Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật Hai Bảo Bảo Và Một Lão Công


Cô gái bị hai vệ sĩ đè lại đưa đến trước mặt Tân Mộ Ngôn.

“Xem ra cô đã biết tôi tới tìm cô làm gì rồi”
Giọng nói của người đàn ông trên ghế sa lon trầm thấp mang theo uy nghiêm khiến người ta khó có thể sao lãng.

Tô Huyền Anh ngẩng đầu: “Tôi không biết anh Mộ Ngôn đang nói gì”
“Anh bị cắm sừng cũng không thế tìm em tính số chứ?”
“Tô Ánh Nguyệt vốn cũng không phải là người phụ nữa đứng đản.

Không phải là anh đã sớm biết rồi à?”
“Không phải là anh còn tự tay xóa video và ảnh chụp cô ấy mang thai à? Em cho rắng anh đã sớm không quan tâm chứt”
Cô ta cười lạnh cố ý nói ra tất cả lí do thoái thác mà cô ta tự nhận là hoàn mỹ.

Một mặt, cô ta làm hạ thấp nhân cách của Tô Ánh Nguyệt.

Mặt khác, cô ta cũng dùng phương thức này kích thích Tân Mộ Ngôn, không phải sao?
Nhưng Tô Huyền Anh không nghĩ tới là cô ta nói xong lời này mà Tân Mộ Ngôn lại không tức giận.

Anh chỉ là chơi đùa chén trà trên bàn, khóe môi mang theo ba phần lạnh lẽo bảy phần châm chọc: “Tôi còn chưa nói mục đích tôi đến đây mà.

Sao cô Tô phải nói với tôi nhiều như vậy?”
“Cô cũng biết đêm nay Tô Ánh Nguyệt nhất định sẽ gặp.

chuyện không may à?”
Tô Huyền Anh liếc mắt: “Tân Mộ Ngôn! Anh đang đổ oan cho em đó”
“Chẳng qua là đêm nay có người nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt bị ba người đàn ông mang đi ở khách sạn mà thôi.”
“Em chỉ liên tưởng thôi mà”“
ôn trễ như thế tới tìm em, chẳng lẽ không phải “Đúng là đến cửa hỏi tội.”
Tân Mộ Ngôn hờ hững nâng chén trà lên nhấp m miếng.

Anh nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay: “Cũng đến giờ rồi đó”
Dứt lời, bên ngoài nhà họ Tô vang lên tiếng còi xe cảnh sát chói tại.

Tô Huyền Anh chợt mở to hai mắt nhìn: “Anh báo cảnh sát?”
“Không phải tôi báo cảnh sát, là công ty giải trí Phong Đô báo cảnh sát”
Công ty giải trí Phong Đô chính là công ty quản lý của Lạc Hân.

Cũng là công ty giải trí mà Tân Nam Phong làm cổ đông lớn nhất.


Tô Huyền Anh khiếp sợ ngấng đầu lên: “Làm sao có Một giây kế tiếp, cảnh sát vọt vào.

“Cô Tô, cô là kẻ tình nghỉ cùng gây ra vụ án bắt cóc.

Xin theo chúng tôi đi một chuyến”
Trong ánh mắt khiếp sợ của Trần Ngọc Phương, còng tay lạnh như băng khóa cổ tay Tô Huyền Anh lại Tô Huyền Anh mặc áo ngủ màu hồng cứ như vậy bị cảnh sát mang đi, cô ta thậm chí chưa kịp thay quần áo.

Chờ tiếng còi xe cảnh sát biến mất càng ngày càng xa, Trần Ngọc Phương trong nhà mới phục hồi tỉnh thần lại Bà ta vội vã vọt tới bên cạnh Tân Mộ Ngôn: “Cậu Tân! Đây là có chuyện gì?”
“Huyền Anh, nó..”
“Cô ta sẽ sống đến già trong tù”
Người đàn ông đứng lên, lạnh lùng nhìn thoáng qua khuôn mặt lo lắng của Trần Ngọc Phương: “Cảm ơn bà Tô đã chiêu đãi.”
“Trà của nhà họ Tô thực sự không ngon.

Tôi cũng sẽ không trở lại “
Nói xong, anh mang theo vệ sĩ nhấc chân rời đi.

Trần Ngọc Phương đờ ra một giây, mới hiểu được ý của Tân Mộ Ngôn.

Bà ta lân thứ hai xông lên, giang tay che ở trước mặt của Tân Mộ Ngôn: “Tân Mộ Ngôn, trong này nhất định có hiểu lâm”
âu phải giúp Huyền Anh với “Dựa vào cái gì mà tôi phải giúp cô ta?”
“Bằng…”
Trần Ngọc Phương cân môi, trong lòng bà ta biết Tân Mộ Ngôn thật sự không có hứng thú với Tô Huyền Anh.

Dưới tình thế cấp bách, bà ta mang Tô Ánh Nguyệt ra “Bảng cậu là chồng của Tô Ánh Nguyệt.

Tôi là mẹ nuôi của Tô Ánh Nguy: “Bảo Tô Ánh Nguyệt tới gặp tôi! Tôi nuôi nó gần hai mươi năm, tôi cầu xin nó sẽ đồng ý với tôi!”
Bước chân của Tân Mộ Ngôn hơi dừng lại một chút: “Công ơn nuôi dưỡng của các người đối với cô ấy, không phải đã thanh toán xong từ lúc cô ấy gả cho tôi à?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui