Trâu Già Gặm Cỏ Non FULL


囧囧 ban đêm đã qua, Tô Tô nhìn vào camera thành phẩm, chợt nghĩ đến một sự kiện càng thêm quẫn bách 囧 : rốt cuộc, đến tột cùng, tại sao mình lại muốn chụp mấy cái chủng loại này? Chẳng lẽ mình cứ thế mà chạy thẳng tới nhà Giáo sư Hà rồi nói với hắn: "Giáo sư, em đưa cho anh một bộ phim sex.

.

.

.

.

Hay là nói rằng đây là do em đích thân ra trận, nếu anh không xem sau này nhất định sẽ hối hận!"
Cô suy nghĩ một chút, cả người cũng nổi lên đầy da gà.

.

.

.

.

.

Mẹ nó, tuyệt đối là người bị bệnh thần kinh mới làm thế.
Hay là gửi bưu phẩm cho Giáo sư Hà, trên bưu phẩm ghi là:"Năm mới chúc phúc".

Sặc, lừa bịp , những thứ như thế đều sẽ bị coi là thư giác rồi sẽ bị thẳng tay ném đi không thương tiếc?
Rối rắm chừng mấy ngày, Tô Tô rốt cuộc hiểu rõ —— mình hiển nhiên là bị lão bà bà cùng Lão Thẩm liên thủ đùa bỡn, trừ cách đó ra, không còn cách giải thích nào khác.
Hồi tưởng lại việc Lão Thẩm tương kế tựu kế đối với hành động của mình, nhất thời bộ mặt Tô Tô đỏ ngầu —— tức giận.

Cô suy nghĩ thêm một chút mới hiểu rõ, nhất định là do mình mang thai nên trí thông minh của mình giống như cầu thang máy đang đi xuống, bây giờ mới có thai đã cảm thấy cả người như sắp bị chôn sống vô cùng mỏi mệt rồi, vậy sau này không biết còn như thế nào nữa đây?
Chuông báo động trong lòng rung lên mãnh liệt, cô lật người từ trên giường bật dậy, ngồi trước bàn trang điểm cầm bút viết: Lão Thẩm thân ái.

.

.

.

.

.
Tờ giấy bị xé đi, cô tốn mất một tiếng đồng hồ mới viết xong một bức thư vô cùng sầu não, đặt thật trang trọng trên bàn ở nơi dễ nhìn thấy nhất, bảo đảm rằng Lão Thẩm sẽ rất dễ dàng nhìn thấy bức thư này.
Làm xong những thứ này cô vui mừng đi ra khỏi nhà.
Lão Thẩm mang theo hai cái túi đựng đầy thức ăn về nhà, anh đã gọi tất cả những nữ nhân viên trong công ty đã từng sinh con lên để cố vấn cho mình, cho nên lúc đi siêu thị liền xác định được mục tiêu vô cùng chuẩn xác, khiến cho ngay cả cô thu ngân cũng không nhịn được hỏi anh: “Mấy thứ này đều là mua cho ai vậy?"
"Bà xã." Lúc anh nói lời này liền cười lên cực kỳ ấm áp, khiến trái tim cô thu ngân thổn thức không ngừng, tại sao người đàn ông tốt như thế này lại không phải là của mình, mình thực sự có cảm giác rất thất bại rồi!
Nhưng là, Lão Thẩm vạn vạn không nghĩ tới, người vợ yêu dấu của mình thế nhưng lại dám trốn đi chơi chỉ để lại một phong thư ! Một quả đấm của anh nện vào cái gương ở trên bàn trang điểm, gương vỡ, những mảnh gương nát vụn bắn ra khắp nơi trông thật kinh khủng.

Hai mắt anh nhìn chằm chằm, cảm thấy hình ảnh này sẽ đem lại hiệu quả không tệ, chờ đem được người phụ nữ kia trở về nhất định phải cho cô nhìn thấy thật kỹ, để cho cô biết —— chồng yêu rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng!
Anh đi ra khỏi cửa phòng, nhưng nghĩ lại: vỡ kính, vỡ kính.


.

.

.

.

.

Nghĩ như thế nào cũng cảm thấy có cảm giác không ổn? Vì vậy an gọi Quản gia tới: "Gương trong phòng ngủ chính xảy ra chút vấn đề, ông hãy mau đi thay cái mới."
Bàn giao xong liền chạy thẳng tới chỗ ở của Hà Nham.

Nhị Bạch Huynh rất nhanh liền tra ra vị trí của Hà Nham.

Mà chỗ ở của Hà Nham, đây cũng không phải là lần đầu tiên Lão Thẩm đến.

Anh lên lầu, bấm chuông.

Sự tức giận trên mặt đã được khống chế vô cùng hoàn hảo, có một chút ý cười nhàn nhạt, giống như vợ yêu của anh chỉ là tiện đường đi tới nhà một người bạn tốt mà thôi, chứ không phải là tự mình chui đầu vào hang sói!
Có trời mới biết trong ngực Lão Thẩm lúc này có bao nhiêu hỏa khí đang thiêu đốt, trong thư Tô Tô nói, cô cầm cuộn phim sex tình yêu của hai người đi đến nhà Hà Nham rồi, cô muốn cùng xem lại cuộn phim đó với Hà Nham, buổi tối còn có thể ngủ lại! Ngủ lại em gái cô, cô thực sự không biết người đàn ông kia có tâm địa không thuần khiết đối với cô sao! Lão Thẩm cố gắng trấn tĩnh, nhưng nội tâm anh bây giờ đang bị dày vò khủng khiếp, anh càng cố trấn tĩnh lại càng thấy lo lắng muốn biết bên trong kia đang xảy ra chuyện gì, càng như vậy lại càng cảm thấy thời gian chờ đợi có người ra mở cửa sao lại lâu như thế?
Tên tiểu tử Hà Nham kia đã làm cái gì với Tô Tô? Hắn sẽ không giống như heo chó mà xuống tay với cả một phụ nữ đang có thai đấy chứ? Nếu như mà hắn dám đụng tới một ngón tay của Tô Tô, thì không cần phải nói gì nữa, ông đây nhất định sẽ giết hắn!
Giống như trải qua cả một thế kỷ dài đằng đẵng, cửa rốt cuộc cũng được mở ra, Hà Nham quần áo xốc xếch đứng chắn ở cửa ra vào, đôi mắt còn đang ngái ngủ nhìn người đàn ông ngoài cửa một cái, giật mình: "Sao anh lại tới đây?"
Áo sơ mi của Hà Nham chưa kịp mặc chỉnh tề, xương quai xanh bên vai trái hơi lộ ra trong không khí có vẻ hơi mảnh khảnh.

Một tay hắn đang đút vào túi chiếc quần thể thao, mà chiếc quần này cũng rất nhăn nhúm.

Tất cả những điều này đều không phải là mấu chốt! Mấu chốt là trên vai trái hắn có vết hồng hồng! Đó là vết gì?
Thông minh như Lão Thẩm, quan sát cẩn thận như Lão Thẩm, liên tưởng phong phú như Lão Thẩm, lập tức liền đem những dấu vết này sâu chuỗi liên tiếp vào với nhau, vì vậy trong mắt Hà Nham là sự hoảng sợ, quả thật chính là đại danh:"Làm chuyện xấu bị bắt tại trận"!
Mẹ nó, tên cầm thú này! Lão Thẩm không nói một lời, nhanh chóng đưa quả đấm lên, nằm thẳng cằm Hà Nham đánh tới.

Bản lĩnh của Lão Thẩm ra sao? Tất nhiên không cần phải nói!
Tốc độ kia chính là người ta chưa kịp nhìn thấy quả đấm kia vung đến như thế nào thì đã thấy lưu lại dấu vết trên người mình rồi.

.

.

.

.

.

Ặc, một vệt bầm tím quanh miệng, phiên dịch ra chính là: Hà Nham trúng chiêu!
Hà Nham đặc biệt vô tội ——
Hai ngày nay vội vàng chuẩn bị bao lì xì để tương lai dành tặng cho đứa bé sắp chào đời,lại còn phải quản lý ba bốn cửa hàng trà sữa, đã vậy hắn lại còn nhận thêm mấy cái hợp đồng lồng tiếng, mấy ngày nay điên cuồng lao đầu vào công việc không biết trời đất là gì nữa, căn bản không hề chợp mắt chút nào, đúng lúc đang vô cùng buồn ngủ thì có người tới bấm chuông, đành mặc vội bộ quần áo đi ra mở cửa, kết quả chưa được giải thích câu nào đã bị đấm một quả?
Hắn vốn chính là thiếu ngủ, không có khí lực gì, sau khi đón lấy một quyền này, liền trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất rồi.


Cái đau ở mông đít so với cái đau ở trên cằm cùng cổ họng qủa thực là quá không đáng kể rồi.

Hắn chỉ đơn giản hít thở một cái cũng cảm thấy đau muốn đứt họng ra, ngẩng đầu lên, một câu nói còn chưa ra miệng, Vô Ảnh Cước của Lão Thẩm lại xông tới.
Hắn đưa tay ra, hét lớn một tiếng: "Ngừng! Trước tiên anh hãy nói chuyện cho thật rõ ràng đã, rốt cuộc thì tôi đã làm gì chọc giận tới anh hả ? Gào khóc——"
Tiếng kêu sợ hãi vang lên, lần này tay của hắn thực sự gãy rồi —— Cuộc sống của Giáo sư Hà bắt đầu từ thời khắc này chính thức thay đổi trở thành một tấn bi kịch rách nát rồi, ai.

.

.

.

.

.
Lão Thẩm ngay cả một con mắt cũng không thèm nhìn tới Hà Nham mà đi thẳng vào nhà, anh một cước đá văng cửa phòng ngủ, một tay đẩy cửa nhà vệ sinh.

.

.

.

.

.
Nhìn nhà cửa của mình bị hủy hoại giống như có ma quỷ tới tàn phá không nơi nào là còn nguyên vẹn, Hà Nham thật là muốn rơi lệ : Bạo Quân cũng không đến nỗi như vậy đi, đúng thật là quỷ tử vào thôn, thực hành chính sách tam quang.
Lão Trầm từ trong phòng lui ra ngoài, lần này không thể không nhìn Hà Nham —— lấy tư thế của một đội trưởng nhà lao quan sát phạm nhân xem xét vô cùng kỹ lưỡng chi tiết: "Tô Tô ở đâu?"
Hà Nham nằm trên mặt đất giống tư thế của Thụy Mỹ Nhân, ngay cả thở dài cũng không có sức, nói chuyện càng thêm không cần suy nghĩ, hắn nhìn về phía Lão Thẩm với con mắt cá chết, thầm nghĩ trong lòng: đánh mất người phụ nữ của mình rồi lại vô cùng có ý tứ tới đây tìm kiếm là sao?
Hai người dương mắt cá chết lên nhìn nhau đến tóe lửa, rốt cuộc vào lúc Lão Thẩm giơ lên quả đấm lần thứ hai, Hà Nham mới thốt ra tiếng: "Thật không có ở chỗ này của tôi, anh dù là đánh chết tôi đi nữa cũng sẽ không tìm được Tô Tô, còn không nhanh đi tới những chỗ khác tìm xem!"
Lão Trầm nhìn hắn thật sâu, cái nhìn kia cất giấu lời nói trong đó được phiên dịch ra là: nếu như anh dám gạt tôi thì anh hãy chuẩn bị mà đi gặp Diêm Vương đi, nếu như anh có gặp Tô Tô thì phải ngay lập tức đưa về cho tôi hoàn hảo không được xảy ra chuyện gì, nếu dám đụng tới dù chỉ một cọng lông của cô ấy, anh cũng nhất định phải đi gặp Diêm Vương.

.

.

.

.

.
Sau đó Lão Thẩm bản lĩnh đầy người, thân thể tráng kiện nhảy một cái ra khỏi căn phòng, một bước nhảy này trực tiếp xuống ngay tầng một rồi.

.

.


.

.

.

Hà Nham trợn mắt há hốc mồm, trái tim cuồng loạn: nhóc con, em tìm thấy con thú quái dị này ở xó xỉnh nào vậy hả?
**
"Ha ha, ha ha.

.

.

.

.

." Lúc này người cười lên giống như con vịt đi tiểu kia chính là Tiểu Bạch, cô nghe Tô Tô nói xong chuyện đêm hôm đó Lão Thẩm làm, đầu tiên là bị dọa đến trái tim cuồng loạn, sau đó bộc phát ra tiếng cười khác thường, cuối cùng là dùng cái giọng điệu tùy lúc đều muốn tắt thở nói: "Lão Thẩm nhà cậu bị nghẹn đến cực khổ rồi, phải chờ tới lúc cậu thuận lợi sinh con ra, sau đó lại phải vượt qua hết thời gian ở cữ, đợi tới lúc cậu dần dần ổn định có đủ sữa cho em bé, chẳng phải là còn nhịn tới hơn một năm nữa mới được sao, hắn chịu được sao?"
Trên đầu Tô Tô nổi lên ba cái vạch đen chảy dài xuống cả khuôn mặt, mặt mày cô sa sầm, ánh mắt quét ngang: "Xú Nha Đầu, trọng điểm bây giờ là cái chuyện này hay sao? Lão Thẩm không nhịn được, còn có tay của hắn ở đấy.

.

.

.

.

." Cô chợt dừng miệng: lạy trời, mình rốt cuộc là đang nói cái gì.
Tiểu Bạch nghẹo đầu, không hiểu: "Trọng điểm là cái gì?"
Tô Tô chợt cảm thấy vô cùng sâu sắc, mình tìm đến Tiểu Bạch là một sai lầm xinh đẹp, Tiểu Bạch cô nương thường tự cười nhạo chỉ số EQ của chính mình, nhân tiện bây giờ cũng đem Tô Tô kéo tới cùng trình độ với cô ấy.

.

.

.

.

.
Cô bắt đầu hoài niệm tới Lão Thẩm nhà mình rồi đây, không biết bây giờ Lão Thẩm cùng với Giáo sư Hà đang xảy ra chuyện gì, có phải là sẽ chơi rất vui hay không.

Nếu như không phải là sợ bị anh phát hiện, Tô Tô nhất định đã lao tới hiện trường vây xem náo nhiệt.
Chính lúc đang mất hồn, chợt trên bụng có vật khác thường đột kích tới, Tô Tô theo bản năng bắt được, dùng sức vặn xoắn lại cái áo đang mặc trên người.

Ngay sau đó, truyền đến tiếng quát tháo giống như giết heo: "Đau chết, cậu nha ——"
Thấy rõ là móng vuốt của Tiểu Bạch, Tô Tô le lưỡi một cái, sau đó ho một tiếng: "Cậu cũng thiệt là, làm gì mà sờ loạn bụng của tớ, không biết hiện tại tớ đang rất nhạy cảm sao!"
Treo ngược cánh tay bị bẻ cong lên, Tiểu Bạch buồn bã trừng mắt nhìn cô một cái: "Khó trách nói chó mẹ sau khi có con đều trở nên đặc biệt hung dữ, cậu nha, tớ không phải chỉ là muốn sờ một chút mà thôi sao, tại sao lại phải ra tay ác liệt như vậy!"
Tô Tô nắm một cái tay khác của Tiểu Bạch làm bộ muốn xoắn lại, Tiểu Bạch vội vàng nhảy xuống giường, chạy trối chết tựa vào trên khung cửa há mồm thở dốc.
Nhìn dáng vẻ này của Tiểu Bạch, Tô Tô vô tội cười một cái: "Tớ ở cùng với Lão Thẩm cũng học được mấy chiêu đánh giáp lá cà, vừa lúc cần có người để tập dượt một chút, chớ có trốn.

.

.

.


.

."
Tiểu Bạch cắn môi, mắt đầy oán niệm nhìn cô chằm chằm: "Tớ sẽ cho Lão Thẩm nhà cậu biết, cậu đang trốn ở chỗ này của tớ!"
Tiểu Bạch vừa mới di chuyển người, chỉ nghe thấy một giọng nói đầy khí phách: "Cậu dám! Hôm nay nếu là cậu dám bước ra khỏi cái phòng ngủ một bước, tớ sẽ để cho cậu không nhìn thấy ánh mặt trời của ngày mai đâu!"
Tiểu Bạch lại đi thêm một bước: hừ, ai tin, cậu có thể đâm mù cặp mắt của tớ không, cậu mới không làm được việc ấy!
"Tớ đem chuyện của cậu cùng Mạc Tiểu Lam nói cho chú dì! Bao gồm.

.

.

.

.

." Tô Tô dừng một chút, thành công thấy Tiểu Bạch ngoan ngoãn xoay người lại, cô mới nói tiếp, "Bao gồm cả chuyện cậu và anh ta đã ngủ chung giường!"
Tiểu Bạch mặt đỏ tía tai rống lên: "Tớ nào có.

.

.

.

.

.

Là có một lần, nhưng mà không có PHÁ...! Cho nên không tính là.

.

.

.

.

."
Tô Tô cũng sửng sốt một chút: thì ra là mình chỉ tiện miệng nói một câu thế mà cũng trúng, Tiểu Bạch a Tiểu Bạch, cậu nói đi sao cậu lại thành thực như thế làm cái gì, khiến cho người chị như tớ thực không hề có cảm giác thành tựu đấy.
Vì vậy Tiểu Bạch lặng lẽ đóng kín cửa, trở lại trên giường, như một tiểu tức phụ phải chịu uất ức mấp máy môi, cầu khẩn: "Tớ kiên quyết không tiết lộ bí mật với Lão Thẩm, cậu cũng phải giữ bí mật có được hay không? Ba mẹ tớ còn chưa biết chuyện của tớ với Mạc Tiểu Lam, nếu mà bọn họ biết được, nhất định sẽ chia rẽ hai người bọn tớ.

.

.

.

.

."
Tô Tô cười, chỉ là, rất nhanh nụ cười của cô đã cứng ngắc ở trên mặt, bởi vì cô nghĩ tới một chuyện rất nguy hiểm, cô bắt được cánh tay Tiểu Bạch, thần kinh hề hề hà hà hỏi: "Mới vừa rồi trước lúc tớ tới đây, Mạc Tiểu Lam cùng cậu ở chung một chỗ sao?"
Tiểu Bạch sững sờ gật đầu: "Xảy ra chuyện gì?"
Tô Tô nhìn lên trên cái đèn bàn, cầu nguyện: làm ơn, cái miệng kia của Mạc Tiểu Lam là có thể tin chứ?
===========.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận