Cuồng phong trên đảo vắng 15
Cục trưởng Đường đích thân dẫn đội, ngày đầu tiên phong tỏa viện nghiên cứu hóa sinh Đảo Thành, hôm sau truyền thông đã đột phá vòng dây phong tỏa trùng điệp, lôi tin tức ra ngoài.
“Viện nghiên cứu hóa sinh Đảo Thành không giản đơn, hạng mục chính phủ hỗ trợ thầm che giấu ổ m.a tú.y.” “Nhà máy sản xuất m.a t.úy đột nhiên xuất hiện trên đảo Loan Nguyệt, sau lưng là tập đoàn phi pháp đã im hơi lặng tiếng suốt 10 năm.” “Đảo Thành không có Và rồi chẳng còn ai nhưng lại có Quần chúng Đảo Thành.”
Và rồi chẳng còn ai (Đôi khi xuất bản dưới tên Mười người da đỏ nhỏ): Tiểu thuyết của Agatha Christie
Sáng sớm Tô Tiểu Chỉ đã đọc tin trên các báo lớn, cái này còn kỳ cục hơn cái kia, đến cuối còn trông thấy cái tên quen thuộc: “Quần chúng nhiệt tình không muốn để lộ tên - “đội trưởng Ngô”, “Chị Tào” có phải là đội trưởng đội bảo vệ với tổ trưởng hậu cần của viện nghiên cứu không?”
“Ừ.” Lục Viễn Triết thấy rất buồn cười khi nghe mớ tiêu đề kỳ quái nọ, “Đội trưởng Hồ thì không nói chứ chị Triệu dù không tham gia b.uôn l.ậu ma t.ú.y nhưng cũng cầm không ít tiền bẩn, cũng dám nói phết.”
Vụ án mới bắt đầu điều tra, bọn họ đã tiếp nhận phỏng vấn ngay, các trang báo giấy có tiếng đều thấp thoáng bóng hai người họ. Cũng không biết có phải truyền thông phỏng vấn họ không, tóm lại đều dùng “xưng là quần chúng có lòng” để mở đầu, kể rất nhiều chuyện ly kỳ.
Có cả giống Tuần báo Đảo Thành, dứt khoát đăng bài theo phong cách “Tiếp cận khoa học”, còn chia hai kỳ, kỳ đầu kể chuyện kinh dị, kỳ sau giải ngố khoa học.
Chẳng qua số báo này chỉ nóng sốt có hai ngày, rất nhanh chính chính phủ đã ra mặt đè xuống. Bọn họ đăng ít tình hình của viện nghiên cứu còn tạm chứ phát tán thảo luận lên đầu chính phủ thì có hơi quá đáng rồi đấy.
“Trình Mặc.” Đinh Thần Dục cũng đang đọc báo, thấy bài đăng của Báo sáng Đảo Thành thì ngoái đầu nhìn cậu, “Ba cậu nhìn nhận chuyện này thế nào? Là cảm thấy cậu làm rất tốt hay không nên gióng trống khua chiêng đi điều tra doanh nghiệp có liên quan tới chính phủ?”
Chuyện này vốn là cơ hội tốt để đối thủ chính trị đè áp ba cậu, nhưng khéo là khéo chỗ con trai ông ta tham gia điều tra, còn đích thân phá án trong điều kiện gian khó, không có tiếp viện trên hòn đảo cô độc giữa cơn cuồng phong làm người ta không tiện viết bài làm to. Cứ cảm thấy đều là người một nhà, nâng thằng con đạp ông bô cũng chẳng có tác dụng gì cả.
Có lẽ đó cũng là một phần trong kế hoạch của Đường Văn, dùng ba của Trình Mặc để khống chế viện nghiên cứu sinh hóa Đảo Thành, đâu chỉ để bọn họ không bắt cục cõng nồi cũng để cho Trình Mặc tự tay phá án, miễn cho phía chính phủ trách cục làm ầm ĩ quá, không nể mặt nhau.
Song cũng vì chuyện này mà Trình Tụng vẫn phải lập báo cáo. Lục Viễn Triết có đọc thử, cảm thấy không thể nói trước mặt Trình Mặc chứ Trình Tụng quả thật là “Tinh anh giới chính trị”.
Không chỉ thừa nhận việc chính phủ quản lý lỏng lẻo, chia đều tội cho mọi người, lại lấy danh nghĩa mình ra xin lỗi, dùng thái độ chân thành xây cho mình bậc thang đi xuống.
Trình Mặc là người sắm vai thanh niên năm tốt không chút sơ hở, chắc chắn là nhận được di truyền từ ông bô nhà mình.
“Ba em cổ vũ em điều tra.” Trình Mặc cười với Đinh Thần Dục, trả lời vấn đề của anh ta, “Ông ấy nói chúng ta đừng bỏ qua cho kẻ nào, mỗi một người của Yến đều rất nguy hiểm.”
“Phong cách của ông ta.” Đinh Thần Dục gật đầu hiểu rõ.
…
Vớt thuyền, cố gắng tìm thi thể, báo cáo điều tra hoàn chỉnh mất cả nửa tháng mới ra lò.
Hai gã sát thủ không biết tên nhập vào ngân hàng ADN, một gã trong số đó không tra được, gã kia thì cho ra kết quả. Gã tên Đặng Trang, là người ngoại địa, anh họ gã vào tù vì vụ án khác, để lại ghi chép. Nhà gã nói gã đã ra ngoài xông xáo từ rất lâu về trước, mới đầu trôi dạt lên phía bắc, không thuận lợi, về sau thì không còn tin gì nữa.
Thi thể lái thuyền cũng không tìm được, không biết là gã chạy mất hay hay thi thể đã bị cuốn trôi. Về Thẩm Lị thì cũng là tên giả, không tìm được điện thoại của cô ả, cũng không so sánh được thân phận thật.
Cuối cùng, liên quan đến cuộc gọi của thiếu gia, bọn họ đã điều tra điện thoại nội bộ của viện nghiên cứu, không phát hiện được vấn đề, chỉ là sau khi bão qua, tín hiệu vô tuyến không phục hồi là do đối phương dùng thiết bị chắn sóng. Trên thuyền cũng trang bị thiết bị cỡ nhỏ, nếu thuyền không đắm, tín hiệu không thể phục hồi, có trời mới biết bọn họ có sống sót trở về được không.
“Nhưng đúng là hai ngày đấy tín hiệu có vấn đề thật, có khi nào thiếu gia trên đảo thật không?” Vạn Dặc đoán, “Ví dụ là lái thuyền nọ? Thật ra hắn không lái thuyền rời đi, chỉ nấp đấy hai ngày.”
“Thế thì ngày nào hắn cũng rảnh lắm đó. Lái thuyền tắm nắng phơi mình đen nhẻm nhỉ?” Lục Viễn Triết trợn mắt nhìn cậu ta. Cái này không giả được, dấu vết nghề nghiệp tích theo tháng năm rất khó ngụy tạo chỉ trong chóng vánh.
Nói tóm lại, bọn họ vẫn không biết tí gì về Yến cả. . truyen bac chien
Nhưng vụ án này giống những gì viện trưởng Tưởng đã trần thuật. Bọn họ nhận việc từ chỗ bộ trưởng Hoa, nghiên cứu phát triển ma t.ú.y tổng hợp “Chanh trắng” Yến bán trước kia. Trong quá trình tháo dỡ thiết bị thì chạm mặt Hạ Chí Cương, dẫn tới hàng loạt chuyện sau đấy.
Chanh trắng, nghe tên thì giống như một giống chanh song thực tế lại là m.a t.ú.y, năm đó từng lưu hành ở Đảo Thành, là loại chất cấ.m mới khá kinh điển. Không chỉ khó cai nghiện mà người hít vào còn điên cuồng cực độ, như viên sủi rơi vào trong đầu vậy.
Vừa khóc vừa cười là hành vi cơ bản, còn có người lạm giao bừa bãi, múa may điên cuồng, giết người phóng hỏa. Dù liều dùng ít cũng có thể đột ngột nhảy khỏi xe hoặc la ó ầm ĩ trên đường.
Có một lần tụ tập hú.t ma t.úy bị cảnh sát tóm gọn, hiện trường phải gọi là phiên bản hài hước của Train to Busan, hài hước mà kinh khủng. Nếu không Lục Viễn Triết cũng sẽ không đọc một lần mà đến nhiều năm sau vẫn còn có ấn tượng.
“Nếu đưa tôi theo thì đã phá án từ sớm rồi.” Lăng Khê tiếc nuối, “Cái này rõ luôn mà, Hạ Chí Cương là hít CO quá liều, hai người bị cắt yết hầu thì khỏi nói, hai người bị siết chết cũng vậy, người trúng thuốc thì sau khi gây mê thì bị đổ túi m.a t.úy vào dạ dày, đến giờ cơm chiều dịch vị tiết ra, túi ma túy nhanh chóng tan vỡ.”
“Hai người các ông đáng ra phải lục soát tủ quần áo thêm là tìm được tóc của hung thủ rồi.” Đinh Thần Dục cũng bắt đầu nã pháo hậu.
“Vâng vâng vâng, mấy anh nói đúng hết, nhưng vấn đề là có ai theo tôi đi không?” Lục Viễn Triết gối đầu lên cánh tay mình, nằm liệt trên sô pha buộc tội bọn họ.
“Tiểu Trình đi với anh không phải tốt lắm à? Tôi đâu biết bơi, anh còn phải cứu tôi nữa.” Lăng Khê bẻ tay.
“Tôi cũng không.” Đinh Thần Dục giơ tay, “Bơi trong hồ còn cố được 5 phút, bơi trong biển 1 phút là làm mồi cho cá ngay.”
“Em cũng không biết.” Vạn Dặc hùa theo, “Với cả may là anh không đưa em theo, không có khi em lại sợ.”
Từ nhỏ đã được công nghệ cao bao vây, cậu rất sợ mất cảnh điện ngắt mạng.
“Em muốn đi!” Có mỗi Tô Tiểu Chỉ là tích cực khác người, xem ghi chép mà máu nóng sục sôi, “Dù không phải cùng một chuyện nhưng mà vụ án mấy người toàn người ác, “và rồi chẳng còn ai” quá đặc sắc!”
“Thiếu gia mong là mong chúng ta phấn khởi đấy, em còn phấn khởi thật nữa chứ.” Lục Viễn Triết thở hắt ra.
“Nhưng hai người hủy đi xưởng chế ma t.úy của Yến, đó là bước đột phá lớn đó.” Tô Tiểu Chỉ cãi lại, “Em chẳng được tham gia.”
“Giờ em có thể tham gia rồi, em có thể suy nghĩ xem sao bọn đấy cứ muốn gặp anh.” Lục Viễn Triết vẫn còn nghi hoặc chỗ này, “Hay em theo Tiểu Khê học trang điểm đi, lỡ đâu mê hoặc được thiếu gia, hắn đổi qua gặp em thì sao?”
“Lỡ đâu người ta thích đàn ông thì sao?” Tô Tiểu Chỉ hỏi ngược lại.
“Đâu ra lắm gei thế, không phải mấy người có gay - dar hấp dẫn à?” Vạn Dặc oán.
Đương nhiên Lục Viễn Triết không tin tìm mình vì cái lý do này, nếu không anh đã là người đầu tiên ngồi xổm ở Turning đợi thiếu gia rồi, khéo hắn ngồi trên đùi anh luôn đấy chứ.
“Đúng rồi, hai người ở cùng phòng à? Có bắn ra tia lửa tình yêu không?” Tô Tiểu Chỉ chống má, cô quay lại nhìn Lục Viễn Triết và Trình Mặc.
Cô chỉ đùa thôi, thế mà hai người ngầm hiểu nhìn nhau không nói gì, báo hại bầu không khí có chút mờ ám.
Nguyên một tổ chuyên án lâm vào cảnh im ắng hết mấy giây. Nếu chỉ là Tô Tiểu Chỉ nói đùa thì mọi người cũng chêm vào mấy câu, nhưng mà giờ hình như “là thật đó”, mọi người đồng loạt ngậm miệng, không dám làm hỏng chuyện tốt của hai người họ xíu nào.
…
Bên đội quét ma tú.y điều tra không được lạc quan, người dính líu tới toàn quân bị diệt, tiếp tục điều tra cũng không thuận lợi, không biết nguồn gốc m.a tú.y cũng không biết hàng xuất đi đâu.
Điều chắc chắn hiện nay là Yến lấy đi phần lớn Chanh trắng nhóm bộ trưởng Hoa làm ra và đã bán loại ma t.ú.y mới, nhưng giao dịch kín đáo, cũng không tìm ra người giao dịch.
