"Diệp Uy, ngươi là nam nhi nói lời phải giữ lấy lời, đừng như con kiến đậu rồi lại bay!" Ôn Ngọc hì hục xách hai thùng nước nặng trịch vừa đi vừa lớn tiếng om sòm.
Diệp Uy từ cửa sổ nhìn ra, khóe môi bất giác nở một nụ cười.
Thuộc hạ đứng bên cạnh thấy vậy cẩn thận thưa: "Công tử, nô tỳ cung nhân ở Yến Hòa cung không thiếu.
Cớ sao công tử lại giữ cái tên vừa nói nhiều vừa ầm ĩ này lại? Trông bộ dạng hắn cũng không quá khỏe khoắn nữa..."
Diệp Uy đưa tay ra hiệu gã im lặng, chính mình cũng không nói gì.
Cho đến khi Diệp Uy thấy mình đã nhìn người nọ đủ lâu, hắn mới lên tiếng ra lệnh: "Chuẩn bị đồ, ta sẽ đến kinh thành."
"A...!Công tử..." Lần này gã định khuyên ngăn thì Diệp Uy lại một lần nữa ngăn cản.
"Đừng nói, ta làm gì tự ta hiểu."
Gã thuộc hạ đành mím môi lui xuống phục mệnh.
Ôn Ngọc bên ngoài gánh, xách, vác, kéo lê được gần bảy thùng nước thì mệt bở hơi tai.
Nhớ lại cuộc hội thoại vừa rồi làm hắn ngao ngán không thôi.
Diệp Uy: "Xách đủ ba mươi thùng nước đầy.
Đổ vào những chiếc chum vại kia.
Hoàn thành thì ta sẽ suy nghĩ lại."
Ài, ai mà biết khi hoàn thành rồi thì y có bắt hắn làm thêm nữa hay không cơ chứ?
Ôn Ngọc cảm thấy thương xót cho chính mình quá.
Hắn nằm dài trên hông hai chiếc thùng, lăn lăn.
"Chưa gì đã lười biếng, vậy mà ngươi nói với ta là ngươi quyết tâm lắm?" Diệp Uy từ trong nhà tiến ra, khí chất bất phàm, nở nụ cười ranh mãnh.
Hắn còn chẳng thèm nhìn, liếc qua một cái rồi quay sang chỗ khác thở dài.
"Không chừng tối nay gia sẽ bị bỏ đói mất..." Ôn Ngọc lẩm bẩm một mình.
"Yên tâm." Diệp Uy vô tâm vô phế nói: "Bỏ đói một ngày cũng không chết được."
Ôn Ngọc muốn đột quỵ, trừng mắt nhìn y một cái.
Đúng là người yêu không được ghét cũng không xong này làm hắn tức chết.
Không thèm đôi co với y nữa, chỉ đành ủy khuất đứng lên gánh nước tiếp.
"Gánh cho kỹ, đổ một giọt nước cũng không được." Diệp Uy đứng tại chỗ tủm tỉm cười.
Ôn Ngọc: "..."
...
Gian nan mấy canh giờ, vậy mà Diệp Uy thực sự bỏ đói hắn.
Ôn Ngọc than trời trách đất cả buổi cũng chỉ mới gánh được mười hai thùng.
"Ta gánh giúp cho." Vân Lạc nhịn không được, tiếng nói trong tiềm thức không ngừng hiện lên tra tấn y.
Nếu y thực sự bỏ hắn không quản, phải chăng bản thân sẽ thành ra cái bộ dáng gì?
"Vân nhi cũng có đến?" Ôn Ngọc ngạc nhiên: "Ta tưởng..."
"Đừng nhiều lời, đưa đây."
Vân Lạc theo hắn từ đầu tới cuối, khi thấy Diệp Uy cậy nhờ vả mà muốn bắt nạt hắn y vốn đã định đi ra.
Nhưng lại cố gắng kìm nén không cho bản thân mình quá phận.
Đến cuối cùng, vẫn là không chịu được nhìn thấy cái thân tàn ma dại kia than thở.
Ôn Ngọc cảm động muốn khóc: "Quả nhiên là ngươi không nỡ bỏ tiểu Ngọc đáng thương nhỏ bé mà..."
Hắn quay qua quay lại kéo giãn gân cốt.
Bỗng nhiên, từ xa có bóng người gánh nước đi đến...
A, từ một Vân Lạc đã biến thành ba người rồi kìa!
Không không, nhìn kỹ thì...đó không phải là Thuần Nhã và Giai Thụy sao? Ôn Ngọc khó hiểu nhíu mày nhìn theo bóng dáng ba người.
Khi họ vừa tới nơi hắn đã nhảy bổ lên người Thuần Nhã, giọng nói tràn ngập vui sướng: "Ai da, cả hai người cũng đến! Trốn kỹ như thế làm gì chứ?"
"Cái tên hồ đồ này..." Thuần Nhã thở dài ngăn lại cái con người tùy tiện.
"Các ngươi vì sao lại tới đây? Không phải lúc đầu các ngươi không muốn?" Ôn Ngọc đu bám hẳn trên người Thuần Nhã như gấu Koala, hào hứng hỏi.
"Bọn ta..."
"Ôn Ngọc."
Không khí xung quanh chợt ngưng đọng, phía sau Diệp Uy đã đến từ khi nào, lên tiếng gọi.
Sắc mặt y tối sầm lại, không mấy vui vẻ: "Đến đây."
"A..." Ôn Ngọc bối rối, Diệp Uy tại sao xuất hiện bất tình lình như vậy chứ?
Thuần Nhã ánh mắt tràn đầy sát khí, cả người tỏa hơi lạnh giữ lấy tay hắn: "Ngươi ở yên đây cho ta.".
T????ờ ????m ????????????m h????уền ????????ùm ~ T???????? mT????????уện.????n ~
"Ôn Ngọc, đừng quên mục đích ngươi đến đây tìm ta."
Ôn Ngọc: "..."
Hắn đành phải trèo xuống, rón rén lại gần chỗ Diệp Uy.
Thuần Nhã: "Ngươi..."
"Hừ, hắn cần ta hơn các ngươi." Ánh mắt Diệp Uy đầy chế giễu.
Vân Lạc im lặng, thấy thế y cũng chẳng chần chừ quay người bỏ đi.
Hắn không cần, y cũng không nhất thiết phải ở lại.
Thuần Nhã và Giai Thụy cũng không quan tâm nữa.
Ôn Ngọc nhìn Diệp Uy cầu cứu, người nọ như cũ nở nụ cười ôn hòa.
Hắn mắt thấy ba người càng ngày càng đi xa thì luống cuống.
Không được!
Hắn chạy theo: "Vân Lạc, Thuần Nhã, Giai Thụy! Ta xin lỗi, xin lỗi mà...các ngươi đừng bỏ đi mà!" Khóe mắt hắn phiếm hồng, toan nắm lấy vạt áo Vân Lạc, thút thít nói.
Đừng bỏ ta lại như lúc trước...
"Ngươi không cần chúng ta." Giai Thụy hợp lý hợp tình: "Không cần thì chúng ta quay lại kinh thành."
"Cần! Rất cần!" Ôn Ngọc gật đầu như mổ thóc, khẳng định.
Giai Thụy hướng ánh nhìn về phía Diệp Uy, đã thấy người không tăm hơi biến mất.
Y cúi xuống dỗ dành: "Đừng có khóc! Ngươi có phải là hán tử hay không vậy hả?"
"Tất nhiên rồi.
Ta...!ta đâu có khóc!" Ôn Ngọc cứng họng.
Ngày hôm sau, Diệp Uy đột nhiên xuất hiện trước cửa phòng hắn với túi đồ trên tay làm hắn vui mừng muốn nhảy cẫng lên.
Ôn Ngọc hỏi: "Ngươi đồng ý đi cùng ta rồi sao?"
"Có một điều kiện."
"Gì thế?"
"Khi mọi chuyện xong xuôi ngươi phải thành thân với ta."
Ôn Ngọc: "..."
"Không." Vân Lạc lại từ đâu đi đến gỡ hắn ra khỏi Diệp Uy: "Đây không phải là người ngươi nói muốn thành thân là thành thân."
Diệp Uy nhướn mi: "Ngươi là gì của hắn mà có quyền như phụ thân hắn thế?"
"Ta..." Vân Lạc nhớ đến đoạn ký ức quái dị đêm qua, cư nhiên thấy chột dạ.
Y không nói tiếp nhưng Ôn Ngọc đã nhanh nhảu trả lời: "Theo ý ngươi vậy."
"Được.
Phải giữ lời." Diệp Uy nở nụ cười, quay đi.
Vân Lạc: "Ngươi hai lần coi ta thành không khí."
Hắn gãi gãi đầu biện hộ: "Nhẫn nhịn một chút.
Cứ theo ý của y trước đã."
Ngay trong ngày hôm đó, Ôn Ngọc cùng bốn người đến Lưu Vân cung.
Đưa thư của Uyển Dung viết cho cung chủ đương nhiệm, lập tức cả bốn người được vào gặp mặt.
Ôn Ngọc ngẫm nghĩ, không biết trong thư viết gì nhỉ?
Hắn khá bất ngờ khi cung chủ Lưu Vân cung không chần chờ tí nào giúp hắn.
Cũng không nói rõ nguyên do đồng ý, chẳng lẽ tuổi trẻ bây giờ đều dễ dãi vậy sao?
Những người đi theo cung chủ đều là những tinh anh sáng giá, có thể lấy một địch trăm.
Không như những quân lính bình thường, chỉ có số lượng chứ chất lượng thì hoàn toàn không có.
...
Cùng thời điểm, quyền lực dưới tay Thiên tướng quân cũng bắt đầu rục rịch.
"Xoảng." Một tiếng động chói tai phát ra, Thiên phu nhân lo lắng khuyên ngăn chồng: "Phu quân, người bình tĩnh chút."
"Bình tĩnh cái gì mà bình tĩnh? Tên khốn khiếp Hoàng đế đó lại vì một nô bộc mà dám đẩy con gái ta vào lãnh cung? Làm sao có thể bình tĩnh?"
"Phu quân...!bớt giận..." Thiên phu nhân xoa ngực cho lão, lòng ngực phập phồng như muốn nổ tung.
"Triệu tập binh lính, ngày mai đến cung điện!"
Thuộc hạ thoáng giật mình, mồ hôi túa ra như tắm: "Chủ tử như vậy khác nào..."
Vợ hắn ngay bên cạnh cũng hoảng hồn: "Phu quân! Như vậy là tạo phản!"
Thiên tướng quân gằn từng tiếng: "Chẳng lẽ nàng cam lòng nhìn nữ nhi của chúng ta bị đày vào đó ở suốt đời hay sao?"
"Không nói nhiều! Ngày mai, bản tướng nhất định đem Ánh Túc trở về!".