Trên Đảo Lúc Này

Hành vi nghệ thuật 9

Vứt thẻ cảnh sát lên bàn, Lục Viễn Triết lấy sổ tay ra ghi lại ngắn gọn các vấn đề cơ bản của Nghiêm Diệp. Trình Mặc đứng dựa bức tường phía sau cánh cửa, cậu đã cất súng nhưng tay vẫn đặt ngay bao súng, không dời đi.

Chỗ này không phải hắc điếm, ông chủ cũng không có chống lưng gì cả, chắc hẳn cũng không hỏi được gì. Trước khi đi vào bọn họ đã biết cả, chỉ là có làm gì đó vẫn hơn.

Ông chủ bị hai người bọn họ làm hoảng, nửa đoạn đầu trả lời mơ mớ, mà cũng chính vì mơ mớ nên đáp án có vẻ đáng tin hơn.

Còn về Nghiêm Diệp, cũng tức là Tiền Đức Quân trong mắt người ở hộp đêm thì ông chủ biết còn không bằng bảo vệ trưởng. Nhưng chuyện bảo vệ trưởng biết cũng chỉ có hạn, dù gặp gã nhiều lần nhưng hai bên cũng chẳng bao giờ trò chuyện phiếm với nhau cả.

Nghiêm Diệp trầm mặc kiệm lời, chịu khó làm lụng, cứ tới là nhận khách đi, lâu lâu gã sẽ làm việc vặt, bọn họ cũng không hỏi nhiều làm gì.

"Anh ta để số ở đây mấy năm rồi, chắc còn làm việc khác nữa, cũng nghỉ phép vài lần." Bảo vệ trưởng nhớ lại, "Có... 6 7 năm rồi nhỉ?"

Lục Viễn Triết ghi lại thời gian, anh trao đổi ánh mắt với Trình Mặc. Xem ra sau khi bị truy nã ở tỉnh khác chưa bao lâu, gã đã trốn tới đây.

Về vụ án nhiều năm trước và gần đây, Lục Viễn Triết hỏi đi hỏi lại mấy lượt cũng không nắm được sơ hở gì, có vẻ bọn họ không biết gì thật.

Ngay cả chuyện gã là tội phạm đào tẩu cũng phải nhìn thấy ảnh ông chủ mới ngộ ra: "Hóa ra lệnh truy nã gần đây là gã, đúng là có chút giống!"

Nghiêm Diệp đã thay đổi rất nhiều so với lúc chụp tấm ảnh này, không nhận ra gã cũng dễ hiểu. Lục Viễn Triết đã gặp người thật, đại khái cũng đoán được. Không hiểu sao mũi gã lại xẹp xuống chút ít. Người ta chỉ cần sống mũi thay đổi tí là đã có khác biệt rất lớn, thoạt trông không giống như cùng một người.

Không hỏi được manh mối gì cả, Lục Viễn Triết đưa Trình Mặc rời đi. Lúc ra ngoài, anh đại kia đã đi mất hút.

"Em còn sợ người mới nãy sẽ chặn anh ngoài cửa đấy." Trình Mặc cũng nhớ lại việc đấy, cậu nhìn quanh quất.

"Vậy anh tung thẻ cảnh sát ra tiện thể tra luôn lịch sử mua rau của gã, tiễn gã vào đồn." Lục Viễn Triết không để ý mà chỉ cười, "Cậu nhìn gã thấy giống người tới uống rượu bình thường không?"

"Em không nhìn ra." Trình Mặc trả lời một câu đáng yêu ghê báo hại anh cười to.

Kể cả bên trong hộp đêm ầm ĩ dữ dội đến vậy thì ngoài này cũng chỉ coi như khách khứa gây gổ với nhau, chẳng chút ảnh hưởng. Lục Viễn Triết thấy chắc chỉ có tiếng súng mới làm bọn họ cảnh giác được.

"Hôm nay cậu diễn không tệ, bình thường có tới mấy chỗ này không?" Anh hỏi Trình Mặc.

"Hồi ở Mỹ có bị bạn học kéo đi một lần." Trình Mặc nói, khóe miệng cậu chợt nhếch cao hẳn, "Thấy đội trưởng Lục hẳn là tới đây nhiều lần thật."

"Hả?" Lục Viễn Triết ngây ra, sau đó mới nhớ đến mấy lời đồn ảo lòi của mình thì than thầm, anh nhìn ra phía đường, "Anh không có tới mấy chỗ như vầy, kiểu gì anh cũng phải chọn người bán là đàn ông chứ..."

Anh cứ nhìn quanh quất thì chợt lông tơ dựng đứng, ngay trên con đường người qua kẻ lại đa số đều đã mơ mơ màng màng, chỗ lối đi hẹp giữa hai gian hàng có một người giơ súng lên. Kẻ đó nhắm chuẩn vào Trình Mặc đi cạnh anh.

"Coi chừng!" Anh kéo Trình Mặc lại, tay kia thì sờ vào bao súng của mình.

Trình Mặc phản ứng cũng tính là nhanh, bị anh kéo như vậy, cậu thuận thế lăn tới phía sau chỗ che chắn gần nhất, một tay lấy súng ra.

Lục Viễn Triết còn nhanh hơn, vừa rút súng là đuổi theo ngay nhưng kẻ đó lại rất rành địa hình quanh đây, chỉ chốc sau đã mất dạng.

Anh đứng trong con hẻm nhỏ xoay người mấy lượt, nghĩ có thể còn mai phục nên không đuổi theo tiếp. Còn chưa biết là kẻ địch ra sao, hôm nay đã ăn thiệt vì đối phương có súng hết một lần, không ai cắm đầu vào cùng một cái hố hai lần cả.

"Đội trưởng Lục." Trình Mặc đuổi theo đến nơi.

"Tay sao vậy?" Anh vừa liếc đã thấy Trình Mặc nắm chặt tay phải, máu chảy ra nơi kẽ ngón tay.

"Không sao, dưới đất có mảnh chai." Trình Mặc lắc đầu, cậu khẽ nhăn mày nhưng rất nhanh đã giấu những thay đổi của biểu cảm trên mặt lại.

"Bỏ đi bỏ đi, về rồi tính." Trình Mặc đã bị thương, anh cũng dứt khoát dừng việc truy đuổi lại, "Về xe đi."

Tìm vòi nước chỗ bãi xe, anh lấy nước rửa mảnh thủy tinh vỡ trong miệng vết thương trên lòng bàn tay của Trình Mặc. Thoạt trông có vẻ cũng không ghim sâu nhưng tay cậu vẫn còn chảy máu.

Mở cửa xe hộ Trình Mặc, anh khởi động xe thì phát hiện ra lốp xe đã nổ từ bao giờ.

"Chậc." Lục Viễn Triết hít sâu một hơi rồi gọi cho đồn cảnh sát trực thuộc, liên lạc đồn cảnh sát phụ cận tăng chi viện rồi lục lọi trong xe, tìm hộp y tế ra, giúp Trình Mặc cầm máu đơn giản.

Từ đầu tới cuối Trình Mặc không nói tiếng nào, cũng không động đậy nhưng lúc anh ngẩng đầu lên thì phát hiện cậu đã cố chịu tới nỗi mặt mày trắng bệch.

"Đau cậu cũng nói không sao, con người ai không thấy đau chứ." Anh khuyên một câu.

"Không sao." Trình Mặc cứ không nghe lời, nặn ra một câu thì lại cắn chặt răng.

"Về sẽ mời cậu bữa cơm, lần này do anh đẩy cậu. Ngại quá." Chính Lục Viễn Triết cũng không ngờ lần đầu dắt Trình Mặc ra ngoài làm nhiệm vụ đã khiến người ta bị thương, Trình Mặc còn vừa cứu mạng anh nữa.

"Không cần không cần." Trình Mặc ra sức lắc đầu, "Anh mà không đẩy khéo vừa nãy em ngỏm rồi."

Câu này là nói thật, tình hình khẩn cấp, anh cũng không nghĩ ra cách nào tốt hơn.

Không ai nói gì cả, ngồi trên xe có hơi ngại, Lục Viễn Triết nghĩ ngợi một chút rồi lấy hộp sữa bò ra, cắm ống hút vào, đưa qua cho Trình Mặc: "Đau không, đau thì uống chút đồ ngọt đi."

Trình Mặc che miệng vết thương, không có tay cầm. Thấy Lục Viễn Triết đưa tới thì bất giác ngậm lấy ống hút.

Thế này thì càng ngại, anh cầm hộp sữa, Trình Mặc lặng im hút, hai bên giằng co ở một khoảng cách ái muội.

Đôi mắt to của cậu không biết đang nhìn đi đâu. Trước ánh mắt của anh, cậu nhìn từ trái sang phải rồi lại nhìn từ phải sang trái; Anh cúi nhìn Trình Mặc, cũng không biết nên nhìn chỗ nào nữa, tầm mắt cứ dừng lại trên hàng mi dài rung rung của cậu.

Nếu không phải cảnh sát hỗ trợ chạy xe tới, chắc hai người bọn họ phải xấu hổ uống từ từ hết cả hộp sữa.

Thấy xe trờ tới, Trình Mặc nhả ống hút ngay, anh cũng vội xuống xe, quyết không ở thêm chút nào.

Trong lúc đổi xe, anh còn đang nhớ lại sự xấu hổ khi nãy, bất giác đưa tay phải lên, uống hết số sữa bò Trình Mặc uống còn dư lại, cơ mà góc độ không đúng, một tiếng rột vang lên.

"..." Trình Mặc thoáng nhìn sang, tâm tình khá là phức tạp.

"..." Tâm tình anh cũng phức tạp lắm chứ bộ. Có trời đất lương tâm làm chứng, anh không hề cố ý, anh không có khiêu khích.

Đưa Trình Mặc tới bệnh viện gần đó xử lý băng bó vết thương xong, cuối cùng hai người cũng bước lên con đường quay về cục cảnh sát.

Đã hơn hai giờ sáng nhưng chưa ai tan làm cả, vừa thấy Trình Mặc đi vào, tay còn quấn băng vải thì tập thể không hẹn mà cùng gửi tin nhắn điện thoại cho Lục Viễn Triết.

Vạn Dặc: Anh làm con trai thị trưởng bị thương hả?

Đinh Thần Dục: Cục trưởng ba lần bốn lượt nhấn mạnh không được đưa Trình Mặc tới hiện trường gây án nguy hiểm.

Chỉ có Tô Tiểu Chỉ quan tâm chính sự: Vụ gì vậy? Hai người gặp nguy hiểm gì vậy? Có tay trong tay chạy trốn trên phố như drama Nhật khum?

"Đừng nhắc." Anh lười trả lời tin nhắn. Nhớ tới câu chuyện sữa bò, Lục Viễn Triết chột dạ trừng mọi người, "Có người đánh lén bọn này, không biết là đám bọn này chọc phải trong quán bar hay đồng bọn của Nghiêm Diệp nữa."

Trình Mặc không nói gì về chuyện này cả, cậu không muốn trở thành trung tâm trong công cuộc thảo luận của quần chúng bèn thử đổi đề tài: "Có manh mối mới chưa?"

Đinh Thần Dục để bữa khuya của Trình Mặc lên bàn cho cậu rồi báo lại phát hiện bên mình: "Nghiêm Diệp sống rất đơn giản, mỗi ngày trừ đi làm thì là ở phòng nghịch lửa, mua đồ ăn ngoài về ăn, xem phim. Chỗ gã ở không phát hiện ADN nào đáng ngờ cả, anh thiên về hướng gã không dẫn ai về nhà hết."

"Nhật ký điện thoại thì tôi đang tra, đa số là bên quán bar gọi tới, một số là điện thoại lừa đảo từ nước ngoài. Trước mắt thì không có gì khả nghi cả, gã cũng không thích qua lại với người khác lắm, lâu lâu mới hoạt động chút như uống rượu gì gì đó, nhưng không uống rượu chỗ con phố gã làm việc." Vạn Dặc giơ tay báo cáo công tác của mình.

"Còn về công cụ gây án." Đinh Thần Dục nói tiếp, "Phát hiện được quần áo cách nhiệt với găng tay trong toilet, có cả vôi sống, bột kim loại dùng để chế tạo áo vest tự cháy nhưng không phát hiện được thành phẩm."

"Cũng coi như bắt cả người lẫn tang vật nhỉ?" Lục Viễn Triết tổng kết.

"Nhưng có một chỗ đáng nghi." Vạn Dặc cau mày, "Người báo án cung cấp manh mối cho chúng ta hôm nay đã mất tích, số điện thoại là số ảo, email mới toanh."

"Ồ?" Lục Viễn Triết sửng sốt, anh không ngờ đó không phải là quần chúng nhiệt tình đơn giản.

Vừa nói tới đây thì Lăng Khê đi vào, trừ báo cáo nghiệm thi như thường lệ, anh ta còn xách thêm túi vật chứng.

"Mọi người đang ăn nha, anh đừng có quăng nội tạng gì gì đó lên à." Vạn Dặc kinh hãi nhìn anh ta.

"Không phải, mà thôi mọi người đừng ăn nữa, chuẩn bị nghe một phát hiện vĩ đại đi." Lăng Khê bỏ túi vật chứng lên bàn, vẻ mặt tập trung chưa từng có.

Biểu cảm này không giống như đang đùa, mọi người đặt bữa khuya xuống cả.

"Thư mời, lấy ra từ viên nang trong dạ dày Nghiêm Diệp." Lăng Khê khẽ chọt vào túi vật chứng.

Mọi người vừa nghe thì gần như đứng dậy cùng lúc, tất cả đều sáp tới chiếc bàn vuông giữa phòng làm việc.

Một tờ giấy có dấu từng bị cuộn lại, giờ đã được mở ra nằm yên tĩnh trong túi vật chứng, chỉ hận không thể dùng kíp lúp để xem cho rõ.

Lăng Khê thả tờ giấy khác xuống, là ảnh chụp thư mời sau khi đã phóng to.

Lạc khoản vẫn là Yến, dù là bản in nhưng dùng font chữ viết tay, bút tích như rồng bay phượng múa, ngông nghênh tột cùng, thoảng như thấy sự khiêu khích nhảy khỏi trang giấy vậy...

Biểu diễn tiệc tối, ngày 11 tháng 1, trân trọng mời đội trưởng Lục tới ủng hộ.

Thật lâu sau đấy cũng không có ai cất tiếng, cuối cùng, Trình Mặc là người đầu tiên mở lời: "Có phải em không nên bắn chết gã nhanh tới vậy không?"

"Không, lúc đó gã lấy cả tòa nhà uy hiếp chúng ta, chúng ta không thể mạo hiểm." Lục Viễn Triết lắc đầu ngay lập tức, anh không muốn để cậu phải nghĩ nhiều, "Không phải lỗi của cậu."

Nhưng rốt cuộc Nghiêm Diệp biết những gì, bọn họ đã không còn cách nghiên cứu nữa.

"Cái gửi đội trưởng Châu lần đó không chỉ định ai tới ủng hộ, lần này chỉ đích danh anh đó đội trưởng Lục haiz." Tô Tiểu Chỉ chỉ vào thư mời.

"Có khi nào..." Đinh Thần Dục nhìn Lục Viễn Triết, "Gã chỉ là mồi nhử, gã giục ông lên xe là để đưa ông tới chỗ nào đấy."

"Bọn đó muốn giết tôi à?" Lục Viễn Triết khó hiểu, anh hỏi thầm rồi suy nghĩ, sửa lại cách nói cho đúng, "Hoặc phải nói là muốn bắt tôi?"

Có kẻ cuồng phạm tội như Nghiêm Diệp, muốn giết anh thì quá dễ, chỉ vài giờ là trước là đã hạ gục được anh.

"Bắt tôi làm gì chứ?" Anh khó hiểu nhớ lại, "Vì đội trưởng Châu đưa thư mời của Yến cho tôi à?"

"Nói không chừng bọn họ còn không biết ông biết cái gì đâu, vụ án của đội trưởng Châu là ông tra, bọn chúng muốn tóm một người thăm dò hướng gió thôi." Đinh Thần Dục suy đoán.

"Vậy kẻ tập kích chúng ta đêm nay có liên quan gì không?" Trình Mặc hỏi.

"Có thể." Lục Viễn Triết gật đầu, "Ban đầu còn tưởng gã chỉ có đồng bọn là lưu manh bản địa gì đấy, giờ xem ra không đơn giản như vậy."

"Để em tra lại nhân mạch hiện tại của Nghiêm Diệp." Vạn Dặc quay về trước máy tính, "Mấy số điện thoại ảo đó sợ là không phải điện thoại lừa đảo gọi từ nước ngoài gì đâu."

Vụ án chợt trở nên phức tạp, mọi người đều xúc động muốn chỉnh lý lại manh mối đang có, nhanh chóng vào việc.

Lục Viễn Triết cũng bắt tay tổng hợp tư liệu, cuối cùng anh cầm vật chứng lên, nghiêm túc nhìn bản gốc một lượt.

Thư gửi đội trưởng Châu không đề tên, cái gửi anh lại có. Đối phương chỉ định phải tìm anh à?

Anh lại nhớ đến ánh mắt Triệu Bằng Thành nhìn mình, dù hiện tại anh không nghĩ ra mình thì có gì đặc biệt, nhưng dù sao đây cũng là lá thư khiêu chiến đầu tiên Yến gửi tới, khơi dậy ý chí chiến đấu trong anh.

Chỉ mong anh thật sự có gì đó khác biệt, đáng để đối phương dây dưa, dây dưa nhiều rồi thì sẽ để lộ dấu vết thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui