Tri Bỉ FULL


Bên người Mục Ôn Nhiên không có ai đi cùng cả, không có cái gọi là vị hôn thê, cũng không có người nhà tới đón, Lộ Già cứ nghĩ rằng Mục Hiển tới đón y, hiện tại xem ra chỉ có mình cậu, không mời mà tới.
Có lẽ Mục Ôn Nhiên căn bản không muốn có người tới đón.

Trong lòng đột nhiên xuất hiện suy nghĩ này, hơn nữa tựa như sóng nước không thể vãn hồi, Lộ Già chợt không biết nên nhìn đi đâu.
Cũng may Mục Ôn Nhiên lúc này mở miệng: “Vốn định tạo sự bất ngờ cho em, đến thẳng nhà tìm người.”
Lộ Già ngẩng đầu: “….

Anh đừng có lừa em.”
“Lừa em làm gì?”
“Em tạm thời tin anh vậy.” Lộ Già nói, miễn cưỡng mỉm cười.
Mục Ôn Nhiên lại nói: “Có khả năng anh sẽ ở tạm nhà em ít bữa.”
“Cái gì cơ?” Lộ Già ngẩn ra, mãi sau mới phản ứng lại, “Khi nào, sao em không biết… em đã đồng ý sao?”
“Vậy em có đồng ý không?”
“….

có thể ạ.”
“Vậy là tốt rồi.”
Đi ra sân bay, Lộ Già không nhịn được, hỏi: “Anh với ba lại cãi nhau?”
“Không có.” Mục Ôn Nhiên cười như không cười, “Em có thể suy nghĩ tích cực hơn được không?”
“À ừm.” Lộ Già lắp bắp, cậu biết Mục Ôn Nhiên đang nhìn mình, nhưng lại không dám ngẩng đầu lên nhìn y.
Cỗ khí thế trước khi tới sân bay hiện như tuyết đang tan, Lộ Già mờ mịt chớp mắt, sao mình lại trở nên túng quẫn như vậy.
Hai người ra ngoài sảnh đón taxi, Mục Ôn Nhiên ngồi ghế trước, Lộ Già ngồi ở hàng sau, trong nhất thời không ai nói với ai câu nào.

Lộ Già tựa đầu lên cửa xe, taxi leo lên một đoạn đường dốc, thân xe xóc nảy, đầu bị đụng vào cửa kính, Mục Ôn Nhiên ngồi ở hàng trước chợt bật cười, Lộ Già thế mới biết y luôn dõi theo cậu qua gương.
Xe taxi dừng ở cửa tiểu khu, Lộ Già xuống xe trước hỗ trợ lấy hành lý, Mục Ôn Nhiên đứng phía sau, bàn tay hai người chạm vào nhau, Lộ Già lặng lẽ rụt tay về, Mục Ôn Nhiên nhìn thấy nhưng không nói gì.
Vào trong thang máy Lộ Già vẫn cúi đầu nhìn mũi giày, giống như trên đó mọc lên một đoá hoa xinh đẹp ngắm mãi không chán, cái cổ nhức mỏi cũng không chịu ngẩng lên.
Mở cửa, Lộ Già mới nhớ ra lúc rời giường mình không gấp chăn, động tác khựng lại, không hiểu nghĩ thế nào lại đóng cửa lại.
Mục Ôn Nhiên hỏi: “Không chào đón anh?”
“Không phải.” Lộ Già giải thích, “Trong phòng hơi loạn…”
Ánh mắt Mục Ôn Nhiên dừng trên người Lộ Già vài giây, rồi dời tầm mắt khẽ cười: “Không sao.” Y ngồi lên vali, giơ tay cọ cọ mặt Lộ Già, “Không cần thiết phải câu nệ như vậy.”
Lộ Già theo bản năng phản bác: “Em đâu có…” Thôi, quả thật có, Lộ Già cúi đầu mở cửa, “Chỉ là đã lâu không gặp, em…”
Lộ Già nói không rõ được cảm giác trong lòng mình hiện tại là gì, cậu chỉ biết mình rất nhớ rất nhớ Mục Ôn Nhiên.

Đến khi trông thấy người thật, Lộ Già lại có cảm giác không chân thực, người ở bên bạn bảy năm giờ trở lên mơ hồ, thay vào đó là khoảng cách ba năm xa cách làm chủ, thời gian cùng khoảng cách khiến cho cả hai trở nên xa lạ.
Hành lý tuỳ tiện đặt trong phòng khách, Mục Ôn Nhiên ngồi ở bàn ăn xem Lộ Già rửa hoa quả, cậu đưa quả táo đã rửa sạch cho y, hỏi y có ăn không.
Mục Ôn Nhiên liếc cậu một cái, nắm lấy cổ tay cậu, gặm một miếng.
“…” Lộ Già đưa táo đến bên miệng Mục Ôn Nhiên, “Muốn ăn thì ăn hết cho em, cảm ơn.”
Mục Ôn Nhiên lại giữ lấy cổ tay cậu cắn một ngụm, cắn xong mặt vô biểu tình đẩy ra.
Lộ Già ngồi xuống ghế đối diện, lắc lắc quả táo trong tay: “Xuất ngoại mấy năm sao lại càng ngày càng ấu trĩ thế?” Nói xong gặm liền hai miếng, “Không thích ăn thì đừng ăn chứ.” Nhai nhai rồi nói, “Không ăn được táo à?” Nuốt xong tiếp tục,”Em thấy ngon mà.”
Lộ Già vừa ngẩng đầu lên liền phát hiện Mục Ôn Nhiên đang vừa cười vừa nhìn mình, nháy mắt cái liền im bặt, thành thật gặm xong quả táo.

