Trêu Ghẹo Hạ Đường Thê

Chương 2
Mặc dù trong mắt Cừu Dận Khang đầy nghi ngờ nhưng sau đó, hắn cũng không đến tìm Hạ Mẫn Nhi nữa, chỉ sai hạ nhân nhắc nhở cho nàng, bất cứ vật gì trong Tây Uyển (nơi Mẫn Mẫn - Mẫn Nhi ở), chỉ cần nàng muốn, đều có thể mang đi.
Hạ Mẫn Nhi dĩ nhiên hiểu, hắn muốn nàng nhanh chóng cuốn gói ra khỏi căn nhà này. Nhưng nàng không vội, nàng biết rõ sau khi rời khỏi Cừu gia, nàng sẽ gặp rất nhiều khó khăn.
Vậy nên cứ vào một thời gian nhất định trong ngày, nàng lại ngồi nghe Tiểu Vũ "nói chuyện".
Thứ nhất, nàng phải hiểu rõ Cừu gia từ trên xuống dưới, hiểu rõ rồi thì nàng mới không bị phát hiện được.
Còn nữa, ba mẹ dạy nàng "Tùy ngộ nhi an, thỏa mãn vui vẻ", những chuyện còn lại chị Uyển Uyển cũng giúp nàng xem tử vi hết rồi, mọi chuyện nàng đều hiểu rõ cho nên nàng rất thoải mái, buông lỏng tinh thần, hưởng thụ một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc.
Khi nàng đang bị cuốn vào trong suy nghĩ thì Tiểu Vũ vẫn cung kính đứng một bên, nói từng li từng tí về Cừu gia.
"... Ừm, sau đó, lão phu nhân vì muốn Cừu gia có thêm nhiều thiếp thấp, dù sao thì đại nghiệp của Cừu gia cũng rất lớn, nhưng lại chỉ có một mình đại thiếu gia là con trai lớn nên phải dùng mọi cách để khai chi tán diệp."
Xem cháu nội như ngựa đực à ? Hạ Mẫn Nhi vừa ăn hạt dưa, vừa nghĩ đến gương mặt cương nghị kia. Xem ra hắn cũng rất có cá tính, nhưng sao lại để mặc người ta tính toán như vậy ? Do hiếu thảo hay thật sự là ngựa đực vậy ?
Nàng nhướng mày, "Không đúng không đúng! Ta vẫn không hiểu, ta đã sinh con trai rồi, tại sao lão phu nhân vẫn không cần?"
Tiểu Vũ co rúm người lại. Đây là bí mật trong phủ, nàng làm gì có gan to đến nỗi nhắc đến sự việc này!
Nàng sợ hãi quỳ xuống, thấy Hạ Mẫn Nhi nhướng mày mới miễn cưỡng đứng lên, nhưng đầu vẫn chúi xuống đất. Mặc dù Đại phu nhân bảo nàng không cần quỳ nữa nhưng nàng vẫn thấy rất sợ!
"Ngươi cứ yên tâm đi, chẳng phải mấy ngày qua ta không đánh, không đạp, không quát gì ngươi sao?" Hạ Mẫn Nhi tức giận trừng mắt nhìn nàng.
"Vâng, vâng." Tiểu Vũ ấp úng, không dám nói đó là con tư sinh của đại phu nhân.
"Mau nói rõ ràng!" Suýt nữa nàng đã chết vì tức giận rồi.
Tiểu Vũ không dám nhìn chủ nhân, mười ngón tay đan lại, cúi đầu giải thích. Thật ra chuyện này không phải sự thật, chỉ là nhị phu nhân nói nhảm với lão phu nhân mà thôi, bởi vì Cừu Gia chỉ để ý đến Hạ Mẫn Mẫn, cũng chỉ có đại phu nhân là mang thai, ba tiểu thiếp khác lại không có tin tức gì, Nhị phu nhân ghen tỵ với đại phu nhân nên mới tạo ra chuyện thị phi như thế, nhưng mà ──
"Phiền ngươi nói nhanh chút đi! Làm ơn!" Hạ Mẫn Nhi nhịn không được thúc giục. Nhìn Tiểu Vũ ấp a ấp úng như vậy, chắc tới năm sau nàng vẫn không biết đâu ra đâu cả.
"Dạ, sau đó lão phu nhân đến chất vấn người, nhưng chủ nhận chỉ nói một câu, đó là 'Ta thừa nhận được chưa ? Chẳng phải như ý bà mong muốn rồi sao ? Ta đã chán ghét lắm rồi'."
Hạ Mẫn Nhi nháy mắt mấy cái. Cái gì? Cái này gọi là thừa nhận? Đây chỉ là vì bị chất vấn trinh tiết, cảm giác như bị nhục nhã nên mới nói vậy thôi !
"Thật ra thì ta nói ngươi đừng giận, con người ngươi quá kiêu ngạo, hơn nữa tính tình lại kỳ quặc, khó tiếp cận cho nên nhị phu nhân chỉ cần kích thích ngươi một câu, ngươi lập tức đánh chửi hạ nhân, vì vậy nên làm cho Cừu gia càng lúc càng không thích ngươi."
Tiểu Vũ gan dạ nói. Bởi vì gương mặt đại phu nhân không chút thay đổi, hơn nữa bây giờ nàng cũng ngày càng đơn giản, không cần nhiều đồ trang sức, không cần mấy bộ trang phục hoa mỹ kia nữa, chỉ là một chiếc váy lụa bình thường thôi nhưng lại có vẻ thanh lệ, hệt như tiên nữ giáng phàm vậy! Những lời lúc trước không dám nói cũng đã nói ra hết, bây giờ chủ nhân của nàng thật sự thay đổi rồi, thậm chí có khi còn nói "cảm ơn" với nàng.
"Sau khi sinh tiểu thiếu gia, ngay cả nhà mẹ đẻ cũng đoạn tuyệt quan hệ với ngươi, còn chuyển nhà ra Bắc, cho nên bây giờ ngươi không còn nhà để về nữa."
Hạ Mẫn Nhi lắc đầu, "Đúng là đầu heo ? Sao lại hại mình ra nông nỗi như vậy chứ? Thật là ngu ngốc!" Vậy chẳng phải nàng vừa ra cửa Cừu gia thôi thì sẽ bị dìm lồng heo chết luôn sao ? Hay là bị người ta ném đá ? Vì không tuân thủ nữ tắc ? !
Vẻ mặt Tiểu Vũ nghi ngờ nhìn nàng. Chủ nhân tự chửi mình ngu ngốc ? Còn nói mình là đầu heo ?
Cắn cắn hạt dưa, nàng đứng bật dậy, "Mau đưa ta đến nhà Gia đi, ta có chuyện quan trọng muốn thương lượng với hắn." Nhưng Tiểu Vũ lại đứng yên bất động, thắt chặt mười ngón tay lại, tay chân luống cuống, nàng đành nhẫn nại hỏi : "Sao vậy ?"
"Cừu Gia có thông báo, Đại phu nhân tiêu sái động phạm vi giới hạn Tây Uyển, chỉ có thể những người khác đi vào tìm ngươi." Tiểu Vũ tối nghĩa địa trả lời, không dám chống lại chủ tử mắt.
Thì ra là như vậy! Lúc trước nàng còn thấy khó hiểu, sao ở đây ngoài Tiểu Vũ và nàng ra không còn người nào khác, hóa ra là bị giam lỏng!
"Cứ đi xin hắn thử xem, bảo với hắn chỉ cần nói chuyện xong ta sẽ nhanh chóng cút đi!"
"Ngươi nói gì? Ngươi muốn nhìn con? !"
Cừu Dận Khang mới trở về đã thấy Tiểu Vũ nước mắt ngắn nước mắt dài chạy lại báo đại phu nhân muốn tìm hắn. Vốn tưởng Hạ Mẫn Mẫn định yêu cầu thêm thời gian ở lại, hoặc là muốn mang theo nhiều vàng bạc châu báu, không ngờ nàng chỉ muốn nhìn đứa bé làm cho nàng hận vô cùng kia ?
Tiểu Vũ đứng cạnh cũng rất kinh ngạc, chẳng lẽ đầu của chủ nhân nàng thật sự bị hỏng rồi sao ? !

"Đúng. Nhưng trừ nhìn con ra, ta cũng có một chút chuyện muốn thương lượng cùng ngươi, chỉ cần ngươi đồng ý, hai mẹ con chúng ta lập tức cuốn gói rời đi."
Ý nghĩ của Hạ Mẫn Nhi rất đơn thuần. Để một đứa con ngoài giá thú ở lại, chẳng phải sẽ bị bắt nạt xem thường sao ? Dù thế nào đi nữa thì nàng cũng chiếm lấy thân thể này rồi, đành phải tiếp tục thay Hạ Mẫn Mẫn chăm sóc đứa bé vậy.
Cừu Dận Khang dùng ánh mắt hoài nghi nhìn nàng. Chỉ mấy ngày không gặp, những vòng vàng trang sức trên người nàng đều mất hết, là gì đây ? Muốn để người ngoài biết nàng tay trắng rời khỏi Cừu gia ? Còn câu "hai mẹ con lập tức rời khỏi" có nghĩa là gì ?
Hắn nhếch môi, "Ngươi định làm gì nữa đây ? Thật sự muốn gặp con sao ?"
Xin nhờ đi! Hạ Mẫn Nhi dùng ánh mắt ngu ngốc nhìn hắn."Dĩ nhiên! Hôm ấy ta tỉnh lại không nhìn rõ mặt hắn, mấy ngày qua hỏi Tiểu Vũ, Tiểu Vũ cứ ấp úng, đành phải gặp nó trực tiếp thôi."
Điều này cũng cần phải hắn đồng ý mới được, bá đạo! Nhưng nàng lại không dám nói ra những lời này.
Nhưng Cừu Dận Khang hiển nhiên lại hiểu nhầm ý của nàng."Ta nghe nha hoàn nói ngươi cứ rít gào như người điên, nói không muốn gặp con nữa, thậm chí còn nói nó là người xấu, là yêu quái, không phải sao ?"
Hạ Mẫn Nhi mở to hai mắt nhìn. Tiểu quỷ kia thoạt nhìn rất đáng yêu mà, có lẽ do chứng trầm cảm của Hạ Mẫn Nhi quá nghiêm trọng cho nên mới nói như thế thôi.
Hít một hơi thật dài, nàng dịu dàng nói, "Có lẽ khi đó thần kinh ta không bình thường nhưng sau khi bị đập đầu lại, ta biết mình phải làm đủ trách nhiệm của một người mẹ, dù sao nó cũng đâu phải con của ngươi --"
Lời vừa nói ra, Tiểu Vũ hoảng sợ không dám hít thở nhìn cô, hai tay cố gắng kiềm chế trái tim đang đập nhanh của mình. Có phải chủ nhân điên rồi không ? !
Con ngươi đen của Cừu Dận Khang nhìn chằm chằm vào vợ trước, "Ngươi không thấy day dứt chút nào ư ?"
"Đối với ngươi? Ta không biết, nhưng ngươi xác định nó không phải con của ngươi?" Nàng trả lời cũng rất trực tiếp.
Hắn nghiêm mặt, "Đáp án này là do ngươi chính miệng nói cho bà nội, ngươi phải tự hỏi lại mình mới đúng!"
"Ta có thể nói dối, mặc dù đây là một hành động rất ngu xuẩn." Đúng vậy, tự nói mình là dâm phụ, thật là ngu ngốc!
Nghe vậy, hắn cười lạnh một tiếng, "Ta có nên phụ họa theo ngươi không ?"
"Không cần đâu, chỉ là nếu nó thật sự là con của ngươi thì còn là con của Cừu gia nữa - - "
"Hừ! Cuối cùng cũng lộ ra cái đuôi hồ ly, rốt cuộc cũng muốn vì Đào Nhi mà ngồi vững vị trí của Đại phu nhân thôi !" Vẻ mặt Cừu Dận Khang khinh thường.
N.g.u.ồ.n. .t.ừ. .s.i.t.e. .T.r.u.y.e.n.G.i.C.u.n.g.C.o...c.o.m.
Nhìn chằm chằm vào gương mặt kiên định nhưng lạnh lùng này, Hạ Mẫn Nhi hiểu cho dù có nói thêm nữa cũng chỉ tốn nước miếng. Mặc dù nàng thật sự không biết Hạ Mẫn Mẫn kia sai chỗ nào, sao lại lấy trinh tiết của mình ra đùa giỡn, hay là nàng ta thật sự hồng hạnh vượt tường ?
Hai tay nàng vuốt lên vuốt xuống, "Aizz! Không nhiều lời nữa, ta có thể gặp Đào Nhi khônh? Dĩ nhiên, phải do Cừu Gia dẫn đường, nếu không ta làm sao mà đi ra Tây Uyển! Cảm ơn!"
Lời nói mang theo ý chế nhạo, làm sao mà hắn không hiểu cho được.
Chỉ là tại sao đôi con ngươi trong suốt kia cứ mỉm cười thế kia ? Hắn không hiểu, hết thảy mọi ngôn hành cử chỉ của nàng đều khác hẳn so với Hạ Mẫn Mẫn mà hắn biết.
Hạ Mẫn Nhi chớp chớp đôi con ngươi thông minh, "Cừu Gia, có thể đi rồi chứ ?"
Lúc này hắn mới phát hiện mình đã nhìn nàng một lúc lâu, không khỏi rầu rĩ giận dỗi : "Đi."
Sao người này lại tự nhiên tức giận thế ? Là hắn ta tự nhìn chằm chằm vào nàng thôi! Không suy nghĩ nhiều nữa, nàng từng bước từng bước đi bên cạnh hắn. Mà Cừu Dận Khang tuyệt đối không phải là một nam nhân biết thương hoa tiếc ngọc, tại sao không nhìn xem chân nàng ngắn hơn chân hắn bao nhiêu chứ ? !
"Cừu Gia, nói thế nào ta cũng là khách nhân, để khách đuổi theo chủ chẳng lẽ là cách đối xử với khách sao ? !" Nàng không nhịn được nói.
"Khách thì cũng phải có phân loại." Cước bộ của nam nhân đi không ngừng, dĩ nhiên cũng không có ý định đi chậm lại
Cái gì chứ ? Nàng có phải đến từ Châu Phi đâu mà phân biệt với không phân biệt chứ ? ! Thôi, người hiện đại như nàng sẽ không so đo với hắn!!!
Cừu Dận Khang đưa nàng đến một biệt viện được trang trí rất thanh nhã, bên trong có mấy nha hoàn đang quét sân, nhìn thấy nàng không khỏi sửng sốt. Thứ nhất, lúc trước trên người nàng luôn đầy trang sức, quần áo thì hoa hoa lệ lệ, phấn trên mặt tuyệt đối dày hơn cả quần áo, nhưng bây giờ, sao nàng lại đơn giản đến thế ?
Hạ Mẫn Nhi biết mấy người này biến thành tượng gỗ đa phần là vì nàng, nhưng nàng không thèm đếm xỉa tới có các nàng, mặt mày hớn hở nhìn "bà vú", mà tên hung thủ hôm bữa cho nàng mấy cái bạt tai cùng mấy giọt nước miếng lại đang bú sữa vô cùng hưởng thụ.
Thảm! Xem ra tên tiểu tử này thật sự không phải của Cừu Dận Khang rồi, bởi vì thoạt nhìn Cừu Dận Khang không sắc, làm sao mà sinh ra một tên sắc lang chứ ?

Nhưng vẻ ngoài của hắn cũng không tệ, mày ngài mắt phượng, da trắng như quét vôi, đường viền gương mặt đúng là không giống Cừu Dận Khang nhưng nếu cẩn thận nhìn lại thì cái miệng cũng tựa tựa như thế, nhưng có lẽ do được ăn uống sơn hào hải vị cho nên mới béo ú như thế. Nhìn tướng mạo của nó, sau này đảm bảo sẽ cưới được rất nhiều thê thiếp đây!
Đến gần hắn, đôi mắt to tròn trịa kia nhìn thẳng vào nàng, nàng cũng bỡn cợt nhìn chằm chằm vào no
Đứa bé trai vô tội chớp đôi mắt to, nàng cũng học nó chớp mắt to, sau đó thản nhiên cười, lần này lại là Đào Nhi nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra hai lúm đồng tiền xinh xắn.
"Đào Nhi có đi chưa ?"
Hạ Mẫn Nhi mỉm cười hỏi bà vú, mà gương mặt của bà vú lại là kinh hãi. Nàng thật sự không biết nụ cười của mình sao lại đáng sợ như thế nhưng mặc kệ! Dù sao đây cũng là con do Hà Mẫn Mẫn sinh ra.
Nàng thân thiết vươn tay ra, "Ta muốn ôm hắn."
Tim bà vú đập mạnh và loạn nhịp, theo trực giác gật đầu, nhưng sau đó lại lắc đâu, thấp thỏm bất an nhìn về phía Cừu Gia, thấy Cừu Gia gật đầu, nàng mới từ từ giao đứa bé trong ngực cho Đại phu nhân.
Wow, tiểu tử này thật là nặng ! Hạ Mẫn Nhi hoàn toàn không ngờ nó nặng như vậy, hai tay chì xuống, suýt nữa đã làm đứa bé rớt xuống đất, hình ảnh này đúng là đáng sợ, thậm chí có người còn la lên, nhưng có người lại nhanh hơn, ôm lấy đứa bé giúp nàng.
Nàng trừng mắt nhìn, nhìn Cừu Dận Khang, "Wow, quả là rất giỏi!"
Cái gì là Wow ? ! Mọi người nhìn nhau. Còn nữa, Cừu Gia văn võ toàn tài, đây là chuyện toàn Giang Đô đều biết, sao vẻ mặt của đại phu nhân lại vừa sợ vừa phục như thế ?
"Được không?" Gương mặt Cừu Dận Khang không chút thay đổi hỏi.
Trời ạ! Tự hỏi tự trả lời à ? Gương mặt vẫn lạnh lùng như vậy, chẳng lẽ nghĩ nàng cố ý muốn đứa bé bị rơi xuống sao ?
"Dĩ nhiên là được." Nàng ôm chắc đứa bé nhưng tay hắn vẫn còn giữ chặt mông nó không buông, nàng tức giận nói, "Xin nhờ, ta đâu có nhỏ nhen như vậy, cố ý làm nó té chứ !"
Cừu Dận Khang nhìn nàng, đôi mắt bất bình kia còn tỏ ra chân thành nữa sao ? !
Hắn có thể tin tưởng nàng sao? Nếu không, lúc trước nàng cũng không cần phí sức mà đi cứu con chim non kia, hình ảnh đó với hắn mà nói là một chuyện không thể tin được.
Hắn vừa bỏ tay xuống, nàng đã vui vẻ ôm lấy đứa bé, "Đào Nhi, ngươi đi cùng ta đi, chúng ta sống nương tựa lẫn nhau!"
Cái gì? ! Lại một lần nữa, mọi người lại trao đổi cho nhau những ánh mắt kinh ngạc, nhưng sau đó lập tức chuyển sang Cừu gia.
Nhưng ánh mắt hắn rất trầm tĩnh, không ai biết hắn đang suy nghĩ cái gì!
Hạ Mẫn Nhi ôm đứa bé trong chốc lát, cánh tay đã mỏi nhừ, đành ngồi xổm xuống đặt nó xuống đất, nhìn nó mang đôi giày xa hoa đi loạng choạng, cố ý đi về phía nàng
"A a ..." Đào Nhi cười tít mắt, hai tay vươn ra.
Chẳng lẽ đang muốn nàng ôm vào lòng sao ? ! Không ngờ nó vẫn chưa nói được. Aizzz, để tiểu tử này chiếm tiện nghi của nàng rồi, đáng lẽ phải gọi nàng là tỷ tỷ mới đúng chứ. Hạ Mẫn Nhi thầm nhủ trong lòng, nhưng vẫn cười với đứa bé nói : "Gọi mẹ đi, mẹ..."
"A a... A..."
Nước miếng của đứa bé chảy xuống, loạng choạng đi về phía nàng, vừa nghĩ như vậy thôi, đứa bé đã lao vào ngực nàng, ha hả cười với nàng.
"Thì ra vẫn chưa đủ một tuổi, đáng yêu quá đi!"
Nàng không nhịn được véo gò má đỏ hồng kia, "kiss" lên gương mặt của nó. Wow! Mềm mại quá, giống như đậu hũ non vậy!
"Chụt chụt chụt..." Nàng hôn lên thêm vài cái, đứa bé thì cười toe toét.
Mà hình ảnh này đều làm tất cả mọi người há hốc mồm, dĩ nhiên cũng có Cừu Dận Khang ở trong đó.
Hắn không thể tin nổi, một nữ nhân luôn đẩy con cho bà vú bây giờ lại vừa hô vừa cưng nựng tự nhiên đến thế.
Mọi người cứ trừng mắt mà nhìn hình ảnh như vậy một hồi lâu, Hạ Mẫn Nhi mới tạm thời trả con cho bà vú, bởi vì sắc tiểu tử kia cứ tìm kiếm ngực nàng, dĩ nhiên là đang đói bụng.

Nàng mặc kệ đám người hầu đã biến thành tượng gỗ, tươi cười rạng rỡ đi đến trước mặt nam nhân kia, trên gương mặt tuấn tú cũng biểu lộ một chút kinh ngạc, có thể thấy hành động của nàng kỳ lạ đến mức nào!
Cừu Dận Khang nhíu mày nhìn chằm chằm gương mặt trong trắng thuần khiết của nàng. Nhìn nàng cười khanh khách, trong mắt lóe lên tia nghịch ngợm, nhìn cô vợ trước như vậy, hắn thậm chí lại còn thấy mê hoặc, thậm chí lại có một sự rung động từ trong thâm tâm với nàng!
Nhưng không thể trách hắn được, ngay cả những người khác cũng cảm thấy kinh ngạc, cũng dùng một vẻ mặt khó xử nghi hoặc nhìn nàng. Nụ cười của nàng thật ma lực, nếu thêm vào một chút thân thiện, thêm vào một chút thông minh, lại thêm một chút xinh đẹp, ai sẽ chán nàng được đây ?
Một cảm giác kỳ lạ vội ùa đến, Cừu Dận Khang đột nhiên muốn cách xa nàng một chút, tự nhủ với mình, cảm giác kia sinh ra có nghĩa đang có chuyện không tốt.
Sắc mặt hắn căng thẳng lạnh lùng : "Không có chuyện gì nữa thì ta đi đây."
"Có có có! Đương nhiên là có, hay chúng ta tìm chỗ nào nói chuyện đi ?" Nàng không thể thả hắn đi nhanh chóng như vậy, nhưng tại sao vẻ mặt của hắn lại thay đổi nhanh như thế chứ ? Nhưng chuyện nàng muốn nói với hắn cũng rất quan trọng.
Cừu Dận Khang ra hiệu cho nàng đi vào đại viện với hắn, Tiểu Vũ thấy thế vội vàng đuổi theo, nhìn thấy ánh mắt bén nhọn của hắn, nàng muốn rụt lại nhưng Hạ Mẫn Nhi lại mở miệng vào lúc này - -
"Tiểu Vũ, ta khát rồi, nhờ ngươi lấy một ly trà cho ta với Cừu gia, cảm ơn."
"Dạ."
Tiểu Vũ nhanh chóng làm theo, nhưng Cừu Dận Khang lại càng thấy không thể tin được. Vợ cũ của hắn thậm chí còn nói "Cảm ơn, nhờ" với người hầu ư ?
Thật đáng tiếc vì ở cổ đại không có máy ảnh, không chụp được vẻ mặt lúc này của hắn. Một đại soái ca luôn lạnh lùng cương nghị như vậy lại xuất hiện một nét mặt kinh ngạc tỏ rõ hiếm thấy, chẳng lẽ là lần đầu tiên sao ? Hạ Mẫn Nhi không nín được cười, chỉ có thể cúi đầu cười trộm.
Tiểu Vũ bưng hai ly trà lên, đặt lên bàn giữa bọn họ, ngắm trộm nét mặt Cừu gia một cái. Thật ra nàng cũng rất muốn cười nhưng lại phải giả vờ nghiêm túc, nàng còn nhớ, lần đầu tiên phu nhân nói "cảm ơn" với nàng, nàng còn cảm thấy kinh ngạc hơn nhiều, ánh mắt lồi ra, cằm suýt nữa rớt xuống, làm Đại phu nhân cười mãi không ngừng.
Cừu Dận Khang chau mày lại, uống một hớp nước trong chén trà, nhân cơ hội này làm bản thân thoải mái lại. Thấu qua lớp kính của chén, hắn thoáng nhìn Tiểu Vũ, nét mặt bình thường có thể chứng minh được, đây không phải lần đầu tiên vợ cũ của hắn nói tiếng cảm ơn với nàng.
Hạ Mẫn Nhi hiểu rõ đây là cách thức để người cổ đại hiểu rõ đối phương, không khỏi cười trộm trong lòng. Sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ quen với nàng thôi!
Đặt chén trà xuống, hắn nhìn thẳng vào nàng, "Nói đi."
"Ta đang suy nghĩ, 7, 8 ngày nữa ta sẽ rời khỏi Hoài Viên, nhưng ta chỉ là một người đàn bà, còn phải mang theo một đứa bé, làm sao mà sống đây ?" Đây gọi là "nhập gia tùy tục" nha, nàng khẽ nhếch môi cười.
Nhưng thời điểm nàng cười lại không đúng lúc, sắc mặt Cừu Dận Khang biến đổi, "Ý của ngươi là muốn tiền ?"
Thông minh! Nàng gật đầu. Thân phận của nàng là một vợ cũ, là một nữ nhân vượt tường, cho dù muốn ra ngoài làm việc cũng không ai cần, vậy nên mặc dù đứa bé kia không phải con của nàng nhưng ít ra cũng phải tranh thủ cho nó một chút.
"Thứ ngươi muốn còn chưa đủ sao ? !" Cừu Dận Khang khinh miệt lên tiếng trào phúng. Tâm cơ của nữ nhân này thật là thâm sâu, vừa rồi tội cho hắn còn nghĩ nàng đã làm lại cuộc đời, không ngờ vẫn muốn đòi thêm.
Không đủ? Vẻ mặt Hạ Mẫn Nhi u ám. Chẳng lẽ trước khi đưa từ thư ra, Hạ Mẫn Mẫn đã lấy cái gì rồi ?
Nàng di chuyển thân dưới, đặt chén trà lên ngay mép miệng, nhẹ giọng hỏi Tiểu Vũ ở phía sau. Tiểu Vũ là máy tính ở cổ đại của nàng, thứ gì cũng biết, thậm chí còn rất chi tiết nữa kia!
"Ặc, Tiểu Vũ à, chẳng lẽ ta đa muốn rất nhiều sao?" Nàng vừa hỏi, vừa giả vờ ưu nhã uống một hớp trà.
Đối với chủ nhân bị mất trí nhớ này, Tiểu Vũ cũng dần dần quen thân, phối hợp với nhau rất ăn ý.
Nàng cũng dựa vào gần chủ nhân, nhẹ giọng nói bên tai nàng : "Chủ nhân yêu cầu một tòa nhà, thêm một vạn lượng, châu báu nữa - - "
Hạ Mẫn Nhi nghe đến đó, "sặc" một tiếng, bắn ra một đống nước, sau đó ho khan : "Khụ khụ..." Nàng còn không biết bao nhiêu đó như thế nào, cũng không có cảm giác gì, nhưng một vạn lượng ? ! Ông trời ạ! Giá vàng ở hiện đại cao lắm nha!
"Chủ nhân, mau uống trà đi." Tiểu Vũ vội vàng giúp nàng cầm lấy cái chén, vỗ vỗ lưng giúp nàng.
Nàng ho đến mức đỏ mặt tía tai, cả người nóng lên. Wow, nàng đã thành nhà giàu mới nổi rồi!
Cừu Dận Khang lãnh đạm nhìn nàng, cho đến khi nàng không ho nữa mới nói: "Thế nào? Có đủ chưa ? Còn cần nữa không ?" Nội công của hắn mạnh, nhĩ lực tốt, hai chủ tớ bọn họ thủ thỉ thù thì, hắn đều nghe được toàn bộ.
Còn không đủ cái gì ? Hạ Mẫn Nhi hoảng sợ lắc đầu, bất đắc dĩ nhìn hắn phất tay áo rời khỏi.
Aizz! Khó trách sao sắc mặt hắn vừa rồi lại khó coi như vậy! Nàng suy nghĩ một chút, quyết định lại hỏi Tiểu Vũ nữa, muốn xem xem Hạ Mẫn Mẫn đang muốn gì.
"Châu báu, ngân phiếu ngàn vạn, năm mươi người giúp việc, năm cái kiệu, hai mươi con ngựa ..." Hạ Mẫn Nhi trợn mắt hốc mồm nhìn Tiểu Vũ đếm một rồi hai ngón tay, đếm không đủ lại đến thêm một lần nữa ...
"Vậy mà Cừu gia cũng đồng ý? !" Nàng không hiểu, một xu hắn không cho cũng không ai dám nói gì a!
"Ừ, bởi vì ngươi nói nếu Cừu gia không cho thì ngươi sẽ không đi, sẽ chết ở chỗ này, hóa thành ma quỷ lấy mạng lão phu nhân, còn dọa chết đám người hầu ở Hoài Viên, Cừu Gia nói mặc dù hắn không tin những chuyện ma quỷ này nhưng nếu ngươi chịu đi, muốn gì hắn cũng cho." Chỉ là muốn nhiều như vậy, tại sao chủ nhân vẫn tìm đến cái chết chứ ?
"Trời ạ!" Hạ Mẫn Nhi vỗ trán. Hạ Mẫn Mẫn này đúng là vai phản diện, mà Cừu Dận Khang đúng là có mỏ vàng hầm bạc, cho dù mất nhiều như thế cũng không tiếc a !
Cừu Dận Khang đúng là có tư chất làm kẻ ngốc, gia nghiệp của Cừu gia lớn, những chuyện đấu đá trong nhà không hiếm, nhưng hắn bận rộn, trách nhiệm lại quá nặng nề, tuy có nhiều thê thiếp nhưng đa phần là ngủ một mình, cho dù là bà nội thân nhất cũng không thể gặp mặt mỗi ngày.
Lúc này, ánh mặt trời ấm áp, bà nội đã ba ngày không gặp đang sải bước vào Nam Uyển, đi vào lỗ tai là tiếng tụng kinh của bà.

Cũng không có gì lạ, đi theo sau bà nội là Tằng Dĩ Tuyền, Hà Ngọc Mỹ, Lương Yên Hà, ba người tiểu thiếp của hắn.
Lão phu nhân quỳ xuống ghế đệm màu đen, vẻ mặt tiều tụy, nhắm mắt tụng kinh, ba người phía sau chỉ ngồi chồm hổm trên chiếc đệm tròn, hai tay gấp lại, cũng niệm Phật theo.
Hắn lẳng lặng đứng một bên. Đây là chuyện mà mỗi ngày bà nội đều làm, mỗi ngày đều mang ba cô gái đến đây tụng kinh, cầu phúc cho Cừu Gia.
Rốt cuộc, đôi mắt yếu ớt cũng mở ra, đặt cây gậy lên bàn, hai nha hoàn ở hai bên lập tức đỡ bà ta dạy, mà ba vị phu nhân phía sau cũng có người hầu riêng nâng lên.
"Cừu Gia." Ba người tiểu thiếp và các nha hoàn khác cúi người hành lễ với hắn.
Cừu Dận Khang gật đầu, nhìn về phía lão phu nhân duyên dáng sang trọng, "Dận Khang muốn nói chuyện với bà nội."
"Cũng tốt, bà nội cũng đang có chuyện muốn nói cùng con."
Bà nội cũng gật đầu với hắn, Cừu Dận Khang đi đến bên cạnh bà, lỡ bà lão đi vào đại sảnh.
Đi được vài bước, bà đột nhiên quay lại nhìn Tằng Dĩ Tuyền nói, "Ngươi cùng đi đi."
Nàng ôn nhu gật đầu, "Vâng, bà nội."
Hai tiểu thiếp chỉ có thể dùng ánh mắt hâm mộ mà ghen ghét nhìn theo bước chân nàng đi.
"Cuộc sống này thật không công bằng."
"Chỉ là bà nội và Cừu gia không biết được gương mặt thật sự của Tằng Dĩ Tuyền thôi."
Hà Ngọc Mỹ, Lương Yên Hà mỗi người một câu, sau khi nhìn nhau thở dài đều trở về phòng của mình.
Ở trong mắt bà nội, Tằng Dĩ Tuyền tài nghệ hơn người, đoan trang hiền thục, hiếu kính với trưởng bối, lại là người có cơ hội được lên làm chính thất nhất trong ba tiểu thiếp, song sự thật không phải như thế. Tằng Dĩ Tuyền thật ra là người hai mặt, nàng hay đánh người hầu, nha hoàn nhưng chỉ đánh ở những nơi mà quần áo có thể che đậy được, cho nên bà nội và Cừu Gia từ không biết chuyện gì cả. Nói cuộc sống của nàng đơn giản thì lại càng nực cười, nàng có một căn mật thất, không biết tích lũy được châu báu từ đâu mà vật nào cũng có giá trị liên thành.
Nhưng các nàng không dám vạch trần nàng ta, bởi vì nàng ta được bà nội yêu chìu, nàng nói gì, bà nội đều tin như thế, mà những lời bà nội nói, Cừu Gia lại càng tin tưởng không nghi ngờ, vậy nên không ai dám đắc tội với nàng ta. Huống chi, cho dù là cái gì rơi vào tai bà nội thì đều bị xem là có ý xấu.
Vậy nên, mặc dù biết lúc này bà nội và Cừu Gia đang muốn nói gì, các nàng cũng không có can đảm mở miệng.
Ở đại sảnh - -
Không ngoài dự liệu, chuyện bà nội muốn nói cùng Cừu Dận Khang chính là việc nạp chính thất.
"Ta nghĩ ngươi cũng không phản đối đâu, nhưng Dĩ Tuyền à - -" Thi Nhược Á lộ ra nét mặt từ ái hiếm thấy, nắm lấy tay nàng, vỗ nhẹ lên, "Ta biết ngươi không thích vàng bạc châu báu, nhưng sau này là Đại phu nhân của Cừu gia, lại là đương gia chủ mẫu, đừng keo kiệt quá để người ta thấy rồi lại coi thường."
Nàng tỏ ra khó xử, nhìn Cừu Dận Khang một lúc rồi mới trả lời : Nhưng mà ..."
"Đừng nhưng mà nữa, cứ quyết định vậy đi." Lão phu nhân luôn luôn cường thế như thế, chuyện bà quyết định không ai có thể rung chuyển được.
Nghe vậy, Tằng Dĩ Tuyền cúi đầu, "Nếu con thật sự trở thành Đại phu nhân thì dĩ nhiên sẽ để ý đến những chuyện này, nhưng tỷ tỷ vẫn đang ở Tây Uyển cơ mà!"
Nhíu hàng lông mày bạc trắng, Thi Nhược Á nhìn cháu nội vẫn yên lặng nãy giờ, "Ta nghe nha hoàn nói người đàn bà kia đã tốt hơn rồi, sao con còn chưa đuổi cô ta ra ngoài ?"
Cừu Dận Khang hơi nhếch môi, nhìn thẳng bà nội, "Mấy ngày nữa cô ta sẽ dọn đi, chúng ta không nói đến chuyện này nữa. Chỉ là con nghe nói bà nội muốn chọn chánh thất cho con ?!"
"Dĩ nhiên, Cừu gia chỉ có con là con một, ngày nào bà nội cũng cầu xin Bồ Tát, để thế hệ này Cừu gia có nhiều con cháu hơn! Sau này để tiểu thiếp hầu hạ nhiều hơn một chút, mau chóng đạt thành tâm nguyện của bà nội." Nói tới đây, bà lại quay đầu nhìn Tằng Dĩ Tuyền, "Con không để tâm chứ ?"
Nàng rất để ý nhưng có thể làm gì chứ ? Tuy trong tâm rất tức giận nhưng mặt ngoài thì vẫn làm ra vẻ dịu dàng, "Dĩ nhiên là không, tâm nguyện của bà nội là tâm nguyện của Dĩ Tuyền. Huống chi ở trong lòng Dĩ Tuyền, Cừu Gia bất phàm, tuấn tú hơn người, Dĩ Tuyền dĩ nhiên không thể độc chiếm được!"
Thi Nhược Á cười ha hả phấn khởi: "Tốt lắm, đây chính là thái độ mà một chính thất nên có."
Cừu Dận Khang xoay mình, nghiêm túc đứng dậy, giọng điệu cực kỳ kiên định, "Bà nội muốn đưa Dĩ Tuyền lên làm chính thất thì con không có ý kiến, nhưng nạp thêm thiếp thất nữa, thứ cho con không thể nghe theo!" Tằng Dĩ Tuyền thầm vui vẻ trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn khẩu thị tâm phi khuyên: "Cừu Gia, bà nội cũng chỉ vì cừu gia..."
"Ta biết, nhưng nếu chuyện cưới thêm nhiều vợ có thể giúp cho Cừu gia thay đổi vận mệnh chỉ có con một, vậy chẳng phải Cừu gia đã sớm khai chi tán diệp rồi không ?"
Nghe vậy, Thi Nhược Á nhếch môi, không nói gì. Tổ tiên cũng từng có rất nhiều việc, nhưng mà ...
"Được rồi, chuyện này không nói đến nữa, nhưng con cũng đừng lạnh nhạt với thê thiếp quá, như vậy mới có thể nhanh chóng có tin tốt chứ !"
Cừu Dận Khang gật đầu, vì công việc bận rộn lại phải tập võ, dục vọng của hắn với nữ nhân không mạnh như những người khác ."Nguyên Lãng trở về rồi, hắn đang ở Đông Uyển, con đi trước."
"Ừ, đi đi." Tằng Dĩ Tuyền cũng đứng dậy hành lễ với hắn, nhìn gương mặt anh tuấn kia dần dần khuất xa, nàng lại cúi đầu xuống nhìn bụng mình. Nàng nhất định phải nhanh chóng sinh con trai cho hắn, vững vàng ngồi lên ghế chủ mẫu.
***


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận