Trên web các tiêu đề bị khí thế sét đánh không kịp bưng tai thủ tiêu, mấy nick ảo thảo luận kịch liệt cũng bị đá bay, sau đó lại có một nhóm người mới gia nhập có vẻ rất quen thuộc đối với sự liện kia, mọi người thấy cũng không còn có những thảo luận bùng nổ nữa, thì cũng theo đuổi sang các tiêu đề mới khác.
Phát hiện ra chuyện này, Tô Tô lại trợn mắt nhìn Lão Thẩm một cái: "Thật là người theo chủ nghĩa bá quyền, tự do ngôn luận có hiểu hay không, mới vừa rồi em còn muốn kích động thêm chút nữa, cái tên gọi là “Oán Phu Nhất Hào” đó thực đáng bị ăn đòn mà, dám bôi nhọ sự trong sạch của em, em nhất định muốn mắng cho hắn ta cẩu huyết lâm đầu, thật sự cũng khó có thể tiêu mối hận trong lòng của em, nhưng là bây giờ tiêu đề bị xóa, còn đóng lại các cửa sổ, em biết đi đâu mà tìm cái tên” Oán Phu Nhất Hào”, làm sao mà mắng hồi vốn?"
Lão Thẩm hơi cau mày, ôm cô khuyên lơn: "Ngoan, khuyên em phải có lòng khoan dung, huống chi em bây giờ không thể tức giận, đối với bảo bảo không tốt."
Tô Tô nhìn anh một cái, ánh mắt híp lại: "Lão Thẩm, chưa bao giờ biết anh lại là người dễ dàng tha thứ người khác như vậy." Chợt trong mắt cô sáng rực: “Em nhổ vào “Oán Phu Nhất Hào” chính là anh đi? Không ai lại có thể biết rõ chuyện của hai chúng ta như vậy được.
.
.
.
.
."
Lão Thẩm khẽ mỉm cười: "Thật thông minh."
Tô Tô nào chỉ là buồn bực, quả thật muốn hộc máu: người đàn ông này thật là đồ trứng thối mà, không dọn dẹp anh cho tốt thì trời đất bất dung.
Vì vậy, Tô Tô sai bác tài xế lái xe đưa cô và đứa nhỏ tới thẳng nhà cha nuôi của đứa bé.
Không nghĩ tới người ra mở cửa cho cô không phải là Hà Nham mà là.
.
.
.
.
.
Một cô gái nhìn có chút quen mắt.
Tô Tô cảnh giác hỏi một câu: "Cô là ai, tại sao lại ở chỗ này?"
Cô gái kia nhìn Tô Tô một cái, cong lên khóe miệng cười: "Nghe nói phụ nữ mang thai trí nhớ sẽ kém đi, quả thật là như vậy ." Cô vừa lấy tư thế của nữ chủ nhân mời Tô Tô vào nàh vừa giải thích: "Tôi tên là Phương Hiểu Tinh, là em gái của Phương Bạch, cũng là người mấy ngày trước tham gia xem mắt với Hà Nham.
Xin hỏi cô tới nơi này có chuyện gì?"
Tô Tô nhớ lại từng cái, sau đó nghĩ tới —— phương Hiểu Tinh chính là cô gái duy nhất ở lại sau khi một đám mỹ nữ bị Hà Nham đuổi đi sạch? Cô.
.
.
.
.
.
Cô.
.
.
.
.
.
Cô bây giờ là trực tiếp dời đến ở cùng nhà với Hà Nham sao?
Tô Tô nuốt thật to một đống nước miếng, âm thầm xem xét căn phòng của Hà Nham có thêm các đồ dùng của phụ nữ hay không.
Ặc, trên đất cái đó không phải là thứ dùng cho những ngày đại di mụ đến sao? Phốc, thứ vắt ngang trên cửa sổ kia không phải chín là quần lót sao?
Mọi việc như thế, thật là làm cho cô mở rộng tầm mắt, thất kinh.
Cuối cùng kết quả khi Tiểu Tinh Tinh đưa tới chén nước, tay cô run lên, đem cái ly rớt bể.
Tiểu Tinh Tinh hiền huệ mang cây lau nhà đến dọn dẹp sạch sẽ, lại nhặt sạch các mảnh vụn thủy tinh, sau đó mới ngồi xuống, hỏi thăm Tô Tô đến tột cùng tới làm cái gì.
Tô Tô hắng giọng ho hai tiếng: "Tôi nghe Nhị Bạch huynh nói cô cùng Hà Nham ở chung, nên nghĩ muốn tới xem một chút, không ngờ lại là sự thật."
Tiểu Tinh Tinh khóe miệng phủi một cái: Thôi đi, thì ra là tới cửa bắt kẻ thông dâm , thật là có đủ nhàm chán.
Cô nhíu mày: "Hà Nham đi ra ngoài cùng gặp mặt bạn bè rồi, có thể tối mới vè, cô muốn ở đây chờ anh ấy hay là tôi gọi điện thoại cho anh ấy về nhé?"
Vừa nghe là buổi tối Hà Nham mới trở lại, Tô Tô lập tức đã nói: "Vậy thì thật là tốt, nếu cô không để ý thì tôi cũng không ngại ngồi chờ một chút."
Để ý, để ý chết rồi.
.
.
.
.
.
Tiểu Tinh Tinh nghĩ như vậy nhưng lại không dám nói.
Cô chỉ có thể thản nhiên làm những việc của mình, mặc cho Tô Tô vừa ăn đồ ăn vặt vừa xem ti vi.
Tiểu Tinh Tinh len lén quan sát Tô Tô, dáng dấp cô rất thanh tú cao gầy , nhưng cũng không phải là có thể mê hoặc được lòng người, đến tột cùng Hà Nham mê mẩn cô ở điểm gì đây?
Tô Tô thỉnh thoảng ngẩng đầu lên liếc mắt luôn có thể thấy cặp kia tràn đầy địch ý, cô cũng rất muốn làm như không thấy, đáng tiếc vào lúc này tâm tình phiền não, lần này càng thêm căm tức, đành phải đứng lên, liếc mắt: "Này, tôi nói cô gái này, cô xem đủ chưa.
Tôi cũng biết rõ dáng dấp thật đẹp là lỗi của tôi, nhưng là đôi nhỏ kia của cô không cần cứ phải nhìn tôi mãi như thế chứ hả."
Tiểu Tinh Tinh tay run lên, thiếu chút nữa đã đem Microphone trong tay nện xuống.
Cô hít vào thở ra một hơi, khanh khách giả cười hai tiếng tỏ vẻ bất mãn: "Thật quá đẹp, chưa từng thấy qua người phụ nữ nào có da mặt dày như vậy!"
Tế bào toàn thân Tô Tô cũng bắt đầu hoạt lạc, cô đứng ở trên ghế sa lon, nhìn chằm chằm cô gái đứng cách đó không xa, há mồm, cười to: "Này nhất định, cũng không giống như người khác, trên mặt không có hai lạng thịt không nói, trước ngực càng thêm không tới bốn lạng, xem ra cũng không có nhãn duyên, không có người nào hứng thú đưa tay đi sờ.
.
.
.
.
."
Tiểu Tinh Tinh mặt nhất thời đỏ lên, cô ném qua đỉnh đầu cái gì đó, vọt tới phòng khách, liền đứng ở trước mặt Tô Tô, sau đó lửa giận vừa lên đầu, liền trực tiếp xé toang áo sơ mi của mình, quát: "Chị đây chỉ không mặc áo lót mà thôi, chân thực mà ra trận! cô làm như chị đây giống như cô mặc một tầng áo độn vào để dọa người sao hả!"
Tô Tô trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm hai mảnh thịt non mềm trắng nõn trước mắt, còn có hai điểm hồng phấn cao ngất ở trên, sửng sốt vài giây, rốt cuộc toát ra một câu nói: "Không tệ, là C chứ?"
Tiểu Tinh Tinh còn không kịp nói gì, đã có tiếng người ở cửa hỏi vọng vào: "Cái gì C?"
Thanh âm đang ở sau lưng cô, cô cuống quít muốn mặc quần áo cho chỉnh tề, đáng tiếc mới vừa rồi dùng sưc quá mạnh, nút áo sơ mi đều bung hết ra rồi, cô chỉ đành lấy hai tay che chắn trước ngực, đồng thời bình tĩnh đưa lưng về phía người đứng ở cửa, hỏi thăm: "Lão đại, sao anh đã trở về rồi, tối nay em vẫn chưa nấu cơm, nhưng trong tủ lạnh em có để sẵn mấy cái bánh sủi cảo mới gói, anh tự mình đun nước luộc sủi cảo đi, em.
.
.
.
.
.
Xử lý một ít chuyện đã." Nói xong chạy như bay về phòng.
Tô Tô nhìn Hà Nham nở nụ cười: "Ha ha, thầy Hà, vừa rồi anh không nhìn thấy, bộ ngực của Tiêu Tinh vẫn còn rất ngon lành.
Không đúng, hai người cũng đã ở chung, chắc chắn anh cũng đã nhìn thấy rồi chứ?"
Hà Nham mặt đỏ lên: "Làm sao em lại đột nhiên tới đây?"
Thầy Hà là người rất bình tĩnh, chưa bao giờ thấy anh đỏ mặt, trong sự việc này nhất định là có quỷ.
Tô Tô nhìn theo phương hướng lúc nãy Tiểu Tinh đi vào, khiếp sợ: Bọn họ không phải là tiến triển quá nhanh như thế chứ?
Lần này cô rất ngượng ngùng khi trêu chọc thầy Hà rồi, vì nếu vậy thì cô sẽ lộ ra mình đang rất quan tâm tới tình cảm và cuộc sống hiện nay của thầy Hà, nói xong liền cáo từ.
Mấy câu nói đơn giản sao có thể nói hết được, cô được thầy Hà chăm sóc rất tốt, hơn nữa cuộc sống tình cảm của hai người cũng vô cùng phong phú, Tô Tô rốt cuộc có thể yên tâm.
Duyên phận cái thứ này thật là tuyệt không thể tả, ai có thể ngờ tới, Tiểu Tinh Tinh cùng thầy Hà mới biết có mấy ngày, tình cảm cũng đã tiến xa ngàn dặm rồi.
Hà Nham tiễn Tô Tô ra cửa xong liền quay lại, hắn nhìn Tiểu Tinh Tinh cau mày: "Làm sao cô còn chưa đi?"
Tiểu Tinh Tinh đã thay xong quần áo đi ra, cô âm thầm vào phòng bếp đun sủi cảo, đồng thời vô cùng ung dung nói: "Em đã nói em không còn chỗ ở, anh cho em mượn tạm chỗ này ở vài ngày đi, dù sao ở đây anh cũng có phòng để trống.
Hơn nữa cũng dễ cho việc hòa âm của xã đoàn bọn em, lúc nào anh mới định làm cho bọn em đây?"
Nói đến cái này Hà Nham liền nhức đầu, lúc đó hắn nhất thời mềm lòng đồng ý, không nghĩ tới sẽ đưa tới phiền toái hôm nay.
Hắn ra phòng khách ngồi một lát, nhìn Tiểu Tinh Tinh bưng một chén sủi cảo nóng hổi ra ngoài, hắn mới ý vị sâu xa nói: "Hiểu Tinh, cô yên tâm tôi đã đồng ý với cô, tôi nhất định sẽ trả nợ đúng hẹn.
Sắp hết năm, Valentine cũng sắp đến rồi, cô gái xinh đẹp giống như cô lúc này nên đi tìm bạn trai đi chơi mới phải.
Lãng phí thời gian và sức lực đến đây thúc giục tôi về khoản nợ đó thật sự là không hề đáng tí nào."
Tiểu Tinh Tinh đưa đũa cho anh, chợt vẻ mặt tối sầm lại: "Anh thực sự cho rằng em chỉ vì cái bản hòa am đó mà tới thôi sao?" Biểu tình kia là muốn lệ lã chã tuôn rơi, làm cho người ta nhìn thấy cũng phát sinh mấy phần không đành lòng.
Hà Nham thở dài một cái, hắn làm sao không biết lòng của cổ gái này đặt ở đâu, đáng tiếc lúc này trong lòng hắn vẫn còn bóng hình của người khác, tình cảm cũng không phải là vật thể, có thể tùy ý dời tới dời đi.
Hắn áy náy nói: "Nhất thời tôi vẫn chưa thể tiếp nhận tình cảm của cô, cô.
.
.
.
.
."
"Phốc ha ha.
.
.
.
.
." Liên tiếp tiếng cười ầm vang lên, chỉ thấy Tiểu Tinh Tinh ôm bụng co lại mãnh liệt, "Lão đại, anh cũng quá đáng yêu thôi.
Đùa giỡn anh một câu, anh liền nghiêm túc.
.
.
.
.
.
Em nói đùa với anh thôi.
Trừ bản hòa âm kia, thì lý do thực là em không tìm được chỗ ở mà thôi, gần đây mới phải chuyển ra khỏi trường học, còn chưa có tìm được công việc, ở thành phố này tiền thuê trọ lại quá đắt đỏ, em lại không muốn xin tiền ở nhà, cho nên chỉ có thể mặt dày mày dạn ở tại nhà này của anh mà thôi, chỉ là lão đại yên tâm, em sẽ giúp anh làm việc nhà để trả tiền thuê phòng, anh không phải sẽ không đồng ý đấy chứ?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vừa đáng thương lại vừa thật thà vô cùng nhìn Hà Nham chăm chú làm anh không thể hạ quyết tâm, hắn cuối cùng gật đầu: "Được rồi, chờ cô tìm được công việc thì ngay lập tức phải dọn đi đấy nhé."
Tiểu Tinh Tinh lông mày vừa động vừa động , cười đến nỗi khóe miệng cũng mở ra hết cỡ, lập tức ôm lấy Hà Nham, hoan hô: "Lão đại, anh là người thật tốt."
Hai quả đào mềm mại trước ngực cô cọ vào lồng ngực săn chắc của Hà Nham, trừ phi không phải là đàn ông mới không có cảm giác!
Hà Nham nhìn cô, cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.
Chỉ là kể từ khi Tiểu Tinh Tinh dời đến ở nhà Hà Nham, chất lượng cuộc sống của Hà Nham liền trực tiếp từ tên ăn xin nhảy vọt lên cấp bậc của một đại thiếu gia.
Mỗi sáng sớm có người chạy đến phòng của hắn kéo lên chăn mền của hắn gọi hắn rời giường ăn điểm tâm, chỉ cần hắn đang nhà, mỗi buổi trưa đều được nếm những món ăn vô cùng đa dạng phong phú, chỉ một món đơn giản như đậu hũ cũng giống như tan vào trong miệng, ăn đến không còn một mảnh vụn, thật sự là hương vị khiến người ta them thuồng.
Vì vậy Hà Nham dạo này cũn có rất nhiều thay đổi, cho dù là anh đi ra ngoài kiểm tra các cửa hàng cũng sẽ rất nhanh quay về —— bởi vì trong nhà có thức ăn đầy mỹ vị đang chờ.
Sau bảy giờ tối thường là thời gian hắn ghi âm, hắn cần giữ vững an tĩnh tuyệt đối, mà lúc này đây Tiểu Tinh Tinh cũng sẽ ở bên cạnh hắn lẳng lặng nhìn, cô khong nói bất cứ một câu nào.
Khi hắn mệt mỏi, cô sẽ tay mắt lanh lẹ đưa lên một ly nước mật ong.
.
.
.
.
.
Đủ loại hậu đãi đối xử khiến Hà Nham cũng bắt đầu nghi ngờ: thực ra mục đích của cô gái này là gì? Hắn càng thêm lo lắng, miệng của mình đã bị cô gái này nuôi thành ra kén chọn mất rồi, nếu như một ngày nào đó cô ấy phải đi, mình phải làm thế nào? Còn có thể ăn những thức ăn đầy dầu mỡ ở bên ngoài? Hoặc là có thể ăn bánh bích quy hoặc mỳ ăn liền trừ bữa nữa hay không?
Đáp án hiển nhiên là không.
Tiểu Tinh Tinh cũng hưởng thụ những ngày này giống như một tiểu tức phụ vậy, khoảng thời gian hạnh phúc nhất là vào buổi tối, cô ngồi ở bên cạnh nghe lão đại ghi âm.
Ai, thanh âm của hắn rất có từ tính, coi như chỉ là một câu bình thường thôi nhưng chui ra từ trong miệng anh cũng sẽ có tình cảm vô hạn, anh vừa lên tiếng sẽ khiến cho người ta có cảm giác rất khác lạ.
Tiểu Tinh Tinh cũng có thể cảm thấy trái tim của mình run lên một cái, thật muốn hô to một câu: đại thần gả cho tôi đi!
Chỉ là không muốn dọa sợ đại thần, cô nhất định không thể thẳng tưng mà nói như thế được, cô muốn từng chút một từng chút một chiếm lĩnh lấy anh ta, mà anh ta không hề hay biết, cho đến một ngày anh ta sẽ không thể rời bỏ cô!
Nghĩ đến cái tương tai tốt đẹp đấy, Tiểu Tinh Tinh liền trộm vui vẻ.
Mới vừa lồng một đoạn hòa âm kích tình bắn ra bốn phía, Hà Nham muốn uống nước, quay đầu nhìn Tiểu Tinh Tinh một cái, lại thấy bộ dáng cô mỉm cười, không biết tại sao, trong lòng giống như là bị thứ gì quất một cái.
Liền trong nháy mắt đó, hắn vội vàng ho một tiếng, đè xuống chân mày: "Đã trễ thế này, làm sao cô vẫn còn ở chỗ này? Mau trở về ngủ đi!"
Tiểu Tinh Tinh cầm cốc mật ong Thủy Tắc đưa đến trong tay hắn: "Anh uống hết cái này em liền đi."
Ngón tay chạm ngón tay, chạm một lúc lâu.
Hà Nham bất đắc dĩ: "Được, tôi uống..., cô có thể bỏ tay ra được rồi."
Tiểu Tinh Tinh lưu luyến buông tay ra, âm thầm nghĩ tới: tối nay không thể rửa tay rồi, mình muốn ôm ngón tay đi ngủ!
Tô Tô thần thần bí bí tìm tới Nhị Bạch Huynh, hỏi em gái hắn hiện giờ đang ở trong tình trạng như thế nào.
Nhị Bạch Huynh thật sửng sốt: "Tiểu Tinh Tinh à? Con nhóc đó kể từ sau khi tốt nghiệp vẫn chưa tìm việc làm, nhưng mà cô ấy có sáu phòng cho thuê nho nhỏ, tiền cho thuê mỗi tháng cũng đủ để cho cô ấy sống phóng túng ở khách sạn sang trọng rồi.
.
.
.
.
."
Ở khách sạn? Sống phóng túng?
Tô Tô chợt hiểu: thì ra cô gái này đang gạt người đấy.
Ha ha, tốt, tốt vô cùng! Theo đuổi đàn ông là phải dùng bất kỳ thủ đoạn tồi tệ nào! Nhớ năm đó, chị đây trêu cợt thầy Hà căn bản cũng không có nương tay.
.
.
.
.
.
Ặcc, dường như thầy Hà chính là loại người thích tự bị ngược đãi sao?
==========