Giang Tùy nhận ra đó là cái kẹp mà tối qua cô đã làm mất.
Thì ra là rớt ở đây.
Cô gật đầu, đưa tay ra cầm lấy kẹp bỏ vào túi áo, ngẩng đầu lên nhìn Chu Trì, hắn cao hơn cô, lúc nhìn cô hắn phải cúi đầu xuống, cái kiểu ánh mắt nhìn từ trên xuống này khiến cho người khác cảm thấy áp lực vô cùng.
Giang Tùy cứ đứng mãi như vậy.
Tư thế của Chu Trì thoải mái hơn cô nhiều, đôi vai dài rộng, ánh mắt cũng không có gì gọi là thoải mái.
Giang Tùy không biết chuyện lúc tối hắn còn nhớ được chừng nào hay là hắn đều nhớ hết, nhưng cảm thấy không có gì phải nhắc đến.
Dù gì cậu ta cũng đã say rồi.
Vì uống say nên so với ngày thường thì tất nhiên phải khác hẳn, nói gì làm gì cũng đều không rõ ràng, không phải là hắn cố ý như vậy.
Đây là một lí do vạn năng, khiến tất cả đều không cần phải giải thích gì hết.
Chu Trì cầm cái bao đựng sủi cảo lên đi đến ghế sô pha ngồi xuống, đặt hai hộp sủi cảo ở trên bàn. Hắn lấy đôi đũa gỗ ra, nghiêng đầu nhìn cô: “Cậu không ăn à?”
Giang Tùy cầm nước giấm với tương ớt mang đến.
Ghế sô pha trong phòng này rất nhỏ, không đủ rộng, rất khó khăn để có thể ngồi được hai người, Chu Trì ngồi xuống đó một cái thì đã chiếm hơn một nửa, phần ghế còn lại bên cạnh xem ra càng chật hẹp hơn nữa, áo khoác đồng phục của hắn vứt lộn xộn ở đó.
Giang Tùy thấy vậy thì không ngồi thẳng xuống, lấy tấm đệm của hắn đặt ở trên sàn nhà ngồi bên cạnh hắn.
Cô vừa ngồi xuống thì Chu Trì đưa đôi đũa ra chỉ vào cái túi, “Chua.”
Giang Tùy cúi đầu mở túi giấm với ớt ra, đổ vào cái đĩa nhựa mà quán đó đưa kèm.
Chu Trì ấn vào cái điều khiển từ xa ở bên cánh tay, màn hình ti vi nhảy hình ảnh lên. Là một bộ phim hình sự của Hồng Kong, âm lượng của ti vi rất nhỏ, Chu Trì nhát đến nối không điều chỉnh to lên.
Hắn lấy đũa gắp sủi cảo ăn. Cái bàn quá thấp, hắn phải khom lưng mới gắp được.
Giang Tùy để ý hắn chỉ chấm vào giấm chứ không đụng vào một chút tương ớt nào.
Nhưng Giang Tùy thích ăn ớt, tương ớt của cái quán này rất đậm đà, rất cay, cô ăn một vài miếng liền cảm thấy đã bắt đầu vả mồ hôi. Lời đối thoại trong phim rất nhỏ, cô nghe đến nỗi mơ mơ hồ hồ, vừa ăn vừa nhìn vào màn hình.
Phim đã chiếu đến phần tiếp theo, anh nhân vật chính là công an đang truy đuổi tên ác nhân.
Chu Trì vô ý giương mắt lên nhìn, thấy khuôn mặt của Giang Tùy đỏ ửng lên, trên chóp mũi bao quanh một lớp mồ hôi.
Khuôn mặt của Giang Tùy rất nhỏ, làn da trắng nõn, bộ lông mày có sẵn đường cong tinh tế từ lúc sinh ra đến giờ, có vẻ quá cay nên cô nhíu mày lại, ăn rất chậm, vô ý thức liếm đôi môi của mình. Cả con người của cô từ đầu đến chân đều rất nhỏ, ngồi ở trên tấm đệm chỉ chiếm một chỗ bé tí.
Chu Trì nhìn được một lúc rồi mở miệng: “Tối hôm qua…… .”
Giang Tùy quay đầu qua.
Miếng sủi cảo cuối cùng ở trong miệng vừa được nuốt xuống, mùi ớt sặc sụa hóc xuống tận cổ, cô cau mày ho liên tục.
Chu Trì đứng dậy đi đến trước bình nước rót một ly đưa cho cô.
Giang Tùy đón lấy ly nước, uống hơn một nửa, cảm giác mùi ớt trong cổ họng đã đỡ hơn nhiều, nghe thấy ập xuống trên đầu mình một câu nói lạnh lùng: “Ăn cay không được thì thôi, làm gì mà miễn cưỡng vậy?”
Giang Tùy ngẩng đầu lên nói: “Tôi thích ăn cay.”
“Được, cho cậu cay chết.” Chu Trì lườm cô một phát, gắp sủi cảo lên chấm vào giấm.
Qua một lúc sau, Giang Tùy cố lấy dũng khí, chỉ động nhắc đến: “Tối qua có vẻ cậu rất say phải không? Uống gì mà nhiều bia vậy.”
Chu Trì ngừng lại, không nói một lời.
Giang Tùy cũng không hỏi gặn, nhỏ giọng nói: “Sau này đừng uống nhiều như vậy nữa, không tốt cho sức khỏe.”
Chu Trì đưa mắt lên nhìn cô, ừm một tiếng.
Hai hộp sủi cảo Chu Trì ăn hết một nửa, thả đũa xuống, hắn cũng không đứng dậy đi làm việc khác, chỉ dựa vào sô pha xem phim. Giang Tùy cũng đã ăn không ít, vẫn còn thừa một ít, cô tự gói lại vào hộp, rồi dọn rác, lau chùi cái bàn sạch sẽ.
Bên ngoài trời đã tối, phim vẫn chưa chiếu xong.
Máy điều hòa mở nhiệt độ vừa phải, trong phòng rất ấm áp.
Giang Tùy vẫn ngồi ở chỗ cũ, quay đầu nhìn một cái, tư thế của Chu Trì nhìn càng lười nhát, từ dựa vào sô pha đổi thành nằm nghiêng xuống, tướng mạo của hắn được ông trời ưu ái, cái tư thế này khiến hắn từ đầu đến chân đều toát ra dáng vẻ của một ông thiếu gia.
Cả hai người yên lặng xem phim, không có ai nhắc tiếp đến chuyện của tối hôm qua hết.
Ước chừng qua khoảng năm sáu phút gì đó, Chu Trì đứng dậy đi nhà vệ sinh, lúc quay trở lại thì hắn đi đến bên cạnh bàn tìm kiếm gì đó.
Giang Tùy đang chăm chú xem phim, một cái hộp sắt đưa đến trước mặt cô ------
Một hộp kẹo tên KẹoThái Phi.
Giang Tùy ngạc nhiên nhìn hắn.
Chu Trì không có kiên nhẫn nói: “Không ăn thì thôi.”
Hắn thu tay lại, Giang Tùy kéo cái hộp lại bên mình: “Tôi ăn!” Cô cầm lấy một nạm kẹo.
Chu Trì về ngồi lại ở sô pha, vắt chân lên cái bàn, lột vỏ kẹo đưa vào miệng.
Giang Tùy nghĩ, khẩu vị của hắn thật kì lạ, vừa thích ăn chua vừa thích ăn ngọt, thế mà răng cổ vẫn tốt như vậy.
Bộ phim đã chiếu gần đến phần kết, cảnh sát đã bắt đầu thâu tóm được tên ác nhân.
Giang Tùy hỏi Chu Trì: “Cậu thích xem kiểu phim này à?”
Chu Trì nói: “Không thích.”
“Vậy thì còn xem làm gì?”
“Nhát đổi kênh.”
Lý do thật hay ho.
Còn có ai lười nhát hơn cậu ta nữa không?
“Tôi thấy không hay lắm.” Giang Tùy nói.
“Không hay ở chỗ nào?”
“Nhìn không chân thực.” Giang Tùy chỉ vào màn hình, nói với hắn, “Lô gic không được chặt chẽ, cậu xem cô gái kia đi, cô ta vừa mới bị lộ tẩy rồi, vậy mà mấy người kia không chút hoài nghi cô ta là nội gián, không phải rất kì lạ sao?”
Chu Trì nghiêng mình liếc nhìn cô, lặng lẽ cười nhạo cô một tiếng.
Giang Tùy không hiểu: “Cậu cười cái gì?”
Chu Trì hỏi: “Cậu làm gì cũng đều như cái bộ dạng này sao?”
“Bộ dạng thế nào?”
Hắn lại cười lên, cái đuôi mắt tinh vi hất lên, trả lời cô hai chữ: “Kiểu ngốc ấy.”
“……”
Giang Tùy định đáp trả lại thì dưới lầu vọng lên tiếng la hét của Tri Tri: “Chị! Ăn cơm!”
Giọng nói của thằng em trai đâm xuyên tường vào phòng, Giang Tùy mò dậy, lấy mấy cái kẹo còn lại ở trong tay bỏ vào túi áo, hỏi Chu Trì, “Cậu ăn cơm nữa không?”
“Không ăn.” Chu Trì nói: “No rồi.”
“Vậy thì tôi xuống đây.” Cô cầm nửa hộp sủi cảo còn lại đi ra đến ngoài cửa thì lại quay vào, “Ngày mai cậu đi học không?”
“Đi.”
Cô gật đầu, mặc giày vào, nhìn hắn cười một lúc, ánh đèn soi chiếu vào trong đôi mắt của cô.
“Cậu ngủ sớm đi.”
Phim đã hết, nhạc dạo cuối phim vui vẻ vang dội, trên màn hình ti vi đang chiếu tin tức các diễn viên có trong phim.
Trong phòng vắng vẻ như chưa từng ai đã đi vào vậy.
Chu Trì mở mắt nhìn về phía cánh cửa một lúc, rồi cúi đầu lấy hộp thuốc lá ở trong túi quần đồng phục ra.
*
Giang Tùy làm bài tập xong, lướt dạo lên trang mạng khối 11 xem một vòng, tiếng chuông thông báo của QQ reo lên, có một một tin nhắn mới, là của Tô Dao ủy viên Ban văn nghệ của lớp.
“A tùy, A Tùy, cầu cứu khẩn cấp!”
Giang Tùy thấy kì lạ, lập tức hỏi cô ấy có chuyện gì, Tô Dao rất nhanh gửi đến một hàng chữ: “Chính là buổi Hội diễn Nguyên Đán, cái nhóm mà tớ phân đó bây giờ cần thêm một người diễn nữa, tớ liền chọn cậu rồi, được không? Nhất định phải đồng ý với tớ! Nhất định!”
Giang Tùy vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, gõ một dãy dấu chấm hỏi gửi lại.
“Bên lớp 4 có một nữ sinh bị thương nên rút lui rồi, ngày mai tớ sẽ nói rõ cho cậu, tở phải off đây, mẹ tớ sắp đến rút dây cắm mạng rồi!” Tô Dao gửi xong câu này liền biến mất tăm mất tích.
Ngày hôm sau, Tô Dao gửi những mảnh giấy nhỏ cho Giang Tùy nguyên một tiết học, cuối cùng cũng thuyết phục được cô giúp đỡ.
Lễ Nguyên Đán chỉ còn chưa tới một tuần là đến rồi, thời gian tập rất căng thẳng.
Trước đây Giang Tùy có học múa được bốn năm, cũng xem là có chút kiến thức cơ bản, bài múa mà Tô Dao chọn không khó cho lắm, Giang Tùy tập liên tiếp vài buổi trưa thì đuổi kịp với mọi người, mỗi ngày tan học lại tập thêm một tiếng nữa, rất nhanh đã có thể múa nhuần nhuyễn rồi.
Hôm Lễ Nguyên Đán được nghỉ học, cho nên thời gian hội diễn được chọn vào ngày 31.
Sau ba giờ buổi chiều, toàn trường được nghỉ học, buổi biểu diễn bắt đầu vào lúc ba giờ rưỡi.
Buổi Hội diễn này ngoài việc mời một vài vị lãnh đạo trường cùng với giáo viên giảng dạy thì khan giả chủ yếu là học sinh lớp 10, vé vào hội diễn cũng chỉ phát cho học sinh lớp 10, tính chất là như buổi lễ đón chào học sinh mới vậy, đây là nhiệm vụ truyền thống của khối 11. Đương nhiên, quy tắc chỉ là quy tắc, người thì vẫn ở đó, mỗi năm luôn có không ít học sinh lớp 11, 12 tìm mọi cách để trà trộn vào hội trường xem.
Trương Hoán Minh có tay chân trong đàn em lớp 10, từ sớm đã chộp lấy được sáu tấm vé vào hội trường.
Có không ít nữ sinh lớp 3 ra biểu diễn, Triệu Hử Nhi cũng tham gia, cho nên rất nhiều nam sinh muốn đi xem. Sáu tấm vé trong tay Trương Hoán Minh trở thành cái bánh thơm ngon.
Cậu ta chia cho một vài anh em, giữ một tấm cho Chu Trì.
Trương ban thể thao Tống Húc Phi chạy đến giật lấy tấm vé cuối cùng.
Ba giờ hai mươi, hội trường đã kín chỗ ngồi. Trương Hoán Minh từ sớm đã nhờ mấy đứa em lớp 10 giành chỗ, vị trí ở phía bên trái hội trường, cách sân khấu không xa, tầm nhìn cũng rất tốt. Trương Hoán Minh cùng
với một vài nam sinh đến trước, đợi đến tiết mục thứ ba kết thúc, lúc tiết mục đồng ca bắt đầu thì Chu Trì mới đến.
“Cậu đi đâu vậy?” Trương Hoán Minh nhỏ giọng nói, “Xém tí nữa thì tớ nghĩ cậu sẽ không đến đấy.”
Lý Thăng Chí ở đằng trước quay đầu lại hỏi, “Sao mà không đến được, Giang Tùy có biểu diễn mà, thân là cậu, dù sao cũng là người nhà, đương nhiên phải đến cổ vũ cho cô ấy chứ, đúng không Chu Trì?”
Chu Trì không bắt chuyện nói tiếp, trả lời vỏn vẹn một câu: “Mẹ nó, nhiều chuyện vậy.”
Bài đồng ca kết thúc, người dẫn chương trình bắt đầu giới thiệu tiếp tiết mục tiếp theo chính là đội múa mà Tô Dao cử, bài múa tên là “Hạc Phi”, tổng cộng có mười nữ sinh, một nửa là học sinh lớp 3, một nửa là học sinh lớp 4, những người được chọn đều là những nữ sinh tương đối xinh đẹp trong lớp.
Trên sân khấu tối sầm lại trong chớp mắt, ánh đèn bắt đầu chiếu sáng trở lại, mười nữ sinh bước ra sân khấu, ai cũng như ai, trên người là bộ váy múa cúp ngực có thắt lưng màu trắng, lộ ra cả bờ vai, ai nấy cũng duyên dáng yêu kiều.
Một tràng vỗ tay từ dưới sân khấu vang lên.
Âm nhạc vang lên, điệu múa bắt đầu.
Những bộ váy màu trắng phất lên nhẹ nhàng, giống như mười con chim hạc đang muốn bay lên trời.
Nhiều nam sinh trưng mắt to lên mà nhìn như kiểu ngửi thấy mùi thịt thơm vậy, cái miệng cũng không im lặng nổi, vừa xem vừa nhận xét rộn ràng.
Một nam sinh cười có vẻ ác ý nói: “Mẹ nó, bộ váy này chọn thật có mắt quá, còn lộ cả vai nữa chứ!”
Lý Thăng Chí đẩy đẩy Tống Húc Phí ở bên cạnh: “Này, nhìn thầy Giang Tùy chưa? Tất cả đều có trang điểm lên đấy, tao nhìn thấy Triệu Hử Nhi rồi, dù sao cũng chính là cô gái cao nhất kia rồi!”
“Nhìn thấy rồi.” Tống Húc Phi căng thẳng nhìn lên cái bóng dáng kia ở trên sân khấu, “Ở bên trái, là người nhỏ nhất đấy.”
“Đệch.” Trương Hoán Minh vỗ vỗ vào sau gáy của Tống Húc Phi, “Giang Tùy cậu được đấy, cái vóc dáng này á, nơi nhỏ thì rất nhỏ, nơi cần có thì lại cũng có, cái ngực đó……. vấn biết giấu kĩ thật đấy, thường ngày thật sự không thể nhận ra được á!”
Trương Hoán Minh không thể không thừa nhận rằng Tống Húc Phi thật sự có mắt nhìn, mặc dù nhìn lại thì Triệu Hử Nhi cao, nhưng thật sự phải nói rằng, Giang Tùy lại là tuyệt nhất, eo thon dáng đẹp, ngực với mông thì thật khiến người khác đáng ngạc nhiên hơn.
Tống Húc Phi hừ một tiếng: “Đó là tại vì cậu trước giờ bị mù mắt, cậu ấy vốn dĩ đã xinh đẹp như vậy rồi.”
Chu Trì không nói gì hết, vẫn im lặng nhìn về phía sân khấu.
Quả thật là thân hình nhỏ nhất rồi.
Cánh tay, đôi chân đều nhỏ nhắn, nặng chẳng được mấy cân, có vẻ như sắp bay lên trời vậy.
Hắn vô thức nhớ đến mùi thơm trên người cô vào tối hôm ấy.
Đã lớn như vậy rồi mà vẫn giống như con nít, cái gì cũng dùng đến sữa bò.
Lý Thăng Chi ở đằng trước lại quay lại nói: “Không xong rồi, tớ sắp thay đổi ý định rồi, lần sau chọn hoa khôi của lớp tớ sẽ chọn Giang Tùy, sẽ nghiêng về bộ ngực căng mọng như sữa ấy! Tao nói với mày a, Tống Húc Phi, nếu mày cứ tiếp tục chậm chạp như vậy thì dừng trách anh em ra tay trước nhé!”
Tống Húc Phi đá vào chân của cậu ta: “Cậu dám.”
“Có gì mà không dám? Cậu ấy lại không phải là người của mày, tao cứ chiếm lấy đấy!”
Trương Hoán Minh thật không biết nói gì, quay đầu qua nói: “Chu Trì xem hai thằng ngốc kia kìa!”
Vừa nói xong, cậu ta sửng sốt cả người, phát hiện Chu Trì nhíu mày lại, khuôn mặt nhìn có chút khó coi.