Trên Vạn Dân Là Hoàng Đế Trên Hoàng Đế Là Phu Quân! FULL


Chờ sau khi Đoan Chính và Khắc Nhĩ rời đi, Ôn Ngọc bỗng nhiên ngồi dậy.

Đối diện hắn là ánh mắt bất an của Lạc Hà.
"Ngươi quả nhiên không thích ta...!uổng công ta thích các ngươi như vậy, còn dám vào hang cọp lấy đồ tốt về cho các ngươi..."
Ôn Ngọc tủi thân ngồi kể lể tỏ vẻ đáng thương, Lạc Hà đổ mồ hôi...!dáng vẻ yếu ớt lúc nãy là lừa người à??
Nhưng Lạc Hà đã sai, Ôn Ngọc vừa rồi tức giận là thật, muốn bỏ trốn là thật, tâm lý thất vọng cũng là thật.

Bất quá, hắn không thể cưỡng lại mùi vị thơm ngon của thỏ con được.
Lạc Hà chậm rãi cởi áo bào, nhẹ giọng:" Ngươi...!ngươi đừng có mà làm càn!"
Ôn Ngọc đâu có làm càn, trực tiếp đè người thôi....
Hắn ngồi lên eo Lạc Hà, giọng nói mang theo vài phần uy hiếp:" Ngươi đã đồng ý ngủ cùng ta."
Lạc Hà thân phận là một bậc quân vương, y đương nhiên khó chịu với hành động này của hắn...!Chẳng qua, tiểu hồ ly kia, nếu không thành toàn cho hắn Lạc Hà y cũng không biết trong cung sẽ bị náo thành cái gì.

Đến cả việc dụ dỗ trung thần làm ăn phạm pháp hắn cũng có cái gan làm đến vậy, thử hỏi còn cái gì hắn không dám làm? Tuy Ôn Ngọc thân thể không tốt, nhưng đầu óc của hắn...hừm, phải xem xét lại một chút.
Ôn Ngọc cưỡng hôn Lạc Hà, lưỡi hắn mềm mại tinh nghịch đảo qua một vòng khoang miệng y, Lạc Hà không thở được, mặt liền trở nên đỏ hồng, nhiệt độ của cơ thể càng tăng lên nhanh chóng.

Lạc Hà kháng cự:" Ôn Ngọc, không được..."
Ôn Ngọc biết y sẽ như vậy, gương mặt tinh ranh lại đảo người.


Một lần nữa hắn nằm ở phía dưới, Lạc Hà ngồi trên người hắn.

Ôn Ngọc khàn giọng nói:" Chỉ cần ngươi tự cưỡi, dù ta có bắn bên trong ngươi cũng không sao cả."
Lời nói vô lại kia làm mặt Lạc Hà đã nóng còn nóng hơn, Ôn Ngọc mặc kệ.

Chỉ cần nhìn thấy dáng vẻ kia của y đã bất giác làm cho tiểu Ngọc phía dưới động đậy.
Cách một lớp y phục, Ôn Ngọc có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng của Lạc Hà, hai tay hắn xoa nắn đầu nhũ y.

Lạc Hà nhẹ giọng khẽ rên lên một tiếng gợi tình.
Lạc Hà có thể cảm nhận tên nhóc kia đang đâm vào đùi trong của mình, mặt đỏ như máu xấu hổ không thôi.

Hai đầu nhũ vì bị trêu trọc mà dựng thẳng đứng, Ôn Ngọc đưa một ngón tay vào phía sau y, sự xâm nhập của vật thể lạ làm Lạc Hà nhũn người hai tay đặt lên ngực Ôn Ngọc.

Ôn Ngọc lại không nhanh không chậm tiếp tục khuấy đảo bên trong hậu huyệt mềm mại...!một ngón, hai ngón, ba ngón.

Đến khi cho vào được bốn ngón, Ôn Ngọc liền thỏa mãn.

Hậu huyệt đã mở rộng, Ôn Ngọc nhấc eo Lạc Hà đẩy vào, y run rẩy mặc kệ người dưới thân làm gì.

Lúc đầu y còn cảm thấy khá đau đớn, sau lại có một dòng khoái cảm không ngừng dào dạt.

Ôn Ngọc lại gặm nhấm bờ môi mỏng mềm mại của y, nhẹ nhàng động.
Lạc Hà sợ hãi, hạ thân của hắn đang di chuyển bên trong y, miệng không ngừng ép hết tông giọng xuống cầu xin:" Ngọc a,...!ưư..

ngươi đừng!..ta...!ta, ta sẽ ra mất...ư.."
Ôn Ngọc khí huyết sôi trào nhanh chóng tìm được điểm mẫn cảm kia của đối phương, hắn vui vẻ trêu ghẹo đầu nhũ lại đâm thật sâu vào bên trong làm Lạc Hà khóc không ra nước mắt.

Tay còn lại của Ôn Ngọc cũng không rảnh rỗi, hắn nắm trọn hạ thân của y đùa nghịch, miệng thốt ra những lời vô lại:" Không được bắn, ta còn chưa đâu!" Hắn tay bịt lại phần chóp phía trên làm Lạc Hà run rẩy, mắt được phủ một tầng hơi nước:" Ngọc...!đừng...đừng mà..."
Đến khi hắn bắn vào bên trong Lạc Hà, hắn mới để y mĩ mãn bắn ra.

Lạc Hà nằm trên người hắn hết sức lực thở dốc.
Sau đó...

À, không có sau đó...!bởi vì, hắn còn cưỡng ép Lạc Hà làm thêm bốn hiệp nữa...
Lạc Hà cảm thấy,...!chưa có lần nào y ghét cưỡi ngựa như lần này...
- --------
Buổi sáng trời trong xanh, hạt sương lấp lánh còn đọng lại trên lá, một đêm hôm qua trời dần trở nên lạnh lẽo, chim cũng đã rời tổ tránh rét...!chẳng qua trong phòng của Ôn Ngọc...!hôm qua, cứ như mùa hạ vừa đến, nóng gay gắt...!
Lạc Hà thật không dám tin, thể lực của nam nhân yếu đuối này...
Sau năm hiệp có hơn của Ôn Ngọc, sáng sớm vừa thức dậy eo đã truyền đến một trận đau nhức kịch liệt.

Thể chất y có tốt cũng cảm thấy...!đều bị hút sạch cho Ôn Ngọc vào đêm hôm qua...
Ôn Ngọc hôm nay vừa tỉnh đã cảm thấy thân thể thoải mái vô cùng...!chắc có lẽ phát tiết xong cảm giác cũng khác hoàn toàn chăng?
Lại nhìn qua người bên cạnh đang oán than trừng hắn, Ôn Ngọc thầm nói trong lòng...!hôm nay hắn chết chắc rồi!
Ôn Ngọc nhẹ giọng hỏi han:" Lạc nhi, ngươi...!không sao chứ?"
"Không sao cái đầu ngươi!!! Ngươi hôm qua lấy đâu ra sức lực đó vậy hả???" Lạc Hà túm cái gối định ném vào hắn, cố tình không dám ném trúng hắn.

Chỉ sợ tổ tông này đè y ra đòi công đạo.
Ôn Ngọc cười hì hì xuống giường mặc y phục còn sai người đem nước ấm và khăn tới để mình lau người cho y.

Bộ dạng Lạc Hà hiện giờ ngồi cũng không muốn ngồi nữa là...
Nước ấm vừa tới, Ôn Ngọc lại phải cưỡng bức người kia nằm xuống.

Lạc Hà thực sự không muốn! Hoàn toàn không muốn để hắn lau người cho mình mà!!!
"Ta đêm qua, thứ cần thấy đều đã thấy hết, ngươi còn ngại cái gì?" Ôn Ngọc ôn nhu lau hết chất dính trên người y.
Lạc Hà lại mặt đỏ tai hồng nín lặng.
Vì chân bị bong gân, hắn thực sự còn có chút nhức đầu, lau người thay y phục cho Lạc Hà xong cũng thuận thế nằm luôn xuống, ôm ngang eo y hỏi:" Hôm nay có phải thượng triều không?"

Lạc Hà thẹn quá hóa giận đáp:" Hôm nay hưu mộc."
"Vậy, ngủ thêm một lát nữa.

Còn sớm."
Lạc Hà không đáp, chỉ nhìn hắn chăm chú.

Y thật không dám tin, Hoàng đế như y lại lên giường với một lâu chủ nhỏ nhoi là hắn.
Cũng không biết hôm qua có uống lộn thuốc không nữa!??
Thật ra hôm nay không phải hưu mộc, là tự ý Lạc Hà muốn nghỉ.

Y thân thể đau nhức, không muốn vừa chống đỡ vừa nghe mấy lão kia lải nhải đâu.
Chuyện thượng triều hôm nay có văn võ nhiếp chính vương là quá ổn rồi.
Y suy cho cùng cũng rất muốn cùng Ôn Ngọc đánh một giấc thật ngon!
Ngủ đến trưa, Ôn Ngọc lại là người tỉnh đầu tiên, thấy đối phương cũng mở mắt hắn liền hỏi y còn khó chịu không? Lạc Hà liền trả lời: Vô cùng khó chịu.

harry potter fanfic
"Để vi phu xoa bóp cho ngươi.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận