Buổi phát sóng trực tiếp của Miêu Tinh Tinh đã khép lại thập phần lưu loát và dứt khoát.
Vài giây sau khi màn hình phát sóng trực tiếp tối đen, khán giả mới kịp có phản ứng...
[ ??? ]
[ ???????] *
(*) – nguyên văn là: 小问号,你是否有许多朋友?= ??????? , dịch thô là 'bên cạnh dấu hỏi nhỏ có một đống bạn bè của nó'.
[ Quả nhiên, miệng lưỡi đàn bà, tin mới thật sự có quỷ! Còn nói người cô yêu nhất là fan nữa? ]
[ Làm được lắm! Cô chết chắc rồi! ]
[ Tình cảm sẽ có ngày phai mờ...phải dị hông? ]
...
[ Thì ra cô là loại người này sao Miêu Miêu! Hủy theo dõi! ]
Hướng Vãn cũng không có chú ý tới những chuyện phát sinh trong phòng phát sóng trực tiếp của Miêu Tinh Tinh.
Hôm nay cô thật sự rất bận, vừa phải giao hàng cho khách, vừa phải tiếp tục làm bánh a giao và trà lá sen.
Mãi cho tới lúc lên giường chuẩn bị ngủ, cô mới có chút thời gian nằm tính toán sổ sách.
Mặc dù trước mắt cô chỉ bán có hai sản phẩm là bánh a giao và trà lá sen, nhưng lợi nhuận vẫn rất cao.
Dù sao thì toàn bộ nguyên liệu nấu ăn và dụng cụ chế biến đều được hệ thống cung cấp, cô chỉ ra chút sức lực, nhiều lắm là thanh toán thêm chút tiền điện nước và phí chuyển phát nhanh.
Hệ thống đã tự động khấu trừ một nửa tiền bán hàng, nhờ vậy mà các khoản thu chi thập phần ngắn gọn rõ ràng.
Hướng Vãn biết gần đây cô kiếm được không ít tiền lời, nhưng không tính toán cụ thể thì thôi, vừa tính xong vẫn bị dọa cho nhảy dựng.
Còn chưa đến một tháng mà cô có thể lời hơn ba mươi vạn.
Cũng không phải là ba ngàn hay ba vạn, mà là tận ba mươi vạn!
Tất nhiên, phần lớn là nhờ bán đi một lúc 300 hộp trà lá sen.
Đây là hàng hóa mà cô tích trữ cách đây vài ngày, sau này muốn một ngày mà bán được nhiều đơn hàng như vậy cũng không có khả năng.
Đếm những con số 0 đằng sau số dư tài khoản một hồi, Hướng Vãn mới phát hiện thì ra bản thân cô cũng là một kẻ phàm phu tục tử, chỉ cần nhìn thấy dãy số này, tâm tình tức khắc vui mừng khôn tả.
Có chuyện cao hứng như vậy, tất nhiên là muốn chia sẻ với người nhà.
Cô liếc nhìn đồng hồ, thấy mới có mười giờ, nhịn không được gọi về nhà một chuyến.
Điện thoại lập tức được mẹ Hướng tiếp, thanh âm của bà tràn đầy dịu dàng và quan tâm: "A lô, sao giờ này bé ngoan còn gọi điện thoại cho mẹ? Có phải thân thể lại không thoải mái không?"
"Không có, gần đây sức khỏe của con rất tốt, không có bị ho khan nữa, bởi vì nhớ mọi người...".
Hướng Vãn dựa lưng vào cái gối mềm, ngữ khí có chút làm nũng.
Nghe con gái nói nhớ mình, mẹ Hướng lập tức nói: "Vậy về nhà đi, có muốn mẹ tới đón con không?"
"Mẹ, con còn chưa tốt nghiệp nữa, thỉnh thoảng cũng phải lên trường một chuyến, vẫn còn đang làm luận văn nè...Hơn nữa còn mấy tháng nữa là nghỉ Tết rồi...".
Biểu tình của Hướng Vãn có chút bất đắc dĩ phải gạt đi ý nghĩ muốn cô về nhà hoặc người nhà tới đón cô của mẹ, sau đó mới chia sẻ tin vui về số tiền mà mình kiếm được.
"Kiếm được nhiều tiền như vậy sao? Bé ngoan của chúng ta thật là giỏi...".
Mẹ Hướng khen ngợi vài câu liền đổi đề tài: "Tiền lúc nào kiếm cũng được, nhưng con không được để bản thân quá mệt mỏi đó, lúc nào cần nghỉ ngơi thì phải nghỉ ngơi...Được rồi, không còn sớm nữa, con mau đi ngủ đi, lần sau lại nói tiếp."
"Dạ, mẹ ngủ ngon!"
Sau khi cúp máy, Hướng Vãn buông điện thoại, tắt đèn rồi mỉm cười chui vào trong chăn.
Hôm nay cô bận tới mức sắp kiệt sức, vừa nằm xuống không bao lâu liền chìm sâu vào giấc ngủ.
--Wattpad: Autumnnolove--
Bên kia đầu dây, mẹ Hướng sau khi cúp điện thoại vẫn giữ nguyên vẻ tươi cười trên mặt, nửa ngày còn chưa tiêu tán.
Từ trong giọng nói và nhịp thở của con gái bà nghe ra được, gần đây thân thể của nó rất tốt, ít nhất không có ốm đau bệnh tật.
Ba Hướng từ trong toilet bước ra, nhìn thấy khuôn mặt ngập tràn vui vẻ của bà, không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Hướng gia kinh doanh nhà hàng, mấy năm đầu còn mở không ít chi nhánh.
Sau khi Hướng Vãn ra đời, bởi vì thân thể của cô không tốt, mẹ Hướng muốn chuyên tâm chăm sóc cô.
Hơn nữa phải chi trả phí khám chữa cho cô, những chi nhánh trong nhà đều lần lượt sang tay cho người khác, hiện giờ chỉ còn lại một nhà hàng được mở đầu tiên.
Dù sao cũng là chuỗi nhà hàng có danh tiếng lâu đời, chỉ dựa vào một nhà hàng này, Hướng gia cũng có thể không lo cơm áo.
Nhưng gần đây, xã hội càng ngày càng phát triển, các loại cửa hàng trực tuyến mọc lên như nấm, công việc kinh doanh của nhà hàng lâu đời của Hướng gia càng ngày càng vắng vẻ.
Tuy rằng trong nhà cũng có chút ít tiền tiết kiệm, nhưng con trai vừa mới vào sơ trung*, là thời điểm cần chi tiêu rất nhiều.
Còn phải chuẩn bị một số tiền phòng hờ cho con gái ở thành phố khác, cho nên thời gian này hai vợ chồng đều có chút ưu sầu.
(*) : Hệ thống giáo dục của TQ được chia thành tiểu học, trung học và cao học.
Trung học gồm có trung học phổ thông và trung học dạy nghề.
Trung học phổ thông kéo dài 6 năm gồm sơ trung và cao trung, tương đương với THCS và THPT bên mình.
"Bà gặp chuyện gì vui sao? Kể tôi nghe cho tôi vui với?".
Ba Hướng trèo lên giường xốc chăn đắp rồi nói.
Mẹ Hướng cười nói: "Bé ngoan mới vừa gọi điện thoại cho tôi..."
Bà còn chưa nói dứt lời đã bị ba Hướng cắt ngang: "Sao bà lại không gọi tôi ra!"
"Ông đang đi vệ sinh tôi kêu ông làm gì? Hơn nữa, bây giờ cũng không còn sớm, để cho bé ngoan đi ngủ sớm một chút, làm gì còn sức lực mà nói chuyện với ông!"
Vậy có sức lực nói chuyện với bà sao?
Ba Hướng chửi thầm một câu, sau đó lại hỏi: "Tiểu Vãn gọi nói cái gì với bà?"
Mẹ Hướng không trả lời ngay lập tức mà lộ ra biểu tình đắc ý trên mặt, sau đó mới bị ba Hướng thúc giục mà nói cho ông ấy biết tin tức con gái kiếm được rất nhiều tiền.
"Không hổ là con gái của tôi, rất có bản lĩnh!"
Hai vợ chồng ông một câu tôi một câu khen tới con gái sắp bay lên trời, cho tới khi miệng có chút khô mới chịu dừng lại đi ngủ.
Sau khi tắt đèn, phòng ngủ nháy mắt tối đen, hai vợ chồng nằm xuống một hồi, ba Hướng đột nhiên lên tiếng: "Tiểu Vãn có bản lĩnh như vậy chúng ta cũng có thể nhẹ nhàng một chút."
Không thể không nói gần đây kinh doanh càng lúc càng khó khăn, thật sự đã mang lại không ít áp lực cho ba Hướng.
Bây giờ nghe được con gái tài giỏi như vậy, ông cũng có thể thả lỏng ít nhiều.
"Bé ngoan còn nhỏ, ông đừng nhìn thấy bây giờ nó kiếm được chút tiền mà ông lười biếng, tiền đó là tiền nó tự để dành.
Chúng ta sinh con gái ra cũng không phải để hút máu nó".
Mẹ Hướng quay đầu nói mang theo ngữ khí cảnh cáo.
Biết gần đây bà hay xem phim truyền hình, ba Hướng có chút không nói thành lời: "Bà đừng có coi phim truyền hình nhiều quá rồi nghĩ người trong nhà cũng như vậy! Tôi cũng đâu phải là loại người như vậy!"
--Fanpage: Bản dịch 0 đồng--
Những ngày sau đó, Hướng Vãn đều cố hết sức làm bánh a giao và trà lá sen.
Có một điểm may mắn chính là sao một chảo trà lá sen có thể đóng gói được hơn bốn mươi hộp trà, một ngày nếu sao hai chảo là có thể giải quyết được nhu cầu của hơn tám mươi khách hàng.
Ngược lại, bánh a giao thì phải giao hàng chậm một chút.
Người mua được trà lá sen càng ngày càng nhiều, những video phát sóng trực tiếp cũng tràn lan trên mạng.
Nhìn thấy hiệu quả tốt tới như vậy, cư dân mạng muốn mua trà là sen đều đỏ con mắt, đáng tiếc đừng nói là mua, thêm bạn người bán còn thêm không được.
Thời buổi này, mọi người đều thích chạy theo xu hướng, từ sau khi video của Liễu tỷ và Miêu Tinh Tinh trở nên thịnh hành, rất nhiều chủ kênh khác cũng trăm phương nghìn kế tìm mua cho bằng được trà lá sen để làm phát sóng trực tiếp.
Trong chuyên mục ăn uống, có một chủ kênh tên là 'Tiểu Thao' ra giá cao mới mua lại được bánh a giao cùng trà lá sen để làm phong phú nội dung phát sóng trực tiếp.
Anh ta vốn dĩ rất nổi tiếng, lúc này nghe nói muốn phát sóng trực tiếp đánh giá trà lá sen và bánh a giao đang rất được yêu thích gần đây, không ít cư dân mạng đều đặc biệt chú ý.
Sau khi Tiểu Thao chào hỏi với khán giả xong thì lấy bánh a giao ra trước.
Ngoại trừ bánh a giao của Cửa hàng nhỏ mỹ thực dưỡng sinh, anh ta còn cẩn thận chuẩn bị thêm một vài hộp bánh a giao của những nhà khác để so sánh.
"...Đây là một trong những món ngon mà hôm nay tôi sẽ review.
Bánh a giao này dạo gần đây rất nổi tiếng trên mạng, tôi trả tới 4000 tệ mới cướp được từ trên tay của người khác đó.
Bên này chính là bánh a giao bình thường tôi mua ở mấy cửa hàng khác, mấy chục cũng có, mấy trăm cũng có..."
[ Giá gốc cũng gần hai ngàn rồi đúng không? Mua lại với giá gấp đôi, cũng quá đắt rồi...!]
[ Bé yêu ơi, thế giới của người có tiền chúng ta không hiểu được đâu! ]
[ Nghe nói trên mạng vẫn còn có người ra giá 5000 mà chưa có ai nhượng lại kia kìa ]
[ Thiệt hay giả vậy? ]
...
[ Chủ kênh đừng làm màu nữa, nhanh nhanh cho tôi nhìn xem bánh a giao đắt tiền và bánh a giao bình thường có gì khác nhau đi! ]
Tiểu Thao giới thiệu xong liền mở từng loại bánh a giao ra lần lượt đặt lên một cái đĩa nhỏ.
"Quả nhiên là tiền nào của nấy, sau khi mở hết tất cả các loại bánh a giao ở đây, tôi cảm thấy bánh a giao nhà này là thơm nhất!".
Anh ta cầm bánh a giao của Cửa hàng nhỏ mỹ thực dưỡng sinh lên, sau đó lại thuyết minh những gì mình vừa phát hiện ra: "Nhìn bên ngoài của bánh, cũng là bánh a giao nhà này xinh đẹp hấp dẫn nhất, không được rồi, tôi phải ăn một miếng trước."
"À ừm...Ngon nhức cái nách! Có mềm mại có dai dai, ngọt mà không ngấy, khi nhai còn có thể nhấm nháp được hạt óc chó và mè giòn giòn...Thật sự là quá thơm! Không biết có phải do ảo giác không nữa, sau khi ăn xong tôi cảm thấy trên người hình như ấm hơn, cảm giác rất thoải mái."
Ăn xong một miếng bánh a giao của Cửa hàng nhỏ mỹ thực dưỡng sinh, Tiểu Thao ngửi qua mùi của bánh a giao nhà khác một chút cũng không muốn ăn.
Nhưng mà dù sao anh ta cũng là một chủ kênh có đạo đức nghề nghiệp, cuối cùng vẫn cầm lấy một miếng bánh a giao trong một cái hộp khác mua với giá 600 tệ: "Mùi vị có chút khó tả, mấy miếng bánh a giao khác cũng có vị này, nói chung là mùi vị đặc trưng của a giao cao.
Ừm, thật ra cũng không quá khó ăn, bánh mềm mềm, nhưng không có thơm như bánh của Cửa hàng nhỏ mỹ thực dưỡng sinh, hơn nữa ăn xong cũng không có cảm giác gì đặc biệt."
Sản phẩm 600 tệ đã như vậy thì những hộp bánh a giao rẻ hơn cũng không cần nói tới nữa.
Tóm lại, cho dù là đóng gói hay là hương vị hay là cảm giác sau khi ăn xong, toàn bộ đều kém xa bánh a giao của Cửa hàng nhỏ mỹ thực dưỡng sinh.
Nếu như lúc đánh giá xong bánh a giao, khán giả chỉ spam kêu thật ngon.
Thì chờ tới lúc anh ta lấy ra trà lá sen bắt đầu đánh giá, khán giả liền sửa miệng kêu muốn uống.
Cũng không phải là do bánh a giao thua kém gì trà lá sen, mà xét về lợi ích thì tác dụng giảm cân rõ ràng hơn, cho nên người ta có nhu cầu này hơn.
[ Anh chủ kênh, uống xong cho em lá trà ở trong ly đi, em không chê đâu! ]
[ Aaaaaa! Chủ kênh ơi năn nỉ bạn bán cho tui một túi trà nhỏ đi, tôi thiệt sự muốn có nó! ]
[ Huhuhu....Vì sao tôi không mua được trà lá sen...!]
...
[ Chủ kênh ơi, anh không có béo chút nào hết á, bán cho em hai túi trà đi! ]
[ Tôi xem video mới nhất của Liễu tỷ á, mới có một tuần mà cô ấy đã gầy tới mười cân, hâm mộ muốn chớt...]
Ngày thường Tiểu Thao vẫn duy trì thói quen tập thể hình, cho dù anh ta có là chủ kênh của một kênh phát sóng chuyên về ẩm thực anh ta cũng không béo chút nào.
Nhìn thấy khán giả đang xem phát sóng trực tiếp đều kích động tới như vậy, anh ta cảm thấy dở khóc dở cười, cuối cùng quyết định: "Nếu như vậy, ai chưa theo dõi tôi thì theo dõi tôi nhé, đợi lát nữa tôi chọn ngẫu nhiên 29 bạn, tặng cho mỗi bạn một túi nhỏ trà lá sen."
Anh ta cảm thấy tác dụng của trà lá sen là để giảm béo, bản thân anh ta thì không cần giảm béo cho nên mới hào phóng tặng ra.
Anh ta cũng không biết đối với những người không cần giảm béo, uống trà là sen cũng có rất nhiều lợi ít cho sức khỏe, đặc biệt là loại người thường xuyên phải ăn cơm hộp và tiếp xúc nhiều với màn hình máy tính, màn hình di động như anh ta.
[ Chủ kênh là người tốt! ]
[ Theo dõi theo dõi, nhất định phải chọn tôi đó! ]
[ Aaaaa! Chủ kênh em yêu anh! ]
...
[ Ông trời phù hộ, nhất định phải chọn trúng con! ]
Khán giả nghe thấy anh ta nói như vậy thì không nén được kích động, người chưa theo dõi lập tức nhấn theo dõi anh ta, thậm chí có người tặng hết quà tặng trong tài khoản cho anh ta.
Nhìn thấy lượng fan nhanh chóng tăng lên, còn có quà tặng ảo tràn ngập màn hình, Tiểu Thao cũng thật cao hứng, cảm thấy lần phát sóng này thật đáng giá!
Hướng Vãn không có thời gian để chú ý tin tức trên mạng, nhưng thông qua Dương Điềm thuật lại cũng biết bánh a giao và trà lá sen nhà mình có bao nhiêu 'hot'.
Dương Điềm còn đề nghị cô mở luôn một cửa hàng trực tuyến, nhưng Hướng Vãn cảm thấy trước mắt không thể lo liệu quá nhiều việc, không cần phí thời gian mở cửa hàng trực tuyến.
Giống như hôm trước Hướng Vãn nói với mẹ Hướng, cô còn phải chuẩn bị luận văn tốt nghiệp, cho nên chọn một hôm thời tiết đẹp, cô gác lại chuyện bánh a giao và trà lá sen, mang theo sách vở tới trường.
Thời gian này mỗi ngày đều chui đầu vào phòng bếp vô khuấn, khó có lúc ra ngoài một chuyến như hôm nay.
Cả thể xác và tinh thần của Hướng Vãn đều cảm thấy như được thả lỏng, đặc biệt là sau đó cô còn phát hiện ra bản thân đi nhanh hai bước cũng không có gì không thoải mái.
Hôm nay là cuối tuần, sinh viên tới trường cũng không nhiều.
Thỉnh thoảng có một vài sinh viên năm nhất trộm nhìn cô, nhịn không được còn nhìn lâu thêm một lúc, chờ cô đi khỏi liền cảm thán vài câu thì ra trong trường đại học của bọn họ còn có một đàn chị xinh đẹp như vậy.
Từ nhỏ đến lớn, bởi vì lí do này nọ, Hướng Vãn đã sớm quen bị người ta nhìn chăm chú cho nên cô cũng không để trong lòng.
Cô đi tới thư viện, chọn mấy quyển sách cần thiết rồi tìm một chỗ ngồi có ánh nắng ngồi xuống.
Người có dung mạo xuất chúng thì bất luận là ngồi ở chỗ nào đều trở thành tiêu điểm trong đám người, từ lúc cô mới tiến vào đã có rất nhiều nam sinh chú ý tới cô.
Hạ Phong cũng vừa mới tới thư viện, anh ta theo thói quen nhiên về một hướng, bỗng nhiên sững người.
Đó là vị trí mà mỗi lúc tới thư viện đọc sách cô hay ngồi, Hạ Phong còn cho rằng lần này cũng không ngoại lệ, không nghĩ tới lại đoán sai.
Sau khi phục hồi lại tinh thần, trong lòng anh ta có chút kinh hỉ, nở một nụ cười ôn nhu đi qua.
Chờ đến khi anh ngồi xuống chỗ đối diện Hướng Vãn, những nam sinh chung quanh đang ngo ngoe rục rịch tức khắc thở ra một tiếng thất vọng rồi cúi đầu tiếp tục học.
Hạ Phong ngồi xuống cũng không có quấy rầy Hướng Vãn, chỉ an tĩnh nhìn cô.
Một thời gian không gặp, thoạt nhìn khí sắc của cô tốt hơn rất nhiều, tuy rằng làn da vẫn còn tái nhợt nhưng trên mặt cũng hồng hào hơn một chút.
Hạ Phong không khỏi nghĩ tới bánh a giao mà cô bán, trong lòng cảm thấy cao hứng vì cô.
Hướng Vãn cũng nhanh chóng nhận ra tầm mắt từ người đối diện, mày không khỏi cau lại.
Cô ngẩng đầu lên, chờ thấy rõ người liền có chút kinh ngạc: "Lớp trưởng?"
Hạ Phong cười rộ lên: "Đã lâu không gặp!"
Hướng Vãn đáp lại bằng một cái mỉm cười lễ phép, nhớ tới lần trước cho anh leo cây, lập tức nói lời xin lỗi.
Dù sao nơi này cũng là thư viện, hai người nói một hai câu đơn giản rồi từng người cúi đầu xem sách.
Bất đồng chính là Hướng Vãn đang rất chuyên chú xem sách, mà người đối diện lại nhịn không được chốc chốc ngẩng đầu lén nhìn cô một cái, đáy mắt tràn đầy ôn nhu.
Tới gần trưa, Hướng Vãn khép sổ tay lại chuẩn bị rời đi.
Cô đang muốn nói tạm biệt với lớp trưởng thì thấy anh ta cũng đứng dậy theo, cho nên tạm thời không nói gì.
Chờ sau khi hai người trả sách xong, di động Hướng Vãn đột nhiên vang lên âm thanh nhắc nhở có tin nhắn.
Hạ Phong vốn đang muốn mời cô cùng ăn trưa thấy cô cúi đầu xem di động, chỉ có thể đi theo bên cạnh kiên nhẫn chờ.
Đợi tới lúc cô buông di động, Hạ Phong mới nói: "Có thể ăn trưa cùng nhau không?"
Tức khắc trên mặt Hướng Vãn lộ ra biểu tình khó xử, ngượng ngùng lắc đầu: "Tôi còn có chút việc!"
"Không sao, vậy lần sau gặp lại!".
Hạ Phong có chút tiếc nuối trong lòng, trên mặt vẫn là nụ cười nhàn nhạt.
Hướng Vãn khẽ gật đầu, sau đó vẫy tay chào tạm biệt.
Người vừa gửi tin nhắn cho cô cũng không phải ai xa lạ, là Tần Sâm.
Lần trước sau khi bọn họ ăn cơm xong, tuy rằng không có gặp lại, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ nói một hai câu trên wechat.
Buổi tối đầu tiên Hướng Vãn ra mắt trà lá sen, Tần Sâm lập tức hạ đơn mua mấy hộp.
Hôm nay anh gửi tin nhắn tới cho biết bạn của anh muốn mua trà lá sen, cho nên nhờ anh hỏi giúp.
Chút mặt mũi này, Hướng Vãn nhất định sẽ cho.
Tần Sâm nhận được câu trả lời khẳng định liền cảm ơn, bày tỏ muốn mời cô ăn cơm.
Hướng Vãn nhớ tới chuyện lần trước, nói rằng phải để cô mời mới đúng.
Tần Sâm cũng không xoắn xuýt vấn đề này mà hỏi hiện tại có tiện hay không, anh sẽ qua lấy trà là sen sẵn dịp đón cô đi ăn trưa.
--Dịch: Autumnnolove--
Tổng bộ tập đoàn Tần thị, văn phòng tầng cao nhất.
Tần Sâm thấy cô đáp ứng, trên mặt không khỏi lộ ra ý cười.
Ngồi trên sô pha cách đó không xa là một thanh niên tuổi xấp xỉ Tần Sâm, lúc này cũng đang bưng một ly trà uống, trên mặt lộ ra biểu tình hưởng thụ.
"Sao rồi anh Tần, trà lá sen của em có mua được không?".
Thanh niên lại nhấp một ngụm trà, ngẩng đầu hỏi.
Người này tên là Sở Thiên, tính cách quái đản, thích ăn uống chơi bời.
Anh ta và Tần Sâm có giao tình từ nhỏ, cho nên cho dù tính cách của anh ta cùng Tần Sâm khác biệt, mối quan hệ giữa hai người cũng không tệ lắm.
Bánh a giao mà lần trước Tần Sâm mua, có một hộp là cho anh ta.
Khó được dịp nhận quà của Tần Sâm, Sở Thiên còn cảm thấy rất kỳ lạ, anh ta để dành như bảo vật một đoạn thời gian mới đem bánh a giao ra chia sẻ cho người trong nhà.
Không ăn thì thôi, ăn một lần lập tức phát hiện bánh a giao này là thứ tốt.
Mà cùng lúc đó cũng phát hiện bánh a giao nhà này đã nổi tiếng ở trên mạng, còn có trà lá sen.
Sở Thiên không có hứng thú với việc giảm cân, nhưng mẹ và em gái của anh ta sau khi biết đến hiệu quả của trà lá sen đều thúc giục anh ta nhanh chóng mua về.
Sau khi Sở Thiên phát hiện không thể mua được hai thứ này, anh ta cũng lười phí thời gian, trực tiếp tới tìm Tần Sâm.
Ở trong mắt anh ta, không có chuyện gì mà anh Tần nhà mình không làm được, trà lá sen tầm thường nhưng lại không tầm thường.
Tần Sâm trực tiếp ném cho anh ta một hộp trà lá sen đã mua trước đó, sau đó đi ra cửa.
Sở Thiên ôm trà lá sen trong tay có chút ngây ngốc, không hiểu sao Tần Sâm đã có sẵn mà lúc nảy còn nói muốn giúp anh hỏi thử.
"Ui! Anh Tần anh đi đâu vậy? Đừng đi mà, bánh a giao đợt trước còn không...".
Lúc Sở Thiên phản ứng lại thì Tần Sâm đã ra khỏi cửa mà không thèm quay đầu lại.
"Thôi được rồi, em mang trà lá sen về nhà trước".
Thấy gọi mà Tần Sâm không nghe, Sở Thiên uống hết ly trà trên bàn, lại đổ đầy ly một lần nữa cho tới khi trong ấm chỉ còn lại lá trà mới chịu chạy lấy người.
Sau khi Tần Sâm rời công ty, anh đi thẳng tới cổng chung cư của Hướng Vãn.
Xe ngừng lại không quá vài phút, anh đã thấy một dáng người từ trong tòa nhà đi ra thông qua cửa sổ xe.
Hôm nay cô mặc một kiện áo măng tô dài màu hồng nhạt, cả người thoạt nhìn vừa xinh đẹp vừa dịu dàng, đặc biệt là cái chớp mắt lúc anh ngước mắt nhìn qua, hai tròng mắt trong suốt thấy đáy khiến cho Tần Sâm vô thức đẩy cửa xe ra.
Anh cũng không biết vì sao lúc Sở Thiên tới cửa nhắc tới trà lá sen anh lập tức nghĩ đến cô, lại không biết vì sao muốn gặp cô.
Có thể là bởi vì cô làm ra thức ăn ngon có ma lực thần kỳ, có thể làm cho anh nhấm nháp được những vị khác ngoài vị đắng.
Trong đầu Tần Sâm tự tìm cho mình một lý do.
Hướng Vãn đứng ở cách đó không xa nhìn thấy Tần Sâm xuống xe đón cô, không khỏi bước nhanh một chút, nở một nụ cười nhẹ: "Đợi lâu rồi hả!"
Tầm mắt Tần Sâm dừng lại ở khóe môi cô, chớp mắt một cái, lắc đầu nói: "Tôi vừa mới đến!".
Dứt lời, anh liền đưa tay chặn nóc xe bảo cô lên xe.
"Hôm nay anh muốn ăn gì?".
Sau khi lên xe Hướng Vãn liền hỏi.
Tần Sâm ăn gì cũng được, nhớ tới cô rất thích thức ăn ở quán ăn lần trước, anh liền đề nghị đi tới đó.
Hướng Vãn cũng không có ý kiến.
"Tâm tình của cô rất tốt?".
Sau khi xe chạy, Tần Sâm đảo mắt chú ý tới độ cung trên khóe môi của cô.
Hướng Vãn gật đầu: "Dạo này làm ăn không tệ."
Không chỉ kinh doanh kiếm được không ít tiền lời, quan trọng hơn là cô có thể cảm giác được rõ ràng thân thể mình đang có những chuyển biến rất tích cực.
Chuyện như vậy làm sao có thể không vui vẻ cho được.
"Sản phẩm của cô tốt thật, có nghĩ tới mở rộng quy mô sản xuất không?".
Nghe được nguyên nhân khiến cô vui vẻ, Tần Sâm cảm thấy nếu cô muốn, anh có thể đầu tư.
Hướng Vãn lập tức lắc đầu: "Cảm ơn, trước mắt chưa nghĩ tới."
Mở rộng quy mô sản xuất thì cô khó có thể giải thích rõ ràng nguồn gốc của nguyên liệu chế biến.
Mặc dù có nhiều nguyên liệu làm trà lá sen và bánh a giao tương tự với các loại cây trồng trên trái đất, nhưng bản chất của chúng vẫn bất đồng.
Bây giờ còn có thể nghĩ tác dụng tốt là bởi vì có bí phương đặc biệt, hơn nữa hệ thống hỗ trợ cô giải quyết rắc rối, cho dù người khác muốn tra cũng chỉ có thể tra ra được cô dùng nhưng nguyên liệu thông thường mua bên ngoài để chế biến.
Thấy cô cự tuyệt, Tần Sâm cũng không hỏi nhiều nữa.
Xe nhanh chóng ngừng lại ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm của trung tâm thương mại.
Đã tới đây một lần, Tần Sâm lúc này có thể dẫn đường.
Quán ăn Trung Quốc này cũng khá nổi tiếng, lần nào bọn họ tới đây cũng thấy việc làm ăn của quán ăn rất thịnh vượng.
Lần này bọn họ gọi những món khác với lần trước, cá mú hấp, ngỗng quay thâm tĩnh*, súp bắp cải trắng,...
(*) : ngỗng quay dưới giếng sâu.
Trong khi chờ đồ ăn lên, Hướng Vãn không rủ anh chơi trò chơi nữa mà thuận miệng dò hỏi đánh giá của anh về trà lá sen.
"Thực sự không tệ, thơm nhưng không nồng, màu trà..."
Nói đến cũng thật trùng hợp, bọn họ đang trò chuyện về trà lá sen, Hướng Vãn bỗng nhiên nghe được hai vị khách nữ ngồi ở bàn cách vách cũng đang thảo luận về nó.
"Gần đây cậu có xem phát sóng trực tiếp của Miêu Tinh Tinh không?"
"Có chứ, hâm mộ muốn chết luôn.
Không cần vận động, không cần ăn uống kiêng cử, chỉ cần uống trà mà cũng có thể gầy một vòng!"
"Có ai mà không hâm mộ đâu! Tiếc là bây giờ lại mua không được..."
"Mình có một người bạn đã thêm bạn với người bán rồi, nhưng mà vẫn còn trong danh sách chờ kìa.
Chờ cô ấy mua được, cho dù có phải rình rập cô ấy mỗi ngày cũng phải bắt cô ấy chia cho mình mấy túi!"
"Không thể nhờ cô ấy mua nhiều hơn sao?"
"Không được, người bán đã quy định mỗi người chỉ được mua một hộp.
Như vậy cũng tốt mà, chứ không thì người tới sau làm sao mà mua được nữa..."
Tần Sâm cũng nghe được cuộc trò chuyện ở cách vách, anh không khỏi nhìn về Hướng Vãn: "Xem ra cô buôn bán cũng rất đắt hàng!"
Hướng Vãn nhấp môi cười rộ lên, vừa lúc người phục vụ bưng thức ăn lên, cô liền cầm lấy đũa rồi mời anh dùng bữa.
Cá mú hấp thập phần tươi ngon, ngỗng quay thâm tĩnh da giòn thịt mềm ngọt, cắn một miếng thịt ngỗng xuống mà mùi dầu còn lưu hương lại răng miệng, hòa quyện với mai tử tương*, ngon mà không ngấy, càng nhai càng thơm...
(*) - 梅子酱 : Một loại nước chấm đậm đặc và ngọt của người Trung Quốc gọi là mai tương hay mai tử tương được làm từ mơ, cùng với các thành phần khác như đường, dấm, muối, gừng, ớt, tỏi.
Lúc ăn cơm hai người cũng không nói chuyện.
Hướng Vãn lại gắp thêm một miếng thịt ngỗng nữa, đột nhiên nghe được bàn đối diện cũng đang nói tới trà lá sen, trong lòng không khỏi thầm nói 'trùng hợp vậy!'.
Cũng không phải là cô cố tình để ý người xung quanh nói chuyện phiếm, chỉ là nghe người ta nói tới chuyện có liên quan tới mình, lỗ tai không tự giác mà chú ý một chút.
--Dịch: Autumnnolove--
"...Lị Lệ, nghe nói bánh a giao và trà lá sen rất nổi tiếng trên mạng gần đây là sản phẩm nhà Hướng Vãn khoa các cậu bán có phải không?"
"Thật sao? Vậy thì tốt quá, Lị Lệ ơi cậu giúp mình giúp mình đi, mình thấy trà lá sen trên mạng nên rất muốn mua! Đáng tiếc là không thêm bạn với cô ấy được, không nghĩ tới cô ấy lại là bạn học của cậu, vận khí của mình cũng quá tốt! Đúng rồi, cậu là bạn học của cô ấy, có phải là cậu đã mua được trà lá sen từ sớm rồi không?"
Mua cái quần què!
Sử Lị Lệ đối diện với ánh mắt trông chờ của cô bạn, trong lòng cô không nhịn được mà mắng ra một câu thô tục.
Cô cảm thấy Hướng Vãn quả thực như âm hồn bất tán, gần đây cô đã không thèm xem các tin tức trên mạng rồi, vậy mà vẫn phải nghe chuyện về cô ta.
Nhưng trên mặt cô vẫn duy trì nụ cười, nói: "Đúng vậy, cô ấy chính là bạn cùng lớp với mình.
Mình mà muốn thì đúng thật là rất đơn giản, nhưng mình cảm thấy không cần phải theo đuổi cái gì mà giảm cân, tự nhiên mới là tốt nhất, cho nên mình không có mua."
Nghe vậy, cô bạn lập tức lộ ra biểu tình hâm mộ: "Tại vì cậu đã gầy sẵn rồi, còn như mình thì không được...Lị Lệ ơi cậu giúp mình mua một hộp đi, được không?"
"Mình cảm thấy cậu không có béo mà, hơn nữa giảm cân không tốt cho sức khỏe đâu...".