Nguồn tài nguyên của Diệp Hoàng so với bọn hắn kỳ thật còn kém rất xa.
Nhưng Diệp Tùy Phong cũng không vội, tiến hành theo chất lượng, từ từ sẽ đến là được.
Hắn lật xem xong Lôi Âm Luyện Thể Pháp, châm thêm cho mình một ly trà, chầm chậm uống vào.
Công pháp không sai, sau khi sửa chữa lại là một thuật luyện thể Thiên cấp, nhưng! Diệp Tùy Phong nhìn một chút bộ dáng con gái mình nghiêm túc tu luyện, khẽ lắc đầu.
Đồng thời tu luyện nhiều môn pháp quyết đỉnh cao như thế, cũng không nhất định là chuyện tốt lành gì.
Được rồi, vẫn dựa theo môn công pháp này, nghiên cứu ra một loại thối thể dịch, loại kia có thể giúp con bé tu luyện dễ dàng hơn.
Nghĩ tới đây, thần thức khổng lồ của Diệp Tùy Phong bắt đầu tiến hành thôi diễn tính toán, trong thời gian một nén nhang, đã nghĩ ra một loại phương thức phối trộn thối thể dịch.
Loại thối thể dịch này không tính là mạnh nhất, nhưng theo tài nguyên trước mắt có thể cơ bản thỏa mãn, không cần hắn lại phí tâm tư đi tìm những thiên tài địa bảo trân quý kia.
Còn thiếu một thứ.
Diệp Tùy Phong ngẩng đầu nhìn trời.
Lôi Âm Luyện Thể Quyết, hạch tâm của nó nằm ở sấm sét.
Mà thối thể dịch thôi diễn theo nó thì cần lôi đình xem như chủ dược.
Trước mắt còn có cái gì, có thể so sánh với lôi kiếp Độ Kiếp đại viên mãn, càng mạnh hơn sấm sét chứ?Không sai!Diệp Tùy Phong liếc tới Thiên Đạo mấy ngày trước bị mình đùa giỡn.
Cho mượn ít đồ mà thôi, theo hắn nó chắc sẽ không quá để ý.
Ở chỗ này, Độ Kiếp có chút quá chói mắt, vẫn nên tìm một chỗ không người mới ổn thỏa.
Diệp Tùy Phong suy nghĩ rồi đứng dậy.
Tiểu Hoàng, dừng lại đi.
Diệp Tùy Phong nhìn con gái cả người mồ hôi, nói.
Không có chuyện gì cha, ta còn có thể kiên trì.
Diệp Hoàng thở hồng hộc, khuôn mặt nàng đỏ bừng, nhưng vẫn cũ cắn răng, dựa theo pháp quyết cha mình truyền thụ, vung vẩy trường kiếm.
Sắc mặt của Diệp Tùy Phong hơi trầm xuống, nói:Dựa theo ta nói mà làm.
Môn kiếm quyết này, cần tiến hành theo chất lượng.
Ta bảo con dừng lại, là để con ngồi xuống vận hành Thương Lan Công, đây là thời cơ tốt nhất.
Diệp Hoàng nghe thấy cha mình nói như vậy, nàng vội vàng thu lại tư thái, sau khi hô hấp của mình bình thường trở lại, khoanh chân ngay tại chỗ, chuẩn bị vận chuyển Thương Lan Công.
Trước khi bắt đầu, nàng len lén liếc Diệp Tùy Phong một chút.
Cha nàng gần đây trở nên rất có uy nghiêm nha, nếu là trước kia, hắn cũng sẽ không phát biểu ý kiến hay quan tâm về chuyện mình tu luyện.
Nhưng cha như vậy ngược lại khiến cho người ta càng thêm an tâm.
Nàng mang theo suy nghĩ này, nhắm mắt lại, bắt đầu nghiêm túc tu luyện.
Diệp Tùy Phong khẽ gật đầu, nói:Nhớ kỹ, mỗi một canh giờ tu luyện kiếm pháp căn bản, xong ngồi xuống một canh giờ, sau đó tự mình làm một cái tổng kết, nơi nào có vấn đề, làm như thế nào để cải tiến.
Cứ mỗi ba canh giờ làm lặp lại một lần, mỗi ngày lặp lại hai lần, không thể vượt qua! Thời gian còn lại, ngươi cứ làm việc của mình!Hắn cẩn thận dặn dò.
Tốt, ngươi cứ từ từ tu luyện đi, cha đi ra ngoài một chuyến, ban đêm trở về.
Nói xong, bóng dáng của Diệp Tùy Phong đã biến mất trong sân.
………….
.
Thanh Cổ Cao Lĩnh, là một cái khe núi nằm ở phía bắc thànnh Vân Tiêu.
Ở hướng bắc, chính là cánh đồng tuyết phương bắc.
Theo truyền thuyết, bên kia cánh đồng tuyết phương bắc, tài nguyên cằn cỗi, cuộc sống của mọi người cực kỳ gian nan, trên cơ bản vẫn còn một bộ lạc Nguyên Thủy tồn tại, lấy da thú làm áo, đốt rẫy gieo hạt.
Tóm lại, chính là không có cái gì văn hóa.
Nhưng đây đều là suy đoán của người Lĩnh Nam đối với phương bắc mà thôi, có rất ít người có thể vượt qua Thanh Cổ Cao Lĩnh, thấy được khung cảnh cánh đồng tuyết.
Thanh Cổ Cao Lĩnh, ngăn cản tất cả bước chân mọi người.
Nơi này núi cao bụi sâu, khắp nơi đều có khu vực cổ xưa ít ai lui tới.
Vô số đại yêu ẩn giấu ở sâu trong Cao Lĩnh, theo lời đồn tùy tiện tiến vào, vài phút vứt bỏ mạng nhỏ.
Nhưng tình huống như vậy, cũng hấp dẫn rất nhiều tu sĩ đến đây rèn luyện.
Trên thân yêu thú toàn thân là bảo vật, nếu gặp vận may, thu hoạch được một gốc linh thảo từ Địa phẩm trở lên, đó chính là bất ngờ phát tài, cả một đời đều không cần phải lo lắng.
.
Lúc này, mấy tu sĩ trẻ tuổi, đang ở bên ngoài Cao Lĩnh, cẩn thận từng li từng tí đi lại.
Bỗng nhiên, nơi xa truyền đến tiếng ầm vang ù ù, mấy người đều khẽ giật mình, một thanh niên tóc tai bù xù bên trong bọn họ, lập tức nằm trên mặt đất, áp tai vào đất.
Lập tức, sắc mặt đại biến!- Chạy mau, có một đoàn mãnh thú, đang chạy về hướng chúng ta!Hắn kinh hoảng hô to, lại phát hiện mấy người đồng bạn của mình, đều không nhúc nhích đứng trên mặt đất, há hốc mồm, nhìn bầu trời xa xăm.
Thanh niên tóc dài thuận theo ánh mắt của bọn hắn nhìn lại, lập tức trợn mắt hốc mồm.
Chỉ thấy mây đen đầy trời, bao trùm hơn phân nửa bầu trời.
Nó tạo thành hình dạng một vòng xoáy, không ngừng lóe ra tia sáng màu tím, loại cảm giác áp bách kia khiến hắn cảm thấy ngực khó chịu, giống như trái tim sắp nhảy ra.
.