Quả táo này thật sự ngọt quá, không thể ăn.
Mục Ôn Nhiên không thích ăn táo, quả quýt thì miễn cưỡng ăn mấy miếng, vừa rồi gặm hai miếng chỉ vì để Lộ Già thả lỏng, không căng thẳng nữa.
Mặc dù qua ba năm, Mục Ôn Nhiên vẫn là người hiểu Lộ Già nhất.

Điều này khiến Lộ Già lúng túng không biết làm sao, cậu cứ nghĩ mình đã quen cô đơn rồi.
Cậu không còn là thiếu niên mười tám mười chín nữa, bọn đã đều không giống như ba năm trước.

Trong mắt cậu Mục Ôn Nhiên vẫn là người đáng tin tưởng nhất và cũng hiểu cậu nhất.

Vậy còn Mục Ôn Nhiên thì sao, cũng giống như cậu sao?
Mục Ôn Nhiên còn chưa kịp quen với lệch múi giờ, Lộ Già ném ruột táo vào thùng rác, liếm liếm nước táo còn dính trên môi: “Anh có muốn ngủ trước một giấc không, sáng nay em quên gấp chăn, có lẽ bên trong vẫn còn ấm.” Mục Ôn Nhiên nhìn cậu, cậu ngượng nghịu bổ thêm: “….

em đùa thôi, anh mau đi ngủ một lát đi, em ra ngoài mua cơm.”
Mục Ôn Nhiên đứng dậy đi vào phòng ngủ, Lộ Già thầm phỉ nhổ bản thân, sao mày lại lúng ta lúng túng như thế!
Bên ngoài tiểu khu là một mảnh náo nhiệt, tràn ngập không khí giáng sinh, người trẻ tuổi bắt kịp xu thế đều coi đây như ngày lễ chính thức để chúc mừng.

Lộ Già xách hộp cơm đi vào siêu thị mua chai nước, khi ra tính tiền chợt nhớ ra ở nước ngoài lễ giáng sinh là một ngày rất quan trọng, Mục Ôn Nhiên lại đột nhiên về gấp như thế.
Phòng ngủ tối đen như mực, Mục Ôn Nhiên dường như đã ngủ, Lộ Già rón rén đi vào bên mép giường, giống như hồi nhỏ lén lút nhìn Mục Ôn Nhiên.
“Mục Ôn Nhiên.” Lộ Già nghĩ nghĩ, gọi một tiếng, “Em nhớ anh lắm.”
Mặc dù có mấy lời không dám hỏi ra, trong lòng nhiều điều cố kỵ, em vẫn rất nhớ anh.
“Anh lại tương đối hi vọng em nói trực tiếp với anh.” Mục Ôn Nhiên mở mắt, Lộ Già như hoá đá.

Y vươn vai ngồi dậy, đôi mắt đen láy nhìn Lộ Già chằm chằm, Lộ Già cảm giác như bị trói lại không nhúc nhích nổi, chỉ có thể nhìn thẳng vào đối phương.
Mục Ôn Nhiên thở dài bất đắc dĩ: “Không rõ em đang suy nghĩ gì nữa.”
“Em cũng không hiểu anh đang nghĩ gì.” Lộ Già phản bác, cái tay bám vào mép giường nhìn thật đáng thương, “Về nước cũng không thèm nói cho em.”
Mục Ôn Nhiên ngẩn ra, ngón tay lướt qua mái tóc của ai kia, đụng tới vành tai mềm mại: “Muốn tạo cho em một sự bất ngờ, thuận tiện có thể ở nhờ mấy bữa.” Y cúi xuống nói nhỏ “Anh không hề lừa em.”
Lộ Già ngẩng đầu nhìn y, ánh mắt trong veo như cũ, miệng khẽ hé lộ ra nửa hàm răng.

Màu mắt Mục Ôn Nhiên hơi sẫm, đầu ngón tay vuốt đến cánh môi Lộ Già, “Không tin anh?” Y đã vô pháp đối xử với Lộ Già đơn thuần giống như trước, trong bóng đêm tình nồng như sương khói từ trong đôi mắt tràn ra.
“Không phải.” Lộ Già không biết phải nói gì thêm, cậu muốn hỏi báo chí nhắc tới vị hôn thê rốt cuộc là thế nào, thế nhưng lại chẳng biết phải dùng thân phận gì để hỏi.
Là bạn bè ư, hay người thân…? Dường như đều không hợp lý.
“Lộ Già.” Mục Ôn Nhiên chợt gọi tên cậu, trán tựa vào trán cậu.
Đôi mắt y thực sự sáng ngời, ánh trăng rọi qua cửa sổ, chiếu bóng dáng hai người trên sàn nhà.
Hai người họ luôn luôn thân thiết, trước kia còn tay nắm tay, Lộ Già sẽ ngồi trên đùi Mục Ôn Nhiên chơi game, thỉnh thoảng còn ôm đầu y nữa, nhưng những hành vi đó đều bình thường sao? Cậu không thích đem mọi chuyện phức tạp hoá, chưa từng nghĩ đến những việc kia đại biểu cho cái gì, hay nói đúng hơn cậu không muốn suy nghĩ tới.
Lộ Già vô cớ hoảng loạn, hình như từ khi biết Mục Ôn Nhiên có vị hôn thê cậu chưa từng bình tĩnh nổi.
Cậu đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng không giữ lại được ai.

Nói đi cũng phải nói lại, hình như làm gì có ai kêu cậu chờ đâu.
Tất cả mọi người đều đi về phía trước, chỉ có mình cậu là lùi về phía sau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui