Chương 9
Lão phu nhân ngã bệnh, đại phu nói nàng do quá uất ức, khí huyết không thể lưu thông, lại đang ở trạng thái giận dữ quá mức, dĩ nhiên sẽ ngã bệnh.
Thì ra, người tốt sẽ gặp điều lành, người ác sẽ có ác báo, không phải không báo mà chỉ là chưa đến thôi, Tằng Dĩ Tuyền nhận được một tờ hưu thư bỏ đi, nhưng đãi ngộ lại kém hơn Hạ Mẫn Nhi rất nhiều.
Trừ chuyện nàng hại lão phu nhân không thể nhận cháu ra, Cừu Dận Khang còn tìm nha hoàn bên cạnh nàng hỏi vài điều, thậm chí còn điều tra ra được chính nàng là người đã mướn du côn đến Thiên Thủy lâu đập phá, còn cố ý ngăn chặn tin tức của Hạ Mẫn Mẫn và Đào Nhi vào Cừu gia ...
Bình thường, khi không vui nàng đều trút lên đầu hạ nhân, thậm chí những đồ trang sức, châu báu quý hiếm mà nàng trộm lấy của Cừu gia cũng bị điều tra ra ...
Tóm lại, khi nàng ra khỏi cửa Cừu gia không hề có được một thứ gì, một thời gian sau, trong thành rộ lên tin đồn nàng và mẹ đẻ trở về quê hương ...
Bọn hạ nhân trong Hoài Viên vui vẻ không thôi, dù sao thì Tằng Dĩ Tuyền cũng mang đến không ít khổ cho bọn họ, nhưng những hành động của Cừu Gia lại làm bọn họ không hiểu ra sao, bởi vì hắn cũng đưa từ thư cho hai tiểu thiếp khác, cho các nàng một số tiền đủ sống sung sướng cả đời sau, mời các nàng rời khỏi Cừu gia.
"Có phải gần đây chủ nhân rất thích phát từ thư không ?"
"Đúng vậy, thoáng cái đã mất hết thê thiếp, thật là kỳ lạ!"
"Đúng vậy, bây giờ Hoài Viên thật là yên ắng, ngay cả tiếng gõ mõ cũng biến mất, nghe Tiểu Trúc hầu hạ lão phu nhân nói, gần đây lão phu nhân không muốn ăn gì cả, thuốc cũng không uống, cứ tiếp tục như vậy thì làm sao được ?"
Trong Thiên Thủy lâu, mấy gã sai vặt, mấy đứa nha hoàn ngồi chung một bàn, vừa ăn món cháo mà bọn họ thích nhất, tán gẫu chuyện trong phủ, những lời này vừa lúc rơi vào tai Hạ Mẫn Nhi đang ôm Đào Nhi.
Thật ra cũng không thể nói bọn họ lắm mồm được, chuyện trong Cừu gia mấy ngày nay đã trở thành đề tài cho đầu đường cuối ngõ, không ai không biết.
Nghe nói Cừu Gia bây giờ như cây nến bị nóng hai đầu, vừa phải an ủi cho lão phu nhân, khuyên bà uống thuốc, lại phải đi lo việc của Cừu gia, bận tối mày tối mặt, ngay cả ăn cơm cũng không đủ bữa, ngủ cũng không đủ giấc.
Nàng ôm Đào Nhi đi ra Thiên Thủy lâu, cố nén suy nghĩ muốn đem đồ ăn đến cho Cừu Dận Khang.
Thật là kỳ lạ, tại sao nàng phải quan tâm hắn chứ ? Hắn là người lớn, không ăn cơm thì thôi, nàng cần gì phải lo lắng ?
Nhưng hắn rất tùy tiện! Lỡ như đau bụng, loét dạ dày hay bị thủng ruột ── Aizzz, không được suy nghĩ nữa, không ăn là chuyện của hắn!
Hạ Mẫn Nhi dùng sức lắc đầu, ép mình nghĩ đến chuyện này.
Quay đầu nhìn lại Thiên Thủy lâu, nàng biết, có lẽ sổ sách tháng này rất khả quan!
Làm ăn tốt như vậy, có lẽ nàng sẽ làm một tập đoàn dây chuyền, biến nơi này thành nhà trọ, đi mở thêm chi nhánh, phát triển sự nghiệp của mình!
Còn nữa, ích lợi cùng hưởng, kiếm được tiền thì mọi người đều được chia hoa hồng, giúp những người dân chạy nạn kia có thể mua được nhà cửa ...
Đúng vậy, những căn nhà bên cạnh kênh đào đang được bán với giá thấp! Ánh mắt của nàng phút chốc sáng ngời. Kế hoạch này cũng khá được, ít ra có chuyện làm, nàng sẽ không suy nghĩ đến Cừu Dận Khang nữa!
Khi nàng đưa Đào Nhi trở về Kim Viên, Tiểu Vũ báo cho nàng biết, Tạ Nguyên Lãng đến chơi.
Không ngờ chỉ mới nói chuyện một lát, Cừu Gia cũng tới, bà vú ngại ngùng đáp."Tạ công tử tới chơi, đang chơi đùa với chủ nhân và tiểu thiếu gia, có cần ta ..."
Nói còn ấp a ấp úng, chẳng lẽ muốn đuổi hắn đi sao ? Cừu Dận Khang không vui trợn mắt nhìn bà vú một cái, "Để ta tự đi ."
Vừa vào hành lang gấp khúc trong công viên, hắn lập tức thấy được một hình ảnh rất vui vẻ, rất hạnh phúc.
Bạn tốt của hắn đang ôm Đào Nhi, vứt hắn giữa không trung như người vô hình, còn làm như không nhìn thấy, Đào Nhi cười khanh khách, ngay cả Hạ Mẫn Nhi và Tiểu Vũ đứng cạnh bên cũng cười rất vui vẻ.
Nhất là Hạ Mẫn Nhi, gương mặt tươi tắn kia đặc biệt rạng rỡ, dù hai người cách nhau một khoảng nhưng hắn vẫn có thể thấy rõ sóng mắt lộng lẫy trong đôi con ngươi của nàng.
"Ngươi đúng là thích ăn nói bậy bạ, chẳng lẽ ở ngoài ngươi có nhiều cô lắm à ?!" Nàng nháy mắt với Tạ Nguyên Lãng
"Dĩ nhiên không có, ta đang chờ đợi chân mệnh thiên nữ của ta xuất hiện." Nét mặt rùng mình, hắn đột nhiên trở nên rất nghiêm túc, "Trên thực tế, ta có chuyện quan trọng muốn nói cùng ngươi."
Tiểu Vũ thầm cười trộm trong lòng. Tâm ý của Tạ công tử với chủ nhân, từ trên xuống dưới Kim Viên ai mà không nhận thấy ? Chỉ có chủ nhân ngốc nghếch là không biết gì thôi! Nàng hiểu ý nắm lấy Đào Nhi, "Đào Nhi, đi ra ngoài ăn bánh không ?"
"Bánh ngọt! Bánh ngọt!" Đào Nhi cười tít mắt nắm tay nàng rời khỏi.
Hạ Mẫn Nhi nhìn Tạ Nguyên Lãng, có chút thấp thỏm với ánh mắt cháy bỏng của hắn, làm cho nàng không biết gì hơn, đành đứng dậy, "Ta cũng muốn ăn nữa, chúng ta cùng đi đi."
Nàng muốn đi theo nhưng tay phải lại bị hắn kéo lại, nàng đành dừng bước, đỏ mặt nhìn hắn.
"Mẫn Nhi, " Tạ Nguyên Lãng nhìn dung nhan thuần khiết của nàng: "Ta muốn nói ── "
"Sao lại nghiêm túc vậy ? Ta cảm thấy thật có lỗi nha!"
Nàng biết hắn muốn nói gì? Dù sao thời gian hai người ở cùng nhau không ngắn, nhưng nàng lại không muốn để hắn nói ra, phá vỡ tình bạn đẹp đẽ này giữa hai người.
Tạ Nguyên Lãng thâm tình nhìn nàng, chỉ cảm thấy trong mắt nàng là sự xin lỗi, hắn thấy rất khẩn trương. Khi bạn tốt tống hết ba người tiểu thiếp kia ra khỏi Hoài Viên, hắn đột nhiên có một dự cảm, nếu hắn không nhanh chóng giành, Hạ Mẫn Nhi nhất định sẽ trở về bên cạnh bạn tốt.
Cừu Dận Khang thấy bạn tốt nắm tay Hạ Mẫn Nhi đã đủ tức giận rồi, lại thấy hắn đắm đuối liếc mắt đưa tình, không chịu đựng được nữa, hắn dùng vận tốc như gió lốc bay đến bên cạnh hai người, "Này, hai người đang làm gì đó ?"
Vừa nhìn thấy hắn, Hạ Mẫn Nhi không chút suy nghĩ đã rút tay về, hành động này khiến trái tim Tạ Nguyên Lãng co rút lại, thật đau đớn...
"Ngươi đang làm gì vậy ? Tự nhiên lại xuất hiện!" Nàng tức giận nhìn hắn.
Hắn hít sâu một cái, nhìn bạn tốt, "Ta có chuyện quan trọng muốn nói với nàng."
"Chúng ta thật ăn ý, ta cũng có chuyện quan trọng muốn nói với nàng." Tạ Nguyên Lãng không muốn rút lui.
"Liên quan đến bà nội ta." Đây là lần đầu tiên Cừu Dận Khang nhận thấy mình cũng gian trá như vậy, mặc dù đó thật sự là lý do để hắn đến tìm nàng.
Ng.uồ.n .từ. s.it.e .Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om.
Tạ Nguyên Lãng nhìn thẳng vào con ngươi đen của hắn, "Được rồi, nếu là chuyện của bà nội thì ta nhường cho ngươi."
Nói xong, không để ý đến con ngươi đen lạnh lẽo của bạn tốt, hắn khẽ mỉm cười với nàng rồi xoay người bỏ đi.
Mãi cho đến khi bóng dáng của hắn biến mất, Cừu Dận Khang mới buồn bực mở miệng, "Ngươi được lắm, toàn bộ tinh thần của bạn tốt ta đều đặt vào ngươi!"
Cái gì? ! Hạ Mẫn Nhi khó có thể tin nhìn tên vừa cuồng ngạo vừa tự phụ này. Nàng còn suy nghĩ đến hắn nữa chứ! "Đúng, ta đắc ý đó, thì sao ? Ta muốn cho ngươi thấy mị lực của người vợ cũ này, cho dù có một đứa con vô cùng đáng yêu vẫn hấp dẫn vô hạn."
"Ngươi!" Hắn giận đến cứng họng.
"Tại sao lại tức giận vậy? Làm một người chồng, người cha bạc tình bạc nghĩa, nếu có một người nguyện ý yêu ngươi, có phải ngươi cũng nên thấy vui vẻ không?"
"Ta thừa nhận ta không phải một người chồng, một người cha tốt, cho nên ta hy vọng ngươi cho ta một cơ hội làm lại."
Hạ Mẫn Nhi kinh ngạc nháy mắt mấy cái. Lỗ tai của nàng có vấn đề sao ? Sao tự nhiên lại nghe thấy những điều đáng ngờ như vậy chứ ?
Hắn chăm chú nhìn nàng, "Ta biết ngươi sẽ cảm thấy rất đột ngột, trên thực tế, chúng ta ── ta và bà nội đã gặp Đào Nhi, dĩ nhiên cũng tin nó là con ta!"
"Khoan, đợi đã." Nàng lắc đầu, "Cho nên ngươi đột nhiên nói muốn đền bù làm lại gì đó là vì biết Đào Nhi là con của ngươi, ta không hề vượt tường ư ?" Nàng chỉ trỏ vào cái mũi của mình, nổi giận nhìn hắn.
"Đó không phải nguyên nhân chính." Hắn đáp. Thật ra, tim hắn đã sớm bị nàng khống chế, chỉ là ở chỗ này, từ trong con mắt nàng, hắn không thấy được sự rung động như thế.
"Không phải nguyên nhân chính?" Nàng lại bị hắn làm ơ hồ.
"Bà nội bị Tằng Dĩ Tuyền thiết kế, bà uất ức không vui, sợ mình trở thành kẻ thù lớn nhất của Cừu gia."
Nàng chợt nhíu mày, "Cho nên?"
"Ta muốn xin ngươi ôm Đào Nhi trở về Hoài Viên, bà nội đã mất hết mặt mũi cầu xin ngươi rồi, nể tình bà là trưởng bối, ngươi đừng so đo với bà." Tuy nói thì rất hợp tình hợp lí nhưng hắn lại thấy chột dạ vô cùng, vì thực tế hắn muốn kéo gần lại khoảng cách với nàng, muốn giữ nàng ở gần hắn, muốn được gần quan ban lộc.
Nàng lắc đầu nói: "Ta sẽ không so đo với bà ấy nhưng ta không muốn về, về đó thì thật là kỳ cục."
"Chỉ cần ngươi đồng ý, chúng ta có thể kết hôn lần nữ."
Hạ Mẫn Nhi phút chốc trừng to mắt, "Không! Ta không muốn!"
"Tại sao?" Cừu Dận Khang không thể tin được, nàng từ chối hắn, còn không chút do dự nữa.
Tại sao? Bởi vì lý do của hắn thật là ngu ngốc! Hơn nữa... Nàng không muốn gả cho hắn, khi vừa bắt đầu, nàng không hề có ý định ở lại cổ đại sống hết quãng đời còn lại, nàng vẫn muốn về nhà, nàng không muốn yêu ai, nàng lo lắng đề phòng, lỡ như một ngày nào đó đột nhiên biến mất, hắn sẽ như thế nào? Nàng không muốn để hắn đau lòng, lại càng không muốn rời xa hắn --- nàng ngơ ngẩn, đột nhiên cảm thấy sợ hãi vô cùng.
Nàng lại càng không muốn hắn yêu ai cả! Bởi vì hắn là của nàng? !
"Hạ Mẫn Nhi, nói! Tại sao ngươi không muốn?" Hắn đau đớn giận dữ hỏi.
Nàng kinh ngạc nhìn gương mặt điển trai này. Từ khi nào nàng đã bắt đầu khắc sâu gương mặt này vào trong tim rồi ? Nàng thật sự rất sợ, "Không được là không được, nhưng ta nhất định đưa Đào Nhi về thăm bà nội!"
Hắn khẽ cắn môi, "Hạ Mẫn Nhi ── "
"Cừu Gia, ta rất thích cuộc sống bây giờ, hơn nữa ta còn một cuộc sống mới, ta không muốn bị ai quấy rầy, không tiễn." Nàng bối rối xoay người rời đi.
Cừu Dận Khang nhìn bóng lưng của nàng, muốn nói rồi lại thôi. Nàng từ chối hắn là vì Nguyên Lãng? Hay vì nàng chỉ là một linh hồn trong thân thể Hạ Mẫn Mẫn ?!
Hắn không có dũng khí để hỏi nữa, bởi vì, hắn sợ đáp án của nàng sẽ là vế đầu.
Sáng sớm ngày thứ hai, Hạ Mẫn Nhi mang Đào Nhi và Tiểu Vũ đến Hoài Viên, còn đem theo một ít cháo do nàng tự làm.
Trong Nam Uyển, lão phu nhân tiều tụy hơn nhiều, vừa nhìn thấy nàng lập tức rơi lệ. Trong mấy ngày này, bà không ngừng nhớ lại hình ảnh ở trong miếu hôm ấy, Hạ Mẫn Mẫn đã từng ngăn bà lại, nhưng bà không nghe!
"Đào Nh, gọi bà cố nội đi." Hạ Mẫn Nhi biết lòng tự ái của bà nội rất cao, vờ như không thấy bà rơi lệ, đẩy Đào Nhi đi vào trong, dựa vào cái giường.
"Bà ... bà cố nội." Đào Nhi trắng trẻo cười tít mắt, bàn tay mập mạp vỗ về tay của Thi Nhược Á.
Thi Nhược Á cười nhìn cậu bé, lại thấy Hạ Mẫn Nhi cười trêu đùa với nó, hai mắt rưng rưng , "Cám ơn... Cám ơn."
Nàng lắc đầu, "Đào Nhi vẫn chưa ăn, bà nội ăn cùng cháu được không?"
Thi Nhược Á vội vàng lau nước mắt, "Được, để bà nội đút cho nó..."
"Để con đút cho lão phu nhân." Tiểu Vũ đứng bên cạnh vội vàng lên tiếng.
Nhưng Hạ Mẫn Nhi cười với nàng lắc đầu, "Không cần, để cháo và Đào Nhi ở lại là được rồi. Bà nội, con để Tiểu Vũ ở ngoài cửa, có gì cần giúp cứ gọi Tiểu Vũ vào là được rồi!"
"Được được được..." Vừa nhìn thấy cháu, Thi Nhược Á không để ý đến gì khác nữa.
Hai chủ tớ cùng đi ra khỏi phòng, mở cửa sổ lên lén nhìn lão phu nhân vừa chơi với Đào Nhi, vừa đút cho nó ăn, thỉnh thoảng lại cười rộ lên.
Vẻ mặt Tiểu Vũ kinh ngạc, hạ giọng nói với chủ nhân: "Người trong phủ không phải nói lão phu nhân không có tinh thần ăn uống, chơi đùa gì sao ? Sao bây giờ thấy rất bình thường a ?"
"Đó là vì có món ăn tinh thần đến! Nhưng dù sao Đào Nhi cũng hoạt bát hiếu động, ngươi ở ngoài đây, có gì cần thì chạy vào giúp, nghe không?" Hạ Mẫn Nhi nói.
"Vâng, chủ nhân --- Cừu, Cừu Gia."
Tiểu Vũ la lên làm nàng sợ hãi la to một tiếng, nàng vẫn chưa quên hôm đó mình chạy trối chết thế nào, lòng của nàng trầm xuống, biết tránh không khỏi rồi, hắn đứng cách nàng chỉ còn hai bước chân.
Thật là có cảm giác uy hiếp! Nàng không chút suy nghĩ nói: "Tiểu Vũ, chúng ta còn có việc phải xử lý, mau đi thôi."
Người còn chưa kịp động, Cừu Dận Khang đã bay đến phía trước ngăn cản đường đi của nàng, con ngươi lấp lánh có thần như muốn nuốt trọn nàng vào, hắn nói với Tiểu Vũ, "Nàng sẽ ở đây làm khách mấy ngày, ngươi về trước đi!"
"Dạ? !" Tiểu Vũ sửng sốt.
"Đi!"
Hai âm thanh đe dọa như nhau, không dám không nghe theo, mặc dù rõ ràng tình thế bất lợi đang nghiêng về chủ nhân.
"Tiểu Vũ? !" Hạ Mẫn Nhi khó có thể tin, ngẩng đầu nhìn người trước mắt, "Làm sao ngươi dám ── ngươi, ngươi làm gì?"
"Chúng ta phải bàn lại." Ôm lấy cái eo nhỏ của nàng, hắn đưa nàng đi về phía Đông Uyển.
"Không có gì để nói cả!" Nàng không muốn nói, nhưng hắn lại ôm nàng trực tiếp đi vào phòng ngủ ở Đông Uyển.
Vừa nhìn thấy căn phòng thanh nhã giản dị này, còn có một chiếc giường, cả người nàng lại thấy không tự nhiên, đành cứng nhắc ngồi xuống ghế."Nói chuyện cần gì phải đến đây chứ?" Chuyện này rất mập mờ, sẽ làm cho người ta có suy nghĩ kỳ quái.
Nhưng hiển nhiên hắn đã có dự mưu trước, kéo nàng xuống giường, làm nàng suýt nữa bị hù chết .
"Ngươi, ngươi muốn làm gì ? Bá vương ngạnh thượng cung à ? Ta không biết ngươi là loại người như vậy ── "
"Ngươi không phát hiện ra điều gì sao ?" Vẻ mặt của hắn rất nghiêm túc, tuyệt không như nàng nghĩ!
Hạ Mẫn Nhi nháy mắt mấy cái, lấy lại bình tĩnh."Cái, cái gì?"
"Trên giường chỉ có một chiếc gối, từ khi ngươi bị mất trí nhớ, ta ..." Hắn hít sâu một hơi, những chuyện đó đúng là khó để mở miệng, nhưng hắn phải để cho nàng hiểu."Mặc kệ ngươi có tin hay không, ta không hề sinh hoạt chăn gối với ba người tiểu thiếp kia nữa!"
"Cái gì? !" Nàng không thể tin được, hắn đang "thủ thân" vì nàng sao? ! Vừa nghĩ tới hai chữ đó, nàng lại bật cười.
Nhìn đôi mắt trong suốt của Hạ Mẫn Nhi đột nhiên hiện lên nụ cười, Cừu Dận Khang không khỏi thở dài: "Ngươi xấu lắm, ngươi có biết không?" Trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác bất đắc dĩ, hắn vì nàng, yêu khổ cực như thế, nhưng nàng lại luôn tự tại hơn hắn rât nhiều.
"Ai xấu xa ? Một nam nhân đưa một nữ nhân vào một căn phòng không có người, chẳng phải vì muốn làm những chuyện đen tối đó ư?" Nụ cười này, nàng không hề khẩn trương nữa.
"Ta có." Hắn thừa nhận, "Ta không tin chuyện của chúng ta ngươi không quan tâm đến!"
"Chuyện giữa chúng ta?"
Hắn đang muốn ám chỉ điều gì? Hạ Mẫn Nhi còn chưa kịp suy nghĩ, hắn đã nghiêng người đến gần, nàng lùi về sau, hắn lại tiếp tục nghiêng thân qua, khiến cho nàng phải nằm xuống, nhưng hai tay không quên chống đỡ lên lồng ngực của hắn, "Ngươi đừng làm loạn, chẳng lẽ ngươi đói bụng lắm à?"
Rất muốn nói nhưng hắn muốn thỏa mãn cho dục vọng của mình trước đã. Nhưng bụng của hắn lại "rột rột rột", quả là dễ làm mất vui.
Hạ Mẫn Nhi sửng sốt, sau đó bật cười, "Trời ạ! Quả nhiên là ngươi rất đói bụng."
"Đúng vậy, nhưng không chỉ đói bụng thôi đâu!"
Một câu hai nghĩa, chẳng lẽ nàng ngu ngốc đến mức không đoán ra sao ? "Để ta, ta đi nấu đồ ăn cho ngươi!"
"Không thể ăn cái khác trước sao ?"
"Cừu Gia - - "
"Kêu là Dận Khang."
"Ta khôn muốn thân mật như vậy."
"Vì sao?" Chết tiệt, bụng kêu "rột rột" đã bực mình lắm rồi, hắn nóng nảy quát, "Đừng kêu nữa!"
Nàng thản nhiên cười, không ngờ hắn lại nóng nảy như thế."Chẳng phải tối qua ngươi chưa ăn sao ? Mau ăn đi, ta sợ tiêu hóa của ngươi sẽ rối loạn đó."
"Ngươi quan tâm đến ta như vậy, tại sao không muốn gọi tên ta ? Cùng ta thân mật ?"
Hạ Mẫn Nhi đột nhiên đẩy hắn đứng dậy, "Để ta đi chuẩn bị đồ ăn cho ngươi." Bảo nàng nói thế nào đây? Cho dù nàng thẳng thắn, cũng chưa chắc hắn có thể chấp nhận! Nhưng vừa ra khỏi cửa phòng, nàng lập tức nhìn thấy Tạ Nguyên Lãng, không khỏi sửng sốt, "Sao ngươi lại ở đây ?"
Cừu Dận Khang nhìn thấy hắn, sắc mặt cũng không tốt hơn là mấy, Đỗ tổng quản ở phía sau cười xin lỗi, "Cừu Gia, Tạ công tử hắn ── "
"Là ta tự xông vào, bởi vì ban nãy ta thấy Tiểu Vũ, nàng nói Mẫn Nhi ở đây, cho nên ta mới vội vàng chạy đến." Tạ Nguyên Lãng không hề giấu diếm sự bất mãn của mình, chứng minh hắn đang rất giận bạn tốt đưa nàng vào phòng ngủ của mình.
"Chuyện gì cũng chưa xảy ra!" Những lời này là vì muốn bảo vệ Hạ Mẫn Nhi, mặc dù hắn hy vọng quan hệ của hai người không chỉ như thế.
Rõ ràng là bạn tốt, nhưng nàng đứng cạnh bên lại thấy mùi thuốc súng vô cùng đậm đặc.
"Ta phải đi đây, Đào Nhi đang chơi với bà nội, nó không thích chơi lâu với một người, để ta đi nói bà nội nghỉ ngơi một lát." Nàng vội vàng rời khỏi.
"Mẫn nhi, chờ đã." Tạ Nguyên Lãng vốn định đi cùng nàng, nhưng là ──
"Ta có thắc mắc, ngươi đã rất quen thân với Đào Nhi, nhất định có thể thấy hắn giống ta, tại sao ngươi lại không nói ra chuyện này ?" Cừu Dận Khang đi lên ngăn hắn lại.
Tạ Nguyên Lãng không sợ nhìn thẳng hắn, "Sau khi Đào Nhi sinh ra, ta chưa từng gặp nó, lần đầu tiên mặc, ngươi đã không muốn nhìn nó, muốn ta nói nó giống ngươi cũng khó. Sau đó Hạ Mẫn Mẫn lại thừa nhận đã vượt tường, Đào Nhi lại càng không xuất hiện trong tầm mắt của ta." Hắn cười lạnh một tiếng, "Gặp lại Đào Nhi, sau đó cùng làm bạn với Hạ Mẫn Mẫn, lý do ta không nói cho ngươi biết, hẳn ngươi cũng đoán được bảy phần."
Trong mắt của hắn bốc lửa, trực tiếp chỉ ra nguyên nhân, "Ngươi thấy cảm giác của ta với nàng cũng giống như ngươi, không muốn để ta lợi dụng con giữ nàng lại?"
"Không sai. Nếu ta không kịp thời chạy tới, chẳng phải ngươi đã lợi dụng bà nội và Đào Nhi để cưỡng bức nàng sao? !" Trong lời nói của Tạ Nguyên Lãng đầy bất mãn và lên án.
Con ngươi đen thu vào, "Chúng ta là bạn tốt, có câu gọi "Vợ bạn, không được chiếm."
"Nàng không phải vợ của ngươi." Hắn cắn răng nhắc nhở.
"Nhưng nàng đã từng, chẳng lẽ ngươi không thấy áy náy à ?"
"Đông Hán, Tào Tháo gả Thái Văn Cơ cho Đổng Tự, tuy Thái Văn Cơ từng là người của bạn tốt nhưng Đổng Tự không hề để ý, vẫn thương yêu có thêm với nàng, ta chỉ ứng theo sử sách mà thôi." Tạ Nguyên Lãng tự tin.
Cừu Dận Khang nhìn chằm chằm hắn, "Ngươi sai rồi, bởi vì ta chưa hề rút lui."
"Vậy phải xem năng lực của ngươi ra sao đã!" Bỏ lại những lời này, hắn xoay người rời khỏ.
Dựa vào năng lực? !
Hạ Mẫn Nhi trợn mắt hốc mồm nhìn đống quà cao thấp trước mắt, thêm một đám người hầu mang theo đầy sơn hào hải vị, các đồ vật kỳ quái khác cũng để đầy trong trắc sảnh của Kim Viên.
"Bên này là trân châu của Tạ công tử, còn đây là mã não của Cừu Gia, bên này là quần áo do Tạ công tử chọn, đây là chăn gối mùng mền do Cừu Gia đưa đến..." Tiểu Vũ cẩn thận liệt kê lại. Đúng là đã được mở rộng tầm mắt a!
"Wow! Các món ăn này đúng là làm người ta thèm nhỏ dãi, sắc hương vị đều đủ cả a!" Bà vú không nhịn được nữa, thốt lên nói.
Hạ Mẫn Nhi kêu to, "Bỏ hết!"
Khó khi chủ nhân lại nổi giận, làm Tiểu Vũ và bà vú hoảng sợ, đành mời đám người kia đi ra ngoài, cũng quăng hết các đồ vật trong Kim Viên ra ngoài.
"Aizzzz!" Nàng thở dài, bây giờ nên làm như thế nào đây ?
Cha nàng từng nói, mọi việc nên thuận theo tự nhiên, nhưng chuyện hai nam nhân đoạt một nữ nhân, kêu nàng làm sao bây giờ ?
Tiểu Vũ và bà vú liếc nhìn nhau, lại cùng nhìn sang chủ nhân. Các nàng cũng hiểu nỗi lo của chủ nhân, trên thực tế, kêu hai người chọn một nam nhân tốt, hai nàng cũng biết làm thế nào? Một là ôn nhu thể thiếp tri kỷ, một là cuồng ngạo mê người, cha của con mình, thật là khó khăn! Thật sự rất khó!
Nhưng thật ra các nàng chưa hoàn toàn đoán đúng được nỗi lo của nàng.
Vấn đề khó khăn này, trong lòng Hạ Mẫn Nhi đã sớm có đáp án, một người là người bạn ấm áp, một người là nam nhân ngạo mạn, đặt lên chiếc cân, bất luận là ai cũng có thể chọn được một đáp án.Chỉ là tình yêu là một chuyện, không thể nói đạo lý với trái tim được!
Nhưng Tạ Nguyên Lãng là nam nhân cho nàng sự ấm áp khi nàng cần, nàng không muốn thương hại hắn a!
Sớm hôm sau, tri kỷ này lại đến nữa, mời nàng đi chơi, đi xem trò vui, đi xem hội chùa, đi xem chợ.
Mấy ngày sau đó, Cừu Dận Khang cũng mời nàng đi du sơn ngoạn thủy, nếu nàng không đi thì lại xem nặng bên này xem nhẹ bên kia. Không thể không nói, hắn có ưu thế hơn Tạ Nguyên Lãng, là cha của Đào Nhi, Đào Nhi dĩ nhiên thương hắn hơn, nhìn Đào Nhi vui sướng uốn éo trong ngực hắn, nàng chỉ đành thở dài.
Trừ phi là người mù, toàn bộ dân chúng ở Giang Đô đều biết hai người đang phân tài cao thấp, có ngươi còn cá cược, song long đoạt châu, rốt cuộc châu sẽ vào tay ai ?
Có người cá cược thì dĩ nhiên có người đặt cược, mỗi một nhất cử nhất động của Hạ Mẫn Nhi đều trở thành trọng điểm, vậy nên có người bắt đầu nghi ngờ, rốt cuộc nàng có thật lòng với một trong hai người đó hay không
Nàng sắp không chịu nổi nữa rồi, ngay cả đi ăn cơm, đi mua sắm, còn phải mang nhiều "chó săn" đi theo, thì ra người thích nhiều chuyện ở đâu cũng có cả!
Không được , nàng nhất định phải kết thúc chuyện này
Nàng phải nói thẳng với hai nam nhân kia, thật ra nàng là quỷ mới đúng! Nhìn bọn họ vì nàng mà bấn loạn cũng được, dù sao cũng tốt hơn là tiếp tục chơi đùa!
***