Trâu Già Gặm Cỏ Non FULL


Edit: Fuly
Tài xế ngồi ở trong xe, tâm thần bất định: sẽ không xảy ra vấn đề chứ?
Tài xế Tiểu Phương đi theo ông chủ nhà anh nhiều năm, cũng có nghe danh Tằng Lão —— ông ta tuyệt đối là một lão đầu biến thái! Biến thái đến mức nào? Thử suy luận thế này đi, bạn có thể tùy tiện bắt lấy một cô gái trên đường nói: "Làm cháu gái của ta đi", không? Đúng là tùy tiện bắt lấy một người, chỉ bằng một cái liếc mắt thoáng qua, nói trắng ra là, chỉ nhờ vào biên độ chuyển động của tròng mắt mà thôi!
Thêm một ví dụ khác, bạn có giữa mùa đông muốn uống nước lạnh, giữa ngày hè muốn uống nước nóng, lúc tức giận, mặc kệ nước lạnh, nước nóng gì cũng hắt lên người người ta.

.

.

.

.

.

Bạn nói biến thái không?
Tiểu Phương còn nhớ rõ mùa đông năm kia, lão đầu đó dội thẳng một ly nước lạnh lên người ông chủ, cốc nước còn bốc ra hơi đó! Ông chủ sửng sốt, nhịn nhiều giờ không động, cuối cùng, sau khi về nhà miệng bị cóng đến tím bầm, ngày thứ hai còn vinh quang bị cảm.
Lúc này đây? Ông chủ tự chuẩn bị trà hoa cúc lạnh, chẳng lẽ lại định một lần nữa.

.

.

.

.

.
Phòng Khách sạn.
Một ông lão tóc bạc trắng ngồi trên ghế sa lon, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, quan sát một vòng từ trên xuống dưới, trong mũi thỉnh thoảng phát ra tiếng hừ lạnh, như có rất nhiều bất mãn.

Không biết qua bao lâu, ông mới lạnh giọng mở miệng: "Đừng tưởng rằng mặc áo khoác vào thì anh liền tránh được."
Lão Thẩm cười đến khiêm tốn, gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Điều này càng thêm chọc giận lão đầu, ông cầm chiếc ly duy nhất bên tay lên ném về phía Thẩm Tiếu Ngu, đáng tiếc chiếc ly không đi theo hướng chuẩn, sai chệch mục tiêu: "Vừa thấy bộ dạng quỷ quái này của anh là lão đầu ta liền tức giận.

Cháu gái bảo bối của ta sao lại coi trọng loại người như anh chứ!"
Lão Thẩm yên lặng đưa bình giữ nhiệt trên tay qua, cười nói: "Uống chút trà lạnh hạ hoả, cẩn thận bệnh huyết cao của người lại tái phát."
Lão đầu cầm cái ly, giơ lên, định ném đi.

Nhưng ánh mắt vô tình liếc qua một cái, thấy những cánh hoa cúc phiêu tán trên mặt nước, cuối cùng vẫn để xuống.

Ông ho hai tiếng: "Tên tiểu tử đáng chết này! Nói đến trà hoa cúc, vẫn là cháu gái của ta pha ngon nhất, mỗi lần anh phạm sai lầm con bé đều pha cho ta một ly trà hoa cúc, còn anh, lại luôn mượn tên con bé để đối phó với lão nhân ta.

.

.

.

.

.


Ai, Tâm Tâm đáng thương của ta."
Nghe thấy hai tiếng "Tâm Tâm", Lão Thẩm có chút thất thần, biểu tình cũng nhu hòa đi, trong đầu thoáng qua vài mảnh vỡ kí ức.

Tâm Tâm, Hàn Tâm, đây là người con gái đầu tiên khiến anh rơi lệ, Lão Thẩm không kìm được, khẽ thở dài.
Lão đầu vẫn còn ở bên cạnh liến thoắng không ngừng, Lão Thẩm trầm mặc chừng mười giây, cuối cùng mở miệng: "Tính từ lần từ biệt trước, cũng đã hai năm không gặp, nhìn thấy thân thể người vẫn khỏe mạnh, con cũng cảm thấy mừng, bởi vì chuyện người đồng ý với con ba năm trước có thể thực hiện rồi."
Tằng Lão nhớ lại: ba năm trước, vì nhận lại được cháu gái, quả thật ông đã đồng ý với một yêu cầu của hỗn tiểu tử này, lúc đó hắn bảo "sau này sẽ nói".

Nếu sớm biết hôm nay tiểu tử kia sẽ mang chuyện này đến đòi nợ, ông tuyệt đối sẽ một cước đạp bay hắn.

Ai, đúng là tiểu tử giảo hoạt.
Lão đầu nuốt ba ngụm trà hoa cúc, giọng nói ấm áp hơn một chút: "Nói đi, muốn ta làm cái gì?"
Lão Thẩm mỉm cười: "Rất đơn giản, nhận bà xã của con làm cháu gái thôi."
Phốc —— ngụm trà hoa cúc trong miệng bị lão đầu phun ra ngoài, có không ít giọt dính lên bộ râu bạc trắng của ông, giống như những hạt sương sớm vương trên đám lau sậy.

Lão đầu trợn to hai mắt, cả mặt lộ rõ vẻ không thể tin: "Tiểu tử thối! Lão đầu ta là người tùy tiện như vậy sao? Hơn nữa, bà xã anh không phải là tình địch của cháu gái ta sao, ta tuyệt đối sẽ không.

.

.

.

.

."
Tằng Lão còn chưa nói hết, đột nhiên lại đổi ý: "Khụ khụ, để ta gặp mặt đã, nếu nhìn hợp mắt, ta sẽ nhận." Ông nghĩ: cần phải nhìn yêu nữ đã trói chặt được Thẩm Tiếu Ngu này một lần đã, xem thử cô rốt cuộc có bản lãnh gì mà làm được chuyện đến cả cháu gái bảo bối của ông cũng không thể.
Đôi lông mày trắng như tuyết của Tằng Lão bỗng nhúc nhích, khóe miệng khẽ nâng lên.
**
Tiểu Phương cầm khăn lông khô, giật mình nhìn ông chủ bình yên vô sự ra khỏi cửa, vội vàng giấu khăn đi.
Lão Thẩm đang bước lên xe chợt dừng chân, quay đầu hỏi một câu: "Mấy ngày nữa đưa phu nhân tới đây gặp Tằng Lão, nhớ, cậu phải đi vào cùng cô ấy.

Giống như hôm nay vậy, chuẩn bị khăn lông khô, quần áo sạch, cả canh gừng.

Bảo cô ấy đừng vội về nhà, ở trong khách sạn tắm nước nóng." Lão Thẩm chỉ chỉ sau lưng Tiểu Phương.
Tiểu Phương 囧囧, chỉ còn biết gật đầu.
Trong lúc xe chạy, Lão Thẩm rất trầm lặng, giống như đang nghiêm túc suy nghĩ một vấn đề nào đó.

Tiểu Phương không dám quấy rầy, chỉ chuyên chú lái xe.
Qua một đoạn đường, ông chủ bỗng nhiên lên tiếng: "Tiểu Phương, nếu như cậu cưới vợ, cậu có nói với cô ấy về người yêu trước kia của mình hay không?"
Tiểu Phương khó hiểu "À?" một tiếng.

Đợi lúc kịp phản ứng, mới nhức đầu nghĩ cách trả lời cho câu hỏi này.

Anh âm thầm xây dựng hai bản thảo, tính toán mọi thứ chu toàn, định phát biểu——
Liền nghe ông chủ cười: "Là ta hồ đồ, cậu còn chưa từng yêu đương, kiếm đâu ra người yêu trước mà nói."
Phốc —— Tiểu Phương thật muốn hộc máu! Ông chủ lại nhẫn tâm đâm ngang một cây Đồ Long đao xuyên ngực anh như vậy! Thật đúng là làm người ta tổn thương mà.

.

.

.


.

.
**
Tầng lầu nào đó trong ký túc xã Nữ sinh truyền đến một tiếng kêu như giết heo: "Cậu nhẹ tay một chút a ~~" âm cuối kết thúc bằng những tiếng run rẩy, đó là vì vết thương trên chân, trên bắp đùi khiến cô đau muốn chết.

Chú "heo" kêu như sắp bị giết này, đại danh là: Mạc Tiểu Bạch.
Tô Hoa ngừng động tác, cười bất đắc dĩ: "Chị hai, mình còn chưa xuống tay mà, cậu la cái gì ?"
Tiểu Bạch mở mắt nhìn một chút, trên đầu đầy dấu chấm hỏi: "Cậu xác định vừa rồi cậu chưa xuống tay?" Chưa được bao lâu cô lại hỏi: "Cậu thật chưa động tay à?"
"A ——" một tiếng kêu thê lương vang lên —— vẫn là "chú heo nhỏ" Mạc Tiểu Bạch.
Tô Hoa giơ quả đấm, bình tĩnh nói: "Lần này thì mình xuống tay thật."
Đắm chìm trong trong khổ sở, Tiểu Bạch đã vô lực mắng chửi người rồi, cô nằm lỳ ở trên giường yên lặng rơi lệ: cô gái này thật ác độc! Đúng là giết người cướp của mà, cô ấy nhất định đã thích mấy đồng nhân dân tệ cổ của mình từ lâu, năm tờ tiền kia vậy mà thật có sức hấp dẫn.

.

.

.

.

.
Tô Hoa xoa xoa, chà chà bắp đùi cứng ngắc của cô xong, bôi thêm một chút thuốc giảm đau, sau đó lấy bàn tay đang dính đầy thuốc mỡ vỗ một cái lên đầu Tiểu Bạch: "Lại đang nghĩ lung tung gì đó!"
Tiểu Bạch vuốt đầu, lộ ra vẻ mặt vô tội: "Mình đâu có nghĩ gì?" Nhìn Tô Hoa mở cửa đi ra ngoài rửa tay, cô chợt kịp phản ứng: "Sư thầy ơi, Tô Hoa, cậu vừa làm gì với cái đầu của mình vậy hả? !"
Đứng ở cửa, Tô Hoa ngoái đầu nhìn lại cười một tiếng, đưa tay làm động tác im lặng: "Nhỏ giọng một chút, ầm ĩ khiến hàng xóm không ngủ được là rất không có đạo đức, cậu nói có phải không?" Nói xong còn nháy mắt mấy cái.
Tiểu Bạch chỉ có thể yên lặng rơi lệ: Nha đầu hư này, hôm nay mình vì ai mà biến thành như vậy? Lại còn khi dễ mình, thật không có nghĩa khí.

Nhưng mà kì quái thật, tại sao Diệt Tuyệt chỉ bắt một mình mình nhảy, Tô Hoa lại không có chuyện gì?
Đứng ở nhà vệ sinh rửa tay, Tô Hoa có chút thất thần, hôm nay cô chạy về lớp học, cứ tưởng rằng sẽ bị Diệt Tuyệt "chỉnh" cho một trận.

Không nghĩ tới cô ấy lại không nói gì, còn bình tĩnh cho cô vào lớp.

Chuyện này thật kì lạ!
Sẽ không phải là do Lão Thẩm làm chứ? Nếu thật là anh, vậy rốt cuộc anh còn lung lạc bao nhiêu người nữa? Lão nam nhân này thật là.

.

.

.

.

.

"Ngu"!
Trong đầu Tô Hoa chợt nhảy ra một chữ như vậy, sau đó là một dấu chấm hỏi kéo đến: Tại sao? Nói cho cùng cô cũng chỉ là vật phẩm mà cha "bán" cho Lão Thẩm thôi, đối với một vật phẩm, Lão Thẩm có cần phải dụng tâm đến vậy không?
Mặc dù Tô Hoa cũng tự biết mình rất đáng yêu, rất có khí phách, người cao gầy, dáng dấp cũng rất đoan chánh.


.

.

.

.

.

Phốc, mặc dù cô có nhiều ưu điểm như vậy, nhưng cô mơ hồ phát hiện những thứ này đều không phải là mấu chốt, cho ra một kết luận thô sơ giản lược chính là: Lão Thẩm có vấn đề —— nếu chức năng thân thể ( nhất là chức năng "tính" ) không có vấn đề, vậy đó chính là trong lòng có vấn đề!
Nhưng rốt cuộc là vấn đề gì chứ, Tô Hoa cứ nghĩ mãi, thẳng đến lúc đi ngủ, trong đầu cô vẫn còn đầy dấu chấm hỏi.
Tiểu Bạch nhô đầu ra khỏi chăn: "Này, buổi tối cậu không về nhà sẽ không có vấn đề gì sao?" Cô nuốt nước miếng một cái, tay chỉ chỉ về phía cửa, lòng vẫn còn sợ hãi.

"Lão Thẩm nhà cậu sẽ không đạp cửa nhảy vào bắt người chứ? Nếu anh ta tới thật, vậy cả thân thể của mình không phải sẽ bị anh ta thấy.

.

.

.

.

."
Nửa câu sau của cô kéo Tô Hoa khỏi dòng suy nghĩ, đồng thời cong khóe miệng cười: "Yên tâm đi cô nương, Lão Thẩm nhà mình không có hứng thú với người mà trước ngực còn chưa đủ một lạng thịt!"
Tiểu Bạch cúi đầu liếc qua ngực mình, lệ đảo quanh mắt: Tại sao đến cậu cũng nói thế, Mạc Tiểu Lam như vậy, cậu cũng như vậy.

.

.

.

.

.

Ô ô, "sân bay" là lỗi của mình sao? Là lỗi của mình sao?
Thương cảm một lát, Tiểu Bạch lại nghĩ tới một chuyện khác, cũng vì vậy mà mặt cô đỏ lên, ấp úng, thật lâu mới nói ra một câu hoàn chỉnh: "Lúc cậu và Lão Thẩm gì gì đó? Cảm giác thế nào? Mình nghe nói lần đầu tiên sẽ đau, đau đến mức nào? Có phải.

.

.

.

.

." Sau đó Tiểu Bạch cô nương bắt đầu tự hình dung mệnh đề "đau đến mức nào".

.

.

.

.

.


Sự lạc đề này cũng quá xa đi, cô không định nghe đáp án sao?
Tô Hoa lật người, nhắm mắt ngủ: Tiểu Bạch hát ru con cũng không tồi.
Mùa đông trời lạnh, nhưng thân thể Lão Thẩm lại ấm áp như cái lò sưởi, ôm anh ngủ rất thoải mái, căn bản không cần dùng thứ khác để tăng nhiệt.

Đối lập, giường đơn trong kí túc xá càng thêm vẻ lạnh lẽo.

Hơn nửa đêm, Tô Hoa bị lạnh tỉnh, mở mắt, nhìn trần nhà thật lâu, rốt cuộc âm thầm hạ quyết định.
**
Buổi sáng Tô Hoa là bị điện thoại đánh thức, thời gian ——8:13, dòng chữ hiển thị —— mẹ.
Mẹ nói, hôm nay bão tuyết, không khí rất lạnh, có thể còn có tuyết rơi, phải chú ý giữ ấm.

.

.

.

.

.

Cuối cùng, bà đột nhiên hỏi một câu: "Trưa nay con rể có thời gian không? Mẹ đã mua ít thức ăn, hôm nay các con về dùng cơm đi.

Sau khi các con kết hôn mẹ còn chưa "chiêu đãi" bữa nào."
Đối với yêu cầu của lão mẹ, từ trước đến giờ Tô Hoa đều rất thống khoái đồng ý.
Trên đời này có người quan tâm đến mình như vậy, trời lạnh nhắc nhở mặc thêm quần áo, ngã bệnh còn lo lắng sốt ruột hơn mình, ngoài mẹ ra còn ai nữa?
Mặc áo lông, gọi điện thoại cho Lão Thẩm, nói với anh lời của lão mẹ, lại nghe thấy Lão Thẩm trầm mặc một hồi.
Chỉ là vài giây ngắn ngủi như vậy lại khiến trong lòng Tô Hoa bất ổn: Không phải anh muốn cự tuyệt đấy chứ? Nếu anh không đi, mẹ tất sẽ lo lắng có phải hai vợ chồng xảy ra vấn đề gì không, đến lúc đó.

.

.

.

.

.
"Được, bây giờ em xuống lầu đi." Đầu điện thoại bên kia truyền đến vài thanh âm vụn vặt, giống như tiếng ma sát của quần áo?
Xuống lầu bây giờ? Tô Hoa sửng sốt: Từ trong nhà tới trường học tối thiểu cũng phải mất một tiếng.

Chẳng lẽ anh cưỡi thảm bay tới?
Mặc dù nghi ngờ, nhưng cô vẫn nhanh chóng chạy xuống dưới lầu.

Khi nhìn thấy trong thế giới trắng xóa, có một chiếc Cadillac màu đen chói mắt, cô kinh hãi!
Tuyết rơi thật, bông tuyết bay bay, vương trên xe, bánh xe bị lấp trong tuyết đến mấy tấc.

Cửa xe mở, một người đàn ông mặc áo khoác màu đen bước xuống, anh còn đang sửa sang lại quần áo, tóc có chút lộn xộn, vài sợi còn vểnh lên trên, có chút khôi hài.

.

.

.

.

.
Đáng tiếc Tô Hoa không cười được, trong đầu cô chỉ có một ý niệm: Không phải Lão Thẩm đã ngồi đây cả đêm chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận