Sau đó, Tùy Phong đưa chiếc nhẫn cho Tùy Vân.- Bên trong hai chiếc nhẫn này là tài nguyên, ngươi tự mình xử lý.
Sau đó sắp xếp một người, đi Vạn Bảo Các tìm Cốc Vạn Tâm, đưa chiếc nhẫn này cho nàng.Tùy Vân gật đầu, nhận lấy ba chiếc nhẫn.Sau khi hắn nhìn thấy lượng lớn tài nguyên bên trong, hắn không có cảm thấy ngoài ý muốn, chuyện này cũng không phải lần đầu tiên.Hiện tại, tâm trạng của hắn đã rất khá.Về sau, hai người lại thương lượng một chút những chuyện vụn vặt khác, Tùy Vân đã đứng dậy rời đi.Nhưng vừa rời đi không lâu, hắn lại đi trở về.- Suýt nữa quên mất, hơn một tháng trước, có bốn người trẻ tuổi bỗng nhiên tới tìm ngươi, nói các ngươi từng gặp mặt nhau bên ngoài Thanh Cổ Cao Lãnh.Tùy Vân bảo.- Có sao? A, đúng rồi.Diệp Tùy Phong nhớ tới đến, ngày ấy mình Độ Kiếp, tiện tay cứu vớt mấy thanh niên kém chút bị một con trâu ủi chết.Bởi vì cảm thấy có duyên, nên cho bọn hắn một lời hứa hẹn.- Sắp xếp bọn hắn cho tốt đi, bọn hắn đều không tệ.Diệp Tùy Phong nói.Bỗng nhiên, trong đầu hắn lóe lên một vệt sáng.- Chờ chút!Diệp Tùy Phong sờ lên cái cằm, nói:- Ngươi bảo bọn hắn tới gặp mặt ta một chút.Vừa mới khai sáng con đường tu luyện, phải có người trước thử một lần hiệu quả cụ thể nha ~………..Trong đình viện, dưới cây liễu, ba nam một nữ, bốn người trẻ tuổi ngoan ngoãn đứng trước mặt Diệp Tùy Phong, mặt mũi tràn đầy lo sợ.- Ở chỗ này, sống có quen không?Diệp Tùy Phong ngồi trước bàn đá, ung dung uống nước trà.- Quen, không có vấn đề gì.Thanh niên tóc dài gọi là Phùng Chí, lắp bắp nói:- Người của Diệp gia đối với chúng ta rất tốt, thật rất tốt, cung cấp nơi ở với cơm canh cho chúng ta, trước đó vài ngày làm việc trong gia tộc, còn đưa cho chúng ta không ít tài nguyên tu luyện.Diệp Tùy Phong cười nói:- Không cần khẩn trương.
Nói đến ta còn chưa biết tên của các ngươi nhỉ?Phùng Chí vội vàng nói:- Tiểu nhân gọi là Phùng Chí, đây là Mã Phương, chính là người lần trước kém chút đã mất mạng kia.
Hắn gọi là Vu Bằng Nghĩa, nàng ấy tên là Liễu Hồng.Bốn người cung kính nói:- Gặp qua Diệp tiền bối.Diệp Tùy Phong khoát tay, bảo:- Chúng ta có thể gặp nhau ở Cao Lãnh, chính là có duyên, không cần quá mức câu nệ.
Hôm nay, bảo các ngươi đến đây, là muốn các ngươi giúp ta làm một việc.Phùng Chí chắp tay nói:- Ân cứu mạng không thể báo đáp, tiền bối có việc cứ việc dặn dò, lên núi đao xuống biển lửa, sẽ không tiếc hận!Ánh mắt của mấy người bọn họ kiên định, rất có dáng vẻ giang hồ nhân sĩ.- Rất dễ, không cần lo sợ.Diệp Tùy Phong dừng một chút, bảo:- Mấy người các ngươi, tu vi đều đang ở Luyện Khí kỳ đúng không?Phùng Chí nhẹ gật đầu.- Là như vậy, chỗ này ta có một môn công pháp, tên là công pháp Nguyên Thủy, nó là một hệ thống tu luyện hoàn toàn khác với con đường tu luyện trước mắt.
Ta vô cùng xem trọng tương lai môn công pháp này, nhưng vì không có người tu luyện qua, cho nên kết quả cụ thể, là không biết.
Nói cách khác, ta cần có người, đến làm vật thí nghiệm.
Các ngươi suy nghĩ một chút đi, nếu như nguyện ý, ta sẽ đích thân chỉ dạy con đường tu luyện của các ngươi.
Đương nhiên, nếu như không nguyện ý cũng không có việc gì, các ngươi như cũ có thể ở lại Diệp gia, làm chuyện mình nên làm.Diệp Tùy Phong trực tiếp nói ra ý nghĩ của mình.Đối với một đám tiểu tử Luyện Khí kỳ, hắn cũng không muốn giấu giếm cái gì.Cho dù bọn hắn không nguyện ý, mình cũng có thể từ trong gia tộc tìm ra một số người.Thẳng thắn đối đãi là được, không cần thiết phải âm mưu quỷ kế gì.Nhưng đối mặt với sự thẳng thắn của hắn, mấy người Phùng Chí trầm mặc.Trùng tu công pháp, là một chuyện vô cùng khó mà lựa chọn, đặc biệt là Diệp Tùy Phong nói rất rõ ràng, đây là một con đường tu luyện hoàn toàn khác với quá khứ.
Nguy hiểm cũng rất to lớn.Lỡ như xảy ra đường rẽ gì, cuộc đời này của bọn hắn sẽ xem như xong.Diệp Tùy Phong cũng không vội, chậm ung dung uống trà, chờ đợi lựa chọn của bọn hắn.Sau một hồi lâu, bỗng nhiên, một người bước bước về phía trước, sau đó, quỳ một chân trên đất.Tiểu tử này gọi là Mã Phương.- Tiền bối, cái mạng này của ta là ngài cứu, nhưng ta thân phận thấp bé, không biết nên như thế nào báo đáp ân tình của ngài.
Hiện tại, tiền bối cần, tự nhiên không nên do dự! Ta nguyện ý nếm thử công pháp mới của ngài!Sắc mặt của Mã Phương kiên định, đã quyết định xong.Ngay sau đó, Phùng Chí cũng cất bước tiến lên, cười nói:- Đại trượng phu làm nói lời giữ lời, ta vừa nói qua sẽ không tiếc, lại há có thể không làm như thế? Tiền bối, ta cũng nguyện ý nếm thử!Hai người nói xong, Liễu Hồng cùng Vu Bằng Nghĩa cũng đi lên phía trước, cùng bọn hắn sóng vai mà tiến về phía trước.Thái độ đã hết sức rõ ràng.Trên mặt Diệp Tùy Phong xuất hiện nụ cười, bốn người trẻ tuổi này, để hắn cảm nhận được một loại gọi là nghĩa khí giang hồ.Đây là một loại phẩm chất mà người thế gia rất khó có được.- Sẽ không hối hận?- Tất nhiên sẽ không!Phùng Chí nói như chém đinh chặt sắt..