Hào hứng đọc hết mục tin tức miêu tả về bà xã mình, Lão Thẩm cười đến khóe mắt cũng xuất hiện mấy nếp nhăn.
Hơn nửa ngày, trợ lý Tiểu Trần thật sự nhìn không nổi nữa, bất đắc dĩ nhắc nhở: "Ông chủ à, anh đã cười ba giờ rồi đó, tờ báo cũng sắp bị anh vò nát rồi, chúng ta có thể làm chuyện nghiêm túc được chưa?"
Chuyện gọi là "nghiêm túc" này thật ra chính là việc đối phó với đám ký giả, những ký giả phục kích tại công ty vốn cũng không ít, nhưng bởi vì hệ thống an ninh hùng mạnh, Lão Thẩm lại không chấp nhận phỏng vấn những nội dung đã định trước, vì vậy các ký giả cũng chỉ có thể tay không mà lui.
Nhưng gần đây lại liên tiếp truyền ra tin tức về Thẩm phu nhân, khiến lửa dư luận vốn đã tắt lại lần nữa cháy lên.
Các tòa soạn báo lớn cũng thay nhau liên lạc tới công ty mong muốn có thể phỏng vấn Lão Thẩm, còn có ký giả trực tiếp "chém giết" đến công ty, định "ôm cây đợi thỏ".
Còn có chiêu kinh người hơn là "đe dọa dụ dỗ" nhân viên công ty để đạt được mục đích.
Vì vậy các đồng nghiệp khổ không thể tả.
Tiếp tân Tiểu A: ký giả đẹp trai của tuần san XX luôn hẹn tôi đi ăn cơm, ông chủ, ngộ nhỡ tôi bị "luân hãm", xin ngài hãy tha thứ cho tôi.
Kỹ thuận viên Tiểu B: ký giả xinh đẹp của tòa soạn báo dùng mỹ nhân kế với tôi đó, ông chủ, tôi sắp không chống đỡ nổi nữa rồi.
Tiểu C, Tiểu D.
.
.
.
.
.
Những việc như thế nhiều không kể xiết.
Lão Thẩm nghe xong cười cười: "Không tệ, bọn họ cũng rất có mắt nhìn, chuyên chọn những nhân viên còn chưa có đối tượng trong công ty chúng ta để ra tay, nói với bọn họ phải triển khai tinh thần "tám năm kháng chiến", kiên trì chống đỡ, cuối năm sẽ có thưởng lớn!"
Vậy mà, không riêng gì công ty bị bao vây, trường học của Tô Hoa cũng là một khu vực "gặp nạn" nghiêm trọng.
Vô số ký giả hóa trang thành sinh viên vào làm quen với các bạn học, hỏi thăm những thứ Thẩm phu nhân yêu thích cùng những nơi cô thường lui tới.
Hôm nay, Tô Hoa tập luyện trong phòng học như thường lệ, Tiểu Bạch đột nhiên chạy vào, thở hồng hộc nói: "Chị hai à, cậu mau trốn đi, nơi này không ở nổi nữa rồi."
Tô Hoa gõ một cái lên đầu của cô ấy: "Đùa gì thế, nếu lát nữa Diệt Tuyệt tới đây kiểm tra hiệu quả tập luyện mấy ngày nay của chúng ta mà thấy mình vắng mặt, ắt hẳn lại bị chỉnh một trận thê thảm rồi."
Tiểu Bạch gấp đến mức dậm chân: "Nếu cậu không đi, đám ký giả sẽ "giết" cậu chết trước! Mấy ngày nay cậu đều ở đây luyện tập cho nên không biết, các tòa soạn báo lớn nhỏ trong thành phố gần đây đang đưa tin về cậu và Lão Thẩm, bây giờ có một đám ký giả đang chờ phỏng vấn cậu, tựa đề chính là: Câu chuyện về Lolita biến thành Phượng Hoàng!"
Tô Hoa bày ra biểu tình bất đắc dĩ, cô hỏi rõ phương hướng đám ký giả đang đứng, sau đó nhấc chân chạy theo một hướng khác, vừa chạy vừa dặn dò Tiểu Bạch: "Xin nghỉ với Diệt Tuyệt giúp mình, nói "bà dì cả" của mình đến."
Tiểu Bạch đứng tại chỗ dở khóc dở cười: thật khổ thân cho "bà dì cả" nhà cậu mà.
Tô Hoa và Lão Thẩm đụng nhau ở phòng khám của Chu Công, sau khi xác nhận phía sau không có kẻ bám đuôi mới yên tâm thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Hoa hồng rực, Lão Thẩm cười, ngoắc ngoắc tay với cô: "Tới đây."
Tô Hoa nghe lời bước qua, trong đôi mắt nổi lên một tia nghi ngờ sâu xa: "Em thấy có chút lạ, Lão Thẩm, anh có phát hiện không?"
Lão Thẩm nắm mặt của Tô Hoa xoa xoa một lúc, lòng bàn tay của anh thật ấm áp, chỉ một lát khí lạnh trên đó đều bị xua đi hết.
Lão Thẩm nở nụ cười nhạt: "Lạ cái gì, nói thử một chút xem?"
Một phát bắt được hai tay của Lão Thẩm, Tô Hoa yên lặng nhìn vào mắt anh: "Em cảm thấy mình bị người ta tính kế rồi.
Ngày đó bác bảo em tham gia hoạt động từ thiện, còn giúp em chuẩn bị một phòng trang điểm, không ngờ đụng phải.
.
.
.
.
." Cô hăng hái thuật lại cảnh ngộ mấy ngày nay, càng nói càng xác định trong đó có âm mưu.
Cuối cùng cô kết luận: "Cho nên đây nhất định là do bác thiết kế, anh nói xem rốt cuộc bà ấy có ý gì?"
Lão Thẩm đưa tay vò rối mái tóc dài của cô: "Tiểu nha đầu, em đoán ra được từ lúc nào."
Nhìn bộ dạng "anh đã biết từ lâu" của Lão Thẩm, Tô Hoa liền hoài nghi luôn cả anh: "Chẳng lẽ.
.
.
.
.
.
đừng nói với em.
.
.
.
.
.
anh và bác là cùng một giuộc đấy nha?" Cô xoay người ngồi lên đùi Lão Thẩm, sau đó đưa tay đặt lên cổ anh, lấy tư thái của Thẩm Phán tra hỏi: "Khó trách ngày đó em gởi tin nhắn cho anh, anh lại hào phóng bảo em dùng "dao lớn", thì ra là.
.
.
.
.
.
Lão Thẩm xấu xa, thật bị các người hại thảm rồi.
Uổng phí em đây tin tưởng anh, kết quả anh lại cấu kết với bác lừa gạt em, làm hại em bây giờ có trường học mà không thể về, có nhà lại không thể ở, trốn trốn tránh tránh, thật đáng thương.
.
.
.
.
." Nói xong cô cúi đầu, ô ô khóc lên.
Lão Thẩm gõ một cái lên đầu cô, nở nụ cười bất đắc dĩ nói: "Tiểu nha đầu, đừng làm rộn!"
Tô Hoa ngẩng đầu lên, nhếch miệng nhìn anh cười cười: "Chuyện này cũng bị anh phát hiện."
Nha đầu ngốc này, có người nào lúc khóc lại phát ra âm thanh "ô ô" sao? Không cần sụt sịt mũi sao? Không cần nghẹn ngào gì sao? Cô cho rằng mình là xe lửa đấy à?
Nhưng Lão Thẩm vẫn là giơ cờ thẳng thắn đầu hàng: "Đúng là bác đã đào một cái hố cho em, nhưng chỉ cần quen được là tốt rồi, sau này vẫn còn có vô số hố chờ em đấy, nếu như bây giờ chỉ mới có vậy mà em đã ngã quỵ rồi, vậy thì em chờ bị chôn sống đi."
Nghe những lời đầy ẩn ý sâu xa của Lão Thẩm, Tô Hoa lại có tinh thần, cô vỗ lên vai của anh một cái: "Em nói này, Lão Thẩm, năm đó bác dùng chính cách này để đối phó anh sao? Em rất hiếu kỳ, sao anh có thể bình an sống đến bây giờ vậy?"
Lúc này Chu Công mở cửa đi vào, cực kỳ đồng tình nhìn hai người bọn họ một cái: "Nhìn hai người vẫn đang rất tốt nhỉ, còn có tâm tình nói chuyện yêu đương cơ đấy, báo cho các người một tin xấu, hôm nay Tiếu Văn Nhã đã tiếp nhận phỏng vấn, nói là mấy ngày trước, cô ta có gặp Thẩm phu nhân, còn đưa cho Thẩm phu nhân túi xách mình thích nhất nữa."
Tô Hoa ho một tiếng: "Ừ, lời này cũng miễn cưỡng coi như là sự thật.
Nhưng Chu Công này, đây mà gọi là tin dữ sao?"
Chu Công liếc Lão Thẩm một cái: "Tự cô đi hỏi Tiếu Ngu đi, anh ta còn biết rõ hơn tôi."
Chỉ thấy Lão Thẩm cười đến ung dung, nhưng vẫn không mở miệng.
Tô Hoa âm thầm cảm thấy bên trong có quỷ kế, liên tưởng đến danh sách kia của Tiếu Văn Nhã, vì vậy lại một lần nữa dùng đôi tay kẹp cổ anh, lúc này giọng nói nghiêm túc hơn rất nhiều: "Thành thật khai báo mau, có phải anh từng có quan hệ gì với cô ta hay không? Chẳng lẽ, túi xách kia chính là do anh tặng cho cô ta?"
Lần này cô xuống tay mạnh hơn, Lão Thẩm ho hai tiếng, cầu xin tha thứ: "Nha đầu, nhẹ một chút nhẹ một chút."
Dưới sự áp bức của bà xã, Lão Thẩm đành tường thuật lại chuyện xưa, nghe nói, nhiều năm về trước, Lão Thẩm có hợp tác kinh doanh với Tiếu gia, cho nên cũng từng tham dự mấy bữa tiệc do Tiếu gia tổ chức, với Tiếu Văn Nhã cũng có thể coi là quen biết.
Lúc ấy Tiếu Văn Nhã từng tấn công Lão Thẩm, nhưng Lão Thẩm thà chết không theo.
Tiếu tiểu thư cũng không phải là người dễ đối phó, cô ta tìm người tung tin mình và Lão Thẩm có quan hệ ở khắp nơi, muốn dùng dư luận bức Lão Thẩm đi vào khuôn khổ, đáng tiếc Lão Thẩm đâu phải là kẻ cam tâm bị bức bách, cho nên anh tìm người âm thầm điều tra Tiếu Văn Nhã, phơi bày cuộc sống riêng của cô ta trước con mắt công chúng, khiến thể diện của Tiếu Văn Nhã mất sạch, cũng gây khó khăn cho việc xuống tay với Lão Thẩm lần nữa.
Sau này Tiếu Văn Nhã rời đi mấy năm, chỉnh sửa dung nhan, tiếp tục quyến rũ những người trẻ tuổi khác.
Đầu óc Tô Hoa như đình trệ, vẫn chẳng hiểu nổi rốt cuộc trong này có huyền cơ gì.
Chu Công không nhịn được, trực tiếp mở miệng: "Tiếu Văn Nhã gọi con mồi của cô ta là "bảo bảo", cho nên nói cô ta đưa *túi xách của mình cho cô ý là.
.
.
.
.
.
Lão Thẩm là con mồi của cô ta! Hơn nữa còn là con mồi lần đầu tiên cô ta công khai trước mọi người, cô ta nhất định sẽ không từ thủ đoạn hốt vào tay! Bị hồ ly tinh kia để mắt tới, thật đáng thương cho các người.
.
.
.
.
."
*Trong tiếng Trung, từ "bao" (túi xách) và "bảo bảo"(cục cưng) có cách phát âm gần giống nhau.
Nhất thời Tô Hoa hóa đá, vì vậy cô ta nói là bảo bảo chứ không phải Bao Bao sao? Vì vậy.
.
.
.
.
.
Phốc, người phụ nữ này thật đáng buồn nôn mà! Khinh bỉ xong, rốt cuộc Tô Hoa cũng có phản ứng, cô trầm tư một chút, đứng dậy khỏi ghế sa lon: "Lão Thẩm, lần này chúng ta phải chiến đấu để bảo vệ trinh tiết cho anh! Chúng ta không thể đứng ở đây đợi chờ vô ích, phải chủ động xuất kích.
Tiếu Văn Nhã nổi điên, chúng ta càng phải điên hơn cô ta." Khóe miệng cô cong lên, khẽ mỉm cười ghé sát vào mặt Lão Thẩm: "Chúng ta cùng đến Tiếu gia dùng cơm tối đi, rồi ở lại Tiếu gia một đêm, sau đó sẽ tạo cơ hội cho cô ta leo lên giường của anh, sau đó em đi bắt gian, sau đó tiết lộ mọi chuyện cho tòa soạn báo, sau đó.
.
.
.
.
."
Tô Hoa còn chưa nói hết, cả người đã bị kéo vào ngực Lão Thẩm, sau đó một nụ hôn hạ xuống, ngăn lại kế hoạch đang được phát triển theo hướng điên cuồng của cô.
Nụ hôn của Lão Thẩm mang theo mùi vị trừng phạt, anh tức giận, tức giận đến mức cắn lên môi Tô Hoa chẳng màng đến việc có chảy máu hay không.
Tô Hoa vùng vẫy, ra hiệu nhờ Chu Công giúp đỡ, đáng tiếc Chu Công đã chuồn mất từ lâu: tên nhóc kia chạy trốn còn nhanh hơn thỏ!
Không thể không nói chủ ý của Tô Hoa nói quả thực là quá "cùi bắp", cô không sợ Lão Thẩm sẽ bị hồ ly tinh ăn sạch sành sanh luôn sao?
Một cái hôn, hôn đến mức Tô Hoa đầu choáng mắt hoa, không biết đâu là đông nam tây bắc nữa.
Cô chỉ có thể xụi lơ ở dưới tay Lão Thẩm, cũng chẳng biết từ khi nào, tay Lão Thẩm tay đã dò vào trong nội y của cô, "tách" một tiếng, cô có thể nghe thấy âm thanh nút áo bị mở ra, nhất thời tỉnh táo lại, cô nắm tay đập vào lưng Lão Thẩm, cố gắng tránh thoát đôi môi như giác hút kia, thở hổn hển nói: "Lão Thẩm thối tha, đây là nơi công cộng, bọn Chu Công có thể đi vào bất cứ lúc nào, ngộ nhỡ bị người khác phát hiện.
.
.
.
.
.
cái mặt mo của anh chẳng biết phải vứt đi đâu cho được đấy."
Lão Thẩm không phản bác, nhưng tay lại đưa đến phần ngực có bốn lạng thịt của Tô Hoa, anh trừng phạt nắm chặt lại, lập tức dẫn đến tiếng kinh hô của cô: "A —— khốn kiếp, sắc lang, quỷ đáng chết, anh đúng là "già mà không kính"!"
Hai mắt Lão Thẩm híp lại, mang theo hàm ý nguy hiểm nào đó: "Cửa không khóa, người khác có thể vào bất cứ lúc nào, những điều này anh đều biết.
Đáng tiếc, em có tin hay không, bây giờ anh rất muốn làm em ngay tại chỗ này!"
Giọng điệu này, cùng với dáng vẻ của anh thật không giống như đang nói giỡn, Tô Hoa chỉ có thể cầu xin tha thứ: "Lão Thẩm tốt, em sai rồi, em thật sự biết lỗi rồi, em không nên có ý tưởng đưa anh vào miệng hồ ly, đáng đánh, nhưng mà có thể để đến tối về nhà rồi đóng cửa xử phạt em sau được không?"
Tay Lão Thẩm còn đang đặt trước ngực cô, khóe miệng khẽ nhếch: "Đây chính là do em nói đó."
Tiểu nha đầu, tối nay cần phải lột hết quần em ra —— đánh đòn một trận!
**
Đại trạch Tiếu gia, bỗng nhiên có hai vị khách đến, càng đáng kinh ngạc hơn, hai vị khách này lại chính là người đang được dư luận gần đây chú ý: vợ chồng Thẩm thị!
Chuyện này đúng là một bất ngờ lớn, hơn nữa hai vị này còn chỉ đích danh muốn gặp tiểu thư Tiếu Văn Nhã.
Quản gia âm thầm bảo người hầu gọi điện cho Tiếu tiểu thư, còn sai người đi báo với lão gia, cũng chính là anh trai của Tiếu tiểu thư.
Lúc Tiếu Văn Nhã nhận được điện thoại cũng thất kinh, giờ phút này cô ta đang uống trà với một ký giả, hỏi thăm động thái của vợ chồng Thẩm thị, không nghĩ tới bọn họ lại đến nhà mình, thật đúng là ăn gan hùm mật gấu rồi, bọn họ không sợ đã bước chân Tiếu gia thì không có ngày trở về sao?
Chỉ là Tiếu Văn Nhã vẫn có chút lo lắng, bởi vì anh trai của cô ta là một lão già cổ hủ, bình thường luôn dạy dỗ đứa em gái này.
Đáng tiếc lúc này, Tiếu lão gia Tiếu Đại Sơn đang tiếp khách, bàn bạc chuyện quan trọng.
Người khách kia chính là luật sư của Sở Sự Vụ, Phương Thiên Hoành.
Thời gian trước, Tiếu lão gia xin Phương luật sư giúp xử lý vụ án kinh tế của công ty, bởi vì lúc trước, những vụ án như vậy đều giao cho Phương luật sư xử lý, hơn nữa anh cũng xử lý rất thỏa đáng.
Nhưng lần này, Phương luật sư lại nói xuất hiện một vấn đề nhỏ.
Nói là vấn đề nhỏ, nhưng mức độ phiền lụy lại chẳng nhỏ chút nào.
Vì thế Tiếu lão gia rất nhức đầu, càng nhức đầu hơn là giá cổ phiếu của công ty lại đang hạ xuống, có tin tức nói là do có người âm thầm thao túng, còn có tin tức nói là bởi vì danh dự của công ty bị tổn hại, còn có tin tức nói là.
.
.
.
.
.
Dù sao các loại tin tức cũng chỉ hướng đến một người, mà người đó bây giờ đang ngồi uống trà trong nhà Tiếu lão gia! Mụ nội nó.
Trong lúc chờ đợi, Tô Hoa ghé vào tai Lão Thẩm nói một câu: "Cũng được, đợi khi anh tự tay trả đồ cho cô ta, em sẽ nhân cơ hội làm việc, chúng ta hợp tác vui vẻ!"