Trì của tôi

 

Giang Tùy ăn cơm trưa xong thì đi ra ngoài.
 
Thời gian còn sớm, trên đường đi cô ghé đến Trung tâm bách hóa Nguyên Gia ở khu đô thị mới. Ở đây có một hiệu sách Văn Thanh vừa mới khai trương, danh tiếng rất tốt, Giang Tùy trước đây đã muốn đến đây đi dạo một vòng nhưng vẫn chưa có dịp nào để đi, lần này vừa hay thuận đường đến xem thử, đã vậy còn mua được vở vẽ với thiệp chúc mừng.
 
Giang Tùy ngồi bên cạnh nơi nghỉ ngơi ở trong hiệu sách viết thiệp chúc mừng cho Chu Mạn.
 
Vài câu chúc phúc năm mới rất nhanh đã viết xong, như thường lệ viết ở góc cuối cùng tên của cô:  A Tùy.
 
Rời khỏi Trung tâm bách hóa, Giang Tùy lại tiếp tục ngồi taxi, nói địa điểm cho bác tài xế rồi xe chở cô chạy thẳng đến cổng bên ngoài khu đô thị mới.
 
Căn nhà ở đây là nơi mà Giang Phóng đã mua sáu năm trước, khu vực này rất tốt, cách khu vực mới của trường Đại học sư phạm không xa, lại tiếp giáp với khu trung tâm văn hóa mới khai trương.
 
Giang Tùy trước đây đã từng ở chỗ này một thời gian, sau đó cô dọn về ở căn nhà hiện tại với Tri Tri và dì Đào, Chu Mạn thì vẫn ở lại đây. Mặc dù căn phòng của 
Giang Tùy vẫn còn giữ lại, nhưng thường ngày nếu không có chuyện gì thì cô cũng không ghé qua, lần đến đây gần nhất cũng đã lâu lắm rồi.
 
Chiếc chìa khóa dự phòng hôm nay cô đã tìm rất lâu mới có thể tìm thấy.
 
Vào lúc này thì trong nhà không có người.
 
Giang Tùy thay đôi dép ở ngoài cửa, đi vào nhà, lôi hộp quà khăn lụa đã gói kĩ trong cặp sách đặt trên bàn, lấy tấm thiệp đã viết xong đè xuống dưới, định ở đây đợi Chu Mạn trở về.
 
Cô tùy ý nhìn quanh, cảm thấy cách bày biện trong phòng khách hình như có thay đổi, trong nhà rất sạch sẽ, chắc là có người đến dọn dẹp rồi.
 
Giang Tùy không nghĩ nhiều, đi vào nhà vệ sinh, lúc rửa tay thì phát hiện giá để đồ ở trên bồn rửa tay trống không.
 
Cô có chút ngạc nhiên.
 
Trước đây ở trên này để rất nhiều chai lọ, đều là đồ dưỡng da với đồ trang điểm, sao bây giờ lại không còn nữa?
 
Giang Tùy cảm thấy nghi ngờ đứng một lúc lâu, đi ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn quanh phòng khách, dần dần nhận ra có điểm gì đó không đúng.
 
Trong nhà hình như đã thiếu đi rất nhiều đồ vật.
 
Tấm ảnh chụp cả nhà đặt ở trên tủ ti vi không thấy nữa.
 
Trên tủ giày mở ra thì không thấy một đôi giày cao gót nào, cái giá treo đồ trên tường chỉ treo một chiếc khăn choàng màu xám của đàn ông.
 
Giang Tùy sửng sốt, hình như đã nhớ đến chuyện gì đó, có chút mơ hồ đứng đó một lúc lâu, đi đến phòng để áo quần bên cạnh, mở cửa ra nhìn sắc mặt dần dần biến đổi.
 

Bốn giờ rưỡi, Giang Phóng đi ra khỏi tòa nhà làm việc của viện triết học, bước đi gấp gáp. Thầy giáo của ông tối nay tổ chức một cuộc đàm thoại nhỏ tại trường, đây là hoạt động được tiến hành vào ngày mồng sáu tết hằng năm, lần này chỉ định đích danh ông ấy đi làm người chủ trì, Giang Phóng không thể từ chối được, nhiều công việc còn dang dở phải hoãn lại.
 
Ông nhìn vào điện thoại, men theo con đường cây bóng mát ở trong khuôn viên trường đi ra nhà xe, nhìn thấy phía xa xa bên ngoài cổng trường đi vào một bóng dáng nhỏ. Trường học vẫn đang được nghỉ lễ, trong khuôn viên trường không có được mấy người. Giang Phóng vừa liếc nhìn thì đã chú ý đến rồi.
 
Giang Tùy?
 
Ông lấy làm kì lạ, bóng dáng nhỏ đó đã chạy đến.
 
Giang Tùy lưng đeo cặp xách, hai gò má đỏ hồng, trên trán đã đổ mồ hôi.
 
Cô dừng lại trước mặt Giang Phóng, thở hổn hển.
 
“A Tùy.” Giang Phóng ngạc nhiên nhìn cô, “Sao con lại đến đây?”
 
Giang Tùy tay giữ chặt cái cặp xách của mình, không nói gì hết.
 
Giang Phóng chú ý đến sắc mặc của cô, hỏi: “Sao vậy A Tùy, xảy ra chuyện gì rồi sao?”
 
“Ba,” Giang Tùy ngẩng đầu nhìn ông, hỏi nhỏ, “Ba với dì Chu có chuyện gì vậy?”
 
Giang Phóng trong nháy mắt hoảng hốt.
 
“A Tùy……” Ông chau mày lại.
 
Không ngờ rằng Giang Tùy lại đột nhiên chạy đến hỏi chuyện này.
 
Về chuyện li hôn thì thực ra ngay ban đầu đã không có ý định giấu Giang Tùy, sau đó Chu Mạn với ông thương lượng, hai người mới quyết định tạm thời không nói cho mấy đứa nhỏ biết chuyện.
 
Giang Phóng nhất thời không biết phải trả lời như thế nào, vốn dĩ ông không muốn nói dối. Nhiều năm nay ông đối với Giang Tùy vừa là người cha và cũng là một người bạn, càng chưa bao giờ xem cô là con nít mà nói dối lần nào, ngoại trừ chuyện này.
 
Lúc này đột nhiên bị hỏi đến thì càng không có cách nào khác để nói dối cô nữa rồi.
 
Giang Phóng chần chừ một lúc, xem đồng hồ rồi nói: “A Tùy, bây giờ ba đang rất bận, phải vội vàng đi làm việc, tối nay chúng ta nói tiếp được không?”
 
Giang Tùy vẫn chưa đồng ý, nhìn khuôn mặt của ông thì cũng đã đoán ra được rồi: “Là đã li hôn rồi sao?”
 
Giang Phóng gật đầu: “Li hôn rồi.”
 
“Khi nào?”
 
“Được vài tháng rồi.”

 
“Tại sao?” Giang Tùy dường như không thể hiểu được tại sao đang yên đang lành vậy mà lại chia tay.
 
Giang Phóng nhất thời không thể nào nói rõ cho cô biết được.
 
Giang Tùy khăng khăng hỏi lại thêm lần nữa: “Tại sao vậy?”
 
Giang Phóng bất đắc dĩ: “A Tùy……”
 
“Không phải ba nói là gặp được người tốt thì phải trân trọng sao?”
 
Đôi mắt của cô dần dần đỏ ửng lên.
 
Giang Phóng sửng sốt.
 
Trong vài giây, Giang Tùy không nói gì, cúi đầu lau nước mắt.
 
“Dì Chu là người rất tốt, Tri Tri cũng vậy,” Cô ngẩng đầu dậy, đôi mắt đã ướt sũng rớt từng giọt, “Con thích dì Chu, cũng rất thích Tri Tri……”
 
Giang Phóng không ngờ rằng cô sẽ buồn đến vậy.
 
Tâm tư của con gái dẫu sao cũng rất nhạy cảm, cho dù ông có suy nghĩ như thế nào đi nữa cũng không thể nào hiểu thấu được.
 
“A Tùy, ba xin lỗi,” Giang Phóng không biết làm cách nào khác, cũng có chút áy náy, giọng điệu nghiêm túc nói, “Chuyện này ba sẽ nói rõ với con. Như thế có được không, con cứ về nhà trọ ở trường trước đi, ba sẽ cố gắng về sớm.” Ông lôi chìa khóa trong túi quần ra đưa cho cô.
 
Giang Tùy không cầm lấy, cúi đầu: “Ba đi làm việc đi, con tự về được rồi.”
 
Cô đứng một lúc, không nói thêm gì nữa, đưa tay lên lau nước mắt, quay người lại đi ra khỏi cổng trường.
 
Cặp xách màu thủy lam đeo sao lưng cô, con chim cánh cụt móc trên cặp lắc lư qua về.
 
Cho đến sáu giờ rưỡi rồi, sắp đến giờ ăn tối mà vẫn chưa thấy Giang Tùy trở về. 
 
Chu Trì gửi tin nhắn cho cô thì không nhận được hồi âm, gọi điện thoại thì không bắt máy.
 
Tri Tri đang đói bụng, muốn ăn cơm: “Có phải là điện thoại hết bin không nhỉ, hay là chúng ta cứ ăn trước đi, nói không chừng chị của con ăn cơm bên đó rồi cũng nên.”
 
Dì Đào: “Sao có thể vậy được, A Tùy không như con, có khi nào mà nó không nhắn nhủ gì như thế này đâu, không về ăn cơm thì nó đã nói rồi.”

 
“Vậy thì phải làm sao giờ? Cứ đợi mãi như thế này sao?” Tri Tri nhìn đồ ăn trên bàn mà nước dãi sắp rớt ra ngoài.
 
Chu Trì gọi điện cho Chu Mạn, bên kia nhắc nhở “ Đang gọi”.
 
Chu Trì đứng dậy: “Con đi một chuyến.”
 
“Hả?” Tri Tri kinh ngạc, “Bây giờ cậu qua đó sao? Lỡ như chị ấy đang trên đường về thì sao?”
 
Chu Trì không quan tâm đến cậu ta, đi ra khỏi cửa.
 
Dì Đào hét sau lưng hắn: “Đi đường cẩn thận.”
 
Trời bên ngoài đã đen tối một màu.
 
Chu Trì vừa đi đến đầu ngõ thì điện thoại reo lên.
 
Là Chu Mạn gọi đến.
 
Hắn vừa nghe máy thì Chu Mạn liền đổ ập trên đầu hắn mắng một trận: “Chị nói em rảnh quá không có việc gì làm đúng không, có phải em đứng trước mặt A Tùy nói lung tung gì rồi không! Sao mà em cứ chuyện tốt không làm mà cứ đi làm chuyện xấu vậy, đã nói là phải giữ bí mật mà, em nhịn không nổi mà nói đúng không!”
 
Chu Trì vừa nghe đã hiểu, cau mày: “Em không nói.”
 
“Em không nói thì sao nó biết được?” Chu Mạn quay về phía trước nói, “Tiểu Triệu, quay xe lại, ghé sát vào con đường gần nhất.” Nói xong thì nghe lại điện thoại, “Em thành thật một chút, không nói thật sao?”
 
“Không có.”
 
“Thật kì lạ.”
 
Chu Trì hỏi: “Bây giờ cô ấy đang ở với chị sao?”
 
Chu Mạn ấn ấn vào trước trán, “Đang ở công ty của chị, lễ tân gọi đến chị mới biết, nói có cô gái ngồi ở trước cửa hơn nửa ngày rồi, chị vừa gọi nói chuyện với Giang Phóng, buổi chiều con bé có đi tìm ông ấy.” Chu Mạn thở dài một tiếng, “Nó vừa đi vừa khóc. Giang Phóng có việc, không thể lo lắng đến nó được , có lẽ nó đi một mình đến công ty rồi.
 
Chu Trì nghe xong, bộ lông mày càng cau có, hắn đã đi đến đầu ngõ, đón taxi lên xe: “Bây giờ em qua đó.”
 
“Em đến đây làm gì? Còn chê chị không đủ phiền phức sao?” Chu Mạn cảm thấy khó hiểu, “Sao em cứ nghĩ một đường làm một nẻo thế?”
 
“Chị còn dám quản em sao.” Giọng điệu của Chu Trì càng hung dữ, “Chị với ba của cô ấy còn không phải muốn làm gì thì làm đó sao, có nghĩ đến cô ấy không?”
 
Chu Mạn: “……”
 
Được, thằng nhóc này được lắm, miệng mồm còn lợi hại hơn Tri Tri nữa.
 
Bà ta không muốn nói tiếp nữa: “Được, tùy em.” Dù sao địa chỉ hắn cũng đã biết, Chu Mạn trực tiếp tắt điện thoại, than thở với Tiểu Triệu đang lái xe, “Vẫn là A Tùy đỡ phải lo lắng nhất.”
 
“Nhưng không phải.” Tiểu Triệu nói, “Cô bé là người hiểu chuyện, trong lòng không vui cũng không làm chị phiền phức, một mình ngoan ngoãn ở đó đợi, điện thoại cũng không gọi đến.”
 

Chu Mạn nói: “Đúng vậy, tôi với ông Giang chưa đủ duyên phận, nhưng với Giang Tùy lại rất hợp nhau.”
 
Trong lúc nói chuyện thì xe đã rẽ qua chạy đến trước cửa công ty.
 
Chu Mạn xuống xe, đi vào đại sảnh, liến mắt nhìn thấy Giang Tùy đang ngồi trên ghế sô pha bên cạnh bộ phận lễ tân, cặp xách vẫn đang đeo trên người.
 
“A Tùy!” Bà hét một tiếng.
 
Giang Tùy đứng dậy, Chu Mạn đi đến, nhìn thấy khóe mắt cô đỏ ửng, tiến tới vỗ vào vai cô, bật cười, “Ây da, đi nào, lên lầu trước đã!”
 
Giang Tùy được cô dẫn đến phòng làm việc.
 
“Chưa ăn tối đúng không?” Chu Mạn hỏi.
 
Giang Tùy gật đầu.
 
“Vừa hay dì cũng chưa ăn, đợi một lát, chúng ta gọi chút đồ ăn nha.” Chu Mạn gọi điện cho Tiểu Triệu.
 
Đợi Chu Mạn gọi điện thoại xong, Giang Tùy mở miệng: “Dì Chu.”
 
“Hả?” Chu Mạn rút một tờ giấy đưa cho cô, “Lau mặt đi, nhìn đáng thương quá.”
 
Giang Tùy cầm lấy, nói cảm ơn với cô.
 
Chu Mạn nhìn cô, nói: “Dì đã gọi điện với ba con rồi, ông ấy vẫn đang đi họp. Mặc dù dì đã chia tay với ba con nhưng mà con xem đi, dì với ông ấy vẫn là bạn tốt không phải sao? Chúng ta vẫn là người một nhà, một chút cũng không thay đổi, chuyện của người lớn không có liên quan gì đến mấy đứa con hết. Con còn muốn hỏi gì nữa thì cứ hỏi dì.”
 
Giang Tùy im lặng một lúc, lắc đầu: “Không muốn hỏi nữa.”
 
Cô lấy hộp quà với tấm thiệp chúc mừng trong cặp ra đưa cho bà.
 
“Lúc con về nhà đã mua đấy, quà mừng năm mới.”
 
Chu Mạn nhận lấy, lấy tay vuốt đầu tóc của cô, “A Tùy thật tốt bụng quá.”
 
Giang Tùy cúi đầu, nói: “Cảm ơn dì Chu, mấy năm nay con đều rất vui.”  
 
Chu Mạn cười: “Dì cũng rất vui mà, thằng nhóc Tri Tri chắc càng vui hơn nữa.”
 
Cô vẫn chưa nói xong thì cửa phòng bị mở ra.
 
Chu Trì đi vào.
 
Giang Tùy ngẩng đầu lên, nhìn thấy hắn.
 
Chu Mạn chau mày, chỉ vào hắn: “Em đợi đi, chị đang nói chuyện với Giang Tùy.” Bà ta nhìn về lại Giang Tùy, “Đang nói đến đâu rồi nhỉ, đúng, thật ra dì với ba con đã nói rõ rồi, vừa hay ba con cũng rất bận, không có cách nào chăm sóc con nhiều được, sau này con vẫn tiếp tục sống ở đó, giống như trước giờ vậy, đợi thi đại học xong rồi nói tiếp, được không?”
 
Giang Tùy lắc đầu: “Không đâu, sao con có thể ở như vậy được.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận