Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật Hai Bảo Bảo Và Một Lão Công


Tần Tinh Thiên nhìn bằng nửa con mắt, lý lẽ hùng hồn nhìn bố mình: “Con không phải là nói xấu bố”
“Đây là sự thật”
Tần Tinh Vân ở bên cạnh nhàn nhạt gật đầu: “Sự thật”
Tần Mộ Ngôn: “…”
Hai thằng nhóc thối này đang coi thường trình độ tán gái của bố bọn chúng sao?
Người đàn ông kiêu ngạo đi đến, ưu nhã ngồi dựa vào ghế sô pha, hai cánh tay lười biếng đặt lên lưng ghế: “Bố không có tình địch”
“Lúc trước không có, sau này cũng sẽ không có”
Tần Tinh Thiên và Tần Tinh Vân nhìn nhau, hai đứa trẻ đáng yêu rất ăn ý không nói gì.

Lúc này, điện thoại của Tần Mộ Ngôn vang lên.

Điện thoại là do Bạch Hạo Nam gọi đến.

“Nghe nói cậu có tình địch rồi?”
“Ha ha ha, vui quá, hạnh phúc quá”
“Cậu ba Tần không biết dỗ phụ nữ nhất vừa kết hôn một tháng đã có tình địch rồi”
“Tôi phải đi tìm bọn họ để đánh cược, cược xem cậu có bị vứt bỏ không, ha ha ha”
Tần Mộ Ngôn: “…”
Người đàn ông im lặng bóp chặt điện thoại, cho đến khi tiếng cười chế nhạo của Bạch Hạo Nam ở đầu dây bên kia dừng lại, anh mới nhàn nhạt cong môi, cười lạnh: “Tôi cược với cậu.


“Nếu như tôi không bị ly hôn, tôi sẽ san bằng phòng khám của cậu, thế nào?”
Bạch Hạo Nam: “.

.


Một lúc sau, anh ta yếu ớt mở miệng: “Mộ Ngôn, chỉ là nói đùa thôi, cậu không cần phải tức giận như vậy?”
“Không dám sao?”
Giọng nói của Tần Mộ Ngôn vẫn lạnh nhạt bình tĩnh: “Vậy thì nhớ kỹ đấy”
“Tôi và Tô Ánh Nguyệt sẽ không ly hôn”
“Trừ khi tôi chết”
Lời nói của người đàn ông, lạnh lùng trầm thấp, khiến người khác cảm thấy kiên định mà trầm ổn không thể cưỡng lại.

Bạch Hạo Nam im lặng.

Không chỉ Bạch Hạo Nam, Tần Tinh Thiên và Tần Tinh Vân ngồi trên sô pha cũng nhìn nhau, không biết nên nói cái gì mới tốt.

Một lúc sau, Bạch Hạo Nam hít sâu một hơi: “Mộ Ngôn, cậu… động tâm với cô ấy rồi sao?”
“Ừ”
Tần Mộ Ngôn hào phòng thừa nhận.

“Tôi biết rồi”
Bạch Hạo Nam cười nhẹ: “Tôi mừng thay cho cậu”
Sau chuyện năm năm trước, anh ta cho rằng cả đời này Tân Mộ Ngôn sẽ không yêu bất kỳ người phụ nữ nào nữa.

Không ngờ, cô gái tên Tô Ánh Nguyệt này, chỉ dùng thời gian một tháng, đã khiến Tần Mộ Ngôn chết tâm như vậy.

“Cảm ơn”
Người đàn ông trầm mặt, cúp điện thoại.

Sau đó, anh ngẩng đầu lạnh nhạt nhìn Tần Tinh Vân và Tần Tinh Thiên: “Tình địch ở đâu?”
Tần Tinh Thiện rụt rè đưa tấm thiệp màu hồng cho Tần Mộ Ngôn: “Tình địch mà con và anh nói… là bố của bé gái này”
Tần Mộ Ngôn nheo mắt nhìn chữ viết nghiêng ngả trên tấm thiệp.

Mặc dù viết có chút khó đọc, nhưng anh vẫn có thể nhìn ra, là bút tích của một bé gái.

Trước mắt hiện lên bé gái tên là Vương Tinh Quang.

Cô bé mặc một chiếc váy như công chúa, vừa dễ thương vừa ngẩn ngơ.

Nếu như không phải cô bé, đêm đó anh cũng sẽ không xúc động kéo Tô Ánh Nguyệt muốn tạo con gái như vậy.

Người đàn ông cười nhẹ, đặt tấm thiệp vào trong lòng bàn tay: “Bọn họ vẫn chưa tạo thành uy hiếp với bố.


Nói xong, anh lên tầng.

Tần Tinh Thiên ngẩn ra: “Bố, tấm thiệp đó.


Tần Tinh Vân vội vàng kéo cậu nhóc lại, lắc đầu với cậu nhóc.

Đợi khi thân ảnh Tần Mộ Ngôn biến mất khỏi tầm nhìn, Tân Tinh Vân mới nhíu mày: “Nhìn phản ứng của bố, bố đã biết tình địch là ai rồi”
“Vậy chúng ta.


Tần Tinh Vân nhún vai, cười với em trai: “Có thể chuẩn bị mua nội và quà nhỏ cho em gái rồi”
“Được.


Tần Tinh Thiên trực tiếp từ trên ghế sô pha nhảy lên: “Em muốn chọn cái đẹp nhất”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui