Lời của Lục Diễn vừa nói ra, cả người Chân Ý Ý liền cứng đờ, khiếp sợ mà nhìn về phía Lục Diễn.
Chân Ý Ý có thể cảm nhận được lửa giận trên người Lục Diễn, tuy rằng cô không rõ rốt cuộc vì sao anh lại tức giận đến vậy, sợ liên lụy đến Lâm Khải nên nói với anh ta: "Lâm Khải, cậu về trước đi, cảm ơn cậu đã đưa tôi về."
Lục Diễn nghe thấy lời nói này của Chân Ý Ý, hơi sửng sốt, cúi đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía cô.
Lâm Khải nghe Chân Ý Ý nói, có chút lo lắng, "Một mình chị… sẽ không có việc gì chứ?"
Chân Ý Ý lắc đầu, "Không có việc gì đâu."
Lâm Khải do dự một lát, lại cảnh giác nhìn Lục Diễn, ngay sau đó cũng xoay người đi ra ngoài.
Cửa phòng đóng lại, trong phòng cũng chỉ còn lại hai người Lục Diễn và Chân Ý Ý.
Cổ tay Chân Ý Ý vẫn bị Lục Diễn gắt gao nắm lấy, Chân Ý Ý giãy giụa hai cái, thấy không thể tránh thoát được, cô nhăn mày, ngẩng đầu nhìn về phía anh, "Lục Diễn, anh phát điên xong chưa?"
Ánh mắt Lục Diễn gắt gao nhìn chằm chằm cô, thấp giọng hỏi: "Scandal của em và Lâm Khải là thật?"
Chân Ý Ý nhìn anh, nhịn không được mà châm biếm, "Có phải thật hay không thì có liên quan gì đến anh?"
Lời này của Chân Ý Ý đã chạm đến nỗi đau của Lục Diễn, giữa mày anh nhăn lại, trầm mặt, bá đạo nói: "Không được phép!"
Chân Ý Ý sửng sốt, không được phép? Không được phép cái gì?
Nhất thời cô không phản ứng kịp, lại thấy Lục Diễn gắt gao nhìn chằm chằm cô, anh cắn chặt hàm răng, ngữ khí mang theo vài phần tức giận lại có chút ấu trĩ, nói: "Không được phép cùng người khác ở bên nhau, không được phép cùng người khác yêu đương, không được phép cùng người khác kết hôn!"
Chân Ý Ý nhíu mày, không thể tin nổi mà nhìn anh, "Dựa vào cái gì?"
"Dựa vào em là của anh!" Vừa dứt lời, bất ngờ ôm eo Chân Ý Ý, dùng sức ấn cô vào trong ngực.
Chân Ý Ý bị Lục Diễn đột nhiên kéo vào trong ngực, sợ tới mức "a" một tiếng thét chói tai, còn chưa kịp phản ứng thì một tay Lục Diễn đột nhiên dùng sức chế trụ đầu cô, theo đó, môi liền nặng nề áp xuống.
Trong nháy mắt xúc cảm cùng hương vị quen thuộc kia phủ lên, trong đầu Chân Ý Ý gần như trống rỗng, đôi mắt mở to, thậm chí quên mất việc phản kháng.
Lục Diễn một tay gắt gao ôm eo cô, một tay chặt chẽ giữ gáy cô, sức lực ôm eo cô rất lớn khiến cô bị bắt phải nhón mũi chân, toàn bộ thân thể đều dán ở trên ngực anh.
Anh hôn vừa sâu vừa nặng nề mang theo một cỗ hương vị thuốc lá nhàn nhạt.
Đôi môi lạnh lẽo áp trên môi cô, trằn trọc nghiền, mút, cắn, dùng sức mà cạy hàm răng cô, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà tiến vào khoang miệng cô, anh ngậm lấy lưỡi cô, mạnh mẽ vừa mút vừa cắn.
Nụ hôn sau sáu năm xa cách, mang theo một chút tuyệt vọng không muốn sống, Lục Diễn thậm chí không biết mấy năm nay chính bản thân anh chịu đựng được như thế nào, nhưng giờ này khắc này, anh chỉ hận không thể đem người phụ nữ này bóp nát trong người anh, Lục Diễn ôm cô càng chặt hơn, càng dùng sức hơn mà hôn cô, phảng phất chỉ có như vậy mới có thể cảm giác được hết thảy đều là chân thật, không phải là thời điểm giấc mơ lúc trước khiến người ta từng bước từng bước đi đến tuyệt vọng.
Anh nặng nề hôn môi Chân Ý Ý, dùng sức mà chiếm lấy từng chút hương vị trong miệng cô, Chân Ý Ý bị hôn đến thiếu oxy, không thể thở được, rốt cuộc mới khôi phục lại tinh thần, cô theo bản năng liền cắn thật mạnh xuống đầu lưỡi Lục Diễn.
Lưỡi Lục Diễn có chút đau xót, mùi màu tươi tràn lan trong khoang miệng, anh gắt gao nhăn mi, phản xạ có điều kiện buông Chân Ý Ý ra.
Trong nháy mắt được buông ra, Chân Ý Ý nặng nề giơ tay giáng một cái tát lên mặt Lục Diễn.
Một tiếng "bang" giòn tan, cả căn phòng đột nhiên lâm vào một không khí an tĩnh khiến người ta hít thở không thông.
Ánh mắt Lục Diễn thật sâu mà nhìn Chân Ý Ý.
Ngực Chân Ý Ý phập phồng không ngừng, đôi mắt đỏ bừng trừng mắt nhìn anh.
Hai người ai cũng không nói chuyện.
Thật lâu sau, Lục Diễn nhìn cô, rốt cuộc trong cổ họng cũng phát ra tiếng, giọng nói khô khốc, nhẹ nhàng kêu một tiếng, "Ý Ý."
Tròng mắt Chân Ý Ý đầy nước mắt, cô vô cùng nỗ lực nín nhịn, chỉ về phía cửa, lạnh lùng nói: "Đi ra ngoài!"
"Ý Ý…." Lục Diễn lại không đi, anh duỗi tay muốn giữ chặt tay Chân Ý Ý, đầu ngón tay vừa chạm đến liền bị cô hất ra một phen, giận dữ hét lớn, "Cút đi!"
Tim Lục Diễn đột nhiên như bị người ta lén đâm vô số mũi tên vào, đau đớn tưởng như vạn tiễn xuyên tim.
Yết hầu trướng đau đến sợ, anh không khống chế được, bất ngờ tiến lên một bước ôm chặt lấy Chân Ý Ý, anh cúi người, vùi đầu trên vai Chân Ý Ý, ngữ khí có chút nghẹn ngào mang theo vài phần ý vị cầu xin, nói: "Ý Ý, chúng ta quay lại với nhau được không? Anh thật sự rất nhớ em, đến mức không thể chịu được nữa."
Nước mắt Chân Ý Ý không thể khống chế được mà chảy xuống, lại mỉm cười nói: "Lục Diễn, sao anh có thể vô sỉ như vậy."
……
Nửa phút sau, Lục Diễn bị Chân Ý Ý đẩy từ trong phòng ra, Lục Diễn sốt ruột giải thích, "Ý Ý, em nghe anh nói, năm đó anh thật sự không phản bội em, anh có thể lấy tính mạng ra thề, anh thật sự không có…."
"Phanh!" Lục Diễn còn chưa dứt lời đã bị đẩy ra cửa, từ đầu tới cuối, Chân Ý Ý cũng không liếc anh một cái, lạnh mặt, "phanh" một tiếng đóng cửa lại.
Lúc cửa phòng đóng lại suýt chút nữa đụng vào mũi Lục Diễn, anh lui lại một bước, ngơ ngác đứng ở cửa, dáng vẻ chật vật xưa nay chưa từng có.
Bên cạnh, Tống Nhiễm thật cẩn thận mà thò cái đầu ra, "Chú nhỏ….
Chú không sao chứ…."
Lục Diễn: "....".