Chiều tối thứ bảy, xe cộ trên đường chen nhau chật như nêm cối.
Thẩm Từ Âm ngồi ở ghế sau xe taxi, cúi đầu trả lời tin nhắn trên điện thoại.
Ánh đèn sặc sỡ bên ngoài phản chiếu trên cửa kính, lờ mờ chiếu sáng gò má trắng nõn của cô, rồi từ từ rơi xuống đầu ngón tay, tạo thành một cái bóng đung đưa.
Chiếc taxi lăn bánh sau một thời gian dài chờ đợi, nhưng chưa đi được vài mét thì lại tiếp tục dừng.
Ngón tay đang đánh chữ dừng lại, Thẩm Từ Âm ngẩng đầu lên nhìn về phía trước.
Những chiếc xe muốn rẽ trái xếp thành hàng dài, rõ ràng là thời gian hiển thị của đèn xanh không đủ để tất cả các phương tiện thuận lợi đi qua. Xe taxi kẹt cứng ở giữa, chỉ có thể chờ đợi đèn giao thông đổi màu.
Tài xế chú ý tới ánh mắt của cô qua gương chiếu hậu, giải thích: "Ngã tư này ngày nào cũng tắc như vậy đấy, trung tâm thành phố mà, chưa kể đang là tối thứ bảy, thường là giờ cao điểm nữa."
Cô nhẹ nhàng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nhìn ra ngoài cửa sổ: "Đây là đường gì thế ạ?"
"Đường Bắc Xuân."
Cái tên vô cùng quen thuộc, nhưng khung cảnh trước mắt lại không khớp như trong trí nhớ. Những tòa nhà dân cư thấp tầng khi xưa đã không còn, thay vào đó là bảng hiệu đèn neon của các trung tâm thương mại tỏa sáng rực rỡ trong đêm.
Thẩm Từ Âm hỏi: "Tôi nhớ nơi này trước kia có một khu dân cư, bị phá bỏ rồi sao?"
Tài xế chống tay lái, nhếch miệng cười: "Cô gái à, trung tâm thương mại này đã xây được 4-5 năm rồi đấy, lâu lắm rồi chưa về Ninh Xuyên đúng không? Khu vực đường Bắc Xuân này được chính phủ quy hoạch thành khu thương mại từ lâu rồi."
Tiếng phổ thông của tài xế có xen lẫn chút khẩu âm tiếng địa phương Ninh Xuyên, mặc dù Thẩm Từ Âm không nói được tiếng địa phương nhưng cũng có thể nghe được mang máng, thậm chí còn mang lại cho cô cảm giác thân thiết.
......Quả thực đã lâu lắm rồi cô mới quay lại.
Lâu đến nỗi thành phố từng quen thuộc giờ đây trở nên hoàn toàn xa lạ, những kỉ niệm chứa đựng bên trong dường như cũng tan thành bọt nước.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói nữa.
Rời khỏi con đường đông đúc, xe taxi lái qua thêm vài ngã tư rồi vững vàng dừng lại trước một khách sạn.
Thẩm Từ Âm quét mã thanh toán, lễ phép cảm ơn tài xế rồi đi về phía cánh cổng lộng lẫy.
"Chị Âm Âm." Một cô gái tóc ngắn đứng bên đường đang nhìn ngó xung quanh, thấy cô thì vội vàng chạy lên: "Cuối cùng chị cũng tới."
Thẩm Từ Âm: "Xin lỗi, trên đường tắc quá, em có thể đi vào trước mà."
"Em không dám đâu." Tiểu Thịnh lè lưỡi: "Em sợ nhất những trường hợp đông người như thế này, phải có người đi cùng em mới thấy yên tâm."
Tiểu Thịnh tên thật là Thịnh Thiến, là thực tập sinh được bộ phận phân công cho Thẩm Từ Âm, hiện đang là sinh viên năm ba đại học. Thực ra, Thẩm Từ Âm không hiểu rõ lắm về sự sắp xếp này của cấp trên Freda. Rõ ràng cô chỉ mới nhậm chức được một tuần, thậm chí còn chưa kịp làm quen với công việc của bản thân thì lấy gì để hướng dẫn thực tập sinh? Nhưng có vẻ Tiểu Thịnh không quan tâm chuyện này lắm. Thẩm Từ Âm làm gì, cô ấy đều đứng bên cạnh học theo, ghi note. Khi thấy powerpoint lật sang trang khác, cô ấy vội vàng kêu lên: "Chờ đã."
Thẩm Từ Âm lật lại: "Không nhớ à?"
"Không ạ." Cô ấy chọc chọc quyển sổ: "Chị nhớ hết ạ?"
"...... Ừ."
Tiểu Thịnh hít một hơi: "Đúng là thủ khoa kỳ thi tuyển sinh Đại học, thạc sĩ Bắc Đại có khác."
Thẩm Từ Âm nghiêng đầu: "Sao em biết chị học trường nào?"
"...... Mọi người từng thảo luận về chị trước khi chị nhậm chức, ban đầu em còn tưởng ảnh sơ yếu lý lịch của chị dùng photoshop. Về sau nhìn thấy người thật mới biết, tấm ảnh đó dìm nhan sắc của chị thì đúng hơn."
Nhân viên VH rất nhiều, nhưng ít ai có gương mặt xinh đẹp có thể để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người như Thẩm Từ Âm.
Thẩm Từ Âm không nói gì, chỉ gõ gõ màn hình: "Nhớ nhanh."
Đối với Thẩm Từ Âm mà nói, lần điều động công việc này nên được gọi là chuyển công tác thì đúng hơn. Trước đây cô làm việc tại chi nhánh Bắc Kinh của VH, nhưng đầu năm nay, cơ cấu tổ chức nội bộ của tập đoàn được điều chỉnh, cấp trên hỏi đích danh cô có muốn chuyển công tác đến trụ sở chính ở Ninh Xuyên hay không, đi kèm theo đó là chức vụ và mức lương cũng được tăng lên một bậc. Dĩ nhiên cô không thể từ chối lời đề nghị hấp dẫn như vậy, suy cho cùng, dù làm việc ở Bắc Kinh hay Ninh Xuyên thì đối với cô đều như nhau.
Thủ tục bàn giao công việc kéo dài hơn một tháng, sau khi hoàn thành xong xuôi, cuối cùng cô cũng lên máy bay trở lại Ninh Xuyên vào tuần trước, trở về thành phố đã xa cách chín năm.
Hai người đi về phía thang máy, Tiểu Thịnh hỏi: "Chị Âm Âm, em định đi Bắc Kinh chơi với bạn vào dịp nghỉ lễ 1-5, chị ở đó lâu như vậy, có thấy nhà hàng nào ổn không?"
Thẩm Từ Âm nhấn nút thang máy, trả lời: "Có một số nơi chị thường xuyên tới, khi nào về chị sẽ tổng hợp lại rồi gửi cho em."
Hai người vừa trò chuyện vừa đi đến phòng bao, cánh cửa nặng nề khép hờ, bên trong loáng thoáng tiếng cười nói. Hai người đẩy cửa bước vào, âm thanh trong phòng bao như bị ấn nút tạm dừng, mọi ánh mắt gần như đồng loạt dồn về một phía.
Buổi họp mặt tối nay được tổ chức để chào đón Thẩm Từ Âm, vậy nên cô cũng ăn diện chỉn chu hơn một chút. Mái tóc đen nhánh xõa xuống vai, chiếc váy dài ôm sát cơ thể phác họa vóc dáng quyến rũ của cô. Dưới ánh sáng, gò má trắng ngần tôn lên bờ môi được thoa một lớp son bóng nhẹ như sương, mang đến cho cô vẻ đẹp lộng lẫy.
Đón nhận ánh mắt của mọi người, Thẩm Từ Âm dẫn đầu xin lỗi: "Xin lỗi mọi người, đường hôm nay tắc quá."
"Không sao đâu, chúng tôi cũng đợi chưa lâu lắm, mau ngồi xuống đi."
Hai người tìm chỗ trống ngồi xuống, căn phòng yên tĩnh dần trở lại trạng thái sôi động ban đầu.
Trì Hiểu Oánh hỏi: "Mọi người vừa nói chuyện gì thế? Cái gì mà cổ phần với thành viên ban giám đốc đó?"
"Cô không biết à?" Hồ Lập, người có tuổi nghề lâu năm nhất trong bộ phận trả lời: "Tin đồn đang lan truyền như điên, muộn nhất là tuần sau sẽ tuyên bố."
"Tuyên bố cái gì?"
Hồ Lập cố ý dừng lại một chút, ra vẻ thần bí nói: "Công ty chúng ta sắp bị thu mua, chính vì vậy nên khoảng thời gian trước mới phải điều chỉnh cơ cấu đấy."
"...... Tôi cứ tưởng chỉ là tin đồn thôi, chúng ta cũng đâu gặp phải khủng hoảng kinh doanh gì đâu, sao tự dưng lại muốn bán?"
"Nghe nói có ông sếp vung tiền như rác, đưa ra mức giá khiến Jeffery không thể từ chối."
Jeffery là người sáng lập VH, cũng là CEO đương nhiệm.
Trì Hiểu Oánh nghi ngờ: "Sao anh biết nhiều thế?"
Hồ Lập "Chậc" một tiếng: "Tin hay không thì tùy."
Tiểu Thịnh lại gần lặng lẽ hỏi: "Ông sếp nào mà nhiều tiền thế ạ?"
Thẩm Từ Âm cũng không biết, chỉ có thể trả lời: "Người có tiền rất nhiều."
Nhưng có thể mua được công ty của họ thì hẳn phải là người có tiền của người có tiền.
Bữa tối kết thúc trong tiếng nâng ly cạn chén, Hồ Lập hô lớn "Hôm nay có rượu, bây giờ ta say"*, rồi kéo mọi người đến quán bar tiếp tục tăng hai.
*Hôm nay có rượu, bây giờ ta say (今朝有酒今朝醉): Câu này thường được dùng làm ẩn dụ cho những người buông thả, chỉ quan tâm đến niềm vui trước mắt mà không nghĩ đến nỗi buồn của ngày mai (Nguồn: Baike)
Thẩm Từ Âm không muốn đi lắm, nhưng lại không muốn làm mọi người mất hứng nên đành phải đi theo.
Ninh Xuyên về đêm xa hoa truỵ lạc, gần nhà hàng nơi họ dùng bữa có một con phố rất sôi động, quán bar, KTV ở khắp mọi nơi. Hồ Lập đề nghị đi uống rượu, còn địa điểm thì để "dân chuyên" Trì Hiểu Oánh lựa chọn. Cô ấy cúp điện thoại, quay đầu nói: "Tôi hỏi rồi, vẫn còn bàn, chúng ta đến đó luôn là được."
Quán bar này có tên là "Last Universe", chiếm vị trí đẹp nhất trên đường phố, biển hiệu rất lớn nhưng không quá loè loẹt, chữ cái tiếng Anh màu trắng được khảm trên nền đen tuyền. Nhìn từ xa trông giống như nhà hàng Tây hơn là một quán bar mang lại cảm giác đồi trụy.
"Ông chủ chỗ này hình như không biết kinh doanh, nhìn từ bên ngoài chẳng giống quán bar chút nào, nói là cung thiên văn tôi cũng tin nữa là."
Trì Hiểu Oánh vừa đi vừa giải thích: "Nghe nói là một phú nhị đại mở chỗ này ra để chơi chơi thôi, không quan tâm có kiếm tiền được hay không, anh xem, trước cửa toàn là siêu xe đậu."
Hồ Lập: "Đậu má, phú nhị đại mở á, cô không định hố bọn tôi đấy chứ, nhỡ khui một chai rượu mà không trả nổi thì phải làm sao?"
Trì Hiểu Oánh nhếch mép cười: "Yên tâm, nếu không có tiền thì để anh ở lại đây rửa bát trả nợ là được, rửa trăm năm chắc cũng trả xong rồi đấy."
"Chỉ có tôi rửa thôi á? Cô phải ở đây lau sàn với tôi."
Mọi người cười đùa bước vào trong, ngay lập tức có nhân viên phục vụ dẫn họ ngồi xuống. Không gian của quán bar tốt đến không ngờ, trần cao hình mái vòm, lát đá cẩm thạch, phía sau quầy bar là cả một bức tường tủ đựng rượu, thậm chí cả những chiếc ghế sofa bình thường ngoài đại sảnh cũng là hàng hiệu. Đằng xa trên sân khấu, ban nhạc thường trú đang chơi nhạc, ánh đèn mờ ảo lướt qua khuôn mặt mỗi người, in dấu những gam màu đậm nhạt, thay đổi không ngừng.
Sau hai ly rượu, không khí trên bàn trở nên sôi động hẳn, tiếng cười vang lên không ngừng. Thẩm Từ Âm ngồi ngoài rìa, lấy cớ không biết chơi để không tham gia, chỉ tập trung xem ban nhạc trên sân khấu..
Tiểu Thịnh ngồi bên cạnh cô đột nhiên nói: "Chị Âm Âm, em muốn đi WC."
Thẩm Từ Âm gật đầu, đứng dậy nhường đường cho cô ấy.
Ban nhạc kết thúc một bài hát, sau đó nghỉ ngơi một khoảng ngắn rồi bắt đầu biểu diễn lại. Thẩm Từ Âm nhìn thời gian một lúc mới nhận ra Tiểu Thịnh đã vào WC được hai mươi phút.
Cả nhóm người uống rượu say sưa trên ghế dài, không ai chú ý tới Tiểu Thịnh đã lâu chưa quay lại. Thẩm Từ Âm định gọi điện thoại, nhưng sau khi suy nghĩ, cô để máy xuống, nói với Trì Hiểu Oánh: "Tiểu Thịnh đi WC chưa về, tôi đi xem thế này."
Trì Hiểu Oánh không nghe rõ cô nói gì, chỉ lơ mơ gật đầu.
Thẩm Từ Âm đi theo biển chỉ dẫn về hướng WC, nhưng đi được nửa đường lại thấy Tiểu Thịnh đang vật lộn với một người đàn ông lạ.
"Buông tôi ra!"
Người đàn ông nhổ nước bọt: "Cô coi ông đây là khỉ để đùa giỡn à? Giả vờ trinh tiết liệt nữ cái mẹ gì?"
Tiểu Thịnh sợ tới mức sắp khóc, khổ nỗi âm nhạc xung quanh quá to, hơn nữa cảnh trai gái lôi kéo nhau trong quán bar là chuyện bình thường, cho nên cuộc giằng co giữa hai người không gây chú ý mấy.
Thẩm Từ Âm đi lên: "Làm sao thế?"
"Chị Âm Âm!" Tiểu Thịnh vừa mừng vừa sợ, sau đó nói năng lộn xộn kể lể: "Anh ta muốn em uống rượu cùng, nhưng em không quen anh ta!"
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào "vị khách không mời" Thẩm Từ Âm, cảnh cáo: "Biết tôi là ai không? Đừng có xen vào việc của người khác."
Cảnh tượng này hầu như ngày nào cũng diễn ra trong quán bar, luôn có những kẻ mượn rượu để ăn nói ngang ngược. Thẩm Từ Âm không quan tâm, nắm tay Tiểu Thịnh muốn đi, đồng thời lấy điện thoại ra.
Nào ngờ người đàn ông bước sang một bên chặn đường đi, lấy điện thoại của cô, khắp người phả ra mùi rượu buồn nôn: "Định đi đâu?"
Tiểu Thịnh hoảng loạn trốn sau lưng Thẩm Từ Âm, Thẩm Từ Âm nhìn thẳng vào anh ta: "Rốt cuộc anh muốn gì? Đây là nơi công cộng."
Người đàn ông nhếch miệng cười: "Tôi không muốn gì cả, chỉ muốn uống một ly rượu với cô em này thôi."
Anh ta nghiêng người, ngón tay ngả ngớn chạm nhẹ vào mặt Tiểu Thịnh, cô gái sợ hãi né tránh, vì quá căng thẳng nên giơ tay tát thật mạnh vào mặt người đàn ông.
Người đàn ông sửng sốt, hiển nhiên không ngờ mình sẽ bị đánh, trên má hiện lên một vết đỏ tươi. Anh ta sờ sờ, chậm rãi phản ứng lại, lửa giận lập tức bùng phát.
Anh ta chộp lấy chai rượu đập mạnh xuống bàn bên cạnh, rượu phun hết ra ngoài, tiếng thủy tinh vỡ vang lên giòn tan, mảnh nhỏ văng khắp nơi, gây náo động xung quanh.
Tiếng nhạc dừng lại, mọi người quay lại nhìn.
Anh ta nhổ nước bọt xuống đất, hung ác nói: "Con mẹ nó cô nghĩ mình là ai mà dám đánh tôi?"
Thẩm Từ Âm né kịp nên không bị thương bởi các mảnh vỡ, nhưng không tránh khỏi bị rượu văng vào người, trên váy xuất hiện một vết bẩn lớn sẫm màu.
Anh ta chĩa chiếc chai vỡ về phía họ: "Ông đây vừa ý cô là đang cho cô thể diện có biết không hả?"
Anh ta vung vẩy chai rượu vỡ, ra oai như chó hoang nổi điên, xung quanh có người muốn tiến lên giải vây nhưng cũng bị hung khí ép lùi.
"Như vậy đi, cho các cô hai con đường." Anh ta dẫm một chân lên bàn, hất cằm: "Một là cô ta biết điều quỳ xuống xin lỗi ông đây, hai là......"
Anh ta nheo mắt lại, lúc này mới có thời gian quan sát Thẩm Từ Âm dưới ánh đèn.
Trong quán bar này, trang phục của cô không thể coi là quyến rũ, thậm chí còn đơn giản quá mức. Nhưng đường nét trên khuôn mặt trong sáng tự nhiên, đôi mắt đẹp được bao phủ bởi ánh đèn mờ ảo của quán bar, nhuộm một chút sắc thái mê ly quyến rũ, đủ khiến người ta không thể rời mắt.
Người đàn ông nở nụ cười nham hiểm: "Dáng người với khuôn mặt của cô cũng không tệ, nếu đã thích đứng ra bảo vệ chị em đến vậy thì đêm nay hầu hạ tôi thay cô ta đi, có khi ông đây sẽ bao...."
"Choang!"
Tiếng thủy tinh vỡ đột ngột vang lên lần nữa, lần này là từ tầng hai.
Mọi người đều giật mình, mọi ánh mắt theo bản năng đổ dồn về phía nguồn phát ra âm thanh.
Một người đàn ông đứng bên lan can tầng hai, vóc dáng cao to, vai rộng chân dài, mặc một chiếc áo sơ mi đen cài cúc lỏng lẻo, cổ áo được gấp tùy ý. Khuôn mặt của anh ẩn trong ánh sáng lờ mờ, khó có thể nhận ra.
"Xin lỗi, trượt tay." Giọng người đàn ông trong trẻo dễ chịu, ngoài miệng nói xin lỗi nhưng trong giọng điệu lại chẳng nghe ra chút áy náy nào.
Tay anh đút túi, dùng mũi giày đá mấy mảnh vỡ sang một bên, thản nhiên nói với tầng một: "Mời tiếp tục."