Trì Ái - Cẩu Huyết Thành Hà

Buổi tối chín giờ, đường dây liên lạc trước sau như một đúng giờ gọi tới thành S, nhưng gọi liên tục ba lần, di động của Lee vẫn không ai bắt máy, Kha Lạc bắt đầu có phần lo lắng, lúc này đi quán bar cũng quá sớm, suy nghĩ một lúc, gọi điện thoại tới nhà Tạ Viêm.

Thật lâu mới có người lại nghe, là thanh âm hoang mang, rối loạn của Thư Niệm, tựa hồ còn mang theo cả chút thở dốc không ngừng, “Là, là Tiểu Lạc sao?”

Trong nháy mắt Kha Lạc có phần xấu hổ, xem ra hình như là quấy rầy chuyện tốt của người khác, vừa mới nghĩ tới việc mở miệng nói xin lỗi, bên kia đột nhiên truyền đến ‘Rầm’ một tiếng, rồi tiếng hô kinh hãi của Thư Niệm, và tiếng hai người đàn ông cãi nhau ầm ĩ vang lên, tiếng đồ vật bị lật nhào rơi xuống đất, tiếng đồ thủy tinh nát vụn.

“Tiểu Lạc, cậu đến đây nhanh lên, anh tôi, anh tôi đánh nhau với Tạ Viêm.” Giọng Thư Niệm đã khản đặc, gấp đến độ hơi phát run.

“Anh đừng hoảng.” Kha Lạc đứng lên khỏi giường, bất giác tăng cao giọng, tưởng như có thể nghe thấy tiếng tim mình thình thịch đập, “Tôi lập tức qua đó.”

Cái gì cũng chưa mang, Kha Lạc chỉ vội vàng cầm theo di động cùng một ít tiền, lái xe đến sân bay bắt kịp chuyến bay cuối cùng, lại một đường vượt xe siêu tốc đến nhà Thư Niệm, lúc tới nơi thì vừa mới qua mười hai giờ.

Thư Niệm và Tạ Viêm vẫn chưa ngủ, một đống mảnh thủy tinh trên mặt đất cũng chưa dọn dẹp, trên mặt Tạ Viêm lộ vẻ mệt mỏi, hai tay Thư Niệm nắm chặt cánh tay người kia, đang nói liên tục như khuyên giải điều gì, cứ như sợ giây tiếp theo người nọ sẽ lại bùng nổ.

“Mạc Diên đâu?” Kha Lạc bình tĩnh, có chút thở hồng hộc.

“Anh tôi ngủ rồi.” Thư Niệm nhẹ cúi đầu, thật cẩn thận nói, “Xin lỗi Tiểu Lạc, trễ như vậy còn gọi cậu tới.”

“Không sao đâu.” Kha Lạc chỉ đáp một tiếng rồi vội xoay người đi vào phòng ngủ của Lee, nhẹ nhàng mở ngọn đèn nhỏ đầu giường, kéo chăn xuống, để lộ ra nửa bên mặt bị che khuất của người nằm dưới chăn.

Đúng là Lee đã say ngủ, nơi đuôi lông mày và khóe mắt đều mang theo vẻ mỏi mệt, trên trán có vài vết máu ứ đọng, một bên gương mặt hơi sưng lên, khóe môi cũng tróc da, toàn bộ biểu tình đều trầm xuống, có chút căm giận, cứ như đứa trẻ bị chọc tức.

Kha Lạc chậm rãi xốc chăn lên, cẩn thận kiểm tra xem người này có bị thương chỗ nào không rồi mới cẩn thận đắp chăn lại, ngồi trước giường nhìn một hồi, vuốt tóc người đang nằm, tắt đèn ra cửa.

2.

Trong phòng khách, Thư Niệm vẻ mặt áy náy giải thích cho Kha Lạc nghe chân tướng của sự kiện bạo lực đêm nay.

“Tiểu Lạc, thật sự xin lỗi, tôi không chăm sóc tốt anh ấy…” Cứ nói xong một câu, Thư Niệm lại nhịn không được nói một lần xin lỗi, Kha Lạc nặng nề ngồi một bên, hai tay nắm lại đặt trên hai chân, hơi nhoài người về phía trước, một lời cũng chưa nói.

Hóa ra vào thời gian cơm chiều Lee ra ngoài cùng bè bạn uống rượu, có hơi say, buổi tối ở nhà tìm phim DVD, không cẩn thận lấy phim về thời thơ ấu của Thư Niệm và Tạ Viêm ra xem.

Hai người khi ấy đều còn nhỏ, trên màn hình là cảnh Tạ Viêm đặt Thư Niệm dưới thân liều mạng kéo căng gương mặt người phía dưới, hưởng thụ biểu tình đáng thương gắng sức nhịn không khóc, rồi Tạ Viêm lần lượt quăng đồ chơi rất xa, ra lệnh cho Thư Niệm như con chó cưng được nuôi mà chạy tới nhặt lại, tóm lại là lộ dáng vẻ độc ác của thời kỳ bá vương.

Lee xem một hồi thì cuối cùng đã chẳng thể nhịn, hai mắt đỏ đậm, giận tím mặt túm áo Tạ Viêm chất vấn: “Mày đối xử với em trai ông thế đó hả, từ nhỏ đã khi dễ cậu ấy như vậy sao?!”

Đi cùng lời nói là nắm đấm làm bạn, không lưu tình chút nào đánh lên mặt Tạ Viêm.

Tạ Viêm vừa mới tăng ca về hoàn toàn chẳng biết gì, trúng vài đấm thế là cũng nóng lên, hai người kẻ đánh ta đỡ, lửa giận càng ngày càng lớn, căn bản không phải là lửa Thư Niệm có thể dập.

Tạ Viêm ngồi bên cạnh vẻ mặt cứng nhắc, vô cùng tức giận, từ khi sinh ra đến giờ chỉ bị đánh hai lần mà toàn bộ đều từ tay Lý Mạc Diên, nếu nói lần trước là do bản thân đuối lý, còn lần này thì làm sao nuốt xuống dễ dàng như vậy.

“Gã điên đó! Đừng tưởng rằng tôi sẽ bỏ qua!”

Kha Lạc ngẩng đầu liếc nhìn Tạ Viêm, rồi lại quay qua nhìn Thư Niệm, “Ngày không còn sớm, Tiểu Niệm anh nghỉ ngơi trước đi, tôi nói chuyện cùng Tạ Viêm.”

“Hiểu lầm mà thôi, Tiểu Lạc cậu đừng tức giận…” Thư Niệm lộ vẻ khó khăn nhìn Kha Lạc, rồi lặp lại lời giải thích mấy lần, rốt cuộc mới một người trở về phòng ngủ.

3.

Trong phòng khách yên tĩnh, chỉ còn hai người sắc mặt âm trầm ngồi nhìn nhau mặt đối mặt, không khí nghiêm túc như đang đàm phán.

Trầm mặc một hồi, Kha Lạc đột nhiên đứng dậy cởi áo khoác tây trang trên người, rồi xắn tay áo lên.

“Làm gì đó? Cậu cũng muốn đánh một trận?” Tạ Viêm liếc nhìn, hậm hực nói.

“Tạ Viêm, tôi biết anh tức giận.”

“Tôi đương nhiên tức giận, tên ma-cà-bông kia ăn của tôi, ngủ chỗ của tôi, dùng đồ của tôi, bây giờ còn dám đánh tôi, làm như tôi nợ hắn chắc?!”

Kha Lạc nhíu mày, nghiêm mặt lạnh lùng nhìn Tạ Viêm: “Nếu như là bởi vì tiền, như vậy về sau toàn bộ chi phí của Mạc Diên tôi trả cho anh, hiện tại anh ấy vẫn chưa muốn theo tôi trở về có lẽ do còn luyến tiếc Thư Niệm, như vậy cho dù ở nhờ chỗ các anh, tiền phòng tôi sẽ trả.” Nói xong Kha Lạc rút trong ví ra tờ chi phiếu trắng, ký vào, đặt lên bàn, “Những hạng mục hợp tác tôi cũng có thể nhường quyền lợi, chỉ cần về sau anh đừng nhắm vào Mạc Diên nữa.”

Kha Lạc còn chưa nói xong, Tạ Viêm cũng đã nhảy dựng lên, “Ai thiếu tiền của cậu! Nói tôi nhằm vào hắn? Gã ma-cà-bông đó là nhân vật thế nào mà đáng để tôi nhắm vào?”

“Khi nói chuyện với Mạc Diên anh đừng nói khó nghe như vậy, đừng đâm vào chỗ đau của anh ấy, đừng gọi anh ấy là ma-cà-bông!” Kha Lạc cũng có vẻ tức giận, gương mặt trắng nõn hơi đỏ lên, trên cánh tay lộ ra gân xanh. Những lời này Kha Lạc giữ lại không nói chẳng phải chỉ mới ngày một ngày hai, trong quá khứ khi hai người họ đấu võ mồm Kha Lạc luôn trầm mặc, nhưng như thế không có nghĩa cậu không thèm để ý, cho dù là vui đùa, cậu cũng có chút nhịn không được, “Tôi đã sớm muốn nói chuyện rõ ràng với anh, tôi không biết Mạc Diên có ý này hay không, nhưng tôi rất để ý!”

“À há.” Tạ Viêm cười lạnh, “Cậu che chở hắn đến vậy sao, chắc hẳn cũng chỉ có loại ngu ngốc như cậu mới coi cái thứ ma-cà-bông ấy như bảo vật.”

“Đủ rồi Tạ Viêm!”

“Tôi cho cậu biết Kha Lạc, tôi thấy gã ma-cà-bông kia thật không vừa mắt, bắt cóc, lạm giao, hết ăn lại nằm, cậu chẳng qua muốn tìm thế thân cho Tiểu Niệm thôi, cũng đừng tìm một gã ma-cà-bông thối nát vậy chứ!”

4.

Một tiếng ‘Rầm’ vang lên thật lớn, Thư Niệm ngồi dậy khỏi giường, giày cũng chẳng kịp mang liền chạy về phía phòng khách. Thư Niệm tưởng Lee bị đánh thức, lại tiếp tục đánh nhau cùng Tạ Viêm, nhưng cảnh tượng trước mắt lại làm Thư Niệm kinh hãi sững sờ tại chỗ.

Tạ Viêm và đèn cạnh bên ghế sô pha đều nằm lăn ra đất, Tạ Viêm đang ra sức vung nắm đấm về phía Kha Lạc ở phía trên, hai người giống như phẫn nộ vô cùng, còn kịch liệt hơn so với lần đại chiến vừa nãy. Trên mặt Kha Lạc như khoác lên một tầng băng, ánh mắt âm lệ hung ác, sức dùng vào trên nắm đấm chỉ nhìn thôi cũng biết lớn tới kinh người.

“Hai người sao lại đánh nhau? Mau, mau dừng tay!” Thư Niệm nhìn thấy thì kinh hồn táng đảm, vội vàng xông lên kéo hai người họ.

Ngay cả Lee cũng bị âm thanh huyên náo này đánh thức, mắt buồn ngủ mông lung mở cửa phòng ngủ ra, một lúc sau mới hiểu được tình hình giờ phút này, thế là lại lập tức hưng phấn lên: “Đánh hay lắm Kha Lạc! Móc tay phải, đánh bể mũi hắn đi!”

~ * ~

Bốn người giằng co gần như suốt cả đêm, thật vất vả mới đều bình tĩnh trở lại. Gương mặt Tạ Viêm vừa có vết thương cũ vừa thêm vết thương mới đủ mọi sắc màu, Kha Lạc bị thương nhẹ nhất, trên mặt cơ hồ chẳng bị gì, chỉ là tay trầy chút da.

“Sao cậu lại lợi hại đến như vậy?” Lee vừa dán băng cá nhân cho cậu nhóc vừa đắc ý hỏi.

“Trước đây ở cô nhi viện thường đánh nhau.” Kha Lạc khôi phục lại dáng vẻ chàng trai dịu dàng, ngoan ngoãn đưa tay ra, “Sau đó có học một chút quyền anh.”

“Đánh Tạ Viêm ác như vậy, là đem mối thù hắn cướp Tiểu Niệm của cậu tính vào luôn sao?” Có người nhướng mày đùa thằng nhóc.

“Nào có!” Kha Lạc vẻ mặt oan ức nhìn người kia, “Tôi chỉ là có cảm giác phẫn nộ khi vợ bị người khi dễ.”

“Thúi lắm! Ai là vợ cậu, hơn nữa kẻ nào có thể khi dễ ông đây?”

Chàng trai vui vẻ cười phá lên, gọi “Mạc Diên”, “Mạc Diên” nhoài người vào lòng ngực người nọ, dáng vẻ làm nũng.

“Thằng nhóc hư.” Lee cười đẩy đầu nhóc con ra, trốn tránh trong chốc lát rồi vẫn vươn tay ôm lấy.

5.

Vì để Thư Niệm khỏi khó xử, ba người rất nhanh liền tỏ vẻ tiêu tan hiềm khích lúc trước, dù sao chuyện như vậy trước kia cũng không phải chưa từng có, đàn ông con trai động chân động tay vốn cũng chẳng phải chuyện lớn gì.

Tạ Viêm sẽ vẫn cùng Lee cãi nhau ầm ĩ như trước, chính là mỗi khi nói lời ác độc thì trong lòng đều vô thức dâng lên cảm giác lành lạnh, cứ như có đôi mắt lạnh như băng ngầm căm tức mình, mũi cũng theo phản xạ có điều kiện mà hơi đau.

Ngày hôm sau khi Kha Lạc quay về thành T, Lee liền nhận được điện thoại của Lâm Cánh, “Oa đại thúc, anh thật lợi hại nha, năm đó Kha Lạc cùng Tạ Viêm tranh Thư Niệm cũng chưa từng động tay, thế mà hiện tại vì anh… Ha ha!”

Lee chậc lưỡi, kiêu ngạo mà tỏ vẻ đây chỉ là chuyện nhỏ.

“Anh vẫn về đây đi.” Lâm Cánh cười xong lại bắt đầu tận tình khuyên bảo, “Hiện tại Kha Lạc mỗi ngày đều lo lắng cho vợ mình ở thành S bị người khi dễ, cuộc sống quả thực không được an ổn mà.”

“Câm miệng, ai là vợ thằng nhóc ấy! Sự lợi hại của tôi cậu còn không biết sao? Một gã Tạ Viêm thôi, ông đây một tay cũng có thể làm rụng hết răng cửa hắn.”

Tuy nói lời như vậy, nhưng sau chuyện ấy, Lee cũng bắt đầu vạch ra kế hoạch trong lòng mình, sau đó không lâu liền cùng Kha Lạc quay về thành T.

Hoàn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui