Phù phù một tiếng, người đàn ông núp trong bóng tối đột nhiên bị rơi vào trong suối nước nóng, hắn vẫn không thể thấy rõ rốt cuộc là ai đã ném mình xuống, đột nhiên hắn chỉ thấy một lực đạo rất lớn nắm chặt người mình ném thẳng xuống suối nước nóng, hắn ra sức giãy giụa, đáng tiếc vô luận hắn có giãy giụa như thế nào đều không thể thoát khỏi cái áp lực như ngàn cân đó.
Hắn trợn to hai mắt trong nước, tay vuốt loạn xạ, căn bản không biết mình gặp phải cái loại quái vật gì nữa.
Trong miệng uống phải mấy ngụm nước suối, hắn bắt đầu hoảng sợ, sợ hãi.
.
.
.
.
.
Màu đen chết chóc kinh khủng bao phủ ngay trước mắt hắn, khiến cho hắn tuyệt vọng.
Trước khi hắn ngất đi, hắn nghe thấy trong tiếng nước chảy ào ào có một giọng phụ nữ trong trẻo vang lên: "Lão Thẩm, chớ có giết chết hắn."
Vì vậy thoáng chốc hắn đã không còn nghe thấy tiếng nước chảy, nhưng hắn lại bị ném xuống đất, nằm trên mặt đất giống như là cá chết, chỉ có thể không ngừng nôn mửa, trong bụng hắn đã uống đầy nước nóng, cổ họng như bị lửa thiêu đốt,l mắt thì toàn là những tia máu đỏ rực.
Hắn không nghi ngờ chút nào, nếu không có câu nói của người phu nữ kia thì mình hôm nay tuyệt đối sẽ chết ở nơi này.
.
.
.
.
.
Hắn nhìn về phía người đàn ông đang đứng cạnh người phụ nữ kia : Chẳng nhẽ người đàn ông đó chính là cái người trong truyền thuyết Thẩm Tiếu ngu?
Ngay từ lúc Thẩm Tiếu Ngu chuẩn bị về Thượng Hải thì tin tức đã bị truyền ra, giới truyền thong trong cả thành phố đều rục rịch ngóc đầu dậy, người đàn ông này lấy tốc độ thật nhanh nổi lên, tư liệu về anh ta cũng chỉ có cái bài viết liên miên bất tận trên cái trang web kia mà thôi, có bao nhiêu người tò mò về cuộc sống thần bí của anh ta, có bao nhiêu người muốn nắm giữ bí quyết phát gia trí phú (phát tài) của anh ta, đây chính là mấu chốt buôn bán.
Thật vất vả dùng hết các mối quan hệ dày đặc mới có thể biết được tối nay Thẩm Tiếu Ngu ngủ lại khách sạn Ôn Tuyền này, vị ký giả này tính toán đến ôm cây đợi thỏ, thật vất vả mới phát hiện được chân dung thực sự của vợ Thẩm Tiếu Ngu, thật vất vả mới có thể chụp được hìn ảnh hai người thân mật, thật vất vả.
.
.
.
.
.
Nhưng hắn lại không biết tất cả những điều tốt đẹp ấy sẽ dễ dàng bị hủy đi hoàn toàn như thế.
Ông trời chơi hắn mà, hắn đi được đến cửa này dễ dàng lắm sao? Hắn đang đem đầu mình treo trên dây lưng quần có phải không hả! Nhất là lại gặp phải loại quái vật có tính khí nóng nảy như thế này, chúa ơi!
Lão Trầm đạp một cú thật mạnh vào con chó sắp chết kia, nhỏ giọng nói: "Trở về thông báo cho ông chủ cùng các đồng nghiệp của anh, tôi Thẩm Tiếu Ngu không chấp nhận phỏng vấn, nếu ai có can đảm muốn đào xới chuyện riêng tư của tôi, thì anh chính là một tấm gương cho bọn họ.
Lần sau , tôi sẽ không bỏ qua dễ dàng cho mấy người như thế này nữa đâu.
Cút ——"
Lời nói vừa dứt, con chó sắp chết kia chỉ có thể dùng chút hơi sức tàn còn sót lại cố gắng bò ra khỏi nơi nguy hiểm này.
Tô Hoa vẫn đang nằm ở trong suối nước nóng, cô dựa hẳn người vào cạnh dòng suối nhìn theo phía cửa rất lâu, cô cứ duy trì tư thế ấy cho tới khi Lão Thẩm thuận thế trượt đến bên cạnh người, cô cũng không kịp phản ứng.
Bàn tay Lão Thẩm đặt trên cái lưng bóng loáng của cô vuốt ve hai cái, sự nóng nảy lúc nãy hoàn toàn biến mất, hiện tại anh chính là một người dịu dàng trầm tĩnh trong mắt tràn đầy khát vọng của một người đàn ông chân chính! Người đàn ông lên tiếng trấn an cô: "Làm em sợ?"
"Không có.
.
.
.
.
." Có một lời không thể nói ra, Tô Hoa nấc cục, cô chột dạ liếc Lão Thẩm một cái, trái tim nhỏ đập “bùm bùm”.
Lão Thẩm mượn cơ hội đưa tay trượt đến trước ngực của cô, bàn tay vuốt ve lên xuống mấy lần, hơn nữa lúc vuốt ve làn da trắng mịn của cô lực cánh tay anh lại càng thêm dịu dàng, lưu luyến.
Tô Hoa bị sờ soạng khiến trên người cũng ngứa ngáy, cô liền tránh né theo bản năng.
Lão Thẩm, anh với cái người vừa rồi có thể sẽ xảy ra vấn đề gì không? Ngộ nhỡ hắn kiện anh tội cố ý gây thương tích thì làm sao đây? Ai, ai, mặc dù xem anh dạy dỗ người khác rất là sảng khoái, nhưng nghĩ tới những chuyện xảy ra sau đó thì cô liền đặc biệt thấy nhức đầu."
Phiền não của cô lại đổi lấy tiếng cười của Lão Thẩm, anh theo thói quen đưa tay xoa xoa đầu cô, khiến mái tóc dài của cô rối tung rối mù : "Cô bé ngốc, lo lắng cái này làm gì.
Nếu là hắn dám nói lung tung, làm cho hắn.
.
.
.
.
." Một chữ chết nhất thời được kìm lại, anh dừng một chút, liền đổi lời nói: "Còn nhớ cái người ký giả trong bữa tiệc đầy tháng của con gái Phương Thiên Hoàng không?"
Tô Hoa ngay lập tức nghĩ tới, chính là cái người bị Lão Thẩm đẩy ngã xuống nước, sau đó mãi mới được người ta dùng thuyền cứu hộ cứu lên, nhưng tại sao anh lại nhắc tới cô ta vào lúc này?
Lão Thẩm khẽ mỉm cười: "Nghe nói thời gian qua trong công việc của cô ta không may xuất hiện rất nhiều vấn đề nghiêm trọng, bị xa thải rồi, cũng không thể bám trụ với nghề được, đành đổi nghề rồi."
Nghe Lão Thẩm hời hợt nói sơ qua kinh nghiệm bi thảm của ký giả kia, Tô Hoa cả kinh: "Lão, lão Thẩm, không phải là anh làm chứ? Như thế có vẻ hơi bị tàn nhẫn rồi!."
Lão Thẩm vô tội lắc đầu: "Thật sự không phải là do anh làm.
Người đứng ở bên hồ làm sao có thể tránh bị ướt giầy đây,những kẻ chuyên đi đào bới chuyện riêng tư của người khác như bọn họ cũng đã trêu chọc vào không ít người không nên chạm tới, đâu cần anh phải ra tay?"
Điều này cũng đúng, đáng tiếc Tô Hoa vẫn nghi ngờ: "Như vậy, ngày đó sao lúc ở trên thuyền cùng với hôm nay anh lại tự mình ra tay?"
Ánh mắt lão Thẩm rơi trên người cô, giọng nói chậm chạp, nhả từng chữ từng chữ một, nét mặt giống như mới được lôi ra từ trong hầm băng: "Dám đụng đến người phụ nữ của anh, chính là tìm chết!"
Chưa từng thấy qua một Lão Thẩm tràn đầy khí phách cùng sát khí như vậy, nếu không phải chính tai nghe được, Tô Tô sẽ cho rằng đây là ảo giác của mình.
Giọng nói kia cứ vang vọng bên tai, mặc dù lời nói có hàm chứa sự chết choc lạnh lùng nhưng lại như một dòng suối ấm áp chui vào trong lồng ngực cô.
Có lẽ anh tàn nhẫn, có lẽ anh thô bạo, có lẽ anh là người bất chấp cả tình thân, nhưng tất cả những việc anh làm đều là để bảo vệ cho người quan trọng trong lòng anh.
Tô Tô thật không biết, cuộc đời mình đã từng làm việc tốt gì cảm động tới trời đất, khiến ông trời lại để cho cô được làm người phụ nữ của Thẩm Tiếu Ngu.
Cô càng suy nghĩ sâu xa hơn, trong bụng nghĩ thầm: có lẽ mình còn phải cảm tạ cả Tô Quốc Quân?
Trong lúc đang mải mê suy tư, tay Lão Thẩm đã trượt vào bên trong áo của cô, nắm chặt đỉnh đồi tuyết trắng.
Tô Hoa không có phòng bị liền kêu “A” một tiếng, cô trầm cả người vào trong nước, muốn bảo vệ cơ thể mình khỏi bàn tay anh: "Thẩm đại gia, hôm nay hãy bỏ qua cho cô gái bé nhỏ này đi, anh quên ở trong bệnh viện anh đã dày vò em kịch liệt như thế nào rồi sao.
.
.
.
.
."
Lão Thẩm chỉ đưa tay ra đã dễ dàng kéo cả người cô về phía mình, ôm cô vào trong ngực, giọng nói dịu dàng có thể chảy chảy thành nước : “Được, anh chỉ ôm em thôi, sẽ không làm gì khác.
Nhưng nếu như em còn lộn xộn, anh sẽ không dám bảo đảm."
Tô Hoa thật sự không còn dám lộn xộn nữa, cô an phận nằm yên trong ngực Lão Thẩm ở giữa bồn tắm nước nóng, thới gian không biết trôi qua bao lâu, cảm thấy Lão Thẩm ở sau lưng không hề có động tĩnh gì, cô đột nhiên chui vào trong làn nước, giống như Mỹ Nhân Ngư bơi ở dưới đáy hồ.
Cô bơi ước chừng trăm mét, thì nổi hẳn lên mặt nước.
Quay đầu, muốn hướng về phía Lão Thẩm làm mặt quỷ, không nghĩ rằng, ngay khi quay đầu, ngược lại chính mình mới là người bị giật mình.
Chỉ thấy Lão thẩm đang ở ngay sau lưng cô, nhếch miệng cười với cô, nụ cười dịu dàng hiền lành khác thường: "Anh nói rồi.
.
.
.
.
."
Tiếng nói bị bao phủ bởi nụ hôn như cuồng phong bão táp của anh, nụ hôn của anh mang theo cả hơi thở nóng rực, cùng sự ẩm ướt của cả bầu trời, có sự ấm áp dịu dàng làm say đắm lòng cô, lại thật giống như chỗ nào cũng có nụ hôn của anh, khiến cho cô không thể nào trốn thoát.
Tô Hoa liếc mắt, ở dưới sự kích tình này cam tâm tình nguyện nộp khí giới đầu hàng.
Có lẽ đời trước, đời trước đời trước nữa.
.
.
.
.
.
cô chính là núi Ngũ Hành Sơn đã áp chế con khỉ Thẩm Tiếu Ngu kia quá lâu rồi, cho nên đời này là anh tìm tới trả thù , nhất định là như vậy!
Lão Thẩm cũng khẽ cười : đây là chúng ta đang đi nghỉ tuần trăng mật, đã bị dây dưa mất đi mấy ngày rồi, nay phải bồi thường lại gấp đôi là lẽ đương nhiên!
Vì vậy, ở suối nước nóng dành riêng cho hai người bọn họ, có hai thân thể xích lõa trần truồng quấn quít ở chung một chỗ, có tiếng một lớp sóng xô lên một lớp sóng khác không ngừng vang lên, người đàn ông này chính là cao thủ trong cao thủ, anh luôn dễ dàng tìm được điểm nhạy cảm của cô, lần lượt đưa cô tới sự vui vẻ tột cùng.
Mà người phụ nữ của anh cũng không phải là một người yếu ớt, sau mấy lần ở dưới, nắm giữ được quy luật vận động của anh, cô liền lấy phòng thủ làm thế tấn công! Có một nguyên tắc, nếu tránh không khỏi, liền hưởng thụ anh ta.
Cô chủ động ngửa lên thân thể, hai chân quấn ở bên hông Lão Thẩm, đôi tay ôm chặt lấy cổ của Lão Thẩm, từ trên cao nhìn xuống hôn lên trán Lão Thẩm.
.
.
.
.
.
Ở Thượng Hải này thật là rất thoải mái, không có công việc không có học tập, mỗi ngày đều được sống phóng túng, cơm nước no nê sau đó lại "Vận động" một phen, cuộc sống phong phú khác thường.
Mà bọn Tiểu Bạch sau khi xuất viện mỗi ngày đều thần thần bí bí, đi sớm về trễ, cả ngày lẫn đêm đều không nhìn thấy được bóng người, Tô Tô thật tò mò : bọn họ vì sao lại cũng cùng lúc tới Thượng Hải này chơi đùa đây?
Một ngày nào đó Lão Thẩm bị lão hữu xin chút thời gian ôn lại chuyện quá khứ, Tô Tô thì không thể rời giường được nên nằm ngủ luôn một mạch tới tận chiều tối, cô tùy tiện ăn một chút đồ ăn vặt rồi vùi đầu vào máy tính.
Bởi vì bản thân đang ở Thượng Hải cho nên từ mấy ngày trước cô đã có thói quen lên trang mạng “Những chuyện thú vị ở Thượng Hải” ở trên Microblogging, trên web tất cả đều ghi chép về những nơi có thức ăn ngon hay các trò chơi thú vị ở Thượng Hải.
Nói thí dụ như mấy ngày trước, cô ở trên web thấy có người giới thiệu một nhà hàng có món bánh bao hấp ngon vô cùng, vì vậy buổi tối hôm đó cô liền lôi kéo Lão Thẩm xếp hàng ba giờ mới mua được mấy cái bánh bao nhưng hương vị thì chẳng ra gì.
Lại nói thí dụ như, cô lại thấy được một lời giới thiệu về một khu vui chơi vô cùng thú vị, ở nơi đó có trò chơi đạp xe trên không trung rất thích hợp với những đôi đang hẹn hò yêu đương đến để thử nghiệm cảm giác tim đập rộn ràng, vì vậy Tô Tô lại liền mơ hồ lừa gạt kéo Lão Thẩm đi tới, kết quả.
.
.
.
.
.
Đúng là đạp xe trên không trung , độ cao —— ba thước.
Không trung em gái nhà ông , không phải là một căn nhà cao tầng thôi sao, Lão Thẩm nhà tôi tùy tiện nhảy nhót cũng không có vấn đề gì!
Tuy nói có tí chút tin tức lừa bịp này, nhưng trong lúc nhàm chán —— Tô Tô lại ngồi xem không biết mệt mỏi.
Chợt trước mắt cô sáng lên, cả người lười biếng bỗng dưng lại có một sự xúc động làm bật dậy như lò xo.
Cô bật toàn màn hình trang Microblogging, mở to hai mắt từng chữ từng chữ đọc qua: hôm nay khoảng ba giờ sáng, ở một hang động rộng rãi tại Thành Tây xảy ra vụ án giết người, người chết là một người đàn ông trên dưới năm mươi tuổi, trên người bị đâm ba nhát dao, một nhát ở trên eo, một nhát ở trước ngực, một nhát trí mạng ở cổ.
ở trong hang động còn phát hiện được rất nhiều thiếu niên, và thiếu nữ bị mất tích đã lâu, tất cả đều được giải cứu ngay sau đó, bọn họ đều khóc lóc kể lể không ngừng với cảnh sát về việc mình đã bị người chết bạo hành, ngược đãi như thế nào.
.
.
.
.
.
Thấy hình hiện trường vụ án, Tô Tô chợt cười to lên: "Tốt! Chết tốt lắm, thứ người như thế chết cho trái đất được sạch sẽ."
Cười to một hồi, cô lại chấn động với ý nghĩ vừa lướt qua trong đầu, vội gọi điện thoại cho Lão Thẩm: "Này, anh bây giờ đang ở đâu, có thể nói chuyện không?"
Dầu bên kia điện thoại vang lên một giọng nói vô cùng quyến rũ mê hoặc: "Xem tình hình hiện tại có vẻ là không rảnh, cô có chuyện gì không, nếu như có chuyện gấp, tôi giúp.
.
.
.
.
."
Tô Tô quyết định cúp điện thoại thật nhanh.
Cúp điện thoại rồi, cô nhất thời nghi ngờ: mình vì sao lại cúp máy? Lúc này không phải mình nên hỏi người phụ nữ kia xem họ đang ở đâu, sau đó ăn mặc thật xinh đẹp tới nhận Lão Thẩm đưa về khách sạn sao? Mình cúp máy như thế có vẻ là quá hẹp hòi rồi, giống như là mình đã bị ăn một hũ giấm vậy! Rõ ràng mình chưa từng ăn giấm bao giờ, nhưng Lão Thẩm mà có gan đi giở trò lưu manh với những người phụ nữ khác, thì mình sẽ trực tiếp giết chết anh ta, ghen làm gì?
Vì vậy, Tô Tô hắng giọng, lại bấm số điện thoại của Lão Thẩm, lúc này điện thoại vừa thông suốt, cô cũng không đợi người phụ nữ kia mở miệng, lớn tiếng doạ người: "Gì kia, Trầm Tiếu Ngu còn sống không.
Nếu như còn sống, nói với anh ta, lúc trở lại nhớ mua một cuộn dây, một cái roi da, một cái còng tay, còn có một ít nến và muối hột." Cô nói một hơi, dừng lại suy nghĩ thêm một chút lại bổ sung, "Không mua đủ thì đừng mong trở lại."
Nói xong, lúc này mới thở hổn hển một hơi, điệu bộ rảnh rang chờ đợi đối phương trả lời.
Cũng không lâu lắm, nghe được tiếng cười khẽ của người phụ nữ kia: "Cô bé, khẩu vị hơi nặng một chút.
Được rồi, tôi sẽ chuyển lời, đúng rồi, mới vừa rồi Tiếu Ngu có nói sẽ về muộn một chút, cô không cần phải đợi anh ấy, cô cứ ngủ tiếp đi."
Lời nói này của cô ta nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng lại có sức công kích cực mạnh, trực tiếp bỏ qua hoàn toàn lời nói của Tô Tô.
Đầu tiên cô ta cười, cười đến nhẹ nhõm —— bày tỏ cô gái này vô cùng tự tin, về mặt tinh thần coi rẻ đối thủ;
Tiếp theo cô ta nói cô có khẩu vị nặng —— bày tỏ cô gái này là người trong nghề, đối với SM tối thiểu là có hiểu biết;
Trở lại cô ta dám nói Lão Thẩm sẽ về muộn một chút —— ám hiệu tối nay sẽ xảy ra chút chuyện gì đó với Lão Thẩm sao? Mẹ nó, quá không biết xấu hổ!
Cuối cùng, nhưng không phải là đòn yếu nhất, cô ta nói"Ngủ tiếp" —— cô ta dùng tiếp tục hai chữ, hiển nhiên là nghe nói mình tham ngủ, mẹ nó chỉ riêng một điểm này, cô ta chính là đang trắng trợn lên tiếng thị uy mà!
Cái gì có thể nhịn, chứ riêng bị làm nhục thì không thể nhịn.
Tô Tô quả quyết hỏi rõ ràng địa chỉ từ cô gái này, sau đó vén chăn lên, nhanh nhẩu rửa mặt, hóa trang.
Cô học ngành biểu diễn nên đối với hóa trang đều không xa lạ, nhưng một Tô Tô bình thường lười biếng đã thành tính, luôn luôn là mặt mộc không trang điểm, đúng là trời sinh không có trí tiến thủ.
Nhưng hôm nay không giống với bình thường, muốn đi ra ngoài chiến đấu thì phải võ trang đầy đủ.
Thay bộ váy màu hồng lộ vai thấp ngực, bên ngoài khoác thêm cái áo choàng lông màu trắng, đi một đôi giày cao gót, ngay lập tức trước gương xuất hiện một mỹ nữ tươi tắn như hoa.
Sau khi chuẩn bị võ trang đầy đủ cho trận chiến, cô nhanh chóng đánh đến nơi.
Trời vẫn chưa tối hẳn, nhưng là cửa Câu Lạc Bộ đã có ánh đèn sáng chói lòa, từ xa cũng đã có thể nhìn thấy kim quang lấp lánh "M1NT" một biển quảng cáo cực lớn.
Vừa tới cửa thì có người phục vụ tới đây hỏi thăm: "Xin hỏi cô có hẹn trước không?"
Tô Tô phi thường bình tĩnh gật đầu: "Có, tôi là người phụ nữ của Thẩm Tiếu Ngu." Cô dùng bốn từ người phụ nữ của Thẩm Tiếu Ngu, ý tứ hàm xúc nhìn người phục vụ đang nghi ngờ cười một tiếng, lời nói tràn đầy tự tin.
Người phục vụ nghe được tên của Thẩm Tiếu Ngu, nhất thời lộ ra khuôn mặt tươi cười: "Xin mời đi lối này."
Cử động này khiến Tô Hoa nhất thời có cảm giác bị trúng vô số phát súng, không phải là bởi vì tên tuổi Lão Thẩm nhà mình dùng tốt bao nhiêu, mà là, khi cô nói “người phụ nữ” của Lão Thẩm thì cô liền rất dễ dàng được mời vào.
Nhìn cái tên phục vụ kia cười thật phát cáu, hắn cho rằng cô là người phụ nữ được Thẩm Tiếu Ngu bao nuôi hay sao?
Giày cao gót nện ở mặt đá cẩm thạch, giống như là bước chân của một vị chiến sĩ khắp người đã được vũ trang đầy đủ, từng tiếng từng tiếng như nhắc nhở quân địch đã gặp phải xui xẻo rồi!
===========