Tại một căn nhà nhỏ nơi rừng núi hoang dã, gió lạnh luồn qua các khe hở của tấm gỗ thổi lùa vào, thổi vào người có cảm giác rất lạnh.
Phía trên một khoảnh đống cỏ khô ở trên đất là một tấm phản trải chăn bông cũ rách, Tô Hoa đặt Lão Thẩm lên trên đó, tay cô đang run rẩy, nhưng vẻ mặt thì như đã đông cứng lại không hề có chút biểu cảm.
Cô ngẩng đầu lên nhìn thấy trên tay mình dính dầy máu tươi.
Cái thứ máu tanh tưởi dinh dính này vẫn còn có nhiệt độ trên người của Lão Thẩm, giờ đây lại nằm ở trên tay cô.
Nhìn lại Lão Thẩm, trông thấy trên hông anh hiện đang còn cắm một con dao găm, con dao gắm sáng loáng nhuộm đầy máu tươi đỏ thẫm, chọc vào mắt đau nhoi nhói.
Sắc mặt Lão Thẩm tái nhợt, hơi thở dồn dập nhưng vẫn nở nụ cười: "Bé con à, anh không chết được đâu, em khóc gì chứ?" Nói xong, duỗi tay ra đưa lên muốn lau những giọt nước mắt trên mặt Tô Hoa.
Tô Hoa nhanh chóng bắt lấy tay anh, trừng mắt lên nói: "Ai khóc chứ, chỉ là vừa nãy gió thổi bụi bay vào mắt nên mới chảy nước mắt thôi.
Anh đừng có động đậy, em thấy hơi rối, bây giờ em phải làm thế nào đây? Trước tiên phải nên cầm máu cho anh, đáng tiếc ở đây không có các thứ để cấp cứu, em.
.
.
.
.
." Cô thoáng nhìn lại trên người mình, quần áo trên người hình như cũng không thích hợp để băng bó cho lắm, mình phải làm thế nào đây?
Bỗng nhiên cô nghĩ đến trên người mình hình như còn có một thứ có thể dùng được.
Vì thế, không có một chút do dự nào cô bắt đầu cởi quần áo của mình.
Khi cô cởi đến áo lót giữ ấm ra thì Lão Thẩm lên tiếng nói: "Trời lạnh như thế này, em đang định làm cái gì đấy?"
"Đừng lộn xộn." Miệng Tô Hoa quát bảo ngưng lại nhưng động tác trên tay thì không hề ngừng lại, rất nhanh chóng cởi áo lót giữ ấm của mình xuống, trên người chỉ còn mỗi một chiếc áo ngực.
Da thịt mềm mại trong gió rét không ngừng run rẩy thế nhưng dường như cô cũng không hề cảm thấy, hai tay vòng ra đằng sau cởi khóa móc áo ngực.
Áo ngực được cởi ra, bầu ngực mềm mại đột ngột không còn chỗ nào để ẩn núp, theo động tác tay của cô bờ ngực mềm mại run lên khiến trong lòng người xem cũng ngứa ngáy theo.
Lão Thẩm dựa người vào đống cỏ khô, ánh mắt không thể tránh né mà nhìn thẳng vào khối tròn trịa nào đó.
Vào thời khác này, anh thật sự rất muốn mà không thể, khẽ thở dài một hơi nói: "Bé con, em có thể mặc lại quần áo vào trước được không?"
Tô Hoa không để ý đến anh, hết sức chăm chú mà rút cái vòng thép bên trong áo ra.
Nhưng vì chất lượng của cái áo cũng khá tốt, cái vòng thép đó rút mãi không ra được, cô mất một khoảng thời gian rất lâu mới hoàn thành xong cái nhiệm vụ gian nan này.
Mà Lão Thẩm vô cùng bất đắc dĩ nhìn chăm chú vào bờ ngực mềm mại lắc lư theo từng cử động của Tô Hoa, cái tư thế này gần như đang gọi anh đến đó, mê hoặc đến kỳ lạ, trong lòng Lão Thẩm cảm khái: Bé con, nhất định là em đang để cho anh được hưởng lợi đúng không, em có lòng tốt cho anh ngắm dáng người của em để anh được đỡ đau hả?
Tô Hoa cũng không chú ý đến điểm này, cô cẩn thận từng li từng tí dùng áo ngực cài cố định ở vị trí phía trên con dao găm đang cắm trên hông anh, bởi vì bờ lưng của Lão Thẩm tương đối dày rộng, cái áo ngực sau khi cài xong gần như đã căng đến hết mức rồi.
Làm xong như thế, cô mới nhớ ra mà hỏi Lão Thẩm một câu: "Có phải vị trí của cái móc áo nằm gần miệng vết thương đúng không?"
Lão Thẩm cười gật đầu, sắc mặt tái nhợt nhưng vẻ mặt lại có chút tiếc rẻ: "Bé con à, giờ em mặc quần áo vào được chưa?"
Nghe nói như vậy Tô Hoa mới chợt nhận ra: Ồ, hình như hơi lạnh nhỉ?
Gió lạnh mùa Đông vô tình thổi lên nửa người trần của cô, thế nhưng nãy giờ cô vẫn chẳng cảm nhận được tóc gáy của mình đã dựng đứng hết lên rồi.
Vì vậy vội vàng cuống quýt che lại hai tảng thịt ở trước ngực mình, sau đó xoay người sang chỗ khác nhặt quần áo lên vội vã mặc vào.
Lão Thẩm ở sau lưng khẽ cười nói: "Cô bé ngốc này, anh đã nhìn biết bao lâu rồi mà giờ em mới có phải ứng à? Nè.
.
.
.
Mặc áo ngược rồi kìa.
.
.
.
." Nhìn dáng vẻ luống cuống tay chân đó của Tô Hoa, trong lòng anh thấy ấm áp vô cùng
Lần trước tới nơi này, cũng đúng là tình huống như thế này, khi đó anh giống hệt một con thú hoang bị thương, một mình liếm láp vết thương, một mình nhẫn nại gian nan 72 giờ, sau đó mới có thể từ từ khôi phục thể lực mà đi khỏi nơi đây.
Mấy năm sau quay lại lần nữa, cũng gặp phải tình cảnh y như thế mà điều rất kỳ lạ chính là, tâm trạng của anh giờ đây đã sớm không còn như năm đó nữa.
Lúc này bên ngoài mặc dù gió rét gào thét, mặc dù trên người đang bị cắm một con dao găm, mặc dù máu tươi vẫn đang chảy dầm dề nhưng anh lại thấy rất an tâm.
Bởi vì có một cô bé ngốc nghếch đang vì anh mà lo lắng.
Sau khi được chiếc áo ngực quấn lên tốc độ máu chảy chỗ bị con dao đâm có chậm lại, hai tay Tô Hoa run rẩy không dám động tới chỗ đó nữa, vẻ mặt cô rối rắm: "Lão Thẩm, nơi này là anh nói chỉ cho em biết nhất định là anh đã từng đến đây rồi phải không, ở đây có cái gì dùng được hay không? Chỗ nào thì có nước sạch, chỗ nào thì có thuốc, chỗ nào có thể gọi điện thoại được, chỗ nào thì.
.
.
.
.
."
Lão Thẩm ngẩng đầu lên, ghìm lại cánh tay Tô Hoa, giọng nói hơi nhỏ nhưng vẫn trầm ổn: "Ra cửa rẽ phải thì có một ít thảo dược, em cứ tùy ý chọn mấy thứ rồi quay về, trên khung cửa có tấm vải rách, em cứ bọc thảo dược trong mấy tấm vải đó rồi dùng đá đập dập nó là được."
Tô Hoa cảm thấy kỳ quái: "Cứ tùy ý mà chọn á? Ngộ nhỡ chọn phải thứ có độc thì sao hả?"
Lão Thẩm cười nói: "Không đâu, trước kia anh từng thử rồi không chết được."
Tô Hoa trợn mắt lườm anh, bây giờ cô không muốn nghe cái từ chết này, hơn nữa cô không thể chịu đựng được cái từ này phát ra từ miệng của Lão Thẩm.
Cô không dám chậm trễ nữa, cầm lên tấm vải rách lập tức đi tìm thảo dược.
Sau khi cô đi khỏi không lâu, Lão Thẩm từ từ ngồi dậy, anh tựa vào tường, tay phải cầm dao găm, nhắm chặt hai mắt lại chuẩn bị xong đâu đấy rồi cắn chặt răng.
Sau đó cánh tay phải của anh vung mạnh ra phía ngoài, ngay lúc con dao được rút ra khỏi cơ thể, máu tươi phun trào ra cực kỳ nhiều, cảnh đó dường như một cột máu tươi bắn lên giữa trời.
Sắc mặt anh đột nhiên cứng lại, tay trái đè chặt lại vết thương.
Giữa khe hở những ngón tay vẫn có không ít máu đang chảy xuống.
Anh miễn cưỡng ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn, có lẽ bởi vì cái áo ngực của Tô Hoa đã chặn lại một phần nên lần này máu chảy ra không nhiều bằng năm đó.
Anh tạm thời dùng cái vỏ chăn rách lau sạch chỗ máu đi, sau đó nằm xuống thở phào nhẹ nhõm.
Cảnh rút dao đầy máu me này, nếu để cho cô bé ngốc kia thấy chắc sẽ khóc thé lên mất.
Khóe miệng anh cong lên: Lát nữa còn phải tìm lý do lừa cô bé ngốc kia là tại sao con dao tự dưng lại được rút ra kìa?
Mà lúc này, Tô Hoa đang núp ở ngoài cửa phải bịt chặt miệng mình lại, sau đó mới cẩn thận rón rén đi ra, cho đến lúc đi ra rồi, cô mới gào lên một tiếng: Cái Lão Thẩm thối tha này! Vừa mắng nước mắt của cô chẳng có chút ‘tiền đồ’’ nào mà tiếp tục rơi xuống, cô dùng mua bàn tay lau sạch, ánh mắt mờ mịt nhìn về hướng của cái hang động kai, cô âm thầm thề: Tôi mặc kệ các người là ai, dám tổn thương đến Lão Thẩm nhà tôi thì tuyệt đối không thể tha thứ được!
Cô đem thuốc về, nhỏ một ít nước xanh của cái loại cỏ gì đó lên vết thương của Lão Thẩm, nghe thấy Lão Thẩm giải thích về việc cái dao găm tự mình ‘rớt’ ra, cô cũng không hỏi lại gì mà chỉ là ồ một tiếng.
Vì trên người Lão Thẩm có thương tích, cho nên không thể di động quá độ được, chỗ này là địa điểm nghỉ ngơi mà Lão Thẩm tìm được, cho nên hai người định chỉnh trang lại mọi thứ rồi mới quay lại thành thị.
Không nghĩ tới buổi tối hôm đó Lão Thẩm lại phát sốt, môi của anh chuyển màu tím cả người run rẩy.
Tô Hoa không tìm được cái gì để giữ ấm, không hề suy nghĩ gì liền cởi áo khoác đắp lên người anh, đáng tiếc vẫn không đủ.
Ban đêm gió lạnh vô cùng, đừng nói là Lão Thẩm ngay cả Tô Hoa còn không chịu nổi.
Cô khẽ cắn răng, cởi hết chỉ giữ lại cái áo lót giữ ấm, sau đó ôm lấy Lão Thẩm, rồi đắp kín cái áo khoác lên cả hai người.
Giờ phút này Lão Thẩm đang nhắm mắt nhưng anh vẫn mở miệng nói: "Ngủ chán rồi, có muốn nghe anh kể chuyện không?"
Tô Hoa dùng sức vòng tay ôm chặt lấy anh, vểnh tai lắng nghe.
Đó là câu chuyện cũ của một cậu thiếu niên, bởi vì cha mẹ mất sớm mà cậu thiếu niên ấy trở nên hư hỏng.
Lúc đó cậu ta thích đánh nhau, còn nhỏ mà đã tích lũy không ít kinh nghiệm đấm đá, cũng vì thế mà rất nổi tiếng trong đám giang hồ choai choai, có một lần cậu ta không kiềm chế được bị một thằng nhóc khác khiêu khích đi đến một cái hang động, muốn đi thám hiểm, nhưng không nghĩ đến rằng đã rơi vào một cái bẫy.
Từ đó về sau, cậu ta bị giam trong cái động đá vôi, mỗi ngày phải nhìn thấy những thứ dơ bẩn nhất trên đời này, mỗi ngày đánh nhau, nếu như đánh thua còn có thể bị trừng phạt.
Vì chạy trốn, cậu ta học được cách che dấu tính tình của bản thân, học được cách im lặng, học được cách hại người khác.
Cho đến một ngày, cậu ta đột nhiên chống đối, thành công trong việc chế ngự cái tên xấu xa kia.
.
.
.
.
.
Sau đó cậu ta rời khỏi quê hương, xông xáo qua rất nhiều địa phương nhưng lại không dám về nhà.
Cho dù anh ta đã sớm không còn là một cậu thiếu niên dễ dàng bị lừa mắc mưu như năm đó nữa, nhưng cậu ta vẫn không thể vượt qua được nỗi sợ hãi trong lòng.
Sau đó lại.
.
.
.
.
.
Càng về sau tiếng nói càng nhỏ đi, cuối cùng biến mất trên môi.
Tô Hoa nghe thật chăm chú, đây là lần đầu tiên Lão Thẩm nói với cô những việc mà anh đã từng trải qua.
Khó trách, bản lĩnh của Lão Thẩm lại tốt đến mức kỳ lạ, khó trách tình tình của anh lại khiến cho người ta khó có thể nắm bắt, khó trách anh lại quen với việc âm thầm bịp bợp, khó trách.
.
.
.
Tô Hoa kề mặt sát vào người Lão Thẩm.
Năng lực sinh tồn của Lão Thẩm thật kinh người, ngày thứ hai cơn sốt của anh đã hạ, hơn nữa vết thương ở ngang hông đã cầm được máu.
Trong túi xách Tô Hoa còn một chút nước, từ sáng sớm cô đã đút cho anh uống để làm thông cổ hộng.
Sờ lên trán anh sau khi thấy nhiệt độ đã bình thường, rốt cuộc cô đã thở phào được một hơi.
Ngày thứ ba rốt cuộc cũng có người đến, là bạn của Lão Thẩm, trên dưới ba mươi tuổi, còn rất trẻ, nhưng mà con người rất lạnh lùng, nhất là gương mặt đó như kiểu đang bị ai nợ anh ta ba trăm vạn.
Trong lúc hai người nói chuyện, cuối cùng Tô Hoa cũng hiểu, tại sao Lão Thẩm muốn dẫn mình tới nơi này, bởi vì trước khi anh đến Hải Thượng anh đã chuẩn bị cho cuộc quyết chiền với người cha lần này, cho nên đã thỏa thuận tốt với anh bạn kia, nếu như quá ba ngày mà không thấy liên lạc thì đến đây tìm người.
Trong lòng Tô Hoa lại thấy không vui: Nếu biết sự việc đã diễn ra như thế, sao không bảo bạn anh đến sớm một chút đi.
Sau đó khi quay về, cô hỏi Lão Thẩm về vấn đề này, chỉ thấy Lão Thẩm cười phá lên hả hả: "Bởi vì anh bạn đó của anh tên là “Tam Thiên” (ba ngày), cậu ta có một quy định bất thành văn, chỉ khi gặp chuyện không may đến ngày thứ ba anh ta mới xuất hiện, tuyệt đối không thể sớm hơn."
Ngày thứ ba.
.
.
.Người này thật là quái thai.
Tô Hoa không thể tin được lại hỏi một câu: "Đáng tiếc sau khi gặp phải chuyện không may không phải là ngày thứ nhất hay ngày thứ hai à? Anh ta như thế đúng là thấy chết mà không cứu đấy, ngộ nhỡ trễ một chút.
.
.
.
."
Lão Thẩm đưa tay theo thói quen vò tóc Tô Hoa, vẻ mặt tùy ý nói: "Đúng vậy đấy, anh ta còn có một biệt hiệu nữa chính là ‘thấy chết không cứu’."
Nhìn người đàn ông đang bận việc ở bên ngoài, Tô Hoa âm thầm lắc đầu, nhỏ giọng thì thầm vào tai Lão Thẩm nói: " Anh ta đang độc thân à? Bao nhiêu tuổi rồi hả?"
Theo tiết lộ Lão Thẩm, người thấy chết mà không cứu này năm nay 31 tuổi, đến nay vẫn độc thân, mặc dù có mấy cô gái đã bày tỏ tình cảm với anh ta nhưng anh vẫn không màng để mắt tới.
Tô Hoa lại chậc chậc thở dài hai tiếng: "Thật là một người khó trị, em đang nghĩ, trong đầu em bây giờ có cô nào thích hợp với cái loại biến thái như anh ta không.
Ai, mấy cô mà em biết đều rất bình thường, đoán chắc là sẽ không chịu nổi anh ta đâu." Bình thường? Nhớ tới cái từ này, trong đầu cô hiện lên một hình ảnh: "Anh nói xem nếu Tiếu Văn Nhã với anh ta thì sao? Hai con biến thái xúm lại có vẻ chơi rất vui đấy."
Nhìn mình vợ mình đang đắc ý chìm trong ảo tưởng, anh không nhịn được vươn tay gõ lên đầu cô mấy cái: Lại nổi máu tinh nghịch lên rồi phải không?"
Tô Hoa nhếch môi nở nụ cười: Gần đây sống ở trong bệnh viện có hơi nhàm chán, tìm cái gì đó làm mình vui vẻ một chút để giết thời gian thôi.
Chắc là do nguyên nhân sức khỏe rất tốt, nằm viện một tuần lễ, vết thương của Lão Thẩm cũng đã khép miệng tàm tạm.
Khi anh bạn ‘thấy chết mà không cứu’ đến cắt chỉ cho anh, mặt không thay đổi nhắc tới một chuyện: "Đúng rồi, vợ của cậu mấy ngày có vể gấp gáp chạy ra bên ngoài, hôm nay hình như đang bận rộn chuyện gì nữa đấy, cậu nên cần phải tìm hiểu một chút xem thế nào.”
Chân mày Lão Thẩm cau lại có vẻ không hiểu cho lắm: "Cậu cũng rất quan tâm đến vợ tôi à?"
Nhìn cái dáng vẻ này bạn thấy chết mà không cứu phải trợn mắt nói: "Tôi không có hứng thú với vợ cậu, nhưng mà.
.
.
." Anh ta còn chưa nói hết câu đó liền dọn dẹp mọi thứ xong xuôi đi ra ngoài, đi rất vội nhanh chóng đóng cửa phòng lại.
Đứng ở cửa phòng bệnh, bạn thấy chết mà không cứu bỗng nhếch môi lẩm bẩm: Lão Thẩm, vợ cậu thật giống cậu.
Trong cục cảnh sát của thành phố Hải Thượng có một cô gái đã đến thăm liên tục bảy ngày, cô gái ấy cũng ngại phiền bám sát lất viên cảnh sát tiếp đãi mà khua môi múa mép.
Viên cảnh sát thốt ra một câu đặc giọng địa phương: "Ây da, cô bé này, không phải là chúng tôi không giải quyết cho cô, đáng tiếc chuyện cô nói đã qua vài chục năm rồi, dù chúng tôi muốn tra cũng không tra được, nhân chứng ở đâu ra vật chứng ở đâu ra đây? Chẳng có cái gì thì chúng tôi làm cái gì điều tra cho cô được đây."
Tô Hoa ngồi trên ghế dựa, hai chân gác chéo lên nhau thành hình dang như đang ngồi thiền, hai tay che mặt khóc hu hu "Công bằng ở đâu đây? An ninh trật tự loạn hết thế này, ngộ nhỡ có chuyện không may xảy ra với người khác nữa thì thế nào, mọi người định bỏ trốn hết, thành phố hải Thượng này còn ai muốn ở lại nữa?"
Mấy anh cảnh sát cùng nhau xách lôi cô đưa ra ngoài, đưa ra đến bên ngoài, đáng tiếc cô vẫn cứ muốn vào lại bằng mọi cách, một người đeo thẻ hành nghề nhà báo đang định đi vào, người kia làm bộ muốn chụp hình.
Mấy anh cảnh sát đành dỗ dành đưa người đi ra ngoài đồng thời đem tình tiết mọi chuyện báo cáo lại với cục trưởng.
Việc làm của cô bé đó mấy ngày gần đây xôn xao cả cục cảnh sát từ trên xuống dưới, sắp sửa mừng năm mới, sắp phải báo cáo lại tất cả cho cấp trên, nêu như bây giờ mà xảy ra chút việc mà ầm ĩ thành tin tức, thế cả một năm này công sức đổ ra sông ra biển hết.
Vì vậy cục trưởng đích thân tiếp đãi, vỗ về cô bé đó nói là nhất định sẽ tra cho ra chuyện này, nhưng mà thời gian đã trôi qua lâu như thế, không nhất định là sẽ tra được ra.
Cô gái đó cầm tay cục trưởng, mặt mày hớn hở nói: "Ễh, tin chắc rằng có một vị cục trưởng anh minh sáng suốt thế này nhất định sẽ mau chóng bắt được tên tù vượt ngục đó trở lại! Cố lên!"
Trước khi đi, cô còn khom người chào với mấy vị cảnh sát nọ: "Mấy ngày nay đã làm phiền mọi người, ‘ôi’ và bạn của ‘ôi’ sẽ tiếp tục theo sát công việc của mọi người, nhất định mỗi ngày sẽ viết một bức thư cám ơn!" Ặc, mấy ngày nay ở cùng với bọn họ, thế mà đã vô tình nhiễm khẩu âm của bọn họ mất rồi.
Cho đến khi đi xa rồi, người đeo cái chứng nhận phóng viên kia mới kéo tay Tô Hoa nói: "Cô gái ơi, hai trăm nghìn có thể đưa cho tôi được chưa."
Chờ đến khi cầm được tiền, anh ta thở dài một hơi: "Lần sau sẽ không bao giờ làm chuyện này nữa, mới nãy lúc bị cảnh sát lôi ra ngoài, tôi bị dọa cho suýt chết, ngộ nhỡ bị đoán được tôi không phải là phóng viên, bọn họ còn không thẳng tay tống tôi vào tù à! Tôi bảo này, một mình cô bé con như cô cũng thật là gan quá đi."
Tô Hoa khẽ mỉm cười: "Hì hì, tôi đã nói anh là phóng viên chưa? Chỉ là giống thôi chứ không phải.
Không phải là anh cảm thấy đeo thẻ phóng viên nghịch rất thích à, cho nên đeo vào nghịch một tí, vừa đúng lúc anh có một cái máy ảnh, cứ thế mà tiện tay đeo vào cổ thôi? Luất pháp đâu có không cho phép chứ?"
Phóng viên giả ho hai tiếng, giơ ngón tay cái lên: "Cô thật lợi hại!" Nói xong cũng chạy trốn mất bóng.
Tại Bệnh viện, Lão Thẩm nhận được một cú điện thoại.
Đầu bên kia chính là giọng nói của viên cảnh sát: "Lão Thẩm, cục trưởng đã đồng ý với vợ anh là sẽ tra lại vụ án vượt ngục mười mấy năm trước, bản lĩnh giày vò người khác của vợ anh quả thật không nhỏ tí nào."
Lão Thẩm suy nghĩ một chút, bổ sung thêm một câu: "Anh chuyển lời với cục trưởng cho tôi, Tô Hoa đã thu âm lại, nếu như ông ta dám không điều tra, cô ấy sẽ công khai chuyện này, năm nay vừa đúng là nhiệm kỳ mới, ngộ nhỡ khiến cho lãnh đạo mới có ấn tượng ‘bằng mặt mà không bằng lòng’, vị trí cục trưởng của ông ta chắc cũng phải rung rinh đấy.”
Cảnh viên càng bội phục rạp người xuống đất, "Vợ anh còn có cả chiêu này cơ à?"
Cúp điện thoại, Lão Thẩm khẽ mỉm cười: Đương nhiên là gạt cậu rồi, vợ tôi di động cũng không mang càng không có máy ghi âm, thu cái gì mà thu chứ.
Không biết sao, khi nghĩ tới Tô Hoa thì lại nghĩ ngay đến dáng vẻ lúc cô cởi áo ngực, dáng vẻ ‘sóng lớn' phập phồng không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu Lão Thẩm.
Mấy ngày nằm trên giường cũng là mấy ngày bị cấm dục, Lão Thẩm cực kỳ bất đắc dĩ, mấy ngày nay hận không thể ôm lấy vợ yêu mình dốc sức làm một trận.
Vừa đúng hôm nay cắt chỉ rồi.
Ừm, trai giới cũng đã lâu như thế rồi, hẳn là cũng nên được ăn mặn rồi nhỉ? Ánh mắt Lão Thẩm bắn ngay ra cửa, cực kỳ giống một con sói hoang đói bụng đã lâu đang chờ con mồi lao đầu tới.
Sau khi Tô Hoa vào bệnh viện, bởi vì đau bụng nên lượn vào toilet một chuyến, ở đó lại nghe thấy mấy cô y tá buôn chuyện.
Cô A nói: "Cậu đoán xem tôi vừa nhìn thấy cái gì?"
Cô B hỏi: "Thấy cái gì?"
Cô A lại nói: "Không ngờ bác sĩ Tưởng lại cười đấy, lúc anh ta ra khỏi phòng bệnh của người tên Thẩm đó í.
Oa, nụ cười đó á hả, rõ là.
.
.
.Đẹp trai kinh khủng đó!"
Cô B: "Tại sao tôi lại cảm thấy có chỗ nào kỳ quái ấy, cái tên núi băng đấy lại đứng trước cửa phòng bệnh cười?"
Nghe nói như thế, chuông báo cảnh giác trong lòng Tô Hoa vang lên: Chẳng lẽ.
.
.
.Không được! Nghĩ tới đây, cô vội vàng nhanh chân chạy đến phòng bệnh của Lão Thẩm, hình ảnh hiện lên trong tâm trí khiến cô cực kỳ lo lắng đấy.
Cô không kịp thở gấp lấy một hơi, gấp gáp đẩy cửa đi vào, mới vừa vào cửa thì đã bị một người đột ngột ôm chặt lấy sau đó đè lên cánh cửa..