Khuôn viên trường đại học A đang rất náo nhiệt, lời đồn như một thứ virus phát tán với tốc độ ánh sáng, nghe nói có một chị xinh đẹp khóc tìm Tô đại gia, nói là Tô đại gia bắt cóc em trai của cô ta, không biết bây giờ đang giấu người ở chỗ nào, cô ta nói sức khỏe của em trai mình không được tốt, nếu không uống thuốc đúng giờ, thân thể sẽ không chịu nổi, nên cầu xin mọi người giúp tìm Tô đại gia, cô ta nói chỉ cần tìm được em trai thôi, sẽ không trách cứ gì Tô đại gia cả.
Lời nói mang theo ý "tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cuộc" như thế làm dấy lên ngọn lửa nhân nghĩa cao đến vạn trượng trong lòng người nghe: Tô đại gia bị thiếu não à, bắt cóc em trai của người ta làm gì? Chị xinh đẹp thật đáng thương, thật thiện lương,.
.
.
.
.
.
Vì thế Tô đại gia có nhiều thêm không ít tước hiệu: cặn bã, yêu nữ, nhà máy phân hóa học! Nhất thời, trong lòng không ít người thúc giục cô nhanh đi đầu thai, đời sau có lẽ còn có thể làm một con heo.
Tiểu Bạch giống như một chiếc phi cơ chiến đấu khẩu chiến quần hùng, nói đến miệng đắng lưỡi khô, nhưng chẳng có chút tác dụng nào, bất đắc dĩ, cô nằm ở trong ngực Mạc Tiểu Lam khóc: "Chẳng lẽ để mặc cho Tô Mạn bôi nhọ Tô Hoa như vậy sao? Thật là tức chết mà! Tô Mạn không đi diễn kịch thật quá lãng phí, bộ dạng như cô dâu nhỏ chịu uất ức kia, thì mấy Giải Kim Mã, Bách Hoa đều chẳng lọt qua nổi tay cô ta."
Mạc Tiểu Lam sờ sờ đầu của cô: "Được rồi, không phải em đã thông báo cho Tô đại gia rồi sao, đợi cô ấy tới mọi chuyện sẽ dễ giải quyết hơn nhiều.
Em nghĩ Tô đại gia sẽ để Tô Mạn ăn nói tùy tiện như vậy à?"
"Cũng đúng, Tô Hoa nhà em chuyện khác không ra gì, nhưng bản lĩnh đối phó với tiện nhân thì vẫn còn dùng được." Tiểu Bạch nở nụ cười.
Mạc Tiểu Lam sửng sốt một chút: Ặc, được rồi, vậy cũng có thể coi là một ưu điểm.
Tiếu Giai tìm tới Tô Mạn, nói mình ghét nhất là loại hành vi khốn khiếp như vậy, nhất định sẽ giúp Tô Mạn đòi lại công đạo, vì vậy mấy người hầu dưới tay cô ta đều mai phục ở các nơi trọng điểm trong trường học, một khi Tô Hoa xuất hiện liền nhanh chóng tóm gọn, sau đó sẽ hành pháp ngay tại chỗ —— trước đánh một trận, sau đó sẽ tra hỏi rốt cuộc cô ta đã giấu người đi đâu rồi.
Tô Mạn yếu ớt hỏi một câu: "Bạn học, như vậy có được không?"
"Đối phó với loại người như vậy phải dùng biện pháp này." Cơ hội tốt như vậy sao có thể bỏ qua chứ.
Tô Mạn nhìn như bất đắc dĩ phải đồng ý, nhưng khóe miệng lại hiện lên một nụ cười ý vị sâu xa: đây chính là kết quả cô dám động đến Tô Hàng!
Đáng tiếc một kế hoạch "Tốt đẹp" như vậy nhưng lại xuất hiện tạp âm, vâng—— thật sự là tạp âm!
Một chiếc xe cứu thương cỡ nhỏ chạy vào khuôn viên trường đại học A, khi xe cứu thương chạy qua cạnh đám người Tiểu Bạch, người ngồi kế bên tài xế còn vươn tay chào bọn họ, mắt chớp chớp, trông vô cùng nghịch ngợm.
Cằm Tiểu Bạch như sắp rớt: "Mạc Tiểu Lam, đây là tình huống gì?"
Mạc Tiểu Lam cau mày: "Làm sao anh biết."
Vì vậy khi hai người này kịp phản ứng, cửa sau của xe cứu thương đã mở, vội vàng nâng chân chạy về phía đó.
Mấy người Tiếu Giai còn đang thảo luận rốt cuộc lúc nào Tô Hoa mới trở lại, thì thấy một chiếc xe cứu thương xông thẳng về phía này, căn bản không hề có ý giảm tốc độ, đám đông sợ hãi, vội vàng tìm chỗ trốn.
Ngộ nhỡ trên xe là "con trai của Lý Cương", thì có bị đụng chết cũng chẳng tìm được nơi để kêu oan rồi.
Tô Mạn cũng cả kinh, vừa nhìn —— á, xe đang chạy về phía mình.
Cô ta vội vàng né hai lần, cuối cùng vẫn chẳng trốn được.
Xe chặn đường lui của cô ta, sau đó dừng lại.
Đang lúc cô ta định thoát ra, cửa xe mở, một người đàn ông mặc áo trắng bước xuống, nhìn Tô Mạn, cười đến vô cùng rực rỡ.
Đi theo phía sau anh còn có hai vị y tá, trong tay là dây và băng dán.
Tô Mạn luống cuống: "Các người là ai, muốn làm gì?"
Áo khoác trắng thở phào nhẹ nhõm, lớn tiếng nói: "Giường 0379, Tô Mạn, rốt cuộc cũng tìm được cô, cô chạy trốn cũng xa quá nhỉ, khiến chúng tôi đuổi theo thật khổ cực mà."
Tô Mạn nghe mà như rơi vào sương mù: "Cái gì 0379? Tôi không hiểu!"
Người xung quanh lại càng thêm không hiểu, chị xinh đẹp có liên quan gì đến bệnh viện đây?
Áo khoác trắng không để ý đến, giơ tay kêu y tá tiến lên, thanh âm vừa hạ xuống, thân hình nhỏ nhắn của hai vị y tá liền nhanh chóng thực hiện "Vụ án bắt cóc", một người cầm sợi dây cột hai tay Tô Mạn ra sau lưng, một người cầm băng dán dán vào miệng cô ta, động tác nhanh chóng mãnh mẽ thật khiến người ta phải than thầm.
Sau đó áo khoác trắng cúi người tạ lỗi với đám đông, mặt mũi đầy sầu khổ: "Thực xin lỗi, là do chúng tôi trông coi bất lực, nên mới để cho cô ta trốn ra được."
Có người quá tò mò, lên tiếng hỏi một câu: "Bác sĩ, rốt cuộc cô ta bị sao vậy?"
Áo khoác trắng đang muốn lên xe, nghe được thanh âm này quay đầu lại: "Các người không biết sao? Cô ta bị bệnh tâm thần, đang tiếp nhận điều trị, mấy ngày trước thấy trên TV đăng thông báo tìm một người tên Tô Hoa, cô ta liền la lối đòi tới tìm Tô Hoa.
Ai, không nghĩ tới lại chạy đến đây thật.
.
.
.
.
." Nói xong áo khoác trắng lại khom người chào, "Thực xin lỗi, mang phiền toái cho mọi người rồi."
Mạc Tiểu Lam đỡ Tiểu Bạch, để cho cô nhìn cho rõ, nhưng vừa nghe đến giọng nói này anh thiếu chút nữa phá lên cười, thiếu chút nữa ném luôn cả Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch cũng chẳng tốt hơn gì mấy, cô trợn mắt há mồm nhìn áo khoác trắng, cằm không khép lại được: này, này.
.
.
.
.
.
Điều này cũng có thể sao?
Mặt của Tiếu Giai không nén được giận, người cô giúp lại là bệnh nhân thần kinh? Vậy chẳng phải mình cũng là bệnh nhân thần kinh sao? Mà càng thú vị chính là, lúc này, người hầu của bệnh nhân thần kinh – Tiếu Giai mang theo Tô Hoa cùng một người đàn ông đi về phía này, định thực hiện theo kế hoạch "xử tử ngay tại chỗ".
Thanh âm của người hầu vang lên trong bầu không khí trầm mặc mang theo vẻ hoạt bát đáng yêu: "Chị Giai, em mang người tới!"
Ánh mắt mọi người ném qua, có cùng một ý nghĩ: Tô Hoa tới.
Tô Mạn bị trói chặt tay chân, miệng bị bịt kín, người cũng sắp phát điên rồi, đây rốt cuộc là tình huống gì thế này, bệnh thần kinh cái gì, bệnh viện cái gì, bác sĩ cái gì, những thứ này chẳng lẽ đều là mưu ma chước quỷ của Tô Hoa? Cô ta có năng lực thế sao?
Tô Mạn oán hận nhìn chằm chằm Tô Hoa đang tiến lại gần, giùng giằng muốn thoát khỏi trói buộc, nhưng hai vị nữ y tá lại giống như hai tòa Ngũ Hành Sơn, một trái một phải kẹp lấy cô ta, khiến cô ta chẳng thể nhúc nhích được nửa phần.
Những người vừa rồi trách mắng Tô Hoa, bây giờ cũng rối rít chạy tới: "Tô Hoa, cậu đúng là xui xẻo mà, đụng phải một bệnh nhân thần kinh."
Tô Hoa nhìn áo khoác trắng một cái, lại liếc qua Lão Thẩm, tiếp đó đến người tay đang bị trói chặt, miệng bị bịt kín – Tô Mạn, thì ra đây chính là biện pháp mà Lão Thẩm nói.
Áo khoác trắng xin lỗi Tô Hoa, cô khoát khoát tay, đại lượng nói: "Thôi, không có việc gì, các người mang cô ta về đi, nhất định phải trông chừng thật kỹ, lần sau nếu làm người khác bị thương thì không tốt." Nói xong, xe cứu thương mang bệnh nhân tâm thần – Tô Mạn chạy đi.
Sau khi đám đông giải tán, Tiểu Bạch đi tới, hung hăng vỗ một cái lên bả vai Tô Hoa: "Cậu nha, càng ngày càng lợi hại mà." Nói xong lại bổ sung thêm một câu: "Lát nữa chúng ta có nên đến bệnh viện "thăm" "chị" Tô Mạn không?"
Tô Hoa lắc đầu: "Công lao này không phải của mình, cậu có thán phục thì thán phục anh ấy đi." Cô dùng miệng chỉ chỉ về phía Lão Thẩm.
Chỉ thấy Lão Thẩm khẽ mỉm cười: "Anh cũng không dám giành công, vẫn là Chu Công phục vụ chu đáo, hai cô y tá do nó mời đến từ bệnh viện tâm thần kia mới chính là nhân vật lợi hại"
Tô Hoa nghe thế, thân thể mềm mại run rẩy một trận, lại lần nữa nhận thức rõ một điều: ngàn vạn lần không thể đắc tội Lão Thẩm!
Lão Thẩm lái xe đưa Tô Hoa đến chỗ xe Chu Công dừng, hai vị y tá đã đi rồi, chỉ còn lại mình Tô Mạn nằm trong buồng xe giãy giụa.
Lão Thẩm hỏi Tô Hoa có muốn anh vào cùng không, Tô Hoa trừng mắt liếc anh một cái: "Lấy nhiều hiếp ít rất không phúc hậu đó? Anh cứ đứng ở ngoài đi."
Tô Mạn lấy ánh mắt cá chết nhìn chằm chằm Tô Hoa, nhìn Tô Hoa dùng sức kéo băng keo dán miệng mình ra ngoài, bị đau kêu lên: "A.
.
.
.
.
.
Tô Hoa, cô điên rồi, cô mang Tô Hàng đi đâu?"
Tô Hoa khẽ mỉm cười: "Hôm nay chỉ là cho các người một bài học nho nhỏ, nếu như cô còn muốn chơi, tôi nhất định theo cùng đến cùng.
Cô cũng biết, từ nhỏ đến lớn, trừ giả bộ uất ức, chẳng có chỗ nào cô thắng nổi tôi, nhưng bây giờ đến cả chiêu này cũng vô dụng rồi." Cô giơ giơ băng dán trong tay lên, "Cô có thể tiếp tục giả vờ, không sao, bệnh viện thần kinh tốt nhất chắc chắn sẽ để dành cho cô một giường.
Thật, bao ăn bao ở, còn bao luôn cả tiền nằm viện!"
Tô Mạn giận đến phổi cũng sắp nổ tung: "Cô không phải cũng chỉ là được gả cho một tên đàn ông có tiền thôi sao, đắc ý cái gì!"
Lời này khiến Tô Hoa sững sờ một chút, sau đó nở nụ cười: "Có bản lãnh cô cũng tìm lấy một người đi, như vậy cũng chẳng cần phải thương nhớ đến số tiền mồ hôi nước mắt kia của mẹ tôi."
Nói xong cô lấy ra một tờ giấy, mở nắp hộp mực, nắm tay Tô Mạn in lên đó một dấu đỏ.
Tô Mạn vừa giãy giụa, vừa điên cuồng hét lên: "Cô muốn làm gì?"
Chờ cất xong tờ giấy, xoay người xuống xe trước, Tô Hoa ngoái đầu nhìn lại, thở dài một cái: "Tô Mạn, giúp tôi chuyển lời cho mẹ cô, bà ta có từng nghĩ qua tại sao con trai mình sinh ra là một người mù chưa? Có từng nghĩ tới tại sao thân thể mình mãi vẫn không khỏe lên được không? Ha ha, nếu như không nghĩ ra, thì bảo bà ta tra từ điển thử xem hai chữ "báo ứng" có ý nghĩa gì."
Nói xong đầu cô cũng không quay lại cất bước đi thẳng.
Sau khi ra ngoài, Lão Thẩm hỏi cô định xử lý Tô Mạn thế nào, Tô Hoa mặt không chút thay đổi nói: "Ở lại chỗ này, chờ Tô Quốc Quân ký xong thỏa thuận li hôn mới thả cô ta, xem thử Tô Quốc Quân yêu thương con gái bảo bối của ông ta đến mức nào." Nói xong, đưa tờ giấy có dấu tay Tô Mạn cho anh xem.
Lão Thẩm nhìn, trên đó đề hai chữ "Di thư".
Chỉ nghe Tô Hoa nở nụ cười: "Đưa cái này cho Tô Quốc Quân, nói với ông ta, nếu ông ta và cái gia đình kia của ông ta còn xuất hiện trước mặt mẹ em nữa, em sẽ khiến di thư này biến thành thật!"
Nói xong, cô vô cùng nghiêm túc nhìn Lão Thẩm, nhỏ giọng nói: "Chuyện này không có vấn đề gì chứ?"
Lão Thẩm vô cùng phối hợp đưa ngón tay cái lên: "Rất tốt, nếu anh là Tô Quốc Quân, cũng chắc chắn sẽ bị dọa cho vỡ mật."
Tô Hoa bị chọc cười, Lão Thẩm đây là dùng tính mạng để gây cười à, anh có bản lĩnh gì, người bình thường có thể gây khó dễ được anh sao?
Đúng lúc này, điện thoại của Tô Hoa vang lên, là ở nhà điện tới, Quản gia nói: "Cô chủ, có một người đàn ông tên là Tô Quốc Quân tới nhà, lão phu nhân muốn tôi hỏi cô, là cho ba người, bảy người hay là toàn bộ lên một lượt?"
Tô Hoa nghi ngờ: "Chú quản gia, chú đang nói cái gì vậy?"
Quản gia còn chưa kịp giải thích, lão bà bà đã đoạt lấy điện thoại, khí thế mười phần: "Ba người lên, chặt một chân của hắn; bảy người lên, chặt tứ chi cùng xương sườn; toàn bộ lên một lượt, nếu may mắn còn có thể sống được."
Tô Hoa bị hù dọa : "Cô.
.
.
.
.
.
Bác, có thể có chừng mực chút được không?"
Lão bà bà trả lời thống khoái: "Tốt, vậy thì toàn bộ lên một lượt thôi."
Tô Hoa còn muốn nói điều gì, điện thoại liền bị cúp một cái vang dội.
===========