Dương Thư ngồi xuống ghế dài.
Khương Bái đi đến một chỗ gần đó mua hai chai nước mới, sau đó đưa một chai cho cô.
“Cảm ơn.” Cô loay hoay chỉnh lại mái tóc, tiện tay nhận lấy chai nước đặt ở một bên.
Khương Bái ngồi xuống bên cạnh cô, mở nắp uống vài ngụm nước.
Một ít ánh nắng ấm áp len lỏi xuyên qua tán cây chiếu xuống đỉnh đầu họ, không nóng như lúc bị chiếu trực tiếp lên người nữa.
Dương Thư nhớ đến dáng vẻ ôn nhu giúp mình lau tóc của anh vừa rồi, cô khẽ ngừng một chút rồi vờ như vô tình hỏi: “Ban nãy anh có vẻ rất thuần thục, không giống như lần đầu tiên giúp con gái lau tóc.”
Khương Bái nghĩ nghĩ đáp: “Cô là người đầu tiên tôi chủ động lau tóc giúp.”
Dương Thư: “Vậy trước kia từng bị ai đó nhờ lau giúp hả?”
Khương Bái gật đầu: “Cũng giống vậy.”
Người có thể nhờ anh lau tóc giúp hẳn là rất thân thiết.
Dù sao cô cũng cảm thấy “Tiền Nhị Minh” không giống kiểu người dễ dàng bị người khác sai bảo.
Cho dù là nhờ vả nhưng mấu chốt vẫn là anh tự nguyện giúp người ta.
Có điều đây là đời tư cá nhân của anh, không có quan hệ gì đến cô, hai người bọn họ cũng không phải quá thân thiết.
Dương Thư khẽ đưa tay vuốt vuốt lọn tóc không hỏi thêm nữa.
Yên tĩnh được một lúc thì Khương Bái nghiêng đầu chăm chú nhìn cô, ánh mắt đen nhánh của anh mang theo ý tứ vui vẻ.
“Em gái tôi.”
Dương Thư nghi ngờ nhìn sang.
Anh vu vơ nói tiếp: “Tôi giúp em gái tôi lau tóc, nhưng đó là hồi nó còn học cấp hai.”
“Anh còn có em gái hả? Em gái chắc không phải tên là “Tiền Tam Minh” đó chứ?”
Câu hỏi của cô khiến khóe môi Khương Bái khẽ giật giật.
Anh trầm ngâm một lúc, do dự không biết có nên mượn cơ hội này mà nói thân phận thật của anh cho cô biết không.
Nhưng anh còn chưa mở miệng thì ánh mắt Dương Thư đã nhìn về một chỗ nào đó xa xa.
Cô cất giọng nỉ non: “Có anh trai tốt thật.”
Nếu cô và anh trai không bị tách nhau ra, có lẽ anh trai cũng sẽ đối xử tốt với cô giống anh.
Hồi còn bé cô rất nghịch ngợm, lúc nào cũng chọc cho Ngôn Lễ tức đến giậm chân.
Nhưng anh ấy không nỡ đánh cô cái nào.
Làn gió thổi ngang qua mái tóc mượt mà của cô.
Khương Bái có thể nhìn ra được trong đôi mắt tĩnh mịch của cô có một tia nặng nề, chua xót.
Anh bất giác duỗi tay vén gọn mấy sợi tóc xộn lộn của cô.
Dương Thư giật mình quay đầu lại.
Khương Bái chỉnh tóc giúp cô xong thì thu tay về, anh hỏi: “Lát nữa muốn chơi trò gì?”
“Nhảy bungee đi.” Dương Thư bỏ qua tình huống mập mờ vừa rồi giữa hai người.
Bây giờ cô muốn chơi trò nào đó thách thức điểm cực hạn của thể lực, để hóa giải sự chuyển biến vi diệu của mối quan hệ giữa cô và “Tiền Nhị Minh”.
Quần áo đã trở lại bình thường, cô đứng dậy cầm khăn tắm đang khoác lên người ném cho anh: “Ngồi ở đây chán quá, bây giờ đi luôn đi.”
Cô đi trước dẫn đầu.
Khăn tắm bị cô ném trúng bả vai của Khương Bái, sau đó bị trượt xuống đùi.
Anh nắm chặt khăn trong tay, chăm chú nhìn bóng lưng của cô gái nhỏ ở phía trước.
Cảm giác được anh vẫn chưa đi theo, Dương Thư quay đầu lại.
Cơn gió thổi ngược làn tóc dài của cô về phía trước khiến khuôn mặt tinh xảo bị che đi.
Cô vuốt nhẹ làn tóc, nhẹ nhàng cười vẫy tay với người ở đằng kia.
“Tiền Nhị Minh, anh nhanh lên nào!”
Dương Thư đứng ngược với ánh sáng, đôi mắt phượng trong veo động lòng người.
Cả người cô toát lên một vẻ xinh đẹp tùy ý, tựa như tiên nữ không vướng bụi trần.
Bình thường Khương Bái bận rộn công việc, lại thường xuyên đi công tác ở nước ngoài.
Vậy nên anh cảm thấy mấy cô gái thời nay thật yếu ớt, hở tí là khóc không thèm nói đạo lý.
Do đó anh càng thấy yêu đương thật phiền phức, tự do tự tại thế này vẫn tốt hơn nhiều.
Nhưng tại thời khắc này, anh bỗng dưng lại muốn yêu đương thử một lần.
Với cô gái nhỏ xinh đẹp tinh tế đang ở trước mặt này.
Có điều tính tình cô rất bướng bỉnh.
Bên trong ánh mắt sạch sẽ thanh kiết là một vách ngăn không ai có thể vượt qua được.
Dường như cô đối với điều gì cũng không hề bận tâm.
Cô có thể chủ động như vậy cũng chỉ trong ngày hôm nay mà thôi.
Bắt đầu từ ngày mai, mối quan hệ giữa hai người lại quay trở về như cũ.
Cô có lẽ chỉ xem anh như một người qua đường.
“Tiền Nhị Minh, anh có chơi hay không? Đừng nói là anh sợ nhảy bungee đó chứ?” Dương Thư một lần nữa gọi anh.
Khương Bái đứng dậy đi về phía cô, khuôn mặt quay lại dáng vẻ tùy ý bình thường.
Sau khi tiến đến chỗ cô, anh nhẹ nhàng xoa đầu cô hai vòng, hừ một tiếng “Xem thường ai đấy? Trong từ điển của anh trai đây không có chữ “sợ” đâu.”
Dương Thư vừa mới vuốt tóc lại bị anh vò rối trở lại, cô bất mãn nhăn mày:” Anh thật phiền quá đi!”
Khương Bái rất ít khi chơi nhảy bungee và nhà ma, nhưng anh vẫn có thể chịu được.
Cho đến khi đi đến điểm xuất phát của trò chơi, khuôn mặt anh không nhịn được mà hơi run rẩy một chút.
Số người chơi trò này không đông, Dương Thư định dùng vé viễn xếp hàng để được chơi trước nhưng lại bị Khương Bái kéo cánh tay.
“Đằng trước ít người, không cần gấp gáp vậy đâu, chúng ta ra sau xếp hàng đi.”
Sau đó anh lẳng lặng kéo cô đến đuôi hàng.
Khu này được thiết kế ở cạnh bờ vực, du khách sẽ đeo dây an toàn và nhảy từ trên vách đá xuống.
Khương Bái nhìn độ sâu của vách đá, không khỏi giật mình,
Một chàng trai đã đeo dây an toàn đứng ở khu vực nhảy, sau khi nhìn vực sâu không thấy đáy này thì không nhịn được run lẩy bẩy, chân nhũn đến mức không đứng vững.
Khương Bái nói: “Cô nhìn mấy người trước mặt đều bị dọa sợ thành cái dàng gì kìa, trò chơi này thật sự rất nguy hiểm.
Cô có muốn chơi trò khác không?”
Dương Thư dùng ánh mắt dò xét nhìn anh.
Khương Bái vội giải thích: “Không phải là tôi sợ, tôi chỉ hỏi cô có muốn suy nghĩ lại hay không thôi.”
Dương Thư nhìn nét mặt của anh, cảm nhận được anh có lẽ là không dám chơi trò này.
Mấy trò chơi nguy hiểm kích thích giới hạn bản thân này mỗi người đều có mức độ chịu đựng khác nhau.
Dương Thư cảm thấy không nhất thiết phải buộc anh chơi cùng mình.
Cô suy nghĩ một chút rồi bảo: “Hay là anh tìm chỗ nghỉ ngơi đi, lát tôi chơi xong thì đi tìm anh nhé?”
Khương Bái: “…”
Dương Thư cầm vé đem đến chỗ chơi trò chơi để ghi tên.
Nhân viên công tác đưa cho cô một giấy cam kết chơi trò chơi, bên trên có ghi rõ những tình huống có thể phát sinh ngoài ý muốn khi chơi nhảy bungee.
Cô quét mắt nhìn lướt qua, sau đó đặt bút ký tên và in vân tay.
“Tôi cũng muốn một bản.” Giọng nói bình thản quen thuộc vang lên sau lưng cô.
Dương Thư quay đầu lại, nhìn thấy “Tiền Nhị Minh” đang cầm túi đi tới, vẫn là bộ dáng bất cần đời.
Cô cảm thấy thật ngoài ý muốn, bởi vì vừa rồi cô cảm nhận được anh hơi khẩn trương.
“Sao anh lại tới đây?”
Khương Bái nhận lấy bản cam kết từ nhân viên: “Tôi không phải đang là bạn trai của cô sao? Đến đây cùng cô đồng cam cộng khổ.”
Khương Bái cầm bút lên, thấy cô vẫn còn đứng im tại chỗ thì anh khẽ xoay bút ngước mắt: “Ngớ ra như vậy làm gì? Còn phải đi kiểm tra sức khỏe nữa đó.”
Dương Thư vốn là đang mải mê suy nghĩ đến bốn chữ “đồng cam cộng khổ” của anh, nghe thấy anh nhắc nhở thì lập tức rời đi để kiểm tra sức khỏe.
Khương Bái lúc này mới lấy thẻ căn cước của mình đưa cho nhân viên, sau đó viết tên mình lên bản cam kết.
Dương Thư kiểm tra sức khỏe xong đi ra thì tới lượt anh.
Sau khi kiểm tra và đăng kí xong, Khương Bái cất túi vào trong tủ giữ đồ.
Trước khi khóa tủ lại anh khẽ cầm điện thoại lên, do dự một lúc rồi nhắn tin vào một nhóm Wechat chỉ có ba người anh em tốt.
Khương Bái: [Nếu như có một ngày tôi không còn ở đây nữa, hai người phải nhớ đến tình nghĩa anh em thời đại học của chúng ta mà chăm sóc tốt ba mẹ và em gái của tôi.]
Thân Tử Du: [?]
Doãn Toại: [?]
Thân Tử Du: [ CMN, anh Bái, xảy ra chuyện gì vậy?]
Thân Tử Du: [Cậu đừng có hù dọa ông đây!]
Thân Tử Du: [Đừng nói là vì vụ án nên bị Cừu gia trả thù đó chứ? Cậu đang ở đâu? Có bị thương nghiêm trọng không? Cần tôi gọi 110 giúp không?]
Điện thoại bất ngờ rung lên, là Doãn Toại gọi điện tới.
Khương Bái nhấn nút nghe máy, sau đó vội vàng nói: “Người anh em, tôi không biết ngày mai còn có thể nhìn thấy mặt trời không nữa.
Cậu nhất định phải để lời nói của tôi ở trong lòng.
Nếu thật sự không ổn, em gái tôi liền giao phó cho cậu, có điều cậu phải đối xử với em ấy tử tế, đồng thời chăm sóc tốt cho ba mẹ tôi.”
Điện thoại truyền đến giọng nói nghiêm nghị của người đàn ông: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Khương Bái: “Không có gì, tôi định nhảy bungee.”
Điện thoại bỗng yên tĩnh mất mấy giây.
“Vô vị!” Người đàn ông lập tức ngắt điện thoại.
Khương Bái điện thoại đã bị cúp, cảm thấy bực bội trong người.
Anh sắp phải đối mặt với nguy hiểm, người đầu tiên liên lạc chính là tên nhóc này, vậy mà tên nhóc này lại dám treo điện thoại của hắn!
Còn mắng hắn vô vị!!!
Tên nhóc đó biết đây là lần đầu tiên anh chơi nhảy bungee vậy mà cũng không thèm an ủi lấy một lời.
Anh thật sự rất sợ chết mà! o(T^T)o
Dương Thư đứng đợi một lúc, thấy anh vẫn còn đứng ở tủ gửi đồ thì tiến lên hỏi: “Tiền Nhị Minh, anh còn muốn chơi không?”
“Chơi!” Anh quả quyết ném di động cất vào tủ, nghênh ngang bước đi.
Hai người được nhân viên hướng dẫn đứng ở vách đá, huấn luyện viên sau khi đo đạt chiều cao cân nặng đầy đủ thì bắt đầu tiến hành công tác chuẩn bị cẩn thận.
Đây không phải lần đầu tiên Dương Thư chơi cái này, nhưng là lần đầu tiên cô chơi kiểu hai người như vậy.
Huấn luyện viên chăm chú giải thích cho hai người những điều cần lưu ý khi nhảy.
Hai người đứng ở mép vách đá, ôm nhau thật chặt.
Dương Thư cảm nhận được thân thể của anh cứng đờ, cô nhỏ giọng nói: “Anh thả lỏng một chút, đừng căng thẳng như vậy, không sao đâu.”
Giọng nói của cô rất ngọt ngào mềm mại trấn an anh.
Khương Bái nghe lời cô thả lỏng, nhưng vẫn rất mạnh miệng: “Tôi đang rất thả lỏng.”
Dương Thư: “…”
Dương Thư: “Vậy tôi đếm 5, 4, 3, 2, 1 rồi chúng ta cùng nhảy nhé?”
Khương Bái vẫn duy trì vẻ mặt thấy chết vẫn không sợ:” Cô đếm đi.”
“3, 2,…”
“Từ từ đã—” Anh đột nhiên ngắt lời cô.
Dương Thư ngẩng đầu: “Sao vậy?”
Khương Bái điều chỉnh lại hơi thở, đôi mắt khẽ liếc xuống dưới nhưng mau chóng nhắm tịt lại: “Không phải nói là đếm ngược từ 5 sao? Sao cô lại đếm ngược từ 3? Tôi không quen.”
Dương Thư: “…”
Chờ anh bình tĩnh lại cô đếm ngược một lần nữa.
Mỗi lần hô một con số, người đàn ông bên cạnh lại siết chặt cô thêm một chút, cô kiên nhẫn không ngừng nhắc anh thả lỏng.
Hô đến số “1”, hai người cùng nhau nhảy xuống.
Khương Bái cảm giác bản thân giống như đang nhảy vào hố sâu không đáy, tim như muốn bay ra ngoài.
Cảm giác lơ lửng chưa từng có khiến cả người anh sợ hãi.
“A a a a a —— “
“Dương Thư, hôm nay ông đây đúng là điên rồi, dám đem mạng sống ra chơi với em— “
“A a a a a a —— “
Nghe thấy người đàn ồng gầm thét bên tai, Dương Thư nhịn cười cố ý cầm hai tay anh dang ra, hét lớn: “Anh phải thả lỏng người ra, mở mắt lên lên! Càng nhắm mới càng sợ!”
Khương Bái thử mở mắt ra, nhìn thấy cô gái hồn nhiên nhìn anh cười.
Gió đang không ngừng gào rít ở bên tai, khuôn mặt bị thổi đến méo mó.
Khương Bái dần thích ứng được với cảm giác lao xuống.
Hai người không ngừng bật ngược lại ba lần thì dây cao su mới ngừng co dãn.
Cơ thể hai người vững vàng được nhân viên công tác kéo lên, đưa trở lại khu vực an toàn.
Cho đến khi đã đứng về chỗ vách đá, hai chân Khương Bái vẫn còn hơi run rẩy.
Trong suốt trò chơi anh vẫn không cảm nhận được chút thích thú nào, dạ dày còn có cảm giác buồn ói.
Dương Thư nhìn anh vẻ mặt không chút lưu luyến thì bật cười: “Anh đang hối hận vì chơi cùng tôi đúng không?”
Khương Bái thuận mồm đáp: “Vẫn ổn.”
Mặc dù tính cách của Khương Bái rất tùy ý, nhưng có lẽ bởi vì nguyên ngân nghề nghiệp nên phần lớn thời gian anh chỉ quanh quẩn một vòng tròn.
Anh chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ nhảy bungee.
Cuộc sống của anh đang rất tốt, không cần phải rảnh rỗi tìm đến mấy trò mạo hiểm như vậy.
Có điều lúc nãy nhìn thấy Dương Thư một mình đi đến ký tên vào bản cam kết.
Lại cảm thấy bóng lưng của cô trông thật cô đơn, anh không thể duy trì nỗi xúc động trong lòng.
Vậy nên anh đã chơi cùng cô.
Có điều anh khó hiểu nhìn Dương Thư: “Cô vì sao lại thích mấy trò này? Cuộc sống chán nản lắm sao?”
“Ổn lắm.” Sau khi hai người tìm được một chiếc ghế ngồi xuống nghỉ ngơi thì Dương Thư mới đáp.
“Ban đầu tôi muốn chơi nhảy bungee vì muốn cảm nhận cảm giác đến gần với cái chết sẽ thế nào, từ đó mới tự nói với bản thân rằng còn sống là tốt rồi.
Có điều sau khi chơi nhiều lần thì cảm thấy thích trò này.”
“Có điều hôm nay cảm thấy không tồi.” Cô cười cười nhìn người đàn ông bên cạnh.
“Chắc là vì có anh đi cùng, không có cơ hội suy nghĩ bậy bạ nên cảm thấy rất vui vẻ.”
Khương Bái nhìn cô: “Nếu muốn có người chơi cùng tiếp thì sao cô không thử tìm bạn trai?”
“Tôi cảm thấy hai người đến với nhau đều xuất phát từ mong muốn gì đó.
Tôi muốn đối phương trở thành bạn của tôi, vậy đối phương muốn gì ở tôi? Nhan sắc? Cơ thể? Hay là thanh xuân?” Cô khẽ lắc đầu.
“Những thứ đó đều không đáng tin chút nào, vậy nên xưa nay tôi không muốn làm kiểu giao dịch như vậy.”
Có lẽ bởi vì sau này sẽ không còn cơ hội gặp mặt, cô hiếm khi thẳng thắn nói: “Ngược lại, tôi cảm thấy hai chúng ta có ước hẹn thời hạn mối quan hệ tình nhân này rất tốt, ai cũng không cần phải hứa hẹn gì với đối phương trong tương lai.”
Không có hứa hẹn sẽ không có kỳ vọng.
Không có kỳ vọng thì sẽ không bị tổn thương.
Khương Bái cười: “Tình yêu trong mắt của cô là như vậy hả?”
Dương Thư không đáp lời anh.
Khương Bái chăm chú nhìn cô một lúc, tựa lưng vào ghế rồi sâu kín nói: “Tôi từng gặp qua rất nhiều vụ ly hôn, có cả những người hận không thể giết chết đối phương.”
Dương Thư: “?”
Khương Bái nghiêng mắt nhìn, đưa tay véo gò má mềm mại của cô.
“Tôi không giống cô, không tin vào tình yêu.”
Trước khi cô gái nhỏ kịp xù lông lên thì anh đã kịp thời buông ta ra, sau đó đứng dậy nói: “Chúng ta đã chơi đến chiều rồi, cô không thấy đói sao? Tôi dắt cô đi ăn cơm.”.