Đến đêm họ mới tới thành Ngân Sương. Bạch Long mã hưng phấn hí dài, hai cánh thu lại, đột ngột lao xuống dưới.
Đường Miểu bất ngờ không kịp đề phòng liền biến thành cái bình lăn long lóc. Đầu đụng đánh cộp vào vách xe, đau đến nghiến răng.
“Sao ngươi còn ở trong này?” Cùng lúc khi xe ngựa được Bạch Long mã lao nhanh kéo xuống, Mộ Ly đã sớm bay khỏi xe. Hắn đứng trước cửa sổ ngạc nhiên nhìn Đường Miểu, sao nàng còn ngồi đó? Giống như… một con thú bị săn đuổi kẹt ở đáy giếng, nước mắt lưng tròng thật đáng thương.
Nàng ta thật là ngốc! Mộ Ly tựa tay vào cửa xe ngựa, đôi môi đỏ mọng căng sang hai bên, vô cùng kiêu ngạo cười nhìn Đường Miểu: “Chưa từng ngồi xe ngựa ở tiên giới, không hiểu quy củ cũng không sao. Chỉ cần ngươi nghe theo bản quân làm việc, bản quân sẽ dạy dỗ ngươi thành tiểu tiên tao nhã nhất tiên giới.”
Hắn giống như cầm khúc xương nói với con chó nhỏ: “Chào một cái tao sẽ ày ăn!”
Đường Miểu nhất thời nổi điên, ngồi ở sàn xe ngẩng lên nhìn cái gã đang vểnh đuôi kiêu ngạo kia, khinh thường nói: “Hành khách còn chưa xuống xe mà xe đã dám đi, sẽ khiến xã hội công phẫn! Hơn nữa người ta ở phàm giới cũng có máy bay trực thăng! Lên thẳng xuống thẳng! Hiểu hay không?!”
Đang nói, Mộ Ly đã lôi nàng từ dưới sàn xe ngựa ra ngoài, quấn nàng vào áo choàng của mình.
Bạch Long mã kéo xe trong không trung vẽ thành một đường cong duyên dáng, nhẹ nhàng hạ xuống.
Mộ Ly hừ một tiếng: “Chỉ có Thiên tôn mới có thể ngồi xe ngựa đáp xuống tiên đình. Đừng tưởng rằng xe ngựa của bản quân không thể lên- thẳng – xuống – thẳng!”
Đường Miểu bị hắn siết chặt vào ngực không thể động đậy, nhìn dưới chân những đốm sáng của đèn đuốc lẫn sao đêm lóng lánh nhiều vô tận, nàng co rúm lại dựa vào Mộ Ly, không giãy dụa nữa.
Trong lòng biết hắn ôm, nàng sẽ không bị ngã, chứng sợ độ cao của Đường Miểu cũng giảm bớt. Nàng tò mò phát hiện đoàn người của Mộ Ly đều khoác áo choàng màu bạc, tụ lại ở một chỗ trông đẹp vô cùng.
Đầu bỗng nhiên bị Mộ Ly ấn vào trong áo choàng, Đường Miểu mắt tối sầm lại, nghe thấy tiếng Mộ Ly thấp giọng nói: “Đừng nhúc nhích, phía sau có cái đuôi.”
Chẳng bao lâu sau, bốn phía liên tiếp vang lên tiếng chào hỏi, rồi lại biến mất.
Đường Miểu yên lặng nghe bên ngoài truyền đến những âm thanh rầm rĩ rất lớn, giống như đang ở trong một thành phố náo nhiệt. Đông Hoang tĩnh lặng và thành Ngân Sương phồn hoa rõ ràng rất đối lập nhau. Một thành phố thật sự của tiên giới trông như thế nào? Sẽ có vô số thần tiên bay tới bay lui trên bầu trời thành phố? Ở đây có nhà hàng chợ búa sao? Lòng hiếu kỳ của nàng bành trướng vô hạn, muốn ló đầu ra quan sát, nhưng nghĩ đến lời Mộ Ly nói, lại gắng nhịn xuống.
Một nén hương sau, hai chân Đường Miểu chạm tới một chỗ cứng.
Mộ Ly vén áo choàng lên thả nàng ra.
Trước mắt Đường Miểu sáng ngời, nàng đang đứng ở một tòa cung điện tráng lệ lộng lẫy.
Vân thạch màu trắng lát dưới đất, cột hành lang cao lớn đỡ lấy mái vòm cong lớn hình tròn. Vô số những đốm sao nhỏ lóng lánh đính trên khoảng không đỉnh mái vòm, nhẹ nhàng lấp lánh chợt lóe chợt tắt như hơi thở. Bốn phía vô số những cây cối tỏa sáng màu trắng nhàn nhạt, ánh sáng êm dịu chiếu sáng cả tòa cung điện.
“Hoàng tỷ!” Mộ Ly cười hì hì nhìn về phía sau bức rèm kêu lên một tiếng.
Một bàn tay như búp măng ngọc từ phía sau tấm rèm vươn ra, trong tiếng lanh canh giòn giã, một cô gái trông thanh nhã bức người bước ra. Ánh mắt nàng xẹt qua mặt Đường Miểu, đôi con ngươi lạnh lùng như đóng băng khiến Đường Miểu run cả người.
“Thỉnh cầu Hoàng tỷ giúp nàng trang điểm ăn mặc lại một chút.” Mộ Ly đẩy Đường Miểu một cái, cười rất gian: “Buổi tiệc trưa mai Mộ Ly đã nghĩ ra một tiết mục.”
Đường Miểu theo bản năng quay đầu lại nhìn Mộ Ly.
“Tiểu phàm tiên, ngươi trước nghỉ ngơi một lát, ta sẽ đánh thức ngươi.” Tay Mộ Ly lấp lóe ánh sáng nhàn nhạt, vung vẩy trước mắt Đường Miểu. Cơn buồn ngủ nặng nề kéo tới, Đường Miểu trong lòng biết không ổn, nhưng không sao mở được mí mắt.
Để mặc cho Đường Miểu mềm oặt té xuống mặt đất, Mộ Ly lúc này mới cười hì hì nói: “Hoàng tỷ, tỷ đã nghĩ xong rồi chứ? Quyết định gả cho Tây Ngu Hạo?”
Cơ Oánh cúi đầu nhìn Đường Miểu, hỏi: “Nàng ta là kẻ nào?”
Mộ Ly cười ha ha, lập tức ngồi xuống, nhẹ phe phẩy cây quạt nhỏ đắc ý nói: “Là người được Tây Ngu Hạo chú ý nhất hiện nay!”
Ánh mắt Cơ Oánh lấp lóe, khó hiểu nhìn Mộ Ly.
Mộ Ly lười biếng nói: “Nàng ta và Lung Băng Ngọc cùng lúc phi tiên, lại có Ngự Thủy Chi Linh. Tây Ngu Hạo liệu có thể không để ý đến nàng ta? Hoàng tỷ nếu thật sự muốn gả cho Tây Ngu Hạo, không bắt lấy trái tim nhỏ của hắn thì sao có thể yên tâm?”
Cơ Oánh mặt sầm xuống, lớn tiếng: “Chẳng lẽ ngươi muốn ta biến thành nàng ta, đi câu dẫn Tây Ngu Hạo?”
“Hoàng tỷ muốn lấy được trái tim Tây Ngu Hạo, dùng chút thủ đoạn nhỏ thì có làm sao? Dung mạo chỉ là bề ngoài, giúp Hoàng tỷ tiếp cận Tây Ngu Hạo, chỉ cần hắn có thể yêu Hoàng tỷ không phải là được rồi sao?” Mộ Ly không phản bác lại, nói.
Nếu không phải vì sự yên bình của tiên giới, sao nàng lại oan ức bản thân mình đi gả ột người không yêu nàng?! Đường đường công chúa Bắc địa còn phải dùng loại thủ đoạn này để đoạt lấy tâm người kia! Cơ Oánh gắt gao túm chặt ống tay áo, trong ngực phập phồng kịch liệt.
Mộ Ly lộ ra nụ cười tà mị, nhẹ giọng nói: “Chờ hắn thực sự yêu Hoàng tỷ rồi, Hoàng tỷ không gả nữa, khiến cho Tây Ngu Hạo nếm thử mùi vị bị từ hôn, không phải là một chuyện rất vui sao?”
Tay Cơ Oánh dần buông lỏng tay áo, khóe môi gợn lên chút tươi cười, liếc nhìn Đường Miểu: “Nàng ta thì làm sao đây?”
Cây quạt nhỏ của Mộ Ly chỉ chỉ vào Đường Miểu, thản nhiên nói: “Nàng ta sao? Dĩ nhiên là công chúa Bắc địa rồi. Chẳng lẽ còn có người dám cả gan trước mặt Thiên tôn nhấc khăn che mặt của nàng lên hay sao?”