Trêu Chọc Dâu Tây Vị Tiểu Nãi A

Tháng 9 ở thành phố Lâm Hải là thời điểm thoải mái nhất, những đám mây trên bầu trời nhàn nhã lang thang bay tới bay đi không có mục tiêu không có đích đến.

Thành phố Lâm Hải, trước cửa trường tiểu học thực nghiệm chen chúc đông người là phụ huynh cũng những đứa trẻ, hôm nay là ngày khai giảng ở trường tiểu học, lúc này là 7 giờ rưỡi sáng, học sinh cùng phụ huynh của mình đến trường làm thủ tục theo quy định của trường học, trước cửa đã đầy người cơ hồ bên người mỗi một bạn nhỏ đều có một vài phụ huynh đi theo bên người.

Thẩm Điềm cũng không ngoại lệ, sáng sớm hôm nay mẹ và mommy cùng cô đến trường, chẳng qua trường tiểu học bắt đầu học sớm hơn so với nhà trẻ, Thẩm Điềm lúc này đầu óc mơ mơ màng màng hoàn toàn là mẹ với mommy của mình kêu cô làm gì thì cô làm đó.

Thẩm Điềm đứng một lát liền có chút mệt mỏi, đầu nhỏ một thoảng ngẩng lên nói với Thẩm Tiện: "Mommy, Điềm Điềm mệt mỏi quá Âu, khi nào thì mới có thể đi vào ~"

Lời nói của Thẩm Điềm thực mau khiến cho Thẩm Tiện cùng nữ nhân bên cạnh chú ý, nữ nhân bên cạnh ước chừng cao khoảng 172cm, dáng người cân xứng chân thon dài, chiếc váy dài ở trên người nữ nhân kia làm toát lên khí chất xuất chúng.

Nữ nhân kia khi nghe được nữ nhi kêu cô, giương mắt cười cười nhìn Thẩm Tiện cùng bé con, cô ngược lại nhéo lên khuôn mặt nhỏ của Thẩm Điềm nói: "Điềm Điềm kiên trì một lát, con xem, các bạn nhỏ đều còn chưa có đi vào đâu, mau trước dựa vào mommy trong chốc lát".

Thẩm Điềm ngoan ngoãn đi qua, dựa vào người Thẩm Tiện đem thân thể cùng toàn bộ trọng lượng giao cho mommy.

Nữ nhân bên cạnh Thẩm Tiện tiến lại nhéo khuôn mặt nhỏ của Thẩm Điềm cùng Thẩm Tiện nhìn nhau cười trên khuôn mặt toàn là dịu dàng, chiếc váy trắng dài mặc ở trên người tựa hồ chen chúc ở trong đám đông có thể trở thành một phong cảnh riêng biệt, nữ nhân này là Lâm Thanh Hàn mẹ của Thẩm Điềm.

"Điềm Điềm!!!"

Nghe được âm thanh quen thuộc liền thanh tỉnh, Thẩm Điềm xoa xoa mắt, hướng đến ngọn nguồn của âm thanh kia nhìn, thấy tiểu bằng hữu ở nhà trẻ cùng mình là Lý Manh Manh lập tức cao hứng, hướng về phía Lý Manh Manh vẫy vẫy tay: "Manh Manh, mình ở chỗ này!"

"Tới" Lý Manh Manh lôi kéo mẹ, mommy hướng đến chỗ của Thẩm Điềm đi tới. Hai tiểu bằng hữu này cùng nhau tốt nghiệp nhà trẻ, chỉ mới một tháng không gặp, giống như nhiều năm chưa từng gặp mặt liền cùng nhau rất vui vẻ.

Thẩm Điềm ôm chặt tiểu bằng hữu: "Manh Manh cũng tới nha, thật tốt quá, chúng ta có thể chơi cùng nhau".

"Ân ân, Điềm Điềm tớ học ở lớp 1-1, bạn ở lớp mấy nha?"Lý Manh Manh cao hứng lôi kéo tay Thẩm Điềm hỏi nhỏ.

"Tớ cũng học ở lớp 1-1, thật tốt quá, chúng ta lại chung lớp nha." Thẩm Điềm cũng là không thể không cao hứng.

Thẩm Tiện cùng Lâm Thanh Hàn buồn cười nhìn hai nhóc con nói chuyện, cũng không quấy rầy.

Một lát sau, đã đến 8 giờ sáng, bảo an đem cửa chính trường học mở ra, dẫn đường cho các bạn nhỏ cùng phụ huynh của mình trình tự đi vào khu dạy học.

Thẩm Điềm tay trái nắm tay mẹ, tay phải nắm tay mommy, tóc đuôi ngựa lắc qua lắc lại, đáng yêu khỏi phải bàn.

Thẩm Điềm cùng mẹ và mommy của mình thực nhanh liền tới lớp 1-1, trường tiểu học thực nghiệm ở thành phố Lâm Hải là trường tiểu học tốt nhất, bởi vậy những người lớn trong nhà đem đứa trẻ đưa tới nơi này đi học, có không ít những gia đình đem hộ khẩu chuyển đến nơi này để có thể cho con mình thuận lợi nhập học vào trường này.

Lớp 1-1 trên mỗi chỗ ngồi đều dán tên các bạn nhỏ, chỗ ngồi trong phòng học của Thẩm Điềm là ở trung gian đệ tam, cô cùng mommy và mẹ đi xuống dưới ngồi, đưa mắt nhìn xung quanh liền thấy được Hoàng Soái bạn cùng bàn của mình, Thẩm Điềm tâm tình vui vẻ lên cao, Hoàng Soái cùng Manh Manh ở nhà trẻ là có quan hệ tốt nhất với nàng, không nghĩ tới lên tiểu học còn có thể học chung một lớp.

Thẩm Điềm duỗi cái tay nhỏ của mình chỉ về hướng bên cạnh: "Mẹ, mommy bên cạnh con chính là Hoàng Soái, chúng ta ở nhà trẻ là cùng một lớp".

Lâm Thanh Hàn nghe Thẩm Điềm nói như vậy nỗi lo lắng trong lòng ít nhiều cũng vơi đi nhẹ nhàng thở ra một hơi, rốt cuộc con gái có bạn bên cạnh như vậy 6 năm tiểu học này sẽ không cô đơn.

"Hảo, có bạn tốt ở bên cạnh Điềm Điềm sẽ không cô đơn". Lâm Thanh Hàn khéo léo nói chuyện cùng Thẩm Điềm, bên cạnh gia đình Hoàng Soái cùng với người lớn trong nhà cũng tiến lại đây, Hoàng Soái kích động nhìn Thẩm Điềm cùng Lý Manh Manh, rốt cuộc cũng có người chơi cùng với hắn.

Lớp học có sĩ số là 40 bạn nhỏ, còn có thật nhiều người lớn bên cạnh, trong lúc nhất thời những tiếng ríu rít ầm ĩ vang lên trong lớp không ngừng, vẫn là chủ nhiệm lớp tiến vào, gõ gõ lên bảng trong lớp mới dần dần an tĩnh lại.

"Các bạn học sinh cùng với phụ huynh xin hãy im lặng một chút, tôi tên là Kiều Vũ chủ nhiệm lớp 1-1, sau này chúng ta cùng nhau vượt qua 6 năm tiểu học..."

Trên bục giảng lão sư lãi nhãi nói chuyện, Thẩm Điềm ở một bên dùng đôi tai lắng nghe, dùng đôi mắt quan sát vị chủ nhiệm lớp mới này, Kiều lão sư đại khái hơn bốn mươi tuổi, tóc ngắn ngang vai, mang mắt kính, tốc độ nói chuyện thực mau, Thẩm Điềm 6 tuổi không gặp qua nhiều người như thế này lắm, nhạy bén cảm giác được là chủ nhiệm lớp này hẳn là rất lợi hại.

Lâm Thanh Hàn nghiêm túc nghe lão sư nói chuyện, Thẩm Tiện lại không nghe nổi nữa, liền chọc chọc cánh tay con gái, đem Thẩm Điềm chọc đến thanh tỉnh

Thẩm Điềm mở to mắt nhìn Thẩm Tiện đến độ không nhịn được cười, vẫn là Lâm Thanh Hàn trừng mắt nhìn Thẩm Tiện, lúc này Thẩm Tiện mới cùng với nữ nhi ngồi ngoan ngoãn.

Cùng lúc đó, trong phòng học lớp 1-6, Lục Ninh Hoàn ngồi ở chỗ cuối phòng học, môi gắt gao mím chặt, hôm nay là ngày đầu nhập học của lớp 1, các bạn nhỏ đều có người thân ở bên cạnh, trừ nàng.

Ngồi bên cạnh nàng là một tiểu nam sinh có chiều cao khiêm tốn hơn các tiểu nam sinh cùng lớp, tên là Lưu Gia Hào, thừa dịp lão sư ở trên nói chuyện lặng lẽ hỏi Lục Ninh Hoàn: "Lục Ninh Hoàn, người nhà cậu như thế nào lại không tới nha?"

Lục Ninh Hoàn chậm rãi xoay đầu đi, bút chì trong tay bị nắm chặt, người nhà? Hơn một năm trước nàng có người nhà, nhưng thật đáng tiếc cha mẹ nàng đều không còn nữa.

Lục Ninh Hoàn từ nhỏ đã phải trưởng thành sớm, hơn nữa chính mình khổ sở trãi qua sự tình cha mẹ đã mất, Lục Ninh Hoàn 6 tuổi rưỡi đã biết nàng không có người nhà thật sự, chú thím nhận nuôi nàng cũng bởi vì công ty phá sản bán của cải lấy tiền, nhận nuôi nàng liền có mấy trăm vạn, đối với người bình thường như chú thím của nàng số tiền này tương đối lớn, như cái bánh trên trời rớt xuống.

Đến nỗi hôm nay ngày nhập học, Lục Ninh Hoàn vốn dĩ không trông cậy có người đi cùng nàng nhưng quả nhiên không có ai tới, nàng là cô nhi.

Lớp 1-6, lão sư Uông Bình nói chuyện tiếng nói dần dần rơi xuống: "Hôm nay đến đây thôi, nhớ rõ ngày mai đúng 7 giờ rưỡi đến lớp". Khi lão sư nói xong câu đó các bạn nhỏ cùng người nhà đều lần lượt ra về.

Uông Bình tự nhiên cũng thấy được Lục Ninh Hoàn một mình ngồi ở trong phòng học, tư liệu về học sinh đều đã xem qua, biết được tình huống trong nhà Lục Ninh Hoàn, nhưng cũng là rất kinh ngạc khi người lớn trong nhà không có đi theo bên cạnh Lục Ninh Hoàn, tư liệu viết nàng được chú thím nhận nuôi.

"Đồng học Lục Ninh Hoàn, em lại đây một chút".

Lục Ninh Hoàn tay nhỏ thu thập cặp sách hướng đến lão sư đi đến, cặp sách này là lúc còn ở nhà trẻ nhưng nàng vẫn dùng đến hiện tại, chú thím nàng mua cặp sách mới cho em trai em gái nhưng nàng chỉ có thể dùng cặp sách cũ.

Lục Ninh Hoàn đi đến trước mặt Uông lão sư đứng yên, ngửa đầu nhìn thẳng.

Uông Bình nhìn Lục Ninh Hoàn liếc mắt một cái mở miệng nói: " Lục đồng học người nhà của em như thế nào hôm nay không đến trường".

Lục Ninh Hoàn nhìn thẳng vào đôi mắt của Uông Bình: "lão sư, tư liệu về em hẳn là lão sư đã xem qua".

Uông Bình không nghĩ tới Lục Ninh Hoàn sẽ hỏi lại mình như vậy, không biết phải làm sao, liền mở miệng nói: "Lục đồng học đừng hiểu lầm, lão sư không phải có ý tứ này, như thế nào chú thím của em không có tới."

Biểu tình trên khuôn mặt nhỏ của Lục Ninh Hoàn thật bình tĩnh, "Bởi vì họ có con trai cùng con gái của họ, sẽ không vì em mà không đi họp phụ huynh cho con của họ, Lão sư còn có chuyện gì khác sao? Em muốn đi ra ngoài chờ chú thím sớm một chút".

Nàng nói chình là lời nói thật lòng, nàng hiện tại chính là sự trói buộc đối với chú thím, nếu mình còn không sớm đi ra ngoài chờ bọn họ thì sẽ nghe được những lời nói không hay ho của họ.

Uông Bình ngơ ngác nhìn Lục Ninh Hoàn, chỉ cảm thấy đứa nhỏ này trưởng thành quá sớm, nói cái gì đứa nhỏ này đều hiểu được, gật gật đầu, "đi thôi, đi ra ngoài cẩn thận một chút".

"Cảm ơn lão sư." Lục Ninh Hoàn nói xong lời cảm ơn, liền bước đi hướng ra ngoài trường học.

Ngày đầu tiên đi học, lão sư của Thẩm Điềm nói không thể thua các ban khác ở vạch xuất phát, lúc này mới để các bạn nhỏ rời đi, Thẩm Điềm cùng Thẩm Tiện đồng bộ nhẹ nhàng thở ra.

Thẩm Điềm từ trong phòng học bước ra cảm thấy tinh thần thoải mái sảng khoái, nắm tay mẹ cùng mommy nhảy nhót, trên mặt viết ta chính là đứa trẻ hạnh phúc nhất!

Thẩm Tiện cùng Lâm Thanh Hàn còn đang chê cười Thẩm Điềm, thì cô vội buông tay hai người ra chạy nhanh về phía trước kêu to: "Chị Tiểu Lục, Chị Tiểu Lục ~"

Thẩm Tiện cùng Lâm Thanh Hàn Hoảng sợ vội vàng đuổi theo nhóc con, liền thấy nhóc con đứng ở cách đó không xa lầm bầm lầu bầu: "Rõ ràng vừa mới nhìn thấy chị Tiểu Lục ~ như thế nào bây giờ lại không thấy?"

- -------------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui