Trì của tôi

Giang Tùy không ngờ rằng hắn đột nhiên lại hỏi đến chuyện này, cô sửng sốt một lúc, hộp kẹo trong tay mở đến một nửa.
 
Cô lấy ra hai cái kẹo sữa, ngẩng đầu lên nhưng không nói gì.
 
Chu Trì nhìn thấy mặt của cô đều đỏ ửng lên rồi.
 
Cặp lông mày của Giang Tùy chau lại thành hai đường cong, không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Qua vài giây sau, cô gật nhẹ đầu, mắt vẫn nhìn hắn.
 
Chu Trì kìm họng, nhỏ giọng nói: “Cậu nhớ tôi về cái gì?”
 
 “Không biết nữa.” Giang Tùy đã cúi đầu xuống, trả lời với giọng rất nhỏ, đặt kẹo ở trên bàn đẩy về phía trước mặt hắn.
 
Vừa định rút tay về thì bỗng nhiên bị Chu Trì giữ lại.
 
Trên mu bàn tay trắng nõn của cô có một vết dài màu đỏ nhìn rất rõ.
 
“Cái này bị sao vậy?” Hắn hỏi.
 
“Chỉ là bị đụng một tí thôi, cánh cửa phòng sách nhà bà nội quá cũ rồi, tay cầm bị hư, tôi không cẩn thận nên đụng phải.” Bị hắn giữ tay chặt đến vậy, nhiệt độ trong bàn tay của Giang Tùy tăng lên, giống như đang cầm túi giữ ấm tay vậy, nóng đến mức không bình thường.
 
“Uhm không cần phải cầm chặt đến vậy đâu.” Cô nói xong một câu, liền rút tay về, “Cậu uống nước đi, ngồi một lúc nữa rồi chúng ta đi về.”
 
Cô ngồi im lặng trên cái ghế nhỏ, lột vài cái kẹo cứng trái cây ra ăn, vừa ăn vừa tiếp tục lựa những viên kẹo mềm ở trong hộp ra, đợi hắn uống nước xong thì cô đã lựa ra được rất nhiều, toàn bộ đều đưa cho hắn: “Cái này cho cậu đấy, bỏ vào túi mang về đi.”
 
Hắn thích ăn kẹo mềm, thích nhất là kẹo Thái Phi.
 
Giang Tùy còn nhớ rất rõ ràng.
 
“……” Chu Trì bị cô khiến cho sửng sốt.
 
Trước đây cũng đã từng trải qua như thế này rồi, vẫn là lúc năm sáu tuổi gì đấy, đầu năm đi đến thăm viếng họ hàng, lúc trước khi ra về bậc trưởng bối cứ nhét vào túi hắn một vài cái bánh hoặc đồ ăn vặt.
 
Sau này lớn lên, đây là lần đầu tiên hắn lại bị người khác dùng kiểu giọng điệu 
này để nhét kẹo cho hắn.
 
Mà lại còn là một cô gái nữa.
 
Chu Trì nhất thời cứng họng, nhìn cô một lúc lâu, rồi bật cười. Lúc đầu thì chỉ là nhếch môi lên cười nhẹ, có vẻ lạnh nhạt nhưng sau đó hình như càng nghĩ càng buồn cười hay sao mà hắn bật cười lộ ra ngoài.
 
Giang Tùy: “……”
 
Không biết tại sao hắn lại cười, mà còn cười thoải mái đến như vậy, những tia sáng trong ánh mắt dường như đang nhảy múa. Kết hợp với đầu đinh gọn gàng vừa mới cắt, Giang Tùy cảm thấy trong thời khắc đó, những bồng bột tuổi trẻ đang mơn mởn trên người hắn như một đóa hoa hồng đang đơm bông.
 

Tinh thần hăng hái của tuổi trẻ cùng với những khát khao tươi đẹp.
 
…… Ây, “Những khát khao tươi đẹp” chính là kiểu dùng từ như vậy.
 
Chu Trì có vẻ cười no nê rồi, lấy kẹo nhét hết vào trong túi áo: “Đi thôi.”
 
Đồ đạc không cần phải sắp xếp, toàn bộ đều đã được đóng gói kĩ càng.
 
Va li đã có Chu Trì xách giùm, tay kia của hắn xách cái túi mua sắm nhồi nhét đủ thứ đồ. Giang Tùy chỉ mang cái cặp xách của cô, đi theo bên cạnh hắn.
 
Đi ra khỏi khu nhà trọ, ở trên đường đợi taxi, vội vàng về nhà kịp trước giờ ăn cơm.
 
Tri Tri đã ra đứng trước cửa nhòm ngó từ sớm, nhìn thấy hai người họ thì vội vã chạy đến nghênh đón, nịnh nọt cầm lấy va li, Giang Tùy chợt phát hiện cậu ta đã đi uốn một vài cọng tóc!
 
Tóc của cậu ta vốn dĩ đã vàng sẵn rồi, bây giờ càng ngày lại càng giống con sư sử hơn nữa.
 
Giang Tùy rất kinh ngạc.
 
Chỉ là qua một năm mới thôi mà……
 
Vì vậy mà cậu cháu nhà này đã hẹn nhau cùng đi làm tóc rồi hay sao?
 
Cô hỏi nhỏ Chu Trì: “Đầu tóc của nó…….Dì Chu nhìn thấy rồi.”
 
Chu Trì ừm một tiếng, nói: “Nhìn thấy rồi, dặn nó trước ngày đi học lại phải đi cắt.”
 
“Ta nói thật tình mà.” Giang Tùy có chút cạn lời, “Nó vừa mới được mấy tuổi thôi mà đi làm tóc rồi, tôi đây còn chưa từng làm lần nào mà.”
 
“Cậu muốn làm kiểu nào?” Chu Trì bật cười, “Tóc uốn to?”
 
“….. Tôi chỉ tùy miệng nói ra thôi.”
 
“Cậu không cần làm đâu.” Chu Trì nhìn cô, nói, “như này là đã rất đẹp rồi.”
 
Bữa cơm đầu tiên sau khi về nhà thật thịnh soạn khác thường, dì Đào làm rất nhiều món ăn, dường như muốn bổ sung cho Giang Tùy thêm một bữa cơm tất niên vậy.
 
Mặc dù chỉ có mấy người họ ăn cơm, nhưng mà bầu không khí lại rất hòa hợp, hiếm khi mà Tri Tri có thể ăn cùng một bữa cơm đàng hoàng, vui vẻ cùng với cậu nhỏ, không bị ăn hiếp, càng cảm thấy Giang Tùy chính là vị cứu tinh đắc lực của hắn.
 
Quả nhiên, trong nhà vẫn nên có một bà chị ở bên cạnh thì sẽ rất hạnh phúc.
 
Ăn cơm xong, Giang Tùy sắp xếp lại những món quà mang về đây, lấy đôi giày giữ ấm mang xuống lầu đưa cho dì Đào, lại lấy nguyên một bộ dụng cụ học tập đưa đến phòng của Tri Tri.
 
Vốn dĩ Tri Tri vô cùng mong đợi quà tặng của cô, nhưng vừa nhìn thấy những thứ đó thì cảm thất thất vọng lạ thường.

 
“Có chuyện gì sao?” Giang Tùy nói, “Bộ này dùng rất tốt, người dành mua cái hộp bút này rất nhiều, đều là những đứa con trai chừng tuổi như em.”
 
Tri Tri thở dài: “Nào, đến đây em tính cho chị nghe, chị em chúng ta bốn năm nay, chị đã tặng cho em một bộ ngữ pháp tiếng Anh mới, nguyên ba bộ bài văn mẫu, còn có cái gì mà “Bí mật Toán học”, đã vậy còn có cặp xách, sổ ghi chép, bút máy, dao gọt bút……”  Càng nghĩ đến càng ko thể nào vui nổi, “Em nói chị này, chị cứ mong chờ em thi vào Trường Thanh Hoa, hay Đại học Bắc Kinh vậy, đến lúc nào mới có thể tặng em những thứ không liên quan đến học tập không?”
 
Giang Tùy cạn lời.
 
“Vâng.” Cô lôi từ trong túi ra một bao lì xì đưa cho cậu ta.
 
Mắt của Tri Tri lập tức sáng lên, “Tiền mừng tuổi hả.”
 
Cậu ta đếm lui đếm tới, có vẻ cũng không ít đâu.
 
Giang Tùy nói: “Không được xài lung tung đâu đấy.”
 
“Yên tâm đi. Em nghèo đến mức này rồi mà còn dám xài lung tung sao?” Tri Tri vui mừng phấn khởi, mỗi lúc cậu ta vui thì chạy nhảy lung tung, miệng mồm nịnh nọt, “Chị, em chưa bao giờ gặp được ai tốt như chị hết,vừa xinh xắn lại còn hiền từ dịu dàng, nhưng đó cũng chẳng xem là gì, mấu chốt là chị có thật nhiều tiền lại còn rất hào phóng nữa chứ, sau này ai mà làm anh rể của em chắc là có phúc lắm. Vậy thì chị đợi em một lát nha, em đi mua khoai lang nướng cho chị!”
 
Đầu tóc uốn cong của cậu ta nhanh như chớp chạy đi ra khỏi cửa.
 
Giang Tùy buồn cười nhìn bóng dáng của cậu ta: “Thật tình vẫn rất giống con sư tử con.”
 
Suy nghĩ một lúc rồi cô đi về phòng lấy cái hộp màu trắng ở trên bàn, lên lầu tìm Chu Trì.
 
Cửa phòng không khóa, đang mở hé ra.
 
Giang Tùy gõ cửa, bên trong có tiếng vọng ra: “Vào đi.”
 
Giang Tùy mở cửa ra được một nửa, nhìn thấy hắn đang ngồi trên sàn nhà, lưng dựa vào ghế sô pha, cái bàn bên cạnh có một vài vỏ kẹo.
 
Cũng được một thời gian rồi Giang Tùy mới vào lại căn phòng này, khoảng thời gian trước tết vì cô luôn né tránh hắn, nên bây giờ mới phát hiện hắn đã thay đổi cách trang trí trong phòng, giường bị đẩy vào phía trong cùng, áp sát vào tường, bàn học đã dịch chuyển một chút, không gian giữa phòng trở nên rộng rãi hơn, thoáng đãng hơn rất nhiều.
 
Giang Tùy vẫn đứng ngoài cửa chưa đi vào, tay cầm cái hộp giấu ở sau lưng.
 
“Đứng đó làm gì vậy?” Hắn dịch qua ngồi một bên, tạm thời tắt ti vi, lấy một cái đệm dưới mông đặt ngay bên cạnh, lấy tay vỗ mấy cái lên nó.
 
Giang Tùy cởi dép ra, mang tất đi đến ngồi ở vị trí mà hắn đã chỉ.
 
Chu Trì kéo tấm mền bên cạnh chân đắp lên chân của Giang Tùy thì nhìn thấy cái hộp trong tay của cô.
 
 “Cậu đang cầm cái gì vậy?”
 

“Cho cậu đấy.” Giang Tùy đưa cho hắn, động tác rất tự nhiên, nhưng trong lòng bàn tay lại rất nóng.
 
Chu Trì nhìn xem, trên hộp toàn là chữ Tiếng Anh, xem hơn nửa ngày rồi nhưng có vẻ hắn không hiểu, liền ngẩng đầu lên nhìn Giang Tùy.
 
Giang Tùy bị vẻ mặt ngơ ngác của hắn chọc cười: “Tiếng Anh của cậu đã kém thế này rồi sao, đây là kem chống sẹo đấy.” Cô chỉ lên trên trán, “Chỗ này của cậu.”
 
“……”
Chu Trì cũng phục cô luôn, rồi cúi đầu nhìn, vừa nghĩ lại vừa cười, “Ầy, cậu đã thấy có thằng con trai nào bôi cái này chưa?”
 
Hả, là con trai thì không thể bôi cái này sao?
 
Con trai còn có thể dùng đến cả sữa rửa mặt mà.
 
Giang Tùy nói: “Trên trán của cậu còn lưu lại sẹo mà.”
 
“Có sẹo thì đã làm sao nào?” Chu Trì cúi đầu liếc nhìn vẻ mặt của cô, “Cậu chê nó sao?”
 
Hai câu nói của hắn khiến Giang Tùy phải câm nín, không biết nói gì hơn.
 
Hắn him mắt lại, cười không lên tiếng, mở hộp ra lấy cái tuýp nhỏ màu trắng ở bên trong ra.
 
“Cái này dùng thế nào đây?”
 
Giang Tùy nhìn hắn: “Cậu muốn dùng sao?”
 
“Mua cũng đã mua rồi, không dùng thì để làm gì?”
 
Giang Tùy: “……”
 
Sao mà đúng cậu cũng nói được, sai cậu cũng nói được vậy chứ.
 
Còn khó hầu hạ hơn Tri Tri nữa.
 
Giang Tùy cảm thấy bản thân chẳng có một chút ưu điểm nào khi đứng trước mặt hắn, cô vốn dĩ tặng quà cho hắn đã rất hồi hộp rồi mà hắn còn nói đông nói tây.
 
Cô liếc nhìn hắn rồi nói: “Rất đơn giản, cậu mở nắp ra, lấy một chút bôi lên trán rồi đậy nắp lại thôi.”
 
Chu Trì: “……”
 
Hai người đều nhìn nhau một lúc rồi bật cười.
 
“Lợi hại thật.” Chu Trì nói, “Còn cười nhạo tôi nữa?”
 
Giang Tùy kiềm chế cảm xúc lại, “Không có.”
 
Chu Trì nhếch nhếch cặp lông mày, đưa tuýp thuốc cho cô: “Bôi cho tôi đi.”
 
Hắn nói như vẻ đây là lẽ đương nhiên ấy, giống như lúc trước cô viết bản kiểm điểm giúp hắn vậy, luôn tự tin rằng cô nhất định sẽ đồng ý làm.
 
Giang Tùy nhìn hắn vài giây, cúi đầu mở nắp tuýp ra, ngón trỏ tay phải lấy một ít kem: “Cậu cúi đầu xuống một tí.”

 
Chu Trì cũng rất biết phối hợp, đưa mặt đến gần cô, cúi đầu xuống.
 
Giang Tùy nhìn vào vết sẹo trên trán hắn, ngón tay chạm vào, nhẹ nhàng bôi nhiều lần, chất kem màu trắng nhanh chóng thay đổi trở nên trong suốt. Ngón tay của cô nhẹ nhàng xoa thành hình tròn xung quanh vết sẹo.
 
Khuôn mặt của hắn cứ động đậy.
 
Tay trái của Giang Tùy đang rảnh rỗi theo bản năng giữ chặt phần dưới mặt hắn lại, “Đừng có động đậy.”
 
Hắn thật đã không động đậy nữa.
 
Giang Tùy đang chăm chú làm việc đang làm, cho đến khi bôi xong rồi thì ánh mắt đưa xuống, nhìn thấy đôi mắt của hắn.
 
Đôi lông mi đen tuyền của cô chợt run rẩy.
Trong căn phòng quá yên tĩnh, ánh đèn ngủ chiếu vào tường bên cạnh một đốm sáng hình tròn.
 
Bốn mắt nhìn nhau.
 
Dần dần có thể nghe thấy tiếng tim đập loạn nhịp.
 
Cổ họng Giang Tùy khô rát, nhẹ nhàng thả lỏng tay, buông tay ra khỏi khuôn mặt của hắn.
 
Chu Trì giữ chặt lại bàn tay đang buông thả ra của cô, nhẹ nhàng đưa về lại chỗ cũ, bờ môi mỏng manh chạm vào môi của cô.
 
Hơi thở nóng bỏng, mang theo chút mùi vị ngọt ngào của kẹo sữa.
 
……
 
“Chị! Chị! Chị đang ở trên đó sao?!” Tri Tri mua khoai lang nướng đã trở về, ở dưới phòng không tìm thấy cô, vừa gào thét vừa chạy lên, mở cửa ra thì nhìn thấy chị với cậu nhỏ của cậu ta đang ngồi ở trên sàn nhà.
 
“Quả thật chị đang ở đây à, vậy mà không trả lời em một tiếng! Em mua khoai lang nướng rồi!” Khuôn mặt Tri Tri tràn đầy phấn khởi, đầu tóc uốn cong đang chao đảo “Chị ở đây làm gì vậy?”
“Không làm gì cả.” Giang Tùy đứng dậy.
 
Tri Tri đã chạy đến, liếc mắt nhìn ti vi, “Xem phim hả? Đây là phim gì vậy?”
 
Không ai trả lời.
 
Tri Tri quay đầu lại nhìn thì thấy Giang Tùy đã đi ra đến ngoài cửa, “Em có xuống không?”
 
“Xuống, xuống, ây, chị vội cái gì chứ?” Tri Tri cầm theo hai quả khoai lang nướng đi xuống, quên khóa cửa phòng lại.
 
Chu Trì cũng lười đi đóng lại, hắn cầm lấy cái điều khiển từ xa, ấn vào, phim tiếp tục chiếu.
 
Hắn cúi đầu vặn chặt lại nắp tuýp, giữ chặt tuýp đó trong lòng bàn tay, lưng dựa vào phía sau.
 
Phim đã xem được ba bốn phút rồi.
 
Nhưng nó đã diễn cái gì cũng không rõ nữa, có vẻ như hắn chỉ nhớ đến khuôn mặt đỏ bừng của Giang Tùy mà thôi.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận