Rất nhanh, Thẩm phu nhân và dì đã chọn được ngày thành hôn, cả phủ bắt đầu tưng bừng chuẩn bị
Thẩm phu nhân sợ Thẩm Ký Bạch hối hận nên chọn ngày rất sát.
Thẩm Ký Bạch thì sợ ta chạy mất nên cũng giả vờ giả vịt đồng ý luôn.
Ta: Cứ ra vẻ đi, ai mà ra vẻ qua được chàng.
Tóm lại, mọi thứ đã tiến hành thuận lợi theo đúng kế hoạch của chàng.
Thẩm phu nhân thường tìm ta uống trà, nhiều lần an ủi ta “chớ lo lắng”, thành thân rồi có bà chống lưng cho ta, bà sẽ không để chàng làm ra chuyện hoang đường gì.
Bà ấy vẫn sợ ta cảm thấy tủi thân khi lấy Thẩm Ký Bạch, vung tay một cái là tặng ta một cặp vòng tay ngọc bích giá trị liên thành.
Lòng ta rất áy náy. Người mẹ đáng thương này vẫn không biết rằng tất cả đều là tác phẩm của đứa con trai ngoan của mình.
Thẩm phu nhân chỉ sợ ta không nhận quà, còn nói rất nhiều lời ân cần, sau cùng còn đích thân đeo cho ta mới yên tâm.
Ngày ta mặc lên người bộ hỉ phục bái đường với Thẩm Ký Bạch xong xuôi, cả hai mẹ con nhà họ Thẩm đều thở phào nhẹ nhõm.
Đêm đến, Thẩm Ký Bạch hơi chuếnh choáng vén khăn trùm của ta lên.
Ta ngẩng lên.
Thẩm Ký Bạch đã uống khá nhiều, thấy ta là cười tít, trông lại có vài phần ngốc nghếch.
Nha hoàn, bà vú xung quanh tinh ý rón rén rời đi.
- A Đường.
- Ừm.
- A Đường.
- Sao vậy? – Ta hơi mất kiên nhẫn.
Thẩm Ký Bạch dè dặt tiến tới ôm ta.
- Đêm xuân đáng giá nghìn vàng.
- Vợ à, chúng ta nghỉ sớm đi.
Mặt chàng nhuốm nụ cười của người say, ánh mắt như đong đầy tình cảm dịu dàng.
Ta mặt nóng bừng bừng, lí nhí đáp lại:
- Ừm.