngọt có chút cay.

"Đây là nước đường nâu trứng gà dì mới làm sáng nay, con uống chút đi."

"Dạ?"

Mẹ Hứa đưa Nhiễm Tích một cái chén nhỏ nghi ngút khói còn nóng hổi, "Dì nghe nói con có dì cả đến, lại còn mắc mưa, con gái không thể qua loa như thế được, đến đây, mau uống lúc còn nóng, ở đây còn nhiều lắm."

Nhiễm Tích gật đầu, "Cảm ơn dì." Cô cúi đầu nếm thử một miếng, có hơi nóng.

"Phải uống nóng mới tốt, ấm bụng." Mẹ Hứa tận tình khuyên bảo.

"Dì, làm sao dì biết con có cái kia đến? Còn biết con mắc mưa?" Cô cúi đầu xuống uống một ngụm, Nhiễm Tích đột nhiên hỏi.

Mẹ Hứa "Hì hì" cười một tiếng, ý tứ sâu xa, "Con quên rồi à, dì có người quen ở đây."

"À à." Nhiễm Tích gật đầu liên tục, Sinh Con Trai Gọi Hứa Diệc Châu đúng là có người trong giới, chao ôi? Đợi chút, vì sao lại nói "Con quên rồi à?" Cô nên biết sao? Lẽ nào, cô bị phát hiện rồi?

Nhiễm Tích há to miệng, ánh mắt nhìn về phía mẹ Hứa cũng hơi thay đổi, cảm giác như bị người khác nhìn thấy hết sạch mình.

Mẹ Hứa cũng ý thức được mình lỡ lời, vừa định nói một hai câu giải thích, Chu Giang đã từ xa chạy tới, chạy đến bên cạnh hai người, cười tủm tỉm nói:

"Mẹ Hứa, dì tìm được chị dâu nhỏ rồi sao, chớp mắt cái dì đã biến mất tiêu, con còn tưởng dì bị lạc đường, còn đang lo lắng đi tìm dì."

"Mẹ Hứa?" Nhiễm Tích lặp lại từng chữ.

"Đúng vậy, em không biết sao? Hôm phỏng vấn không phải là mẹ Hứa đã đến đây rồi sao, còn mua rất nhiều đồ ăn ngon cho em, anh nghĩ hai người phải biết rõ nhau rồi chứ." Chu Giang không để ý bầu không khí của hai người có chút lúng túng, vẫn tiếp tục nói.

Mẹ Hứa đưa tay đánh Chu Giang một cái, "Được rồi, con nói đủ rồi."

Chu Giang cười ha ha, "Thôi dì tìm được người rồi, vậy con quay lại chỗ anh Hứa, mẹ Hứa con nói nhỏ cho dì biết, buổi chiều anh Hứa cùng chị dâu nhỏ sẽ diễn cảnh hôn đó!" Nói xong, Chu Giang liền như một làn khói chạy biến mất.

Nhiễm Tích và mẹ Hứa đưa mắt nhìn nhau.

Mẹ Hứa lên tiếng phá vỡ bầu không khí lúng túng, "Khụ khụ, một lần nữa dì xin tự giới thiệu, dì là Sinh Con Trai Gọi Hứa Diệc Châu, ách, dì cũng có con trai, tên là Hứa Diệc Châu."

Nhiễm Tích cảm giác đầu óc mình vẫn còn hơi mơ hồ, "Ách, con chào dì, con không biết chuyện này. Với lại, dì biết Nho Nhã Tiếc Tiếc kia là con không?"

"Ha ha, biết chứ, con dì nói cho dì biết." Mẹ Hứa không chút do dự liền bán đứng Hứa Diệc Châu.

"Thầy Hứa cũng biết tên Wechat của con sao?" Nhiễm Tích cảm thấy lượng tin tức quá nhiều, cô ngày ngày ở trên Wechat gọi Hứa Diệc Châu anh Diệc Châu, gọi nam thần, thân ái... Cảm giác bị phát hiện không tốt chút nào.

Mẹ Hứa cười một tiếng, vỗ vỗ tay Nhiễm Tích, an ủi cô: "Không có việc gì, sự thật bại lộ, chúng ta đều hiểu rõ."

Nhiễm Tích cảm thấy nét mặt mình bây giờ nhất định rất khó coi.

Mẹ Hứa còn nói: “Con đều đã biết rõ, có muốn thay đổi cái gì không?"

"Thay đổi cái gì cơ ạ?” Nhiễm Tích không hiểu ý của mẹ Hứa.

Mẹ Hứa ý tứ sâu xa cười một tiếng, đưa tay nhẹ nhàng vỗ tay Nhiễm Tích một cái, vẻ mặt lại còn mang chút ít ngại ngùng, "Còn dì cái gì, không phải là nên gọi mẹ sao?"

Nhiễm Tích: "??"

"Ha ha, chỉ đùa một chút, lần sau dì sẽ cùng ba Hứa đến, gọi cả ba mẹ con đến nữa, tất cả chúng ta cùng nhau thay đổi, được chứ!"

Nhiễm Tích nở nụ cười, "Dì à, dì thật đáng yêu."

"Đừng đừng đừng, không có, con mới đáng yêu."

******

Cùng lúc đó, đoàn làm phim đang quay cảnh diễn dưới nước.

Chu Nhĩ Nhã vào vai Linh Lễ bị rớt xuống nước, một gia đinh phải nhảy xuống cứu cô ta.

Gia đinh là diễn viên quần chúng, liên tục phạm sai lầm, làm Chu Nhĩ Nhã bị ngâm dưới nước trong một thời gian dài.

Chu Nhĩ Nhã sắc mặt tái nhợt, run lẩy bẩy.

Trợ lý Chu Nhĩ Nhã là Lý Thục Quân không nhịn được nữa, "Phó đạo diễn, anh xem Nhĩ Nhã ở dưới nước lâu như thế, thời tiết còn lạnh như vậy, chúng ta đừng quay nữa."

Phó đạo diễn không kiên nhẫn lườm cô ta một cái, "Phim trường không cần tiền thuê à? Cô muốn nói không quay liền không quay?"

Lý Thục Quân bị đạo diễn la sợ hết hồn, nhìn Chu Nhĩ Nhã trong nước giãy giụa, lại xoay mặt nói với phó đạo diễn: "Vậy, nếu không phó đạo diễn đổi diễn viên đi, anh xem diễn viên này tuyệt đối không chuyên nghiệp, diễn có một đoạn mà NG nhiều lần như thế."

“Cô cho rằng diễn viên quần chúng dễ kiếm lắm sao? Sao cô biết diễn xuất của người ta không tốt? Cô không cho người ta cơ hội luyện tập, sao kĩ năng diễn xuất của họ tiến bộ được?"

Lý Thục Quân lại bị nghẹn lời, lại nhớ đến cái cớ ngày hôm qua, nói: "Phó đạo diễn, Nhĩ Nhã nhà chúng tôi thân thể không thoải mái, có dì cả đến, ngâm ở trong nước liên tục như thế cũng không tốt."

"A, cô xem thường tôi như vậy? Dì cả đến, ngày hôm qua không phải đạo diễn Vương vẫn quay sao, sao đến tôi lại như thế? Cô xem thường tôi là phó đạo diễn đúng không?"

"Không có không có, tôi nào dám." Lý Thục Quân phẫn nộ mà quay về.

Hứa Diệc Châu đứng một bên nhìn, cô ta vẫn chưa từ bỏ ý định, đi tới gần anh.

"Anh Hứa, anh xem Nhĩ Nhã ngâm ở trong nước lâu như thế, thời tiết lại lạnh như vậy, với một cô gái sẽ khiến thân thể không tốt. Phó đạo diễn có phải là cố ý chơi Nhĩ Nhã chúng tôi không." Chu Nhĩ Nhã dù sao cũng là đàn em của Hứa Diệc Châu, Hứa Diệc Châu cũng không thể ngồi nhìn mặc kệ.

Ai nghĩ, Hứa Diệc Châu chỉ là "À" một tiếng.

Lý Thục Quân lại hỏi: "Anh Hứa, anh không giúp Nhĩ Nhã một chút sao?"

Hứa Diệc Châu bĩu môi, "Là tôi yêu cầu như vậy."

"Hả? Vì, vì sao?" Lý Thục Quân cảm thấy có chút lạnh cả người.

"Cô không biết sao?" Hứa Diệc Châu nhàn nhạt liếc cô ta một cái, rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui