Giang Tùy vừa về đến phòng thì đi vào phòng rửa tay.
Cô dựa vào cửa đứng một lúc, độ nóng trên khuôn mặt cứ cao lên không có dấu hiệu giảm xuống.
Tri Tri cứ nghĩ rằng cô buồn tiểu nên mới vội chạy nhanh như vậy. Cậu ta lấy quả khoai nướng to hơn đặt trên bàn của Giang Tùy, còn mình thì ngồi ở cái ghế bên cạnh ăn quả nhỏ hơn.
Tính cách cậu ta vốn hiếu động, tất nhiên sẽ không ngồi yên một chỗ, vừa ăn vừa nhìn đông nhìn tây, chăm chú nhìn vào trong góc bàn học, bên dưới cuốn từ điển Ngưu Tân có bìa màu đỏ đè trên một cuốn sổ rất quen thuộc.
Đó chính là bản tranh vẽ của Giang Tùy.
Tri Tri lấy cớ “Nhân duyên trùng hợp” mà đã xem trộm qua hai lần, trí nhớ sâu sắc, tính hiếu kì lại trổi dậy, muốn liếc mắt nhìn xem xem có thêm người nào đã bị chị của cậu ta nhìn trúng rồi.
Nói không chừng mấy người này chính là người được chọn làm anh rể của cậu ta sau này cũng nên.
Thân làm đứa em trai thì nắm bắt được sơ qua tình hình cũng là điều nên làm.
Tri Tri dùng cái lí do kì quái đó để thuyết phục bản thân.
Cậu ta kiểm tra lại cửa phòng rửa tay, lén lút mò dưới cuốn từ điển lấy ra bản tranh vẽ, lúc xem vào lần trước thì cuốn này đã vẽ được hơn một nửa, bây giờ cuối cùng cũng đã vẽ xong rồi.
Tri Tri nhanh chóng lật xem, vừa xem vừa tùy tiện bình phẩm ở trong lòng.
Lúc Giang Tùy đi ra thì cậu ta đã xem gần xong, còn hai trang vẫn chưa xem, nghe thấy động tĩnh trong giây lát tỉnh táo lại, vội vàng đặt bản tranh vẽ về lại chỗ cũ, giả vờ chê bai này nọ: “Chị, cuốn từ điển này dày quá, chị thật không thể xem hết được đâu!”
Giang Tùy tiến đến nói: “Không được chạm vào đồ của chị.”
“Em nào đâu dám.” Tri Tri một chút cũng không thấy chột dạ, ngoan ngoãn ngồi trên ghế ăn khoai, ăn được một lúc thì nhớ đến chuyện gì đó, lại hỏi Giang Tùy, “Chị vừa nãy ở trên phòng cậu nhỏ xem phim sao?”
Giang Tùy đang lột vỏ khoai nướng, đầu vẫn cúi xuống, xem như không có chuyện gì mà ừm một tiếng.
Tri Tri cảm thấy có chút kì lạ, “Sao mà cậu ấy có thể bằng lòng cho chị ở trên đó chứ, con người cậu ta thật hẹp hòi quá, xem phim hay gì đó cũng chỉ thích ở trong phòng xem một mình, thật biết hưởng thụ quá rồi đấy, lúc nhỏ em đến phòng cậu ta xem một tập phim hoạt hình cũng không cho, lúc đấy em vừa mới có vài tuổi thôi, cậu ta thét to rồi đòi đánh nữa, dọa em đến mức mà…… Mẹ em nói, em sợ đến mức mà cứ tối đến là đi tiểu trên giường luôn!”
Giang Tùy: “……”
Tri Tri nhìn cô nói: “Phim bọn chị xem có phải là thể loại khủng bố không, một mình cậu ấy không dám xem chứ gì?”
Giang Tùy cạn lời, “Không phải.”
Tri Tri cứ cảm thấy có gì đó không đúng, gãi gãi đầu nhưng cũng lười phỏng đoán.
Đợi Tri Tri đi khỏi, Giang Tùy mới có thể bình tĩnh lại. Cô đi tắm, xếp áo quần gọn gàng xong, ngồi bên cạnh bàn vỗ vỗ vào con ếch, lại nhẹ nhàng vân vê con chim cánh cụt mà Chu Trì tặng, thất thần hỗn loạn nửa ngày trời.
Lúc sắp đến chín giờ rưỡi, Giang Tùy nhận được tin nhắn của Lâm Lâm, bảo cô online nói chuyện.
Cô mở máy tính lên, đăng nhập vào QQ.
Lâm Lâm cùng Hứa Tiểu Âm đã nhắn tin rầm rộ trên nhóm chat, Giang Tùy vào nhóm, ai cũng kể chuyện của kì nghỉ, hẹn qua vài ngày nữa thì gặp nhau.
Nói chuyện xong rồi, Giang Tùy tắt hộp thư trò chuyện, lướt xem danh sách bạn bè, tầm mắt dừng lại ở hình đại diện màu tối xám.
ZC.
Thật kì lạ, chỉ là một cái hình đại diện của con trai như nhau, nhưng cô lại cảm thấy hắn cùng với những người khác lại không giống nhau.
Hình đại diện đó đột nhiên sáng lên.
Lồng ngực của Giang Tùy có vẻ hồi hộp, kích chuột rồi lấy tay đặt trên bàn phím, đã được một lúc rồi nhưng chưa gõ được chữ nào, đôi tai của cô đã đỏ ửng lên, hình như cô lại có thể ngửi thấy được mùi vị kẹo sữa ở trên miệng của hắn.
Lúc đó hắn đột nhiên hôn cô, cô vẫn đang mơ màng chưa biết chuyện gì xảy ra thì Tri Tri lại đột nhiên chạy vào……
Nếu là ai đó cũng sẽ đều cảm thấy rất hoang mang.
Thật ra Giang Tùy bị dọa đến phát khiếp, lúc đó chuyện gì cũng chưa nghĩ đến mà lấy tay đẩy hắn ra.
Nhưng mà lúc đẩy cô dùng lực mạnh quá, khiến hắn ngã ngược vào bên cạnh mép bàn, não sau của hắn còn va vào tay vịn của ghế sô pha.
……
Cô muốn nói chuyện với hắn nhưng không biết phải mở miệng như thế nào.
Nhìn vào màn hình, đang do dự thì phát hiện cái hình đại diện đó đã nhảy lên.
Chu Trì gửi tin nhắn đến, chỉ một chữ: “Online?”
Giang Tùy dừng một lúc rồi ngón tay bắt đầu gõ: “Ừm.”
Đợi một lúc thì hắn trả lời lại: “Không ngủ?”
Trong hộp thư trò chuyện hiện lên tin nhắn mới của cô: “Lát nữa.” Chu Trì nhìn một lúc, khuôn mặt có vẻ khó chịu, gõ từ từ vài chữ, dừng lại một lúc rồi xóa đi.
Qua một lúc sau, hắn mím môi, nhìn vào cô gái có đầu tóc màu đỏ kia, gửi một câu: “Xin lỗi.”
Giang Tùy có vẻ nao nao.
“……”
Cô không biết phải trả lời như thế nào.
Chu Trì đợi cả một phút rồi nhưng chả thấy động tĩnh gì liền hỏi: “Định lơ tôi luôn?”
Nửa phút sau, cô trả lời: “Không có.”
Chu Trì im lặng một lúc rồi gõ một câu, cảm thấy không ổn, xóa đi viết lại.
Một câu trả lời thôi mà viết rồi xóa lặp đi lặp lại nhiều lần, như bánh xe lăn lui lăn tới nhiều lần vậy.
Đệch.
Hắn thả con chuột xuống, có chút tự cười giễu bản thân mình, đứng dậy đi tìm thuốc hút.
Lúc quay trở lại thì trả lời cho cô một câu: “Đi ngủ trước đây, không làm phiền cậu nữa.”
Sáng hôm sau, Chu Trì không xuống ăn sáng.
Cho đến khi sắp vào buổi trưa thì Giang Tùy mới nhìn thấy hắn.
Dì Đào đang ở trong bếp lau chùi. Giang Tùy cầm cái giẻ lau mới đang định đưa cho dì ấy thì vừa hay Chu Trì cũng đi từ trên lầu xuống.
Hai người nhìn nhau mà tim đập loạn nhịp.
Giang Tùy đứng lại ở bên cạnh bàn.
Chu Trì đi đến, đứng ở vị trí cách cô vài mét. Hắn mặc đồ không nhiều, trên người chỉ có một cái áo len đan mỏng, nhưng trên tay có cầm thêm một cái áo khoác.
Giang Tùy bị hắn nhìn đến mức thấy không tự nhiên, nói nhỏ: “Cậu muốn đi ra ngoài sao?”
Hắn gật đầu, ừm một tiếng, ánh mắt vẫn giữ nguyên không chuyển động, nhìn cô thắm thiết.
Dì Đào ở trong bếp gọi một tiếng.
Giang Tùy nhìn Chu Trì, chuẩn bị đi thì hắn mở miệng nói.
“Đợi tôi trở về nha.” Giọng nói rất nhỏ, dường như chỉ có thể nhìn thấy mép môi của hắn động đậy một chút mà thôi. Hắn nói xong vẫn chưa đi, đang đứng đó đợi cô trả lời.
Giang Tùy gật đầu, hắn mới bật cười rồi đi ra ngoài.
Trương Hoán Minh nhìn ra xung quanh mấy lần, nhìn thấy bóng dáng của Chu Trì, liền vỗ vỗ vào vai Lý Thăng Chí: “Đệch, cậu ta cắt tóc rồi kìa.”
Chu Trì đẩy cánh cửa thủy tinh ra đi vào.
Trương Hoán Minh lại gọi thêm vài chai bia.
Lý Thăng Chí vẫy tay với Chu Trì.
Trời giữa trưa, quán nướng này nằm ở dưới con đường buôn bán, thật không ít người tí nào. Vẫn may là bọn họ đến sớm nên đã dành được chỗ ngồi.
Nhiệt độ bên ngoài rất thấp, lúc Chu Trì đi đến thì còn mang theo một trận khí lạnh rùng mình.
Trương Hoán Minh liếc nhìn hắn, chọc cười: “Cậu muốn chơi phong cách gì đây, đầu đinh của trời đông hả, cậu không sợ lạnh chết cóng luôn sao.”
Chu Trì có vẻ không quan tâm, hỏi: “Trở lại khi nào vậy?”
“Tối qua đấy.” Trương Hoán Minh đưa cho hắn một chai bia, nói, “Còn không thấy đây sao, vừa về đến là gọi bọn cậu ra đây rồi, đủ nghĩa khí chưa.”
Lý Thăng Chí nói: “Các cậu đón năm mới như thế nào, tớ thì chán chường chết đi được, suốt ngày cứ đi thăm họ hàng nhà cô xong nhà dì, đã vậy ai nấy đều hỏi thành tích học tập của tớ, phiền phức chết đi được.”
“Tớ thì cũng tạm được, kiếm được không ít tiền lì xì.” Trương Hoán Minh quay đầu nhìn Chu Trì, khuôn mặt cười ác ý, “Cậu thì sao, có phải đón năm mới với Giang Tùy không?”
“Không, cô ấy về quê, mới quay lại vào tối qua.”
“Vậy hả.” Trương Hoán Minh trêu chọc, “Vậy thì cậu đón năm mới chắc hẳn là cô đơn lắm nhỉ.”
Chu Trì: “Tạm ổn.”
Trương Hoán Minh tìm thấy được manh mối mới, lấy khuỷu tay đẩy hắn, “Ây dô, nhìn bộ dạng cậu như này, chắc có tiến triển rồi ha.”
Chu Trì nâng cái ly lên: “Ừm.”
Lý Thăng Chí kinh ngạc: “Không phải chứ, có tiến triển thật hả.”
Chu Trì không trả lời.
Lý Thăng Chí lại muốn nói gì đó, Trương Hoán Minh chặn họng cậu ta lại, “Mày xê ra, mày định làm gì đây.” Rồi lại hỏi Chu Trì, “Rốt cuộc là tiến triển như thế nào, đi đến được bước nào rồi?”
Chu Trì uống một ngụm bia, ánh mắt đen kịt nhìn cậu ta một lúc, rồi thu tầm nhìn lại, ánh mắt đặt ở mép bàn.
“Tớ hôn cô ấy rồi.”
“Phịch------“ Lý Thăng Chí vừa uống một ngụm bia vào miệng thì bị phun ra ngoài hết, “Đệch, cậu thật giống đồ cầm thú thiệt đấy.”
Trương Hoán Minh cũng nói: “Mẹ nó, thật hay giả vậy!”
Chu Trì kìm giọng lại, có chút khó chịu đang kìm hãm lại: “Không nhịn nổi.”
Trương Hoán Minh kinh động nói: “Không phải cậu là tên bá vương cứng đầu đi dụ dỗ người khác đấy chứ, vậy Giang Tùy có bị cậu dọa phát khiếp đến khóc luôn không?”
Không trả lời.
Hai người cậu ta muốn hỏi tiếp nhưng hắn không nói thêm gì nữa, uống liên tục mấy ngụm bia.
Trương Hoán Minh cùng Lý Thăng Chí nháy mắt nhau, suy nghĩ không ra được tình huống như thế nào, trong đầu óc chỉ hiện lên những cảnh tượng hỗn loạn.
Qua một lúc sau thì nghe thấy Chu Trì nói: “Nghĩ ngợi lung tung gì vậy.”
Trương Hoán Minh với Lý Thăng Chí ngơ ngác nhìn nhau, cười đến nổi không có gì tốt đẹp: “Có nghĩ gì đâu, bọn tớ rất trong sáng mà.”
Lý Thăng Chí hỏi thêm một câu khác: “Vậy Giang Tùy rốt cuộc có thích cậu không?”
Ánh mắt Chu Trì có chút thay đổi, ngón cái tay phải vô ý thức vuốt ve cái ly.
Trương Hoán Minh nhìn hắn: “Ồ, là ý gì đây, ngầm thừa nhận sao?”
Chu Trì im lặng không lên tiếng.
Không biết tại sao hắn lại nhớ đến hôm đó…… Cô ấy nói cô nhớ hắn.
Hắn nhẹ nhàng cúi đầu, cười nhạt nhẽo một tiếng.
“……”
Hai người đang ngơ ngác nhìn bị biểu cảm của hắn khiến họ cảm thấy cạn lời ------ Toi rồi, cái kiểu này chính là khuôn mặt đang mơ mộng chuyện tình yêu rồi.
Lý Thăng Chí không nhịn nổi, hỏi tiếp: “Cậu nói thật đi, trước đây cậu đã từng yêu cô gái nào rồi phải không?”
Chu Trì nhíu mày, không có phản ứng gì.
“Ây dô, tớ còn nhớ là có người đã từng nói gì mà, Giang Tùy được mấy tuổi chứ,” Trương Hoán Minh học cái giọng điệu của Chu Trì chế giễu, “Cô ấy thì biết cái gì, yêu sớm cái mẹ gì chứ.”
Chu Trì cặp mắt lạnh ngắt: “Không nhắc lại thì chết đi à?”
“Thì sao á, cậu thật bá đạo quá rồi đấy, còn muốn cướp đi cả quyền được nói của tớ nữa sao.” Trương Hoán Minh nói, “Tớ nói này, hôm nay cậu chạy ra đây, còn không phải vì trong lòng khó chịu sao, vậy mà còn không cho bọn tớ mở miệng nói nữa!”
Lý Thăng Chí nói: “Con khỉ mày bớt nói những lời không đâu đi, thích nói gì thì nói sao được, chuyện này rõ ràng còn phải phụ thuộc vào sự lựa chọn của Giang Tùy nữa, hay là đi hỏi cậu ấy đi, xem cậu ấy có bằng lòng hay không. Nếu cậu ấy bằng lòng ở bên cậu thì cậu còn lo tuổi tác còn nhỏ của cậu ấy nữa sao, mà cho dù có nhỏ đi chăng nữa cũng chỉ nhỏ hơn cậu hai tuổi chứ mấy, rồi cũng có ngày trưởng thành thôi, sợ cái gì chứ.”
Trương Hoán Minh cười giễu cợt: “Cậu ta còn sợ gì nữa chứ, ra tay vừa mạnh mẽ vừa chuẩn lại vừa như dã thú vậy mà, phải nói là tâm cơ mới đúng, cho dù là một trăm Tống Húc Phi cũng không sánh nổi anh, anh Trì à.”
Đang nói đến ngang đó thì điện thoại của Chu Trì reo lên.
Trương Hoán Minh liếc mắt nhìn, “Nói Tào Tháo thì Tào Tháo đến liền à.”
Chu Trì nghe máy, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói rất nhỏ của Giang Tùy: “Chu Trì?”
“Hả?”
“Tôi phải đi ra ngoài một chuyến.” Cô nói, “Có lẽ không thể đợi cậu trở về rồi. Tôi nghĩ phải nói với cậu một tiếng.”
“Đi đâu vậy?”
“Đi tìm dì Chu, tôi có đồ muốn đưa cho dì ấy.”
Chu Trì: “Đi một mình thôi sao? Đợi tôi về rồi đi cùng.”
“Không cần đâu, tôi gọi xe đi cũng được, ở khu đô thị mới đó tôi rất quen thuộc, trước đây tôi đã từng ở đó rồi.”
Chu Trì: “Vậy được.”
Đầu dây hai bên im lặng một lúc, cả hai người đều không nói gì.
Lúc Giang Tùy sắp tắt điện thoại thì hắn gọi tên của cô: “Giang Tùy.”
“Hả?”
“Về sớm nha, tôi có lời muốn nói với cậu.”