Trong khách sạn, Tằng Lão cười rất không tự nhiên, ông nhìn vào cô gái đang ngồi ở bên cạnh, lông mày màu trắng không khỏi nhảy lên: Con bé này tại sao cũng tới, sắp tới không phải nó có chuyến lưu diễn thế giới sao?
Chỉ thấy người phụ nữ kia thân hình cao gầy, tóc dài xõa vai, lúc không cười mặt mày cũng cong cong như thế, nhìn rất dịu dàng động lòng người, nếu đặt trong hoàn cảnh thời xưa đây chính là một đại gia khuê tú có tri thức hiểu lễ nghĩa, đặt ở hiện đại chính là phong cách quý phái của những cô gái đẹp.
Mỹ nhân nửa ngày không lên tiếng, Tằng Lão gấp đến nổi không nhịn được: "Ông nói Tâm Tâm này sao lại đột nhiên tới đây, thế mà cũng không báo với lão già này một tiếng?"
Người phụ nữ được gọi là Tâm Tâm mỉm cười: "Gần đây lịch diễn xuất quá dầy đặc, cho nên trở về nước nghỉ ngơi một thời gian.
Nghe nói ông cũng ở đây, nên vội vã tới đây cho ông một sự bất ngờ."
Tằng Lão nghĩ: Thì ra đây là lý do, đúng là gần đây đứa nhỏ Tâm Tâm này rất vất vả rồi, có điều lúc này nó tới đây.
.
.
.
.
.
Trước khi gặp được Tằng lão, Hàn Tâm cũng là diễn viên diễn kịch có tiếng, sau khi được Tằng lão nhận làm học trò thì trở thành một hiện tượng trong giới diễn viên, tương lai sáng lạn.
Hơn nữa khí chất của cô thật tốt, cũng không ít công ty truyền hình tìm tới cửa, chỉ là cô rất cố chấp sợ làm ảnh hưởng đến hình tượng nên khéo léo từ chối muốn chuyên tâm làm diễn viên thêm ba mươi năm nữa.
Tới cũng đã tới rồi, đúng lúc Tằng Lão có một việc muốn nói với cô, sắp sếp lại từ ngữ, Tằng Lão rối rắm mở miệng: "Tâm Tâm à, con đừng kích động, nghe lão già nói nếu lời có khó nghhe, cảm thấy khó chịu thì kêu ông dừng lại, không quan trọng.
.
.
.
.
."
Khóe môi Hàn Tâm nhẹ nhàng nhếch lên: "Ông nuội nuôi, ông là muốn nói chuyện của Tiếu Ngu chứ gì? Con đã biết, hắn kết hôn rồi.
Lần trước có gửi thiệp mời cho con, nhưng mà con lại bận đi diễn, cho nên không có tham gia."
Tằng Lão thấy Hàn Tâm vẫn bình tĩnh không có vẻ gì là tức giận, vì vậy rèn sắt khi còn nóng đem luôn chuyện của Tô Hoa khai báo: "Là như vậy, Tâm Tâm, ông sợ một mình con quá cô đơn, cho nên giúp con tìm một đứa em gái.
Cô ấy tên là Tô Hoa, là một cô gái đáng yêu rất có cá tính, con cùng cô ấy nhất định có thể hòa hợp với nhau."
Hàn Tâm xì một tiếng bật cười: "Ông nội nuôi, sao ông không nói thẳng cô ấy chính là vợ của Tiếu Ngu? Mới vừa rồi con cùng cô ấy nói điện thoại, đúng là một người vô cùng.
.
.
.
.
." Hàn Tâm dừng một chút tìm từ ngữ cho chính xác, "Một cô gái rất thú vị."
Lông mày Tằng Lão nhíu lại, trong lòng lo lắng: "Cô ấy không làm gì con chứ?"
Hàn Tâm nhớ lại đoạn đối thoại mới vừa rồi, cười: "Không có việc gì, chỉ là hẹn con ngày mai đi ăn cơm, nói là muốn gặp mặt con."
Tằng Lão một lời phủ quyết: "Đừng đi! Muốn đi, ngày mai ông đi với con, đứa bé Tô Hoa kia đúng là đáng yêu, nhưng có những lúc cũng không hề đáng yêu, ông sợ một mình con ứng phó không được."
Hàn Tâm cũng có chút giật mình: "Ông nuội, cô ấy cũng chỉ là một cô gái mới lớn so với con vẫn còn rất nhỏ, có thể làm ra chuyện gì? Hơn nữa, chuyện hẹn con ra ăn cơm Tiếu Ngu cũng biết, cô ấy làm sao có thể làm ra những chuyện không đàng hoàng? Ông cứ yên tâm đi."
Tuy nói như vậy, nhưng Tằng Lão vẫn rất lo lắng: Người mới đơn độc gặp mặt người cũ thật sự là không xảy ra chuyện gì sao?
Sau khi về phòng của mình, Hàn Tâm có chút tự giễu mà cười cười: Tô Hoa? Quả thật rất có ý tứ.
Cô bé kia ở trong điện thoại thể hiện nụ hôn hết sức khoa trương với Tiếu Ngu, Hàn Tâm nghe được cảm xúc cũng phập phồng.
Cô bé kia còn nói: "Chị gái này, hơn nửa đêm gọi điện thoại tới đây quấy nhiễu người khác làm chuyện đứng đắn, có chuyện gì ngày mai chúng ta tìm nơi nào đó hàn huyên tâm sự đi."
Nghe giọng điệu của cô, Hàn Tâm nghĩ đêm nay Tiếu Ngu nhất định sẽ khổ sở đây.
Hàn Tâm không hiểu: Chẳng lẽ đây chính là khẩu vị của Tiếu Ngu? Không thể nào.
Một đêm này quả thật Lão Thẩm chịu không ít khổ sở, khổ sở như thế nào.
Ai, nói ra thật là muốn đánh chết người, nhưng hắn khổ sở nhất chính là không nở xuống tay với bà xã đang nằm trong ngực hắn.
Kể từ sau cuộc điện thoại kia, nhất là khi Lão Thẩm thẳng thắn nói đó là điện thoại của một "Người bạn già", Tô Hoa liền chủ động áp vào trong ngực hắn, còn có ý động đậy thân thể, nhưng lại không cho phép Lão Thẩm có bất kỳ động tác xấu nào.
Một khi miệng của hắn, tay của hắn, tiểu đệ đệ của hắn có chỗ nào "Vượt rào", Tô Hoa liền lập tức dùng bàn tay lạnh lẽo hung hăng nhéo ở hai bên hông hắn, cảm giác đó.
.
.
.
.
.
Người ngoài thật sự không bao giờ hiểu.
Đêm nay, Lão Thẩm nằm bên cạnh thân thể thơm tho cùng với nổi đau của sông băng vô tận, một chữ —— mệt!
Lão Thẩm đã từng nói lên đề nghị muốn đến phòng khách "Sám hối", nhưng rất đáng tiếc bị bác.
Lý do Tô Hoa đưa ra là: "Không được, anh đi rồi, người nào sưởi ấm cho em?" Đây là câu nói hợp tình hợp lý nhất buộc hắn ở lại.
Ngày hôm sau Tô Hoa đúng hẹn đi đến.
Cô tính toán thời gian, một giây một phút cũng không hơn không kém đến khách sạn, khi đến nơi đã thấy Hàn tâm ngồi chờ.
Tô Hoa thong dong cười một tiếng: "Chị Tâm, chị tới thật sớm."
Hàn Tâm dùng ánh mắt ôn hòa quan sát người phụ nữ trước mặt: Cô ấy so với mình cao hơn một chút, mắt rất sáng, nhất là khi cô ấy cười lên, cảm giác làm lòng người khác cũng vui vẻ theo; sống mũi cao thẳng, hơi có chút phong tình.
Ngũ quan nhìn rất thuận mắt, nhất là hôm nay cô ấy còn tỉ mỉ trang điểm, càng thêm vài phần thành thục ý vị có vẻ hơi lớn so với số tuổi của cô ấy.
Hôm nay nhìn cách ăn mặc của cô bé rất có tính công kích a.
Hàn Tâm thu hồi suy nghĩ, cười nói: "Mời ngồi, ăn cái gì đi? Chị nhớ ra nơi này có cá hồi Sashimi rất ngon, trước kia chị cùng.
.
.
.
.
." Cô ý thức được cái gì, sửa lời nói, "Chị cùng bạn bè thường xuyên tới đây cũng vì điểm này, nếu không ngại em cũng thử một chút đi?"
Bị động trở thành chủ động? Muốn nói mà ngừng? Tô Hoa nghĩ mình biết vị “Bạn bè” kia của Hàn Tâm: A, không phải là chồng em, boyfriend của chị, Thẩm Tiếu ngu sao? Chỉ là cái loại trốn tránh đó của Hàn Tâm làm cho Tô Hoa cực kỳ khó chịu.
Cô cũng không phải là con cọp, lo lắng như vậy làm gì.
Tô Hoa giật giật cơ bắp trên mặt, bởi vì giả bộ cười thật là vô cùng mệt.
Tối ngày hôm qua người phụ nữ này gọi điện thoại cho Lão Thẩm, mặc dù cô gái này giải thích rằng do mới từ Mỹ trở về, không nhớ múi giờ hai nước lệch nhau, nhưng là mới vừa trở về nước cô liền vội vã gọi điện thoại cho Lão Thẩm, động cơ thật sự không trong sáng.
Cho nên Tô Hoa vừa nghe không đúng, liền đoạt lấy điện thoạt của Lão Thẩm, đồng thời hẹn thời gian cùng cô ấy gặp mặt.
Sáng nay trước khi ra cửa còn tỉ mỉ trau chuốt một phen, Tô Hoa suy nghĩ: Không thể để cho người khác cảm thấy mình quá ngây thơ, muốn giả bộ giả trang thành bộ dáng của người trưởng thành, nếu không có vẻ Lão Thẩm quá cầm thú đi —— mặc dù hắn chính là một cầm thú.
Ai, Tô Hoa càng ngày càng phát giác mình thật là một người phụ nữ đức hạnh.
Chỉ là, dù là một người phụ nữ đức hạnh thế nào đi nữa cũng con mẹ nó không chịu nổi Tiền Nhâm của chồng hơn nữa đêm gọi điện thoại tới đây!
Cô thu hồi nụ cười, trực tiếp nói vào chủ đề, ánh mắt.
.
.
.
.
.
Àh, coi như thiện lương: "Chị Tâm, em là người lời nói không để trong lòng..., nếu như có chỗ nào đắc tội hy vọng chị thông cảm bỏ qua cho."
Hàn Tâm nhấp một ngụm nước, thái độ ung dung: "Chúng ta thông cảm lẫn nhau thôi."
Đánh quân phải nhân lúc địch không phòng bị, Tô Hoa nhìn thế trận tổng quát có thể tiến công liền lên tiếng: "Vấn đề của em không nhiều lắm, từ tới trước tới nay có vài thứ.
Chị và Lão Thẩm quen nhau khi nào, lúc nào thì chia tay, tại sao chia tay, sau khi chia tay có còn liên lạc với nhau không? Chị cảm thấy Lão Thẩm là người đàn ông như thế nào, yêu hắn nhưng không kết hôn vậy sau khi hắn kết hôn chị có hối hận không? Còn có.
.
.
.
.
.
Tạm thời không nghĩ ra, chị trả lời mấy câu hỏi này trước."
Nói xong Tô Hoa cầm ly nước lên uống, nói có chút nhanh, cho nên miệng khô khát nước.
Hàn Tâm có chút sửng sốt, tất nhiên là vì cô bé ngồi trước mặt so với tưởng tượng của mình càng thêm thú vị —— Cô ấy hỏi cũng quá trực tiếp đi, cảm giác giống như là cô giáo ra một đề thi, để học sinh đem tất cả đáp án viết ra ngoài, còn về phần điểm số, cô giáo nắm trong lòng bàn tay.
Sau khi chuẩn bị, Hàn tâm đang muốn mở miệng làm bài thi, thì lại bị cắt đứt: "Trả lời đơn giản thôi, không cần lắm lời."
Cô bất đắc dĩ cười một cái: "Tháng 9 năm 2009 chị biết Tiếu Ngu, tình cờ gặp nhau liên tục mấy ngày, về sau gặp nhau trong buổi tiệc của bạn bè tổ chức, chị uống say đến không biết gì, sau đó chính hắn đưa chị về khách sạn, sau khi tỉnh lại hắn nói sẽ chịu trách nhiệm, cứ như vậy bắt đầu.
Một năm sau, bởi vì cả hai quá bận rộn, liên lạc càng ngày càng ít, rốt cuộc cuối năm ngoái chúng tôi chia tay, sau đó chị ra nước ngoài, không có liên lạc với hắn nữa."
Nghe đến đó Tô Hoa cảm thấy tình yêu của hai người này thật đúng là không có gì đặc biệt, lý do chia tay là bởi vì bận rộn? Lấy cớ! Nếu tình yêu đủ sâu đậm, luôn có thể tìm ra thời gian để liên lạc với nhau, nói cho cùng là tình cảm còn chưa đủ sâu thôi.
Tiếp tục nghe, phía sau mới là điểm quan trọng nhất.
Chỉ thấy bộ dáng Hàn Tâm dường như nhớ lại gì đó, mở miệng nói: "Hắn không phải một người tốt."
Tô Hoa thầm liếc mắt: Hắn không phải người tốt, vậy lúc đầu chị còn xem trọng hắn, chẳng phải chứng minh chị cũng không phải là người phụ nữ tốt!
"Hắn là một người đàn ông xấu nhưng lại ngây thơ, một lòng một dạ." Hàn Tâm cười khổ, nhớ lại ngày trước, từ năm 2009 bắt đầu lui tới với hắn, cô cũng cảm thấy trong lòng Tiếu Ngu có một người, cái đó mới là nguyên nhân quan trọng dẫn đến chuyện chia tay của bọn họ.
Cô bại bởi một người phụ nữ mà ngay cả mặt mũi cũng chưa thấy, không có một chút lực phản kháng.
Đồng thời, cô cũng rất đồng tình với cô gái trước mặt này, bởi vì cô phát hiện có người so với mình còn thảm hơn.
Khóe miệng Tô Hoa co giật một chút: Ngây thơ? Một lòng? Hai từ dùng ở trên người Lão Thẩm thật là không hợp chút nào.
Hắn chính là có bộ dáng sắc phôi* sắc lang sắc quỷ chẳng lẽ Hàn Tâm cũng không phát hiện sao? (Sắc phôi là sắc từ trong trứng, vậy mà TH cũng nghĩ ra được)
Hay là nói mình có chức năng khai phá sắc - tình của đàn ông? Nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, Tô Hoa rất muốn nghĩ lại, đáng tiếc vô tình nhìn thấy người đàn ông đứng bên cạnh chiếc Cadillac màu đen đang hút thuốc nhìn về phía mình mỉm cười.
Không khỏi tò mò: Lão Thẩm tới xem mình bị người tình cũ làm thế nào hay là xem mình làm người tình củ của hắn làm thế nào?
Nhìn cá hồi trên bàn, là khẩu vị Lão Thẩm, Tô Hoa bỏ thêm mù tạc bỏ thêm dấm, lại sặc vì chua xót.
Cô lệ nóng doanh tròng nhìn về phía Hàn Tâm: "Thật khó ăn, khẩu vị của các người cũng thật là nặng."
Lấy tốc độ nhanh nhất giải quyết xong một bàn cá hồi Sashimi trước mặt, Tô Hoa nhanh chóng đứng dậy, nói mình có chuyện muốn đi trước.
Ra cửa, cô hướng về chiếc xe Cadillac màu đen đi tới, lúc đi ngang qua người đàn ông bên cạnh thì dừng một chút, nhíu mày: "Cho anh 20 phút đến chào hỏi người tình củ."
Giữa mùa đông, Lão Thẩm đứng ở bên ngoài đợi lâu đến nổi cả người cũng muốn đóng băng, hắn vươn tay, còn chưa có đụng phải bả vai Tô Hoa, lại nghe cô cất cao thanh âm: "Mười phút! Chớ cò kè mặc cả nữa."
Nha đầu này rõ ràng đang ghen, giả bộ rộng lượng cái gì.
Khóe miệng Lão Thẩm nâng lên, đưa tay, dứt khoát kéo cô vào trong ngực, hung hăng chiếm lấy đôi môi của cô, ngàn vạn lời nói đều ở giữa răng môi của bọn họ.
Từ bên trong cửa sổ thủy tinh, chiếc đũa trong tay của Hàn Tâm từ từ rơi xuống, nhìn cảnh triền miên ở bên ngoài, sắc mặt của cô từ từ lạnh: Bọn họ cố tình?
Cô lấy điện thoại ra, âm thanh rất lạnh: "Giúp tôi điều tra một người."