“Chúng tôi sẽ tăng cường rà soát diện rộng, có tin sẽ nói với các cậu.” Đội trưởng đội chống m.a tú.y Dương Phong Khánh vỗ vai Lục Viễn Triết, “Cũng có tin tốt, ít nhất tiếp tục tra, tôi cho rằng quy mô bán ra của chúng rất nhỏ, chưa nhấc được sóng gió gì lớn đâu.”
Cả cục công an ở Đảo Thành, có thể nói bọn họ là phòng ban thân thiện nhất với tổ chuyên án, dù sao năm đó Châu Minh hợp tác với bọn họ phá hủy Yến vào mười mấy năm trước.
Mối nguy hiểm mà đội phòng chống m.a tú.y phải đối mặt rất lớn, bất kể đã bao năm trôi qua đều có thể bị kẻ buô.n ma t.ú.y và con nghiện trả thù. Vậy nên họ tin Lục Viễn Triết, rằng vụ án của Châu Minh không hề đơn giản.
“Nếu chúng tôi có tin tức cũng sẽ nhờ các anh giúp.” Lục Viễn Triết siết chặt tay anh ta.
“Có một chuyện vẫn phải nhắc nhở cậu một chút.” Dương Phong Khánh kéo anh tới một góc, tỏ vẻ cảnh giác, “Bọn họ bán loại ma t.ú.y này, giá không hề rẻ, không tìm thấy trên thị trường cũng rất bình thường. Có thể có con đường bí mật hơn, vậy nên với quần chúng cũng chưa chắc dễ ăn nói, các cậu chú ý đó.”
“Đã biết.” Lục Viễn Triết hiểu rõ ý của anh ta, khéo đều là bọn có quyền có tiền chơi món đó.
“Nhưng sẽ có manh mối thôi, đừng bỏ cuộc.” Nói đến cuối, Dương Phong Khánh nháy mắt ra hiệu với anh.
Anh hiểu ngay, có vài manh mối không viết trong báo cáo, nhưng hễ có thu hoạch thì sẽ rút được sợi dây dài.
“Cố lên.” Anh gật đầu với Dương Phong Khánh.
Đứng cạnh nghe hai người nói, lúc quay về tổ chuyên án chuẩn bị tan tầm, Trình Mặc mới nói mấy câu với Lục Viễn Triết: “Xem ra Yến dốc tâm huyết bày binh bố trận thật đấy.”
“Đúng vậy, buô.n lậ.u ma t.ú.y phạm vi nhỏ có thể không phải là mục đích chính của chúng.” Lục Viễn Triết thở hắt ra, “Rốt cuộc chúng muốn làm gì đây?”
Anh không cho là mục đích cuối cùng có dính tới mình, nhiều nhất thì anh cũng chỉ là khúc dạo đầu trong cả câu chuyện, không thể coi là vai diễn gì quan trọng cả, nếu không bằng vào phong cách gây án huênh hoang của thiếu gia, không phái tay sai tới trói gô anh lại mới lạ.
“Muốn cướp anh về làm áp trại phu nhân đấy.” Trình Mặc đột nhiên mỉm cười, chớp đôi mắt to nhìn anh, cậu cũng gia nhập vào suy đoán này.
Người khác đều đi cả, chỉ còn hai người ở lại văn phòng trao nhau ánh mắt tóe ra tia lửa.
Lục Viễn Triết đứng lên, nắm lấy cằm của Trình Mặc, dán sát lại: “Nhìn cho kỹ đi, thuần 1, không nhún mình gả thấp đâu.”
Trình Mặc bị anh gây cho cảm giác áp bức, rốt cuộc cũng nhìn đi, sau cùng nhắm mắt lại.
Trên mạng nói thế nào nhở? Nhắm mắt chính là đòi được hôn. Đầu Lục Viễn Triết vừa nhảy ra suy nghĩ đấy thì hôn thật luôn.
Trời biết, Nữ Oa tạo ra dáng dấp cho Trình Mặc hợp khẩu vị anh xiết bao, quá đẹp. Anh chỉ nhìn thêm hai lần đã muốn ăn vào bụng.
Trình Mặc nhiệt tình hơn cả lúc ở trên xe ngày đó, kĩ thuật hôn vừa chỉ điểm đã thông suốt, hơi thở ấm áp phả và mặt làm anh bắt đầu thấy hối hận.
Cớ gì cược đến 100 ngày chứ? Ngắn một chút không được sao?