Trêu Chọc Nhầm


Tạ Hoài Nghiên một tay tháo kính xuống, lộ ra vẻ mặt lãnh đạm, đưa tay lau vết máu trên khóe miệng, cười lạnh.


"Sao vậy, trước kia cậu nói thích tôi, hôm nay lại sợ rồi?"

Cậu ấy đang từng bước một đến gần, đầu óc tôi trống rỗng.


Tạ Hoài Nghiên đột nhiên cười nhẹ, như đang trêu đùa: “Thế này nhìn có sợ không?”

Tôi nhìn thấy cậu ấy lại đeo kính vào, lông mày trở lại như cũ, cuối cùng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm và thấp giọng phàn nàn: “Thật sự làm tôi sợ quá.



"Cậu bắt chước trông chả khác gì bọn họ.

"

Tạ Hoài Nghiên cầm ô của tôi, mở ra cho tôi, nhẹ nhàng an ủi: “Đùa thôi.



"Họ chỉ ngăn tôi lại, muốn dạy tôi một bài học, rồi bị tôi đánh, nhưng Hà Thần vẫn ổn.

"


Tôi nhìn lại vài lần với nỗi sợ hãi kéo dài, lo lắng hỏi: "Còn cậuthì sao?"

Tạ Hoài Nghiên ngạc nhiên một chút, sau đó cười nói: “Có chút vết thương trên da thôi, may mà ở nhà tôi có iodophor*.

” (*giống thuốc đỏ chữa vết thương)

“Chỉ là…” Cậu ta lộ ra vẻ mặt khó xử: “Không có ai ở nhà, hình như lưng tôi có vết xước, bôi thuốc khó lắm.


……

Tạ Hoài Nghiên nằm trên sô pha, bên ngoài đang nổi bão, tôi cẩn thận dùng tăm bông sát trùng vết thương cho cậu ta.


"Lần sau đừng đánh hắn, cậu không đánh lại hắn đâu.

"

Một học sinh giỏi như Tạ Hoài Nghiên giống như một kẻ ngốc trước một người như Hà Thần.

Có lẽ hôm nay cậu ấy đã thắng được trận đấu vì trời mưa, nhưng sau này có thể sẽ không gặp may mắn như vậy.


“Lần sau nhanh chạy đi báo với giáo viên.



Tạ Hoài Nghiên đột nhiên hít một hơi lạnh, nắm lấy cổ tay tôi.


Lòng bàn tay hắn nóng bừng, tim tôi lỡ nhịp: "Sao, sao vậy? Đau à?”

Cậu ta ậm ừ nhưng vẫn không buông tay tôi ra.


Tạ Hoài Nghiên đang nằm trên ghế sofa, phần thân trên không mặc đồng phục, để lộ tấm lưng trắng nõn mịn màng khi nghiêng người nhìn tôi, hắn nuốt nước bọt, đôi mắt nhắm lại, giọng nói trầm thấp khàn khàn: "Vẫn chưa xong à! "

Tôi hoảng hốt, nhanh chóng lau vết thương: “Xong ngay, xong ngay!”

Nhưng ngay cả tôi cũng không để ý rằng vành tai đỏ bừng như đang rỉ máu.


"Được rồi! Được rồi! Chỉ cần băng bó lại thôi.


"

Khi tôi đột nhiên nhìn thấy trên bàn trong phòng Tạ Hoài Nghiên có một hộp thuốc, vội vàng đứng dậy: "Tôi đi lấy!"

"Đợi đã—"

Tạ Hoài Nghiên đứng dậy và muốn tóm lấy tôi, tuy nhiên, tôi chỉ muốn nhanh lấy thuốc cho cậu ta rồi quay lại nên không để ý đến vẻ mặt của cậu ta.


Tôi chạy vào phòng ngủ của cậu ấy, lục lọi tìm băng bó và vô tình làm rơi tờ giấy trên bàn xuống sàn.


Tôi phải dọn dẹp lại cho cậu ta nhưng lại thấy trong sách có một chồng ảnh lẫn lộn.


Mở nó ra, toàn là ảnh của tôi.


Có ảnh tôi đi mua sắm, ảnh tôi đi học thể dục, ảnh tôi đang học bài.


Một số được lấy một cách bí mật, một số được tải xuống từ bạn bè của tôi, nhưng nhân vật chính là tôi.


Tim tôi thắt lại, bên ngoài sấm sét vang lên, bên trong im lặng đến chết người.


Nghĩ đến chữ “Từ” ngày hôm đó nhìn thấy trên tờ giấy nháp, trí tò mò lấn át lý trí, tôi vội vàng mở ra xem.



Tên tôi được viết dày đặc trên tờ giấy nháp.


Nó trông đặc biệt kỳ lạ dưới ánh đèn điện sáng và màn đêm tối.


Tôi run rẩy đặt cuốn sách ảnh lại chỗ cũ cho cậu ta, sợ hắn phát hiện ra, tôi chộp lấy chiếc băng cứu thương trong tay rồi chạy sang phòng khách, đặt nó vào tay cậu ấy, chuẩn bị rời đi: "Tôi đi trước! "

Cậu ta đưa tay ra và kéo tôi vào lòng.


"Sao tìm gì mà lâu vậy?"

Tạ Hoài Nghiên nửa người dựa vào ghế sofa, một tay ôm eo tôi, hắn không đeo kính, ánh mắt sâu thẳm: “Cậu không đeo cho tôi à?”

Tôi đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, lắp bắp nói: “Cậu … cậu tự mình làm được, cũng muộn rồi…”

Bàn tay hắn đang ôm eo tôi đột nhiên giơ lên, giữ lấy gáy tôi, buộc tôi phải nhìn thẳng mặt hắn.


Tạ Hoài Nghiên nheo mắt lại, thấp giọng tựa hồ đang mê hoặc.


“Bé ngoan, vừa rồi cậu đã nhìn thấy gì thế?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận