Trêu chọc cầu vồng

Bộ phim tình cảm đô thị ngọt ngào của Tỉnh Hữu và Thiều Vũ cuối cùng cũng quay xong, anh mừng đến mức suýt khóc lên, hô hào trong đoàn người cả nửa ngày trời, để bọn họ chuẩn bị sẵn sàng chào đón anh trở về.
 
Sau khi lướt điện thoại chán chê, sợ hai người trong nhóm không xem được ngay nên lập tức gọi điện cho Triệu Nghê Hạ.
 
“Tối nay tôi sẽ bay về Kinh thành vào buổi tối!! Ngày mai ra ngoài ăn nhé!!!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Triệu Nghê Hạ vừa nhìn thấy tin nhắn nhóm, cô chưa kịp trả lời anh thì đã bị cuộc điện thoại của anh làm cho sững sờ.
 
Lời chúc mừng vừa đến miệng cô đã bị phản ứng có phần khoa trương của anh chặn lại: "...Cũng đâu phải lần đầu đóng máy đâu, sao cậu lại phải kích động như vậy?"
 
"Cậu thì hiểu cái gì!" Tỉnh Hữu bên kia suýt nữa mừng đến phát khóc: "Làm sao cậu biết được mỗi ngày tôi đều bị đạo diễn mắng nhiều như thế nào? Cứ mỗi lần đến phân cảnh tình cảm quan trọng, tôi và Thiều Vũ đều không dám ho he gì nhiều! Cảnh ôm cuối cùng bọn tôi phải quay đi quay lại tận nửa tiếng đồng hồ, tôi phải giữ nguyên cái tư thế cúi người đó đến mức eo sắp lìa khỏi người rồi mà đạo diễn mới hài lòng đó huhuhu! Bộ phim này đúng là thử thách lớn nhất trong sự nghiệp của tôi mà!”
 
"..."
 
Những lời này nghe có vẻ khó để không khiến người ta lo lắng về bộ phim này. Trong lòng Triệu Nghê Hạ âm thầm than thở, cô dùng giọng điệu vừa buồn cười vừa bất lực an ủi anh: "Tôi hiểu mà, tôi hiểu mà... Cậu vất vả rồi, đóng máy vui vẻ, ngày mai tôi đi ăn mừng với cậu!"
 
Sợ anh vừa đóng máy vẫn còn mệt mỏi, cô lại hỏi: “Cậu không định nghỉ ngơi mấy ngày sao?”
 
"Đừng nhắc đến nghỉ ngơi gì cả ở đây! Tôi đã bảo ngày mai là ngày mai!" Tỉnh Hữu oai vệ nói, không khách sáo với cô chút nào: "Bữa này chốt là cậu mời rồi đấy nhé, tôi sẽ gọi thêm vài người nữa!"
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tất nhiên là Triệu Nghê Hạ không phản đối, cô đáp một tiếng đồng ý, còn lại để tùy anh ấy sắp xếp.
 
Anh nói rằng anh ấy muốn gọi nhiều người để bầu không khí sôi nổi hơn, nhưng Tỉnh Hữu có ý thức đúng đắn, ngoại trừ Bùi Khước, anh ấy chỉ gọi thêm Thiều Vũ và và Lương Ưu, những người cũng đã trở về Bắc Kinh sau khi quay phim xong.
 
Họ đều là những người mà cô biết, vả lại Lương Ưu và cô còn đang cùng ghi hình cho một chương trình. Có lẽ anh đã nghe ngóng được từ phía Lương Ưu, rằng mối quan hệ của cả hai không tồi, nếu không anh ấy đã mở lời mời như vậy.
 
Triệu Nghê Hạ và Tỉnh Hữu cùng quyết định thời gian, địa điểm do anh chọn. Sau khi cúp điện thoại, cô tiếp tục đọc kịch bản.
 
Nửa giờ sau.
 
Tỉnh Hữu đã gửi cho cô một tin nhắn, nói với cô ấy rằng anh đã thỏa thuận với những người khác và bọn họ đều đồng ý rằng sẽ đến vào ngày mai.
 
Triệu Nghê Hạ trả lời “Được” sau đó thoát khỏi giao diện. Bỗng cô dừng lại một lúc khi lướt qua nhóm nhỏ gồm ba người họ.
 
Trong nhóm vẫn là nội dung mà Tỉnh Hữu đã gửi trước đó.
 
Tuy nhiên, Bùi Khước không hề trả lời tin nhắn của Tỉnh Hữu trong nhóm, có lẽ là Tỉnh Hữu đã nhắn tin riêng cho anh.
 

Cô vuốt màn hình, chuyển đến cuộc trò chuyện trước đó, đến ảnh đại diện của Bùi Khước thì dừng lại, cô nhìn một lúc rồi mới thoát ra.
 
Triệu Nghê Hạ đặt điện thoại lên bàn cà phê, đứng dậy rót nước.
 
Gió điều hòa khẽ thổi, cửa sổ trong nhà đóng chặt, ánh sáng bị rèm vải trắng cản lại, khiến không gian có vẻ âm u nhưng lại mát mẻ.
 
Cầm trên tay một đĩa trái cây, cô trở lại bàn cà phê và ngồi xuống, đọc lại nội dung kịch bản của buổi thử vai.
 
Buổi chiều yên tĩnh, cô đang mải mê đọc kịch bản, cố gắng tìm cách diễn và cách thể hiện vai diễn phù hợp nhất. Cô thay đổi các cách thể hiện khác nhau trong đầu. Bỗng nhiên có một cuộc điện thoại gọi đến.
 
Đó là một số từ nước ngoài.
 
Sau khi thấy có cuộc gọi đến, cô dừng lại, nhìn vào dãy số hiển thị trên màn hình, mơ hồ đoán được đó là ai.
 
Sau một lúc, cô nhấn nút nhận cuộc gọi.
 
Không có một câu chào hỏi nào, cô còn chưa kịp nói câu "Xin chào", thì giọng điệu quen thuộc đã truyền đến từ đầu dây bên kia: "Con đang ở đâu?"
 
Triệu Nghê Hạ mím môi dưới và trả lời: "Chung cư."
 
“Chung cư nào?” Triệu Định Âm hỏi: “Lâm Thành nói con về nước lâu như vậy rồi, sao còn chưa chuyển về nhà?”
 
"Sống ở đâu có khác biệt không? Dù sao thì con cũng chỉ có một mình mà thôi." Cô hỏi vặn lại.
 
Bên kia có tiếng giày cao gót truyền đến, Triệu Đỉnh Âm nói: "Cái gì gọi là khác biệt? Có nhà không ở, một mình ở bên ngoài làm cái gì?"
 
Còn chưa đợi Triệu Nghê Hạ trả lời, bà lại nói: "Con làm loạn như vậy còn chưa đủ sao? Còn muốn làm loạn thêm bao lâu nữa? Con nhất định phải muốn chọc giận mẹ sao?!"
 
Trong lòng cô dâng lên một cảm giác mệt mỏi: “Con đã nói là con không làm loạn mà…”
 
Triệu Định Âm còn chưa nghe xong đã cắt ngang: "Nói cho mẹ biết, làm như vậy có ích lợi gì? Muốn con ở bên Triệu Định Âm mẹ khó khăn như vậy sao? Một thân một mình về nước đã đành, con còn muốn làm trong giới giải trí, muốn vĩnh viễn bị người ta xem thường ư?!"
 
"..."
 
Triệu Nghê Hạ thực sự cảm thấy rất nực cười. Trước kia cô muốn ở bên cạnh bà, Triệu Định Âm một năm nhiều nhất cũng chỉ gặp cô được hai lần, nhưng hiện tại cô đã có tâm nguyện và ước mơ của chính mình, cô đã có việc mà mình muốn làm, Triệu Định Âm lại muốn trói cô ở bên cạnh, để cô nghe theo mọi sự sắp xếp của bà.
 
Cô cố gắng nhếch khóe môi nhưng không được, đành nhắm mắt lại và nói một cách kiên quyết: "... Con thích diễn xuất."
 
Tiếng giày cao gót ngày càng lớn, dường như Triệu Định Âm đã đẩy một cánh cửa nào đó ra, chắc là cửa trong văn phòng của bà.
 

Giống như rất nhiều cuộc tranh luận trước đó, đến một phân khúc nào đó nó bỗng bị bế tắc, chỉ vì bên này không thuyết phục được bên kia.
 
Bà dừng lại vài giây, khẽ hít một hơi, ngữ khí dịu đi một chút: “Con có thể ngoan ngoãn nghe lời hơn một chút được không, con nhất thiết phải ở đó sao?”
 
"Con chỉ muốn làm những gì mà con muốn làm."
 
Triệu Định Âm trầm mặc một lát rồi hỏi: "Con có biết nếu con làm vậy mẹ sẽ tức giận không?"
 
Triệu Nghê Hạ không trả lời bà, cô im lặng trong hai giây, sau đó giọng điệu của cô trở nên nhẹ nhàng hơn, nhưng lại xen chút mỉa mai: "Vậy lần này mẹ muốn làm gì?"
 
Bên kia không nói gì nữa, giống như bị câu hỏi của cô chặn lại, bà bế tắc một lúc.
 
Không lâu sau, đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng đẩy cửa, có người gọi bà, hình như là cấp dưới của bà.
 
Công việc là trên hết, Triệu Đỉnh Âm không có thời gian tiếp tục cuộc điện thoại này, bà cố nén giọng điệu, thu lại cảm giác lạnh lùng: “Lần sau mẹ sẽ nói chuyện tiếp với con.”
 
Nói xong, bà lập tức cúp máy.
 
Bên tai truyền đến một loạt các âm thanh bận rộn.
 
Triệu Nghê Hạ đặt điện thoại lên bàn cà phê, cô đỡ tay lên trán và ngồi yên lặng một lúc.
 
Gió từ máy điều hòa khiến lưng cô cảm thấy ớn lạnh.
 
Căn phòng im lặng, thật lâu sau cô mới ngẩng đầu lên, cầm điện thoại lên tiếp tục đọc kịch bản.
 
-
 
Buổi tối sau khi trả lời điện thoại của Triệu Định Âm.
 
Triệu Nghê Hạ đã có một giấc mơ rất dài, cô mơ về những ngày cô rời khỏi giới giải trí để ra nước ngoài.
 
Trong giấc mơ, Châu Liên thấy rằng dư luận không ổn, muốn làm điều gì đó, nhưng cô cảm nhận được một loại tín hiệu nào đó. Sau đó, cô nhận được một tin nhắn riêng từ một người hâm mộ của Bùi Khước - người đã bị kéo xuống nước.
 
Tin nhắn riêng rất mờ, cô muốn xem nội dung cụ thể nhưng không được.
 
Cô đã cố gắng hết sức, và trong lúc giằng co, cô tỉnh dậy khỏi giấc mơ.
 

Một ngày trôi qua trong bàng hoàng.
 
Khi trời đã gần tối, Tỉnh Hữu vui vẻ gửi tin nhắn nhắc nhở cô chuẩn bị ra ngoài, đừng lề mà lề mề.
 
Sau khi Triệu Nghê Hạ trả lời anh xong, cô đi ngang qua bàn trang điểm, ánh mắt cô rơi vào hộp trang sức chứa đôi bông tai hồng ngọc, bước chân cô cũng dừng lại.
 
Cô đứng hình vài giây, vươn tay đẩy nó vào bên trong.
 
Địa điểm ăn cơm là do Tỉnh Hữu chọn, anh ấy đã đặt trước một phòng riêng, không chỉ đủ chỗ cho năm người mà còn rất rộng rãi.
 
 Ngay khi Triệu Nghê Hạ gặp Lương Ưu và Thiều Vũ, bọn họ đã vui vẻ trao nhau những cái ôm.
 
Tỉnh Hữu vừa nhìn thấy trang phục của Thiều Vũ đã bắt đầu chỉ trích: "Không phải tôi đã yêu cầu cô trang điểm sao? Trang điểm đậm! Tại sao cô lại ăn mặc đơn giản như vậy? Trong đoàn làm phim tôi đã nhắc nhở cô bao nhiêu lần rồi, không ổn rồi, cái nỗi sợ bị đạo diễn điều khiển lại xuất hiện rồi!"
 
Anh ấy nói xong bèn làm động tác sắp ngã sang một bên.
 
Thiều Vũ đấm lên người anh một cái: "Bớt làm màu ở đây đi, cẩn thận tôi đọc lời thoại cho anh nghe đấy!"
 
Tỉnh Hữu ngay lập tức sống lại tại chỗ, các di chứng của việc quay phim đã nhanh chóng được chữa khỏi.
 
Bùi Khước vẫn ngồi trên ghế sô pha, anh không đứng dậy mà chỉ ngước nhìn cô.
 
Triệu Nghê Hạ bắt gặp ánh mắt của anh, lập tức đưa mắt rời đi chỗ khác.
 
Cuộc điện thoại của mẹ cô và giấc mơ đó lại xuất hiện cùng một lúc trong đầu cô, cô khẽ cúi đầu và thu lại sắc mặt của mình.
 
Thấy sắc mặt của cô có gì đó không đúng, Tỉnh Hữu cúi người nói: "Em sao vậy, sắc mặt có vẻ không tốt lắm?"
 
Triệu Nghê Hạ trấn tĩnh lại, mỉm cười và nói rằng cô không sao: "Có lẽ là do ngủ không ngon."
 
Cô gác những suy nghĩ phân tâm đó sang một bên và ngồi xuống cùng mọi người.
 
Bởi vì không quen biết Bùi Khước, khi bọn họ ngồi xuống, Thiều Vũ ngồi bên cạnh Tỉnh Hữu, Lương Ưu ngồi bên cạnh cô ấy, còn chỗ ngồi bên cạnh Bùi Khước là dành cho cô.
 
Tuy nhiên, bàn tròn đủ lớn, khoảng cách giữa các ghế rất rộng, cho nên khoảng cách giữa cô và Bùi Khước cũng không quá gần.
 
Các món ăn lần lượt xuất hiện.
 
Tỉnh Hữu bắt đầu nói chuyện về quá trình quay phim, với tư cách là một nhân vật chính khác đã tận mắt chứng kiến, Thiều Vũ thỉnh thoảng cũng lên tiếng phụ đạo.
 
Những người trên bàn ăn này không hẳn là quá xa lạ, anh một câu, tôi một câu, hoàn toàn không có cảm giác ngượng ngùng.
 
Bầu không khí rất tự nhiên.
 
Triệu Nghê Hạ cũng tham gia tích cực, cô luôn mỉm cười, bọn họ nói gì, cô đều sẽ đỡ lời vài câu.
 

Tuy nhiên, đôi mắt cô không bao giờ nhìn sang bên trái, cố tình né tránh bên đó.
 
Trong khi trò chuyện, Lương Ưu nhắc về việc ghi hình cho chương trình, chia sẻ rất nhiều điều thú vị trong quá trình ghi hình và nói về sự tương tác của cô ấy với Ninh Lam.
 
“Gượng gạo như vậy ư?” Tỉnh Hữu vừa cảm thấy xấu hổ vừa cảm thấy thú vị, quay đầu nhìn hai người còn lại cũng tham gia chương trình giải trí này: “Đừng nói là hai người cũng giống như vậy đấy nhé?”
 
 "..."
 
Triệu Nghê Hạ mất cảnh giác và bị nghẹn bởi câu hỏi này, cô nhanh chóng liếc nhìn Bùi Khước và nói một cách mơ hồ: "Khi nào phát sóng thì cậu sẽ biết."
 
Bùi Khước có vẻ không hứng thú lắm, anh chỉ nhìn Tỉnh Hữu một cái rồi phớt lờ anh ấy.
 
Tỉnh Hữu hoàn toàn không quan tâm đến việc anh ấy bị phớt lờ, anh ấy rất hứng thú với chương trình giải trí này, vì vậy anh ấy đã quay lại và hỏi Lương Ưu rất nhiều câu hỏi.
 
Lương Ưu rất vui khi trò chuyện với anh ấy, cô trả lời tất cả các câu hỏi và trò chuyện về vụ trao đổi quà tặng gần đây, sau khi ăn một miếng măng tây, cô nhịn không khỏi phàn nàn: "... Đúng là làm khó tôi mà! Trước đây hai chúng tôi hoàn toàn trái ngược. Chúng tôi không thể đi mua đồ cùng nhau, ngày hôm đó bảo tôi chuẩn bị quà tặng cô ấy, đúng là làm khó tôi rồi. Sau này, tôi cũng hết cách, lại nhớ ra rằng cô ấy thích những món ăn ở quê tôi, vì vậy tôi đã mang một số món ăn đặc sản đến đó. ”
 
Khi nghe chủ đề này, Triệu Nghê Hạ có một dự cảm không lành.
 
Quả nhiên, sau khi Lương Ưu nói xong, Tỉnh Hữu liền đem lòng hiếu kỳ chuyển hướng qua hai người bọn họ: "Này, hai người trao đổi quà tặng gì vậy?"
 
Triệu Nghê Hạ: "..."
 
Cô trả lời thế nào đây? Không lẽ nói là tôi đổi mũ lấy đồ trang sức?
 
Tỉnh Hữu không nhận thấy biểu hiện kỳ ​​lạ của cô, anh chỉ vào Bùi Khước và nói: "Ây! Người này rất không giỏi về việc mua sắm!" Sau đó, anh ấy lại quay sang nói với cô: "Hai người đã tặng nhau cái gì vậy? Tại sao không hỏi ý kiến tôi! Nếu cậu không biết chọn cái gì, tôi có thể giúp cậu chọn mà, chắc chắn tôi sẽ không lừa cậu!"
 
Trong quan niệm của người bình thường, khi tham gia những chương trình kiểu này sẽ không đổi lấy bất cứ thứ gì có giá trị. Anh nói với ngữ khí hùng hồn,song cũng không có ý coi chuyện này là chuyện lớn, hoàn toàn chỉ là tán gẫu mà thôi.
 
Nhưng Triệu Nghê Hạ hoàn toàn không thể nói gì, cô sợ anh sẽ tiếp tục hỏi linh tinh, vì vậy cô chỉ có thể trả lời một cách qua loa: "Không có gì, trao đổi vài món phụ kiện mà thôi."
 
Cô tặng anh những món đồ cần thiết cho mùa đông, còn anh tặng cô đồ trang sức.
 
Đúng vậy, nói là phụ kiện thì cũng không sai.
 
Tỉnh Hữu luôn thích những nhãn hiệu thời thượng, vừa nghe xong, anh ấy ngay lập tức kể về kinh nghiệm mua phụ kiện của mình.
 
Chủ đề miễn cưỡng được coi là không lạc đề.
 
Triệu Nghê Hạ thở phào nhẹ nhõm, khi nghe anh nói, cô kẹp một miếng thịt viên từ đĩa trước mặt. Có điều do kẹp không chặt, miếng thịt viên rơi xuống thành bát. Cô nhanh chóng lấy một tờ giấy và lau mép bát.
 
Cô bọc viên thịt vào trong khăn giấy, chiếc thìa ở bên cạnh Tỉnh Hữu, cô vừa muốn mở miệng nhờ anh đưa cho, không ngờ Bùi Khước - người bên cạnh cô, dùng đũa gắp một miếng thịt viên và đặt nó vào đĩa của cô.
 
Triệu Nghê Hạ giật mình, nghiêng người nhìn anh.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận