Trên Những Tầng Mây


Edit: ji
[Nhưng đến hôm nay, đến khi nhìn thấy người trước mặt này, ký ức đã mất giống như cánh cửa đóng chặt cũng hé ra một góc]

Sau khi y tá ra ngoài, Trần Phi Lân nhớ lại những gì đã xảy ra trước khi mình bất tỉnh.
Động tĩnh lớn như vậy, hắn lo lắng không biết cảnh sát giao thông có điều tra ra được điều gì không, hắn muốn gọi điện thoại trước, còn chưa chạm được vào điện thoại đã nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp đến gần.
Đầu hắn còn hơi choáng váng nên chỉ liếc mắt, một cảnh sát giao thông mặc đồng phục sải bước đi về phía hắn, phía sau có người đi theo.
Người đàn ông mặc áo blouse trắng, tôn lên dáng người cao lớn mảnh mai.

Nhưng cổ áo sơ mi trắng loang lổ vết máu, môi tái nhợt, lo lắng nhìn hắn.
Cảnh sát giao thông bước đến bên giường hỏi: “Anh tên Lâm Siêu?”
Tránh đi ánh mắt kinh ngạc của Trần Lạc Du, Trần Phi Lân nói: “Phải.”
“Anh gây ra tai nạn giao thông.

Có ba người bị thương trong đó có anh, hai chiếc xe cùng đường xá bị hư hỏng.

Bây giờ tôi cần phải lập biên bản đối với anh, không vấn đề gì chứ?”
“Không có vấn đề gì.”
“Chứng minh thư của anh đâu?”
“Tôi không mang theo.”
“Vậy anh có người thân nào có thể liên lạc và gửi qua đây không?”
“Có, để tôi gọi điện.”
Cảnh sát giao thông gật đầu đồng ý, Trần Phi Lân bình tĩnh nói: “Nhưng tôi không biết mình làm mất điện thoại di động ở đâu.”
“Anh có thể dùng cái này để…”
Truyện đăng tải duy nhất trên wordpress: jihouse.wordpress.com
“Dùng của tôi đi.” Trần Lạc Du người vẫn luôn không mở miệng đưa điện thoại ra, cho dù anh đang kiềm chế cảm xúc, giọng nói nghe ra vẫn có vẻ không đúng lắm.
Trần Phi Lân và anh cùng nhìn nhau.
Điện thoại di động anh đưa ra rõ ràng là của hắn, mặc dù hắn không biết vì sao lại lấy đi điện thoại của mình, nhưng vẫn tốt hơn là dùng điện thoại của văn phòng cảnh sát giao thông, vì vậy hắn bấm số rồi đi ra ngoài.
Sau khi nói nhỏ vài câu với đầu dây bên kia, Trần Phi Lân đưa điện thoại cho cảnh sát giao thông.

Sau khi nghe xong cảnh sát giao thông cau mày, nhìn chằm chằm Trần Phi Lân, như muốn đánh giá hắn.

Sau đó người cảnh sát đưa lại điện thoại cho hắn, nói với Trần Lạc Du y tạm thời có việc, sẽ quay lại sau để ghi biên bản.
Sau khi cảnh sát giao thông rời đi, Trần Lạc Du chờ y tá ra ngoài, kéo rèm hai bên lên, sau đó mới nhìn vào mặt Trần Phi Lân.
“Tại sao nói dối?”
Trần Phi Lân nhắm mắt lại, dáng vẻ như không muốn trả lời Trần Lạc Du.
Trần Lạc Du cũng không vội vàng muốn biết mọi chuyện, dù sao trong đầu anh cũng đang rất loạn.
Trước đây anh đã uống thuốc và điều trị bằng liệu pháp ECT (*), và mất đi một phần trí nhớ.

Nhưng mẹ anh nói những kí ức đó đều không quan trọng, không ảnh hưởng đến việc học tập hay sinh hoạt của anh.
(*) Phương pháp chữa trầm cảm bằng sốc điện (Electroconvulsive Therapy – ECT) là thủ thuật truyền dòng điện cường độ nhỏ đã được kiểm soát chặt chẽ qua não bộ nhằm tạo nên một cơn co giật ngắn trong khi gây mê toàn thân bệnh nhân.

Thủ thuật này không gây đau đớn, có thể chữa được bệnh trầm cảm nặng một cách hiệu quả.
Khi đó, anh đang học Đại học Y khoa Đồng Tế năm thứ 6.

Về lý do điều trị bệnh, mẹ anh nói rằng do áp lực quá lớn từ việc học y, hơn nữa thời gian đó bà ngoại anh mất, khiến anh quá sock, dẫn đến trầm cảm nặng, luôn phải có người giám sát 24/24 giờ.
Anh không hiểu cách lý giải của mẹ mình, vì anh hoàn toàn không nhớ rõ mình từng có hành vi bất thường nào.

Nhưng trong thời gian đó, anh đã sụt cân không rõ lý do, và bà của anh cũng thực sự qua đời, vì vậy anh đã chấp nhận lời giải thích này.
Nhưng đến hôm nay, đến khi nhìn thấy người trước mặt này, ký ức đã mất giống như cánh cửa đóng chặt cũng hé ra một góc.
Anh nhớ rằng người đàn ông trước mặt anh là Trần Phi Lân, họ đã hẹn hò với nhau được một thời gian.

Sau đó, Trần Phi Lân bị bắt giam, anh đi cùng mẹ ra nước ngoài để tiếp tục học y.
Sau này thì sao?
Tại sao Trần Phi Lân phải vào tù?
Bọn họ chia tay là vì chuyện này?
Vì cái gì mà anh nhớ rõ Trần Phi Lân bị kết án bảy năm chứ không phải năm năm?
Vì cái gì Trần Phi Lân lại thay đổi tên họ của mình?
Truyện đăng tải duy nhất trên wordpress: jihouse.wordpress.com
Quá nhiều câu hỏi ập đến trong đầu anh, giống như một lọ mực bị đổ xuống hồ, làm vấy bẩn thế giới hiện tại.

Anh không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, cảm giác hoảng sợ quen thuộc giống như rong biển từ bốn phương tám hướng cuốn lấy.

May mắn thay, bệnh nhân ở giường bên cạnh lúc này gọi điện cho y tá, mà anh cũng nghe thấy Trần Phi Lân nhẹ giọng nói: “Tôi không biết cậu đang nói cái gì, cậu nhận nhầm người rồi”.
Nhầm người?
Trần Lạc Du chỉ nhớ được những kí ức vụn vặt, nhưng gương mặt của Trần Phi Lân anh đã hôn không biết bao nhiêu ngày đêm, sao có thể nhớ nhầm?!
Anh chưa kịp phản bác thì bên ngoài đã có người kêu lên: “Chủ nhiệm Trần, có hai bệnh nhân bị đau bụng sau khi uống rượu.

Tống chủ nhiệm và bác sĩ Đường đều có bệnh nhân.

Phiền anh ra ngoài xử lý một chút.”
Những lời anh muốn hỏi đều nghẹn lại trong cổ họng, cảm giác mắc nghẹn thế này thật sự rất khó chịu.

Tuy nhiên, ở các giường xung quanh vẫn có bệnh nhân, đây không phải là nơi thích hợp để nói chuyện, Trần Lạc Du chỉ có thể nhịn xuống đi xử lý bệnh nhân trước.
Sau khi anh rời đi, Trần Phi Lân lại lấy điện thoại di động ra gọi, sau đó ngăn y tá lại, hỏi thăm tình hình của người vừa rồi đi cùng hắn.
Người phụ nữ kia chỉ bị thương nhẹ, hiện đang nằm trong phòng nghỉ ngơi và truyền dịch.

Trần Phi Lân muốn đi qua xem xét, nhưng y tá nhắc nhở, “Anh chưa thể xuống giường, còn cần truyền dịch.”
“Tôi ổn rồi.”
Thấy hắn nhất quyết muốn đi qua, nữ y tá không khỏi trầm giọng: “Đó là bạn gái anh sao mà anh khẩn trương như vậy.

Đã nói là không có việc gì.

Nếu anh đi qua thế này, chủ nhiệm Trần lại mắng chúng tôi, anh bình tĩnh đi.”
Ngập ngừng một chút, cuối cùng Trần Phi Lân cũng hỏi: “Chủ nhiệm Trần có phải là bác sĩ vừa rồi khám cho tôi không?”
“Đúng vậy.” Y tá lại đỡ anh nằm xuống rồi bắt đầu kiểm tra bình truyền dịch, “Anh thật may mắn, khi tai nạn xảy ra, chủ nhiệm Trần của chúng tôi có một buổi hẹn hò ở gần đó, nên anh ấy vội vàng chạy tới ngay lập tức.”
Những ngón tay dưới chăn cuộn tròn thành nắm đấm, Trần Phi Lân không nói gì nữa.

Sau khi y tá ra ngoài, hắn nằm một lúc, thấy đỡ choáng váng nên rút kim truyền dịch và đi xuống giường.
Hắn chưa bao giờ đến bệnh viện Trung ương, cũng may nơi này có những bảng hướng dẫn nền xanh chữ trắng rất dễ thấy.

Hắn đi theo, rất nhanh liền nhìn thấy Tào Gia mặc đồ đỏ trong phòng truyền dịch thứ ba.
Tào Gia đang nhắm mắt nghỉ ngơi, cách đó vài bước, một người phụ nữ mặc đồng phục cảnh sát giao thông đứng ở bên tường, dường như đang canh giữ Tào Gia.

Khi hắn đang phân vân không biết làm thế nào để nữ cảnh sát rời đi, đối phương nhận được cuộc gọi liền đi ra ngoài.
Trần Phi Lân lập tức đi vào, ngay khi Tào Gia nhìn thấy hắn, cô liền nghẹn ngào mà gọi một tiếng: “Anh Siêu”.

Trần Phi Lân ra hiệu cho cô nói nhỏ: “Bị thương ở đâu? Có nghiêm trọng không?”
Tào Gia lắc đầu, bàn tay không có truyền dịch chạm vào bả vai và cánh tay của Trần Phi Lân, nức nở: “Em không sao, chỉ bị thương ở cánh tay, anh có ổn không?”
Trần Phi Lân quấn băng ở trên đầu, trên mặt cũng có hai vết trầy xước, nhìn không ổn nhưng cũng không ảnh hưởng đến nụ cười đầu tiên của hắn đêm nay: “Đừng lo lắng, tôi không sao.”
“Vết thương sau đầu của anh thì sao? Vừa rồi cảnh sát có tìm anh không? Họ có hỏi gì không?” Tào Gia lo lắng nói.
Trần Phi Lân an ủi cô: “Vết thương ở đầu của tôi không liên quan gì đến vụ tai nạn xe hơi.

Bọn họ có hỏi cũng không được gì, đừng lo lắng.”
“Anh trai em có liên lạc với anh không?”
“Có liên lạc, nhưng tôi vẫn chưa gọi lại cho anh ấy.” Vẻ mặt của Trần Phi Lân trở nên nghiêm túc, hắn không biết nên giải thích vụ tai nạn xe hơi với Tào Tư như thế nào.

Tuy nhiên, Lão Ngô làm việc hắn luôn yên tâm, cảnh sát giao thông chắc chắn xử lý vụ tai nạn xe hơi theo quy trình.
“Để em nói cho anh ấy biết”, Tào Gia vươn tay đến chỗ hắn: “Đưa điện thoại cho em, điện thoại của em hỏng rồi.”
Tào Gia là em gái của Tào Tư, nên cô giải thích sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.

Trần Phi Lân nhìn xung quanh, đưa điện thoại cho cô và dặn dò: “Nói ngắn gọn.”
Truyện đăng tải duy nhất trên wordpress: jihouse.wordpress.com
Tào Gia biết nặng nhẹ nên sau khi bấm số, cô chỉ nói vài câu rồi cúp máy.

Trần Phi Lân không tiện ở đây suốt nên đã hẹn cô sau khi gặp cảnh sát giao thông rời đi sẽ gặp lại.
Sau khi trở lại phòng theo dõi, Trần Phi Lân bị y tá vừa rồi bắt gặp, vừa nói vừa trách hắn bỏ đi mà không nói một lời.
Hắn giải thích rằng hắn đã đến phòng truyền dịch để xem vết thương của bạn mình, y tá đã kiểm tra mu bàn tay cho hắn: “Tôi đã nói với anh là không sao cả, vậy mà anh vẫn còn muốn đi sang đó.

Cũng không thèm để ý xem não mình có bị chấn động hay không, còn rút kim ra lung tung.

Anh nhìn đi, mu bàn tay sưng hết lên rồi”.
Bác trai từ giường bệnh bên cạnh không ngừng nhìn về phía bọn họ, nghe y tá than thở không khỏi bật cười, “Bạn của cậu là nam hay nữ?”
“Là nữ.” Cô y tá giận dữ đáp lại: “Còn rất xinh đẹp.”
“Đó là bạn gái của anh ấy, nên người ta lo lắng.”
Bác trai vẻ mặt từng trải nói, Trần Phi Lân cũng lười giải thích, vừa định kiểm tra nước trong bình truyền dịch, liền phát hiện một người áo mặc áo blouse trắng đứng ở cửa.
Người đàn ông cầm trong tay một tập hồ sơ bệnh án màu xanh nhạt, không biết từ lúc nào anh đã đứng ở đó, bất động nhìn hắn, ánh mắt vẫn dễ dàng nhìn thấu giống như năm đó..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui