Trêu ghẹo quá mức

Sau một ngày ầm ĩ náo nhiệt, thành phố lại quay trở lại với trạng thái yên ắng chậm chạp của nó. Mùa đông ban đêm vô cùng tiêu điều, yên tĩnh, dường như không hề có một chút tiếng động nào.
Khuôn mặt của người nằm trên giường mướt mát mồ hôi, hàm răng khẽ cắn chặt xuống môi dưới, nỗ lực để khống chế bản thân không phát ra các âm thanh vô thức.
“Đừng cắn nữa.” Ngón tay thon dài như trúc kia nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi cô, anh nói: “ âm thanh em phát ra thực sự rất tuyệt, tuyệt đối không thể để cho người ngoài nghe được.”
Cô trừng mắt, khẽ thở gấp.
Phía đầu giường có một ngọn đèn ánh sáng ấm áp, lẳng lặng chiếu sáng một góc căn phòng, một lúc rất lâu sau, căn phòng cũng dần trở lại trạng thái yên tĩnh như bầu trời ngoài kia.
Hạ Vãn Tinh khẽ run người, thân dưới lập tức truyền đến một cảm giác đau nhức. Cô hờn dỗi trừng mắt với anh một cái, nhìn cuộn giấy vệ sinh nằm trên sàn nhà, mỉm cười.
“Em cười gì vậy?” Hàn Tư Thần cúi đầu hôn lên khóe môi cô.
Cô cười: “Đang cười anh đấy.”
Cô chọc anh, “Anh đây là sợ em dùng con áp chế anh sao?”
Hai lần, thế nhưng cứ đến gần cuối là anh lại rút ra, cô cũng không kịp ra nữa.
Hàn Tư Thần nhíu mày, ánh mắt cảnh cáo cô, thấp giọng: “Em nói cái gì đấy, vẫn còn có sức để nói mấy câu liên thiên này, có vẻ như bộ dạng van xin vừa rồi là giả rồi.”
Hạ Vãn Tinh bĩu môi, đắp chăn vào rồi nằm xuống.
“Em dịch qua bên này một chút đi.” Anh ánh mắt thâm ý sâu xa nhìn cô, nói: “Bên kia ướt hết rồi.”
Hạ Vãn Tinh: ….
Cô chợt nhớ tới vừa rồi khi đang làm tình, anh nói từng lời từng chữ vào tai cô: Nữ nhân tạo ra nước, thật sự một chút cũng không hề sai.
Lúc ấy cô chỉ biết đỏ mặt, thẹn thùng nép vào trong lồng ngực anh, nhiệt độ làn da nóng bừng, không thể phân biệt được đó là nhiệt độ cơ thể của anh hay của cô nữa.
Hàn Tư Thần biết trong đầu cô đang suy nghĩ cái gì, mỉm cười, hỏi: “Anh ôm em đi tắm rửa một chút nhé?”
“Không cần đâu.” Cô nói: “Em một chút cũng chẳng muốn động nữa.”
Hạ Vãn Tinh nhìn anh, khẽ liếm môi, nói: “Em muốn uống nước.”
Vừa rồi xuất ra nhiều quá, giọng nói cũng bị khàn đi luôn.
“Được rồi, để anh đi lấy cho em.” Nói xong, hắn cứ như vậy đi qua trước mắt cô.
Hạ Vãn Tinh cảm thấy đôi mắt của mình cũng chưa rời được vị trí đó, nhỏ giọng thầm mắng hắn: “Đồ lưu manh!”
Uống nước xong, cô kiệt sức chui lại vào trong chăn, không bao lâu sau thì nghe thấy tiếng nước từ trong phòng tắm vọng ra ngoài, lắng nghe mà mí mắt bất giác khép lại.
Ý thức dần trở nên mơ hồ, cô cảm nhận góc chăn bên kia bị người bên cạnh nhấc lên, sau đó mùi hương quen thuộc vấn vít ở khóe mũi cô.
Hạ Vãn Tinh trở mình, vô thức ôm rồi dựa vào anh, nhắm hai mắt, lẩm bẩm, “Em chỉ ôm anh một cái, không hề động anh trước.”
Đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười khe khẽ, Hàn Tư Thần rũ mắt nhìn cô, khẽ kìm dục vọng xuống mà vuốt má cô, nhẹ giọng lầm bầm: “Rốt cuộc là ai động ai trước.”
Ngày hôm sau, Hạ Vãn Tinh tỉnh lại đúng lúc cả người đều đau rát, cô giật giật chân, cảm giác như kiểu trướng khí từ bốn phương tám hướng đang tới đánh úp cô, nhíu mày, hừ nhẹ một tiếng.

Đầu cũng rất là đau a.
Cả người cô bị kéo lại vào trong lồng ngực rắn chắc. Cảm thấy động tĩnh của cô, anh hôn lên trán cô, hỏi: “Tinh rồi?”
Hạ Vãn Tinh “ừm” một tiếng, lúc này mới phát hiện ra giọng nói đã đặc quánh lại rồi. Cô cố gắng ho nhẹ hai cái, ngẩng đầu, nói: “Giọng nói của em…”
Không chỉ có giọng nói, mà còn mang theo hơi mũi nữa.
Hàn Tư Thần khẽ nhíu lông mày, “Bị cảm rồi?”
“Em không biết nữa.” Cô làm nũng, “Đều là tại anh đấy. Rõ ràng là gió mùa đông hôm qua làm em bị cảm lạnh rồi.”
Tối hôm qua cuồng nhiệt đến như vậy, lại ở nơi phòng ngủ lưu giữ mùi hương của bọn họ, khẳng định là do ra mồ hôi nên mới nhiễm lạnh.
Hàn Tư Thần thở dài, “Anh sai, lần sau anh sẽ chú ý.”
Anh bế cô từ trên giường lên, nói: “Em đi tắm nước nóng đi, anh đi mua đồ ăn sáng, chốc nữa còn uống thuốc.”
Hạ Vãn Tinh mặc quần áo chậm rì rì, hắng giọng hỏi: “Giờ này rồi mà còn bữa sáng sao?”
“Chắc cháo vẫn còn.”
Cô gật đầu, tiến lại gần hôn vào khóe môi anh, cười: “Vất vả cho anh rồi.”
Anh vỗ mông cô, “Đi thôi nào.”
Hạ Vãn Tinh xuống giường, hai chân thiếu chút nữa là đứng không vững, những chỗ khuất vẫn còn đau. Cô nhíu mày, trừng mắt với anh một cái.
Hàn Tư Thần cười khẽ, “Đau à?”
Anh nói: “Tối qua thấy em đau đến khóc, anh đau lòng còn không dám dùng sức mà.”
“Anh không dùng sức mà nhỉ?” Cô chớp mặt, vẻ mặt thê thảm vô cùng, hai tai đỏ ửng, nhỏ giọng oán giận, “Em...Em bị anh đẩy lên tận đầu giường...đụng cả đầu.”
“Nhưng sau đấy anh đã đỡ đầu em rồi mà.”
Hạ Vãn Tinh: …
Anh đỡ đầu cho cô lúc nào, rõ ràng là ngăn cản cô không động được vào điện thoại mà.
Dù sao thì đây cũng là lần đầu, nhớ tới tối hôm trước cô vẫn không khỏi thẹn thùng, đặc biệt là thẳng thắn không do dự mà đem đề tài này ra nói với anh. Hạ Vãn Tinh chạy không dám dừng, không rảnh lo đau, muốn trốn cũng chỉ còn biết cách chui vào phòng tắm.
Cô nằm tắm rửa trong bồn tắm, chờ cho đến khi cơ thể đã thư giãn mới từ từ đứng lên, đứng trước kính nhìn cơ thể mình, nhìn những dấu hôn hằn sâu trên cơ thể mình.
Đặc biệt là ở ngực phải và khuôn miệng trên, thế nhưng phía bên trái cũng bị hắn hôn đến mức lưu lại dấu vết. Hạ Vãn Tinh sợ ngây người.
 Cái này là đam mê gì vậy?! Hơn nữa, hôn cũng quá thuần thục rồi.
Cô duỗi tay sờ những chỗ đó, trong đầu bỗng nhiên gợi lại cảm xúc đôi bàn tay to lớn của anh từ tối hôm qua, lòng bàn tay thô ráp, cô giống như bị một nguồn điện xẹt qua mà bất giác run rẩy.
Cô sợ đến mức nhanh chóng vứt hết tất cả những hình ảnh trong đầu ra ngoài, ngay khi vừa mặc xong quần áo, cô bay nhanh đi che giấu những dấu vết đó.
Quả là cầm thú!
Hạ Vãn Tinh đi ra ngoài vừa đúng lúc Hàn Tư Thần trở về, anh mang theo cả lò sưởi, từ đầu đến vai của chiếc áo khoác đều bị phủ một lớp băng tuyết mỏng, nhìn thấy cô liền nói: “Tuyết rơi, em đừng ra khỏi cửa.”
Hạ Vãn Tinh ngạc nhiên, sau đó vui sướng chạy đến cửa sổ sát đất, nhìn thấy thế giới bên ngoài giống như được bọc thêm một lớp trắng tinh khiết, mông lung nhưng lại vô cùng đẹp mắt, cô cười, “Đúng là tuyết rơi rồi.”
Tay vừa định mở cửa sổ ra, bỗng nhiên bị Hàn Tư Thần túm lấy, anh trầm giọng: “Em định làm gì vậy? Muốn nhiễm bệnh hả?”
“Em muốn cảm thụ thế giới bên ngoài một chút.” Cô nhìn anh, làm nũng, “Em cũng muốn đi chơi mà.”
“Chuyện đấy thì đừng có mơ.” Hàn Tư Thần một câu cự tuyệt, đem lò sưởi từ trên bàn xuống, chỉ lên ghế, “Lại đây ăn cơm đi.”
Hạ Vãn Tinh tuy rất thích thích phong cảnh nhưng cô cũng muốn lấp đầy bụng của mình, huống hồ, đó lại còn là yêu cầu để cô uống thuốc.
Cô ngoan ngoãn yên vị, hỏi: “Anh không đi làm sao?”
Buổi sáng vào thời điểm này, còn dựa vào trạng thái của hắn nữa, cô khẳng định là anh không hề đi tới công ty.
“Chờ em dậy.” ANh nói: “Đỡ phải có người dậy rồi oán trách anh cứ thế nhẫn tâm bỏ rơi mình.”
Hạ Vãn Tinh: ….
Hàn Tư Thần liếc cô một cái, chân thành nói: “Hôm nay em ở nhà nghỉ ngơi đi.”
“Em định buổi chiều mới đi.” Hạ Vãn Tinh khuấy nhẹ chén cháo, nói: “Kịch bản cũng sắp kết thúc rồi, cần thảo luận rất nhiều chuyện nội vụ.”
“Cổ họng em hết đau rồi?”
“Vẫn đau.” Cô gượng cười, chỉ hắn mấy viên thuốc viêm họng mà cô vừa mới mua về, nói: “Nhưng không phải là đã có thuốc rồi hay sao?”
“Đừng dựa dẫm vào thuốc.” Anh nói: “Hôm nay không được đi, bên ngoài trời lạnh lắm.”
Hạ Vãn Tinh cứng đầu, “Không đi thì không đi, dù sao anh cũng là lão đại mà.”
Cô do dự một lát, nói: “Nó thật sự quan trọng mà, nếu không thì em đã ở nhà làm công ăn lương rồi?”
Cô nhíu mày, “Nhưng mặt khác, hai vị biên kịch cũng sẽ không thể nào tự mình giải quyết được những công việc nội vụ đó a.”
Hàn Tư Thần trầm ngâm một lát, bỗng nhiên nói: “Vậy các em làm việc ở nhà đi.”
Hạ Vãn Tinh sửng sốt, “Ở đâu cơ?”
“Trong nhà.” Anh dửng dưng lặp lại.
“Nhà anh sao?” Hạ Vãn Tinh có chút không tin vào tai mình.
Hàn Tư Thần nhướng mày, nhìn biểu cảm bàng hoàng của cô, cười khẽ, “Đây cũng là nhà của em mà.”
Anh nói: “Anh sẽ tới công ty, sẽ không quấy rầy các em.”
Hạ Vãn Tinh: …
Không phải cô sợ anh bị quấy rầy mà nếu Vạn Nhất Trần và Chỉ Duyệt phát hiện bọn họ ở cùng nhau, cô có thể tưởng tượng ra được biểu cảm của bọn họ.
Hàn Tư Thần phảng phất phát hiện ra tâm tư trong lòng cô, anh nhìn cô, khuôn mặt trầm xuống, hỏi: “Cả công ty không ai là không biết, em trốn cái gì chứ?”
“Ai trốn chứ?” Cô không chịu thừa nhận, “Em chỉ là cảm thấy như vậy không tốt thôi.”
“Chẳng có gì là không tốt cả.” Anh quyết định thay cô, “Cứ như vậy đi, các em làm việc tại nhà đi.”
ANh nói: “Mấy ngày gần đây trời đều lạnh, em vừa đi đâm cốt tủy xong lại còn bị cảm, sức đề kháng của cơ thể rất yếu, không nên đi ra ngoài.”
Hạ Vãn Tinh cong cong khóe môi, cười, “Được.”
Cô tự chọc cười bản thân, “Thế nào mà vừa nãy em cảm giác mình cứ như là con chim hoàng yến vậy nhỉ?”
Hàn Tư Thần nhướng mày, “Đúng là người ngoài sẽ so sánh như vậy.”
“Nếu đã như vậy thì em tự mình hiểu đi, ở nhà làm tốt trách nhiệm của một con chim hoàng yến.” Anh bỗng nhiên cười khiến không khí xung quanh trở nên ám muội, “Chờ anh buổi tối về sẽ sủng ái em.”
Hạ Vãn Tinh: …
Thật là lúc nào cũng bá đạo.
Bên ngoài tuyết vẫn đang rơi xuống, Hạ Vãn Tinh cảm thấy việc để cho Trần Chỉ Duyệt và Tiết Hàm phải đi một chuyến vô cùng ngại ngùng. Cô vốn dĩ chỉ định gọi video nói chuyện, dù sao trọng điểm cũng không phải nhìn mặt nhau mà muốn bàn một chút về cốt truyện, ai ngờ họ lại nói: “Đại phu nhân, vừa rồi Hàn tổng nói sẽ phái người chở chúng tôi tới đó, cho nên người không cần phải lo lắng gì đâu.”
Tiết Hàm cười đến mức mắt còn sáng hơn cả ngôi sao: “Hàn tổng còn nói, bọn tôi đây là ra ngoài làm việc công, còn có cả tiền trợ cấp, cho nên Đại phu nhân, đây là công việc kiếm tiền của chúng tôi, không thể chậm trễ được a.”
Hạ Vãn Tinh: …
Nhà tư bản này cũng máu mặt thật!
Hạ Vãn Tinh nhân dịp bọn họ tới thu dọn lại hết các đồ đạc trong nhà, dù sao không sớm thì muộn cũng phải làm, đem một số đồ cất vào trong kho.
Cô thay quần áo, cố ý chọn một chiếc áo cổ cao nhung ánh, soi gương nhìn thấy dấu hôn trên cổ không cao đến mức đó mới hài lòng mỉm cười, chờ đến khi tất cả mọi thứ đã gọn gàng ngăn nắp đâu vào đó, chuông cửa đúng lúc cũng vang lên.
Người nghênh đón Trần Chỉ Duyệt và Tiết Hàm lại là Thiên Ưng, hai người sợ tới mức tim đập chân rung, mặt mày biến sắc, may mà Hạ Vãn Tinh chạy nhanh tới đuổi con chó đi.
“Đại phu nhân, giờ người còn thích nuôi chó nữa sao?” Hai người kia cố gắng trấn an trái tim nhỏ bé đang nhảy loạn.
Hạ Vãn Tinh tránh đường cho hai người họ vào, cười, “Không phải tôi nuôi đâu.”
“À à.” Hai người họ lập tức hiểu ý.
“Không cần thay giày, vào đi.” Cô thấy hai người họ cứu do dự đứng ngoài cửa, liền cười nói.
Trần Chỉ Duyệt và Tiết Hàm đầu óc có chút mê của, cảm khái: “Nhà của Hàn tổng quả thực rất to a.”
Ba phòng ngủ một thư phòng, không gian phòng khách cũng rất lớn, họ trộm nhìn xuống đánh giá luôn cả phòng bếp, nhịn không được mà líu lưỡi, “Người với người nhưng lại không thể so sánh được a.”
Hạ Vãn Tinh cười, “Ngàn vạn lần cũng không nên đem nhà tư bản ra để so sánh, rồi hai người cũng sẽ phát hiện ra, ngoài có tiền thì bọn họ chẳng có ưu điểm gì cả.”
“Lại còn muốn ưu điểm nào nữa?” Tiết Hàm nói thẳng, “Có tiền là đã quá đủ rồi a.”
Trần Chỉ Duyệt phụ họa, “Đúng đúng, chúng tôi là những người phàm, có tiền là đã quá đủ rồi.”
Hạ Vãn Tinh cười khẽ, chỉ vào sofa ra hiệu cho họ ngồi xuống, “Hai người uống trà hay loại đồ uống gì?”
“Ai u Đại phu nhân, chúng tôi tới đây là để làm việc mà.”
Hai người có chút ngượng ngùng, “Hàn tổng mà biết chúng tôi nhận tiền chỉ để tới đây uống trà, nhất định sẽ nhất đao lưỡng đoạn*.”
Cô cười, “Yên tâm đi, chúng ta vừa uống trà vừa bàn kịch bản.”
Hạ Vãn Tinh pha trà cho hai người họ, tự mình rót một ly nước ấm, hỏi: “Vào trong thư phòng hay bàn trong phòng ăn?”
“Bàn ở phòng ăn đi.”
Cô gật đầu, “Vậy thì ở bên kia, hai người mang hồ sơ vào chuẩn bị một chút đi, lát nữa chúng ta sẽ bắt đầu tham khảo.”
Hạ Vãn Tinh mang theo chiếc bút điện xuống phòng ăn, uống một ngụm nước để giải khát rồi nói: “Bắt đầu đi.”
Tiết Hàm: “Đại phu nhân, giọng người không sao chứ?”
Nghe nghẹn ngào đến nghiêm trọng.
Hạ Vãn Tinh bình tĩnh, nói một cách tự nhiên: “Không có gì, chỉ là dính chút cảm cúm mà thôi.”
Hai người họ cũng không nghi ngờ gì thêm nữa, mau chóng kích hoạt trạng thái.
Sắc trời bất tri bất giác dần đổ bóng, ba người đắm chìm trong công việc vẫn không hề cảm nhận được sắc trời bên ngoài, Hạ Vãn Tinh nhíu mày, nhìn màn ảnh cuối cùng một hồi, nói: “Lời tự thuật ở chỗ này vẫn là nên sửa lại một chút, tư tưởng chính yếu của chúng ta không chỉ là làm cho người xem phải cảm động mà là kêu gọi xã hội hãy chú ý và để tâm tới tâm lý của các cô nhi trên khắp thế giới.”
Cô nói: “Đặc biệt là với những gia đình đã nhận nuôi, bất luận có là việc gì đi chăng nữa cũng phải gánh vác một phần trách nhiệm, không thể cứ thế cư nhiên vứt bỏ hay buông tay mới là ý muốn ban đầu.”
Trần Chỉ Duyệt với Tiết Hàm như trong mộng mới tỉnh, gật đầu thật mạnh, “Đã hiểu, để chúng tôi sửa lại một chút.”
Tiết Hàm: “Viết cái kịch bản này cũng đã gần một tháng rồi, người tôi tràn đầy cảm xúc, cảm thấy chuyện này đúng là rất dễ có thể khiến cho người xem đồng cảm.”
Cô hỏi: “Đại phu nhân, chuyện xưa này lại có năng lực tự cường mạnh đến vậy, là do người trước đây đã thâm nhập và hiểu biết quá nhiều rồi sao?”
Hạ Vãn Tinh bỗng nhiên cười nhẹ, “Không phải.”
Cô gợn sóng bất kinh, nói: “Bởi vì tôi chính là một cô nhi.”
So với việc thâm nhập tìm hiểu thì cô lại càng hiểu rõ hơn hình ảnh của những đứa trẻ lo lắng run sợ đó.
Hai người họ bỗng nhiên trầm mặc, nhìn Hạ Vãn Tinh nhưng không dám tin.
Cô cười: “Sao vậy? Không tin sao?”
Trần Chỉ Duyệt cẩn thận nói: “Tôi cho rằng tâm lý của cô nhi dù nhiều hay ít cũng đều sẽ có chút vấn đề, nhưng không ngờ Đại phu nhân người lúc nào cũng tích cực hướng về phía trước lại…”
….Lại là cô nhi.
Hạ Vãn Tinh trầm ngâm một lát, nói: “Tôi khi còn nhỏ cũng có vấn đề, những người học cùng ai cũng nói tôi là cô nhi rồi cười nhạo, khi dễ tôi.”
Mặt cô không hiện chút cảm xúc dao động nào, tiếp tục: “Nhưng có một loại người, nếu hắn đánh cô mà cô không phản kháng, hắn sẽ nghĩ cô là dạng người dễ khi dễ, nhưng nếu cô tỏ thái độ hung dữ một chút, bọn họ sẽ biết cô không phải dạng dễ chọc, về sau cũng sẽ không dám cứ thế châm chọc cô nữa.”
“Sở hữu một bề ngoài kiên cường cũng chính là tạo cho bản thân một lớp bảo vệ, không ai có thể giúp cô được.”
“Tựa như câu chuyện này của chúng ta, không chỉ là kêu gọi xã hội  mà còn là một dạng cổ vũ để cho những cô nhi có thể tự mình bảo vệ bản thân.”
Tiết Hàm và Trần Chỉ Duyệt nghe được mà trong lòng như bị kim châm, cảm giác khó chịu. Tiết Hàm nói: “Đại phu nhân, về sau người đã có Hàn tổng bảo vệ, không ai có thể làm tổn thương người nữa.”
Hạ Vãn Tinh bỗng nhiên bật cười, “Ở bên anh ấy cũng không phải vì anh ấy có sức mạnh có thể bảo vệ được tôi, mà là tôi cảm thấy có anh ấy, sinh mệnh của tôi như có thêm một loại màu sắc, anh ấy làm cho tôi càng có thêm ý nghĩa để hoạt động, làm tôi càng mong đợi vào tương lai phía trước.”
Kể cả khi anh không phải là Hàn tổng, kể cả hắn không sở hữu cả một gia tài bạc triệu đi chăng nữa, chỉ cần là anh thì đều được.
Đương nhiên, nhiều tiền cũng chỉ giống như dệt hoa trên gấm, rốt cuộc không giống nhau về trình tự thì cũng sẽ giống nhau về mặt nhân cách, cô lấy hắn cũng là vì mục tiêu làm cho bản thân mình càng ngày càng trở nên tốt hơn.
------------------------------------------*----------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Chuyện xưa đã đi vào dĩ vãng, thân thế đã được cởi bỏ, sau đó cử hành hôn lễ nữa là chính văn sẽ kết thúc.

------------------------------------------*----------------------------------------
(*)Nhất đao lưỡng đoạn: Thực chất trong truyện muốn nói “mặt của Hàn tổng nhất định sẽ rất đáng sợ”, nhưng ta đã thay bằng câu thành ngữ “nhất đao lưỡng đoạn”.
Nhất đao lưỡng đoạn thể hiện sự kết thúc hoàn toàn trong 1 mối quan hệ. Trong truyện ý nói: “Nếu Hàn tổng biết được chúng tôi nhận tiền chỉ để tới đây uống trà, nhất định công việc của chúng tôi sẽ kết thúc tại đây.”
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui