Ôn Ngọc bỏ ra khỏi quán trọ, hòa nhập vào đám đông nhảy múa.
Hắn giống hệt như một đứa trẻ, mà đứa trẻ này lại không hề hay biết mối nguy hiểm mà nó phải đối diện phía trước.
Kể từ khi hắn xuyên không đến đây, hắn đã gặp qua Tam đế đầu tiên.
Và kể từ lúc đó, Tam đế chính là cái bóng vô cùng thân cận của hắn, hắn đã vô thanh vô thức ỷ lại vào bọn y đến mức mà thiếu họ hắn sẽ không thể sống được.
Ôn Ngọc vốn dĩ không hề hay biết chuyện đó.
Và có lẽ không phải hắn không biết mà là do hắn cố ý không muốn nhớ lại.
Ôn Ngọc vô tư chơi đùa, vô tư quên hết tất thảy không vội vàng lo lắng sầu muộn là do hắn được Tam hoàng che chở, cho dù hắn không biết nhưng sự thật đã chứng minh là thế.
Tam hoàng quá dung túng hắn.
"Hắn đâu rồi?" Giọng Khắc Nhĩ trầm khàn.
Đôi mắt y vô hồn buông trong không trung.
Tên lính bất giác run rẩy, miệng nói cũng không tròn vành rõ chữ: "Bẩm, bẩm Thái thượng...!đều không tìm thấy..."
Khắc Nhĩ quăng mạnh chiếc bình sứ quý hiếm tại quán trọ, bình quý giá thoáng chốc vỡ nát thành từng mảnh rơi vãi xuống sàn.
Tên lính canh run rẩy dữ dội, hai hàm răng va với nhau cầm cập, mặt xanh như tàu lá chuối, khẩn khoản van nài: "Cầu Thái thượng, cầu Thái thượng tha mạng!"
Khắc Nhĩ hai mắt như chứa hai con dao găm đoạt mạng.
Vừa rồi Lạc Hà vì tên khốn khiếp đó bỏ trốn mà thổ huyết, y từ một bậc quân vương nắm giữ quyền lực tứ phương thiên hạ Thiên Vân Quốc mà bị biến thành ra như vậy...!Còn không phải là tại tên khốn tra nam đó hay sao?
Khắc Nhĩ tối sầm mặt: "Một đám người đông đúc đến một tên nam nhân cũng bắt lại không được?"
Tên lính sợ hãi, nét mặt ánh lên vẻ hoảng loạn: "Xin, xin Thái thượng tha mạng...!Tiểu nhân lập tức cho người kiểm tra lại một lần nữa."
Nói rồi, cảm thấy Khắc Nhĩ không buồn đáp lời gã thì toan rút lui ra ngoài.
Lần này dường như đã chạm đến cảnh giới cuối cùng của Khắc Nhĩ, y dù đã cố gắng nhẫn nhịn nhưng thứ y nhận lại chỉ là một sự cô phụ không đáng có.
Khắc Nhĩ siết nắm tay thành quyền, một thứ cảm xúc quỷ dị đột nhiên trào dâng trong lòng.
Trong lúc đó, Ôn Ngọc đang phải rơi vào hiểm cảnh, hoảng hốt tột cùng.
Cái tên đen đúa đó từ trong đám đông nhắm đến hắn, đến khiến sống lưng phải lạnh toát ghê sợ, Ôn Ngọc vốn định bỏ chạy khỏi ánh mắt đó, lại bị tên đen đúa đuổi đến gần, còn đưa tay thoáng muốn bóp nát cổ hắn.
Ôn Ngọc đột nhiên bị đẩy vào bờ vực cái chết, kinh hoảng chạy trốn.
Hắn chạy ra xa khỏi khu đèn đuốc, đến khi định thần lại mới biết bản thân đang ở chỗ nào.
Một khu rừng rậm rạp phía trước, và một tên đáng sợ ở phía sau...!Không còn cách nào, hắn đành phải lẩn vào những bụi rậm trong rừng.
Tên đen đúa đuổi tới, sở dĩ Ôn Ngọc nói hắn như vậy là vì từ trên xuống dưới, trừ bỏ đôi mắt ra, tên lạ mặt kia chính xác một thân hắc y bó sát.
Ôn Ngọc không rõ ràng hắn là ai, nhưng trong đầu hắn lại hiện lên rõ ràng hai chữ "bắt cóc".
Ôn Ngọc nén xuống hết mức tiếng thở dốc của bản thân nhằm không muốn gã nhận ra mình đang ẩn nấp ở đây.
Tuy nhiên, gã lại nhạy bén hơn hắn nghĩ.
Tên lạ mặt tiến gần, một tay cầm chùy, một tay co rút với những móng tay dài sắc nhọn như đang chuẩn bị vồ lấy con mồi.
Hắn ta rít gào một tiếng, sau cùng lật tung lên nơi mà Ôn Ngọc đang trốn.
Tim Ôn Ngọc bỗng chốc treo vút lên mây, sợ hãi bao trùm lấy cơ thể, bản năng bảo hắn phải bỏ chạy, thậm chí là phải chạy thật xa! Nhưng hắn lại không thể.
Chân hắn tưởng chừng như bị đóng đinh tại chỗ, không thể nhúc nhích.
Ôn Ngọc thầm oán than một trận trong lòng...
"Lạc..
Lạc nhi..." Đuôi mắt hắn phiếm hồng, nức nở.
Tận đến khi cái chùy kia còn cách hắn vài đốt ngón tay, một kẻ khác từ đâu lao tới hất tung hắn ra xa.
Ôn Ngọc đau điếng nhăn nhó mặt mày gượng dậy, cái đầu bị va đập mạnh cũng đau như sắp nứt ra.
Đó là...
Một nam nhân đầu tóc xơ xác, hai mắt như dã thú, thần sắc trầm ổn đang quay lưng lại với hắn.
Nam nhân đối đầu với gã đen đúa như đang sống chết bảo vệ vật báu...!Trong cơn mê man, Ôn Ngọc ngẫm nghĩ...!có lẽ, nếu thoát được kiếp nạn này, hắn phải cảm tạ người ta một tiếng mới được.
...
Khi tỉnh lại, đầu bỗng ập đến cơn đau nhức nhối như thường lệ.
Ôn Ngọc choáng váng mở mắt định đưa tay xoa đầu bỗng nhận ra hai tay hắn đang phải đeo gông xiềng.
Hắn ngạc nhiên trố mắt, không khỏi cả kinh.
Dáo dác liếc nhìn xung quanh.
Là...!Là phòng giam?
Ôn Ngọc kinh hãi, sao hắn lại vào nhà giam?
Đang lúc hắn ngơ ngác khó hiểu, một bóng hình thân thuộc trên thân vận hoàng bào ung dung bước qua cửa.
Người này...!Ôn Ngọc híp mắt nhận dạng, là Khắc Nhĩ!
Những tưởng y đến cứu hắn ra, còn chưa kịp vui mừng, lại không nghĩ đến y trên tay còn đem theo một cái roi da rắn chắc.
Ôn Ngọc mặc dù không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn không thể hoàn toàn không nhận thấy là bản thân đang gặp nguy hiểm!
Khắc Nhĩ ánh mắt lóe lên quỷ dị: "Aaa, cuối cùng ta cũng tìm được ngươi rồi..."
Ôn Ngọc giương ánh nhìn ra xung quanh, không có bất kỳ một tên lính gác nào cả...
Vậy thì, nơi này đích thị không phải kinh thành!
Khắc Nhĩ lại gần, khẽ liếm đầu ngón tay: "Ta tìm được ngươi rồi, ngươi thoát không khỏi tay của ta, cũng không thể quên đi ta..."
Y không bình thường! Ôn Ngọc cau mày, tự nhủ với bản thân.
"Ta đã nhẫn nhịn, nhẫn rất lâu...!Nhưng ngươi lại không như vậy, hết lần này đến lần khác không quan tâm đến lời cảnh cáo của ta."
Ôn Ngọc nhìn bộ dáng này của y, không hiểu sao không thể ghét bỏ được, chỉ thấy trái tim đột nhiên quặn thắt.
Rõ ràng hắn là người bị hại, rõ ràng là hắn phải nên căm ghét oán hận y mới đúng...
Khắc Nhĩ đưa tay lên, một roi, hai roi, ba roi...!liên tục vụt xuống trên làn da trắng nõn.
Ôn Ngọc cắn răng, nén lại nỗi đau đớn đang xé toạc cơ thể.
Mắt ngân ngấn lệ hướng nhìn nam nhân có vẻ ôn nhuận nhưng lại tàn bạo vô cùng.
"Ngươi, ngươi dừng lại..."
Càng lúc Khắc Nhĩ càng điên dại hạ xuống những trận đòn roi không hồi kết.
Gương mặt y lạnh lùng, băng lãnh.
Như thể đối với y, tình yêu phải được xác nhận bằng đau đớn khổ cực, đó mới chính xác là tình yêu y muốn thể hiện.
Càng đau đớn, càng cho đối phương thấy rằng, y yêu hắn đến dường nào.
Tình yêu khắc sâu tận xương tủy, mãi mãi không tách rời...
"Ngươi dừng lại!"
Một tiếng nam nhân hô lớn từ phía sau Khắc Nhĩ, nam nhân nọ hoảng hốt, kinh hãi tột độ.
Lạc Hà hoang mang: "Ca ca, hắn..." giọng y run lên từng cơn.
Đoan Chính nhíu mày, nhanh thoăn thoắt đoạt lấy dây roi, quát lớn: "Đệ đang làm cái quái gì?"
Khắc Nhĩ thẫn thờ, đờ đẫn một hồi lại vô thức trượt xuống.
Y than nhẹ: "Sao hai người lại tới đây?"
Lạc Hà ôm chặt lấy người kia, khó khăn nói, giọng nói lạnh như băng: "Không đến, làm sao biết được con người của ngươi?"
Khắc Nhĩ vội phân bua: "Nhị, Nhị ca...!đệ!.."
"Im miệng." Đoan Chính lôi y ra ngoài, phẫn uất hạ giọng: "Cút ra ngoài đây cho ta!"
Ôn Ngọc lần này cảm nhận vô cùng rõ ràng cơn đau đớn thấm vào xương tủy, bởi lẽ hắn đã không ngất đi.
Cả người đẫm máu được ôm trọn trong tay tên mù, Ôn Ngọc mệt mỏi thì thào một tiếng: "Lạc nhi, ta mệt quá...".