Trì Ái - Cẩu Huyết Thành Hà

16.

Mấy ngày kế tiếp, mỗi khi ở cùng một chỗ với Kha Lạc lớn tôi luôn cẩn thận hơn bình thường, không để cậu có cơ hội lưu lại dấu vết gì trên người tôi, mỗi lần đến thời gian tiểu Kha Lạc tan học thì đều đưa đại Kha Lạc về khách sạn trước.

Cũng may hết thảy đều yên ổn đến thần kỳ, tiểu Kha Lạc mặc dù có phần âm trầm, nhưng phần lớn thời điểm vẫn ngoan ngoãn, vẫn săn sóc và dính lấy tôi, còn kẻ lớn kia cuối cùng cũng chịu nghe lời, tuy rằng ánh mắt luôn có chút ủy khuất ai oán, nhưng mỗi lần như vậy tôi đều như không thấy, cậu cũng im lặng không oán giận.

Nhanh chóng đến sinh nhật mười tám tuổi của Kha Lạc, gần đây tôi luôn suy nghĩ phải chúc mừng cậu thế nào, tuy rằng trước kia cũng từng có kinh nghiệm qua với nhiều cậu chàng trẻ tuổi, nhưng giờ phút này lại một chút cũng không thể sử dụng. Dù là bản thân Kha Lạc hay thái độ tôi đối với cậu đều có sự khác biệt rất lớn so với trước đây.

Ban ngày đi dạo cùng Kha Lạc lớn trên đường, tôi cứ mãi mặt co mày cáu mà đau khổ suy tư, “Kha Lạc.” Tôi gọi lại cậu vẫn đang cúi đầu bước, “Trước đây cậu thích gì?”

“Sao?” Cậu quay đầu nhìn tôi, thành thật trả lời: “Thích bao tay bóng chày, còn cả những đĩa nhạc thịnh hành.”

Hừ, tôi nào cần ý kiến như vậy, đưa những thứ người khác đều đã đưa, “Ngoại trừ những thứ đó thì sao?”

“Không có, không có đặc biệt thích thứ gì.” Cậu cúi thấp đầu, cảm xúc trước sau như một có phần trầm xuống.

Tôi suy nghĩ, quyết định tiếp tục dẫn đường, “Sinh nhật năm mười tám tuổi cậu muốn quà gì nhất?”

Cậu lại lập tức ngây ngẩn cả người, sắc mặt trong nháy mắt có chút trắng bệch, dừng hơn nửa ngày mới ngập ngừng  nói: “Không có gì.”

Phản ứng này hiển nhiên là có vấn đề, tôi hỏi thẳng cậu: “Rốt cuộc là cái gì, nói tôi nghe xem.”

“Thật sự không có gì.” Kha Lạc sau khi trả lời thì tránh né tầm mắt tôi, tôi chỉ có thể thấy ngực cậu phập phồng lên xuống, hít vào thở ra có vẻ hơi khó khăn.

“Không phải là thầm muốn có Thư Niệm đó chứ.” Tôi chậc lưỡi, nhướn mày nghiền ngẫm nói.

Kha Lạc không nói chuyện, qua một hồi lâu mới quay đầu, sắc mặt lại vô cùng khó coi. Hai người chúng tôi bỗng nhiên có phần xấu hổ. Tôi lấy thuốc ra, châm lửa, rít một hơi thật dài, trong lòng có chút oán hận, nhưng ngoài miệng vẫn thản nhiên nói.

“Ha ha, nói như vậy, tôi cũng chỉ có đem mình đưa cho nhóc con ấy.” Khói lập tức chạy vào phổi, không phà ra đúng lúc tôi nghẹn đến ho khan vài tiếng, “Cũng được lắm chứ, nhóc con nhất định sẽ thích.”

“Lee…” Kha Lạc bước tới vỗ lưng tôi, “Tôi đã không còn là tôi khi đó… Anh đừng như vậy.”

Cậu khẽ nhíu hai hàng lông mày, ngay cả dáng vẻ bất đắc dĩ cũng đều tốt đến thế, đôi mắt đen như mực thẳm sâu không đáy, đôi mắt có vẻ rũ xuống mà thâm tình. Tôi nhìn đến thất thần, không biết cậu khi nào thì nhoài người đến bắt đầu hôn.

Đợi cho đến lúc phục hồi tinh thần lại, tôi vội vàng đẩy cậu ra, bước lui từng bước, cho dù bị hấp dẫn đến mức nào cũng không thể xúc động hôn cậu trên đường, để tránh lặp lại vết xe đổ suýt nữa bị cho là gian phu như lần trước.

“Đừng giỡn nữa, mau suy nghĩ giúp tôi phải mua quà sinh nhật gì.” Tôi đưa tay lau môi, tuy rằng có chút tâm viên ý mãn, giọng cũng hoàn toàn đứng đắn.

Kỳ thật những gì cậu nói, những gì cậu làm tôi đều tin tưởng, tôi cũng hiểu Thư Niệm, tất cả cũng đã dần như bèo dạt mây trôi. Chúng tôi, ai cũng không phải là hoàng tử trong những câu chuyện cổ tích, quãng đời trước khi gặp công chúa chẳng phải là tờ giấy trắng tinh tươm, mà những người đi qua cuộc đời tôi, chẳng hạn như Thiệu Ngôn, như Lâm Cánh, như những cậu chàng xinh đẹp nhiều không đếm xuể thì càng hoang đường hơn khi so với Kha Lạc, có được một phần an ổn và ôn tồn như bây giờ, với tôi mà nói kỳ thật đã phải cảm tạ trời cao.

Cậu đã từng làm sai qua chuyện gì tôi đã sớm không để ý, tôi chỉ cảm thấy may mắn rằng chúng tôi cuối cùng đã không hiểu lầm nhau, dù có nhiều lắm những con đường vòng nhưng cuối cũng vẫn có thể cười mà bước qua, bởi vì đến giây phút cuối có thể tới chung một điểm thì đã rất đỗi may mắn rồi.

Trong mối đa cảm khó có được như thế, tôi yên lặng hút xong một điếu thuốc, Kha Lạc cạnh bên vẫn cứ nắm thật chặt tay tôi, ngón tay cậu lạnh lẽo, môi khẽ mím, mày cũng có chút nhíu lại, dường như đoạn thời gian này vẻ mặt cậu luôn như thế. Nhìn cậu, bất chợt tôi rất nhớ Kha Lạc trước kia luôn tươi cười rạng ngời, thế là vươn tay chạm vào mi tâm cậu.

“Nhóc con, cười cái nào.” Tôi nhếch môi đùa với cậu, “Cười một cái cho chú Lee xem nào.”

“Mạc Diên…” Cậu quả nhiên nở nụ cười, nhưng nhìn giống dở khóc dở cười hơn, “Anh không tức giận?”

“Vậy vừa nãy là cậu lo tôi tức giận sao?” Tôi dùng chân dẫm lên tàn thuốc, “Đừng nghĩ tôi thành ngây thơ như vậy được không.”

Cậu ừ một tiếng, cười cũng dần tươi hơn, tiếp tục chịu khó cùng tôi tìm kiếm món quà vừa ý ở xung quanh.

Mà tôi cũng đã tốt hơn, bằng mọi giá gần như trong mấy ngày qua san bằng toàn bộ Thượng Hải, rốt cuộc dưới sự cố vấn của Kha Lạc mới chọn được một chiếc đồng hồ số lượng có hạn mà cậu nói rằng mình đã từng rất muốn có.

Hết sức trịnh trọng gói lại xong, rồi còn cầm trong tay ngắm nhìn hồi lâu, tôi vẫn nhịn không được hỏi cậu: “Chỉ như vậy thôi sao? Còn gì nữa không, cậu nghĩ kỹ lại xem.”

Cậu thật sự ngoan ngoãn nhớ lại, qua nửa ngày mới ngẩng đầu nghiêm túc nhìn tôi: “Đặt thêm bánh ngọt nữa là tốt rồi, sinh nhật trước năm mười tám tuổi của tôi luôn không có bánh ngọt.”

Tôi nghe mà lòng chua xót, lập tức kéo cậu đi cửa hàng, cũng không cần biết hai người rốt cuộc có thể ăn bao nhiêu, giống hệt một kẻ nhà giàu mới nổi mà đặt chiếc bánh ngọt lớn nhất sang quý nhất, nghĩ một hồi lại đặt tiếp một bó hoa hồng lớn.

Tầm thường thì có sao chứ, vì cậu, tôi bằng lòng dùng phương pháp tầm thường và trắng trợn như thể để biểu đạt tình yêu.

17.

Hết thảy đều chuẩn bị thỏa đáng, rốt cuộc tới ngày sinh nhật của tiểu Kha Lạc, tôi thậm chí còn cố ý chọn một bộ đồ mới, quả thực cứ như muốn chào đón một sự kiện lớn khó lường.

Kha Lạc lớn vẫn lẳng lặng bên cạnh tôi, theo giúp tôi làm hết việc này đến việc khác nhưng vẫn không nói gì. Tôi biết mấy ngày này tựa hồ vắng vẻ cậu, trong lòng tự nhiên cũng có chút không đành lòng. Hai người đi song song trên đường, tôi liền không kềm lòng được duỗi tay kéo bả vai cậu: “Hai ngày này vất vả rồi, biểu hiện tốt lắm.”

“Ừm?” Cậu quay đầu, siết chặt lấy tay tôi rồi đặt nó vào trong túi áo cậu, giọng trở nên có phần cương quyết, “Tôi chỉ không muốn anh đưa bản thân mình cho cậu ấy.”

Trong nháy mắt tôi cảm thấy gân xanh sau đầu giật giật, tâm tình dịu dàng mới rồi đi hơn phân nửa, “Cậu ấy là là ai?”

“Cái gì?” Kha Lạc mờ mịt nhìn tôi.

“Đó không phải bản thân cậu sao!”

“Nhưng mà…” Cậu dường như có hơi xấu hổ, dù sao ghen với chính mình là chuyện quá mức kinh hoàng, “Vẫn cảm thấy khó chịu.”

“Được rồi.” Tôi rút tay ra nhìn đồng hồ, đã đến giờ về, hôm nay tiểu Kha Lạc cũng sẽ trở về sớm chờ tôi, cả hai cùng nhau chúc mừng sinh nhật, “Tôi phải đi, tự cậu quay về khách sạn đi.”

“Ừ.” Kha Lạc rũ mắt đứng trong chốc lát rồi lại ngẩng đầu nhìn tôi, tựa hồ muốn nói gì đó, dừng nửa ngày lại chỉ nói: “Trên đường anh nhớ cẩn thận.”

Tôi gật đầu, đứng tại chỗ nhìn bóng dáng cậu rời đi. Cậu nhìn qua đã là người cao lớn trưởng thành, nhưng vẫn mang theo chút trẻ con, mang theo vẻ nghiêm túc, hiền lành.

Bầu trời chập tối rất sáng, những áng mây hồng lưu động nơi chân trời như những đóa hoa đỏ rực. Trên đường đều là người hết giờ làm đang về nhà, hoàng hôn chốn đô thị luôn tràn ngập náo nhiệt và không khí thân thiết như thế. Kha Lạc một mình đi ngược đám đông, chậm rãi đưa lưng đi xa khỏi nơi tôi đứng, nhìn thấy thì vài phần thê lương chẳng biết từ đâu ập tới.

“Kha Lạc!” Bất chợt tôi nhớ ra điều gì, muốn gọi cậu lại, nhưng cậu cứ như không nghe thấy, những sải bước có vẻ uể oải cũng chẳng tạm dừng. Tôi chạy hai bước về trước, lại gọi một tiếng.

Rốt cuộc cậu ngừng lại, quay đầu nhìn về phía tôi, khuôn mặt ngược nắng chiều sao mơ hồ, sao ảm đạm quá.

Là tôi quên, hôm nay sinh nhật tiểu Kha Lạc và cũng là sinh nhật cậu.

Tựa hồ chúng tôi còn từng dự định nhân sinh nhật năm nay của cậu sẽ đi nghỉ phép, tìm một hòn đảo nhỏ chỉ có hai người chúng tôi. Vậy mà hôm nay tôi chẳng chuẩn bị được gì. Không có ngày nghỉ lãng mạn. Không có món quà hao tổn tâm tư. Và càng không có nến, bữa tối mừng sinh nhật cậu.

Chỉ có một câu chúc phúc được nhớ tới vào thời khắc muộn màng.

“Sinh nhật vui vẻ.” Tôi bước tới, có chút ngượng ngùng, “Xin lỗi, tôi thiếu chút nữa quên mất.”

Cậu lẳng lặng nhìn tôi, trong mắt tựa hồ có sóng dâng trào, chậm rãi nở nụ cười, còn vươn tay chạm vào tóc tôi, “Cám ơn anh, Mạc Diên.”

Tôi không biết nên nói gì, chỉ cảm thấy trong lòng áy náy đến khó chịu, qua một lúc lâu chỉ biết cười: “Đừng giận, về sau nhất định bù cho cậu.”

“Tôi không giận.” Cậu vẫn cười như trước, nhìn tôi trong chốc lát mới bất chợt hỏi: “Tôi có thể ôm anh một lúc không?”

Tôi ho khan một tiếng, cậu vội vàng bổ sung nói: “Chỉ một lúc thôi, nhưng nếu anh không muốn, thì thôi…”

Tôi vươn tay vòng qua vai cậu, rồi ấn gáy cậu đặt lên vai tôi. Tuy rằng hiện tại muốn kéo Kha Lạc cao lớn vào lồng ngực đã có phần cố hết sức, nhưng trong tim tôi vẫn tràn ngập yêu thương dịu dàng. Cậu chỉ thoáng sửng sốt rồi lập tức choàng tay ôm tôi, ngoan ngoãn trong lòng ngực tôi, dừng lại một lát rồi vùi mũi vào sau gáy tôi hít vào một hơi thật dài.

Tôi nghĩ đến việc cậu chơi xấu ở trong lòng tôi không đi, mà tôi cũng tính tạm thời ngoại lệ cho cậu một lần, không để ý đến ánh mắt những người khác. Thế mà Kha Lạc rất nhanh đã buông tôi ra, vẻ mặt có phần lưu luyến, lui từng bước về phía sau, cách tôi một khoảng.

“Được rồi.” Cậu mỉm cười, “Anh mau trở về đi, cậu ấy đang đợi, cậu ấy rất sợ đám đông.”

Tôi vỗ vai cậu, lấy toàn bộ tiền mặt trong ví nhét vào túi Kha Lạc, “Đi quán bar vui chơi đi, đừng trở về một mình.”

Tôi biết kỳ thật cậu không phải loại người thích nơi ồn ào náo nhiệt, tôi cũng hiểu được những thứ ấy chẳng thể bù lại sự cô đơn đêm nay mà cậu phải trải qua, nhưng mà, tôi không thể nghĩ ra cách gì khác, tôi cũng không thể để Kha Lạc một mình quay về khách sạn, đối mặt với căn phòng trống rỗng quạnh hiu mà qua đêm sinh nhật. Chỉ mới nghĩ tới thôi, tôi đã cảm thấy đau lòng.

Cậu không cự tuyệt, chỉ càng không ngừng mỉm cười, tôi không hiểu cậu vì sao lại vui mừng, tôi thậm chí còn hoài nghi đây chẳng qua chỉ là cách cậu che dấu vẻ thương tâm.

Mang theo tâm tình thương cảm đi bộ về nhà, bởi do sự trì hoãn ban nãy mà trời đã có phần tối lại, kéo bức màn trong phòng ra là một mảnh tối tăm, đèn cũng không mở.

“Kha Lạc.” Tôi gọi một tiếng, “Cậu trở về chưa?”

Không có câu đáp lại nhưng trên bàn là bánh ngọt và bó hoa tôi đặt, chứng minh trong nhà phải có người.

“Kha Lạc.” Tôi cao giọng, đẩy cửa phòng ngủ ra, rốt cuộc thấy cậu ngồi trên tấm chăn trước giường lớn, đang cầm thứ gì trong tay, trong bóng đêm chăm chú nhìn chằm chằm.

“Nhóc con, đang làm gì đó?” Tôi mở đèn, đi đến bên cạnh cậu mới nhìn rõ đó là tấm ảnh hai chúng tôi đã chụp chung trước kia, tôi vỗ đầu cậu, “Đợi lâu lắm không?”

Rốt cuộc Tiểu Kha Lạc cũng nâng mắt nhìn tôi, trong đôi mắt có vẻ phức tạp, sau đó cất ảnh vào trong hộp sắt nơi gầm giường, cúi đầu nói: “Anh về rồi à, ăn cơm đi.”

18.

Tôi bị cậu khiến cho chẳng hiểu tại sao, chỉ có thể vẫn ra vẻ thoải mái mà nói đùa cho không khí sinh động. Đây là sinh nhật mười tám tuổi của cậu, là ngày chúng tôi chuẩn bị và mong đợi rất lâu, tôi không muốn bởi vì những nguyên nhân không rõ mà hủy diệt nó.

Đối với món quà và hoa tươi của tôi, Kha Lạc không có phản ứng nhiều lắm, chỉ nhìn thật lâu chữ ‘Love’ trên bánh ngọt, dưới ánh nến, sâu trong đôi mắt cậu như có cơn sóng dâng trào.

Thổi qua ngọn nến cầu nguyện, cậu rốt cuộc có vẻ cao hứng hơn, trong lòng tôi cũng nhẹ nhàng thở ra, nhịn không được cười nói với cậu, “Nhóc con, từ ngày mai trở đi là người lớn rồi đó.”

“Từ giờ trở đi cũng đã lớn rồi.” Cậu nghiêm túc nói, bộ dáng nhìn qua có phần quật cường.

“Ừ ừ.” Tôi cười đáp, ánh mắt tuyệt vọng của cậu tuy khiến tôi bất đắc dĩ, nhưng đôi lúc lại cảm thấy rất đáng yêu.

Ăn cơm xong, theo thường lệ là Kha Lạc ở phòng bếp rửa chén, tôi nhàn hạ nơi ban công hút thuốc, thuận tiện trộm gọi điện thoại cho kẻ lớn kia.

“Lee.” Vừa mới nói được vài câu, lại đột nhiên nghe thấy tiểu Kha Lạc ở sau gọi tôi. Tốc độc rửa chén của cậu hôm nay nhanh quá, khiến tôi trở tay không kịp, vội cúp điện thoại, quay qua.

“Sắp xong rồi.” Tôi rút điếu thuốc, lại cố gắng tiêu sái bỏ ra, “Tiếp theo muốn làm gì, đi đâu, tôi sẽ đi cùng cậu.”

“Tôi có chuyện nói với anh.” Cậu yên lặng nhìn tôi trong chốc lát, sau đó quay vào phòng.

Tôi giật mình, bị bộ dáng nghiêm túc này của cậu làm cho chột dạ không thôi, nhưng vẫn làm như không có việc gì thong thả theo cậu ngồi xuống cạnh sô pha.

Kha Lạc lấy từ trong túi xách ra một xấp giấy, dừng một lát rồi đưa vào tay tôi.

“Là gì vậy?” Tôi hỏi, đang muốn bắt đầu nhìn kỹ thì đã nghe cậu nói: “Là danh sách khách mời tham gia tiệc rượu hôm ấy của Kha gia.”

Cơ thể trong nháy mắt cứng ngắc, trong đầu theo bản năng bắt đầu đưa ra đủ loại lấy cớ, nhưng Kha Lạc căn bản không cho tôi thời gian.

“Không có tên anh.” Chất giọng trầm thấp đó không hề giống cậu, tôi giống như đang nghe một người khác nói, “Người của Kha gia đi tìm tôi, nói rằng họ căn bản chưa từng nghe qua người nào tên Lee.”

“Tòa nhà mỗi ngày anh đi làm việc tôi cũng hỏi qua, nơi đó không ai quen biết anh.” Không biết đèn trong phòng khách khi nào thì tắt bớt, chỉ còn mỗi ngọn đèn bàn nhỏ mờ ảo. Vào thời điểm này, trong tâm trí tôi hiện lên chỉ có hình ảnh Kha Lạc ngày hôm ấy vào ban đêm dưới ngọn đèn mờ gài xâu chìa khóa cho tôi.

Cậu nhìn tôi, ánh mắt lạnh như băng tựa hồ đang đợi tôi giải thích, nhưng bất chợt tôi lại không muốn nói chuyện. Tôi chỉ nhìn lại cậu, nhìn khuôn mặt anh tuấn còn mang theo nét trẻ con, nhìn đôi mắt trong vắt, đôi môi xinh đẹp, làn da trong ánh đèn lập lòe cũng sáng lên.

Kha Lạc của tôi, lần này tôi đã ở bên cậu, rốt cuộc đã cùng cậu trải qua sinh nhật mười tám tuổi rồi.

Có lẽ sự trầm mặc của tôi khiến cậu tức giận, cậu đột nhiên đứng phắt dậy, từ trên cao nhìn xuống tôi, trong mắt là giận dữ chẳng thể nào che dấu, “Anh cùng gã đàn ông kia, tôi cũng đều biết!”

“Kha Lạc, không phải như cậu nghĩ.” Tôi ngẩng đầu lên cau mày nhìn cậu, góc độ này khiến tôi cảm thấy khó chịu, gân xanh sau đầu cũng bắt đầu nhảy dựng lên.

Chính là lời kịch như vậy thì liệu có ai tin, nếu là người bình thường xem nam diễn viên giải thích như thế trong phim truyền hình, tôi cũng nhất định cười nhạo.

“Tôi vẫn luôn chịu đựng.” Cậu giống như không hề nghe thấy lời tôi, giọng hung tợn hơn, “Mỗi ngày anh đi gặp hắn, tôi đều biết.”

“Cậu hãy nghe tôi nói.” Tôi muốn đứng lên lại bị cậu đẩy ngã vào ghế sa lon, Kha Lạc gập một cánh tay lại chặn trước ngực tôi, đưa mặt tới gần.

“Sau này sẽ không như vậy nữa, từ hôm nay trở đi, anh chỉ theo tôi cùng một chỗ.” Hơi thở cậu phả vào mặt tôi, tôi lại cảm thấy được trong lòng rét run, lông tơ trên lưng tựa hồ cũng cùng nhau dựng thẳng.

Ngực Kha Lạc phập phồng, cánh tay cậu đè tôi đến mức tôi cơ hồ không thở nổi, “Những gì anh muốn tôi sẽ cho anh, anh chỉ có thể theo tôi cùng một chỗ.”

Thanh âm cậu chuyên chế mà cường ngạnh, nhưng tôi lại thấy ẩn trong mắt cậu là tuyệt vọng và bi thương.

Tay mới phản kháng lại nhưng trong nháy mắt tôi đã cảm thấy vô lực, sự sắc bén tựa như dao trong đôi mắt cậu xẹt qua rất nhanh, sau đó là chết lặng, tựa cơn đau âm ĩ.

Dưới sự gông cùm xiềng lại của cậu, tôi cảm thấy bản thân mình sắp chẳng thể nào thở nổi, thế cho nên thời điểm đột nhiên bị buông ra nhất thời không kịp phản ứng.

Trên tay bị nhét vào một phong thư, cậu cúi đầu không nhìn tôi, ngồi đối diện mà không hề nhúc nhích, tôi chậm rãi rút ra một tờ giấy mỏng manh đã được gấp lại. Nương nhờ ánh đèn mờ ảo, nhìn hồi lâu mới có thể thấy rõ.

Là thư ủy thác hai mươi phần trăm cổ phần của công ty Kha gia.

19.

Gió đêm bắt đầu trở lạnh, màn cửa sổ bị thổi bay lên quệt vào người tôi, trong quãng thời gian rất dài không ai nói chuyện.

Áo ngủ chúng tôi treo trên tường, chồng lên cùng một chỗ. Kha Lạc đã kiên trì không tách chúng riêng, thế nên hai người chúng tôi thường xuyên mặc quần áo đối phương, cuối cùng đơn giản không hề phân biệt cái nào là của ai nữa. Cậu vẫn dùng phương thức trẻ con như thế để chứng minh tinh yêu của cả hai, để nắm chặt tôi thoạt nhìn chẳng hề chịu an phận.

Có lẽ thi thoảng cậu cũng sẽ cảm thấy vô lực.

Thư trao quyền cầm trong tay dường như ngày càng nặng, tôi nhớ lại lúc cậu lấy tấm chi phiếu trắng đưa tôi, tâm tình tôi lúc ấy như có chút tự giễu và vui đùa. Thời điểm ấy tôi nghĩ cậu là vì Thư Niệm, thế là lòng sẽ lạnh sẽ chua xót, ấy vậy mà lần này chẳng còn ai tranh cùng tôi, tôi lại càng không hoài nghi tình cảm cậu, nhưng chẳng hiểu vì sao chỉ cảm thấy càng cay đắng.

Tôi cầm tờ giấy mỏng manh đặt dưới gạt tàn, đứng dậy đi đến bên cạnh Kha Lạc. Cậu vẫn lẳng lặng ngồi đó, hai tay nắm chặt đặt trên đầu gối, cúi đầu. Trong ánh sáng mờ ảo chỉ có thể thấy vai cậu phập phồng theo hơi thở, dáng vẻ cứ như đang chờ bị tuyên án.

“Kha Lạc.” Tôi đặt tay lên vai cậu, cậu vẫn chẳng ngẩng đầu, giống như không dám đối mặt tôi, chỉ nhẹ run lên.

“Phần cổ phần công ty này, tôi không cần.”

Tôi không biết dáng vẻ mình thoạt nhìn có thể giống kẻ lạt mềm buộc chặt, ác ôn mà còn dối trá hay không, nhưng cơ thể cậu theo lời tôi bắt đầu nhẹ nhàng run rẩy, tưởng như đang lạnh hoặc cảm thấy sợ hãi.

Tôi vuốt ve bờ vai cậu lần nữa, gọi tên cậu lần nữa để ủi an. Qua một hồi lâu Kha Lạc mới ngẩng đầu. Trong ánh sáng nhạt nhòa của ngọn đèn, ánh mắt cậu như sương mù nơi hồ nước trời chiều, thẳm sâu mà u buồn khiến người chẳng thấy rõ, nhưng vẻ dịu dàng, vẻ tuyệt vọng đầy thâm tình ấy cứ như một luồng sáng rực rỡ bắn thẳng vào tim tôi.

“Kha Lạc, tôi…”

“Lee.” Cậu đột nhiên mở miệng cắt ngang, giống đứa trẻ chơi xấu mà nắm chặt tay áo tôi, “Anh đừng rời khỏi tôi!”

“Sẽ không như vậy đâu.” Tôi kéo đầu cậu đến trước ngực mình, dùng giọng dịu dàng nhất mà trước đây chưa bao giờ nói.

Tay cậu vòng ra sau lưng tôi, giọng có phần nghẹn ngào, “Chỉ cần anh không đi, tôi cái gì cũng có thể cho anh. Tôi đã không còn là trẻ nhỏ, tôi có thể bảo vệ, chăm sóc anh.”

Sự phẫn nộ lúc ban đầu qua rồi, cậu bất chợt như suy sụp, chỉ còn lại sợ hãi, bất lực và đáng thương như vậy thôi.

Gió đêm càng lúc càng lớn, lớn đến mức thổi những trang giấy trên bàn kêu phần phật. Gió càng thổi thì bốn phía càng có vẻ lặng im, tôi ngồi xổm người xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt hơi đỏ lên của Kha Lạc.

“Kha Lạc, tôi cũng có chuyện muốn nói với cậu.”

Cậu có vẻ rất bất an, trong mắt tựa hồ có thủy quang mà run rẩy, một bàn tay vô thức nắm chặt tay tôi, lực lớn đến mức khiến tôi nhịn không được nhíu mày, nhưng cũng không đẩy cậu ra.

Tôi nhớ tới tấm ảnh chụp hai chúng tôi mà cậu giấu trong cái hòm dưới gầm giường, nhớ tới cậu ngồi dưới đèn móc xâu chìa khóa vào cho tôi, nhớ tới cậu xếp hàng dài cả một buổi chiều để mua cho tôi một phần bánh bao, nhớ tới buổi đêm cậu ngoan ngoãn ôm tôi ngủ.

Tôi cũng không phải kẻ đa sầu đa cảm, cũng chẳng chênh lệch lắm so với từ chính chắn, nhưng trong tim tôi lúc này lại tràn đầy những khẽ khàng, những cảm động, những quý trọng và dũng khí muốn nói hết với cậu.

Chuyện này nói tiếp nghe thật rợn cả người, tôi cũng không xác định được cậu có tin tôi hay không, mà tôi giờ phút này cũng không cách nào đền cho cậu một cuộc đời cậu vốn dĩ phải có, đền cho cậu một Thư Niệm cậu vốn dĩ phải yêu.

Kỳ thật tôi rất keo kiệt, dẫu cho đây có là hiện tại tôi cũng không bằng lòng để cậu bỏ tôi đi tìm Thư Niệm, dù tôi không còn phương pháp giải quyết vấn đề, tôi lại vẫn như trước muốn giữ cậu cạnh bên.

Chỉ là tôi không biết, sau khi tôi thẳng thắn tất cả, cậu, còn ở lại hay không.

20.

Lúc bốn giờ trời đã sắp sáng, một đêm không đóng cửa sổ nên trong phòng sớm bị gió thổi vào, cảm giác ẩm ướt, cũng có chút lạnh.

Tôi bấm số điện thoại của Kha Lạc, đợi thật lâu mới nghe được tiếng cậu bắt máy.

“Mạc Diên?” Giọng cậu mơ mơ màng màng, dường như chưa tỉnh ngủ.

“Cậu tới đây đi.” Tôi đi thẳng vào vấn đề, “Đến nhà ấy.” Bên kia cậu sửng sốt một lát, ừ một tiếng, cũng không hỏi nhiều.

Tôi cúp điện thoại, lại đứng dậy đóng kỹ cửa sổ, tiểu Kha Lạc vẫn ôm đầu gối ngồi trước sô pha, ngơ ngác mà sững sờ.

“Muốn ngủ trước một lúc không?” Tôi nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, vừa thấp thỏm vừa đau lòng.

Kha Lạc lắc đầu, ngước mắt lên nhìn tôi: “Người kia sẽ tới sao?”

Tôi vòng tay qua vai cậu, cười, “Đang khẩn trương à?”

“Ừ.” Kha Lạc trầm mặc một lát, sắc mặt trắng bệch, đầu tựa vào ngực tôi, như tìm kiếm an ủi mà ôm lấy tôi.

Trải qua việc như vậy đối với bất kỳ ai cũng là một loại khảo nghiệm, nhìn chính bản thân và người yêu trong tương lai ba năm sau bất chợt chạy đến là cảm giác kinh ngạc, luống luống đến thế nào, hết thảy những gì cậu sắp phải đối mặt khiến lòng tôi đau, mà kẻ tạo thành cục diện ngày hôm nay là tôi đây cũng có vẻ đáng hận như thế.

“Có gì phải sợ, cậu ba năm sau cũng có xấu hơn đâu.” Tôi vỗ lưng Kha Lạc, đè xuống cảm giác áy náy trong lòng, “Thật ra đẹp trai lên nhiều nữa.”

Kha Lạc không nói chuyện, tựa hồ mệt mỏi, tôi cũng không dám ôm lấy cậu. Bắt đầu từ đêm qua, kể từ khi dùng cả một đêm để kể cho cậu nghe chuyện tôi xuyên thời gian, cậu vẫn lặng lẽ, có lẽ do kinh ngạc quá nên chẳng nói gì, chỉ mở to hai mắt nhìn tôi.

Tuy rằng cuối cùng cậu vẫn tin tôi, nhưng phần tin tưởng ấy lại khiến tôi càng thêm hoảng sợ bất an, hệt như một tên tù phạm vào tội chết sau đó vô cớ được đặc xá. Hóa ra ngay cả tự do và bao dung đều có thể không chân thật đến thế.

Lúc chuông cửa vang lên, tiểu Kha Lạc đang tựa vào ngực tôi giật bắn mình. Tôi vỗ vai cậu, đứng dậy mở cửa.

Ngọn đèn trên hành lang mờ ảo, nơi nơi đều yên tĩnh, tiếng vọng rất lớn.

“Mạc Diên.” Kha Lạc nhìn qua cũng có vẻ ngủ không đủ, nhưng vẫn mỉm cười, trước sau như một luôn là dáng vẻ với tính tình thật tốt, “Chuyện gì vậy?”

Tôi không biết giải thích với cậu thế nào, chỉ nặng nề nói, “Vào đi.”

Kha Lạc dường như hiểu được, không mở miệng hỏi nữa, chỉ yên lặng vào cửa, cởi áo khoác đổi giày một cách rất quen thuộc.

Tiểu Kha Lạc vẫn cứng ngắc không nhúc nhích như trước, hơi cúi thấp đầu, hai tay ôm đầu gối nắm chặt lại, các đốt ngón tay trắng bệch. Nhóc con tựa hồ rất muốn nhìn dáng vẻ mình ba năm sau, nhưng lại sợ hãi, quật cường không chịu ngẩng đầu.

Tôi đứng một bên, vốn muốn nói vài câu vui đùa để làm dịu không khí, nhưng hai Kha Lạc cạnh bên khiến tôi chỉ cần chớp mắt đã có cảm giác chuếch choáng, thế nào cũng nói chẳng nên lời.

Kha Lạc đi vào phòng khách, nhìn bản thân mười tám tuổi đang cúi đầu ngồi trước sô pha, trong mắt tựa hồ có dịu dàng, có cảm thương, nhưng còn có cả tình cảm gì đó nhiều lắm mà tôi chẳng thể nào hiểu được.

Trong phòng nhất thời chỉ còn lại trầm mặc, nắng sớm dần sáng lên, từ màu vỏ quýt biến thành màu trắng, con đường bên ngoài cửa sổ cũng dần truyền đến tiếng ô tô và tiếng người.

Không biết qua bao lâu, rốt cuộc tôi nghe thấy đại Kha Lạc mở miệng nói, “Xin chào.”

Tuy rằng chỉ có hai chữ ngắn ngủi nhưng không khí chết cứng lập tức sống lại, tôi bước tới kéo cánh tay tiểu Kha Lạc, cố gắng mỉm cười, “Nhóc con, không muốn nhìn cậu ấy sao?”

Rốt cuộc Tiểu Kha Lạc cũng ngẩng đầu, mờ mịt nhìn người đứng trước mắt. Đại Kha Lạc có vẻ vô cùng thân thiết, cười giơ bịch to cầm trong tay ra, “Tôi mua bữa sáng, muốn ăn không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui