Tối chủ nhật, một đám con trai tụ tập chơi tại nhà Lý Thăng Chí.
Từ sáu giờ rưỡi trở đi, Trương Hoán Minh gọi điện thoại cho Chu Trì nhiều cuộc, tốn nhiều công sức mới rủ được hắn đến.
Hơn tám giờ, Chu Trì dửng dưng đến muộn.
Lý Thăng Chí đưa cho hắn một chai bia vào tay, trực tiếp hỏi: “Con khỉ nói tối qua cậu để cho bọn mình leo cây là để đi hẹn hò sao, có thật không?”
Bên ngoài mưa phùn lất phất, Chu Trì cả người ớn lạnh, trên đầu tóc còn lưu lại những hạt mưa nhỏ. Hắn vuốt mặt, “Không thể để tôi vào nhà cái đã sao?”
“À, vào, cậu vào đi.” Lý Thăng Chí lùi về sau, để cho hắn vào cửa, “Cũng không phải là lần đầu tiên đến, còn muốn tớ phải tiếp đãi cậu nữa sao?”
Chu Trì cởi áo khoác, thuận tay vứt ở trên tủ gần cửa.
Trong phòng khách huyên náo, đã có nhiều nam sinh ngồi ở đấy, có học sinh trong lớp, cũng có học sinh của lớp khác, trên sàn nhà để một đống túi mua đồ bên ngoài đang mở ra.
Căn phòng của Lý Thăng Chí luôn rộng rãi, chỉ có một mình cậu ta ở, thi thoảng gọi người đến tụ tập, đơn giản là mấy kiểu ăn uống vui chơi, đánh bài, xem phim.
Phòng khách nhiều người, nhiều câu hỏi không thể hỏi được nữa. Lý Thăng Chí biết nghe lời, không hỏi thêm câu hỏi nào liên quan đến vấn đề lúc nãy nữa.
Mọi người ăn thịt nướng, uống bia, chơi bài xong lại xem một bộ phim hành động có yếu tố tình cảm nam nữ, trong đó có một nam sinh trước đây đã từng yêu đương với một bạn gái cùng trường, đã từng trải nghiệm qua nhiều chuyện, vì thế mà hăng hái nói xàm.
Không có con gái ở đây, những đoạn nói chuyện dâm tục loạn lạc khắp nơi cũng không sao. Chỉ có điều càng nói những điều đó thì càng hưng phấn, vừa xem xong bộ phim thì liền thân mình dày vò khó chịu lạ thường. Có người chịu không nổi mà đi nhà vệ sinh để tỉnh táo lại.
Chu Trì một mình chiếm một cái ghế sô pha, không gia nhập vào nói chuyện với họ.
Cũng không phải là hắn không có cảm giác. Vào thế kỷ này, không có gì là ngoại lệ cả. Đặc biệt là tối qua hắn đã có bạn gái.
Cứ xem như là không phải cố ý có những suy nghĩ bỉ ổi đó đi, thì cũng sẽ không do dự mà nhớ đến cô.
Nếu như biết bây giờ hắn đang xem kiểu phim này, cô ấy sẽ phản ứng như thế nào?
Lần ở tiệm băng đĩa đó, chẳng qua chỉ là nhìn thấy một cái đĩa phim mà vẻ mặt của cô giống như đã nhìn thấy cái gì trong đó vậy, khiến bản thân trở nên đỏ như một con tôm, trốn ở trong tiệm hoa nửa ngày mà vẫn chưa ra.
Nghĩ đến đây, Chu Trì vô thức cười lên một tiếng.
Da mặt của cô thật mỏng quá.
…….
Chu Trì lấy chai bia đặt ở cái tủ đằng sau, lôi điện thoại ra, mở danh bạ ra, nhìn chằm chằm vào cái tên Giang Tùy một lúc, gửi một tin nhắn: Đang làm gì vậy?
Đợi vài phút sau vẫn chưa thấy cô trả lời.
Nam sinh bên cạnh vẫn đang cười ha ha hi hi mà nói đến chủ đề đó, ai ai ai đã ngủ với con gái, ai ai ai không còn là xử nam nữa…..
Chu Trì ngồi dậy đi ra hướng ban công.
Mưa nhỏ ở bên ngoài vẫn đang rơi tí tách, gió lạnh thổi vào cửa sổ.
Hắn dựa vào mép tường, nhìn vào màn hình điện thoại, gọi một cuộc điện thoại.
Chuông đổ rất lâu mà đầu dây bên kia mới nghe máy.
Nghe thấy trong loa điện thoại vọng đến giọng nói của con gái: “A lô, Chu Trì?”
“Ừm, là tôi.” Hắn hơi cong lưng, ánh mắt đặt ở góc cửa kính, “Cậu đang bận sao?”
“Không bận gì cả, vừa nãy tôi đang phơi áo quần.” Giang Tùy ngồi xuống giường, hỏi hắn, “Sao vậy? Bỗng nhiên lại gọi điện thoại?”
“Ờ, không có gì thì không được gọi sao?”
Giọng nói của hắn rất nhỏ, cười mỉm, giọng thản nhiên.
“Tôi có nói vậy đâu.” Giang Tùy biết hắn đang chọc cô, nên cô cũng cười.
Rõ ràng tối qua mới gặp nhau, tối này còn gửi tin nhắn đến, bỗng nhiên lại nghe thấy giọng nói của hắn trong điện thoại, cảm giác giống như đã mấy ngày rồi không gặp vậy, có chút kì lạ.
“Không có gì cả.” Chu Trì tiến hai bước đến cửa sổ kính, ngọn đèn đuốc bên ngoài cửa sổ đã sắp tàn, hắn him mắt lại, nói nhỏ, “Chỉ muốn tìm cậu thôi.”
“……”
Qua nhiều giây sau.
Giang Tùy chủ động lôi chủ đề khác ra nói, “Cậu đang ở bên ngoài sao? Đang làm gì vậy?” Bởi vì nghe thấy đầu dây bên kia có chút ồn ào.
Chu Trì ừm một tiếng, giọng điệu thoải mái nói: “Đang chơi ở nhà Lý Thăng Chí.” Thật ra chỉ trả lời nửa câu, còn về cụ thể đang làm gì thì hắn không nói, sợ cô sẽ không tiếp nhận nổi.
Giang Tùy có chút ngạc nhiên: “Nhiều người lắm hả?”
Chu Trì: “Ừm, rất đông.”
Âm thanh trong điện thoại vừa nhỏ vừa dịu dàng: “Mưa rồi, lúc cậu trở về thì mượn với cậu ấy cái dù, phải chú ý an toàn, đừng có ở lại khuya quá.” Nhẹ nhàng kĩ lưỡng, dường như bất kể cô nói gì đi nữa đều khiến cho người khác có ảo giác được cô yêu thương nhiều lắm vậy.
Từ khi bắt đầu thì đã như vậy rồi.
Là cô đến gần hắn.
Chu Trì không mong đó chỉ là ảo giác.
“Lo lắng cho tôi sao?” Hắn trực tiếp hỏi cô.
“Ừ, lo lắng chứ.”
Rất thành thật.
Chu Trì rất mãn ý, trong lòng rất thoải mái.
Cái kiểu thoải mái này vẫn tiếp tục cho đến sau khi tắt điện thoại đã được một lúc lâu.
Những nam sinh trong phòng khác đã ra về rồi, chỉ còn lại hắn với Trương Hoán Minh.
Thân là chủ nhà, Lý Thăng Chí thật khổ, phải dọn dẹp cả sàn nhà túi mua đồ ăn bên ngoài với đồ ăn thừa. Trương Hoán Minh như một ông lão gia vậy, gác chân lên mà ăn hạt dưa, bên ăn bên mỉa mai Chu Trì: “Cậu thật quá đáng rồi đấy, tối qua cho bọn mình leo cây, hôm nay lại đến muộn, …… trọng sắc khinh bạn là phải bị đánh đấy, tớ nói cho cậu biết.”
Chu Trì cười một tiếng: “Cậu thử xem.”
Trương Hoán Minh cãi lại, “Nào, chúng ta đếm xem, cậy đã yêu đương được……” Cậu ta đưa tay ra, bắt đầu đếm, “Một, hai, ba, bốn, …. Một ngày mới đúng.”
Lý Thăng Chí đang nhặt rác bên cạnh hả hê cười, dựng thẳng ngón cái lên: “Con khỉ ngon đấy!”
Con khỉ Trương Hoán Minh cười tiếp nhận lời khen, tê liệt trên ghế sô pha, “Nói thật lòng…… Tớ vẫn là lần đầu tiên thấy có người dùng kiểu thủ đoạn này đi câu gái đấy, cậu xem con nhà người ta là cá sao, thả móc câu một cái rồi lại một cái nữa, tớ chính là ngạc nhiên, ví dụ như hôm qua Giang Tùy sống chết không chịu trúng móc câu, thì cậu lại định làm gì chứ?”
“Vẫn chưa nghĩ đến chuyện đó.” Chu Trì buông mắt xuống, lấy tay lôi điện thoại trong túi ra.
“Thật hết nói, sao mà tớ cứ cảm thấy giống với…. chính là bộ phim đã chiếu trước đây, giống với “Kim Chi Dục Nghiệt”,” Trương Hoán Minh lãi nhãi, “Bộ dạng cậu như này rất thích hợp đi đến tranh thủ tình cảm chốn hậu cung đấy, vừa náo loạn, vừa lừa gạt con nhà người ta, giả vờ đáng thương, trêu chọc tâm cơ, cậu đều biết hết rồi, không phải từ nhỏ đã có năng lực như vậy rồi chứ.”
Chu Trì không thể nào nói gì nữa mà cứng đờ mặt lại, sắc mặt không thay đổi gì nhiều, ánh mắt đen kịt liếc nhìn về góc bàn. Cách vài giây, giọng lạnh nhạt nói: “Không động não thì cái gì cũng không phải là của tôi nữa rồi.”
Mưa bên ngoài đã rất nhỏ.
Chu Trì cùng Trương Hoán Minh rời khỏi nhà Lý Thăng Chí, đi đến đầu đường, hai người vốn dĩ đi cùng đường, Chu Trì chỉ chỉ về phía bên cạnh, “Tôi đi đường này.”
“Sao vậy?” Trương Hoán Minh vừa nhìn về hướng đó liền hiểu, “Muộn thế này rồi cậu không về nhà, còn muốn đi tìm cô ấy sao?”
Chu Trì không trả lời, thuận tay lấy cái dù mà Lý Thăng Chí đưa đưa cho Trương Hoán Minh, “Tôi đi đây.”
“Này, này ------“ Trương Hoán Minh không gọi hắn đứng lại được, cạn lời mở dù ra, “Thua luôn.”
Chín giờ rưỡi, Giang Tùy rửa mặt xong, đầu tóc cũng đã sấy khô. Cô nói chuyện với Lâm Lâm xong, vẫn chưa có ý định đi ngủ, vì thế mà lôi bản tranh vẽ mới ra, lướt trên trang mạng của trường một vòng, tìm thấy một tấm ảnh mới nhất của Chu Trì.
Có thể là vừa mới bị người khác chụp vào tuần trước, vẫn đang mặc đồng phục, ngồi ở khán đài bóng bàn ở sân thể dục, trong tay cầm ly nước hút ống hút.
Nhìn vẫn có chút dễ thương.
Giang Tùy vẽ tấm này mất một tiếng đồng hồ.
Cô dọn dẹp đồ đạc lại, lấy những thứ mà ngày mai đi học để vào cặp, vừa chuẩn bị đi ngủ thì hiển thị một tin nhắn.
Là Chu Trì.
---- Ngủ rồi sao?
Giang Tùy trả lời: Vẫn chưa, chuẩn bị ngủ. Cậu về nhà chưa?
Rất nhanh thì đến một tin nhắn mới: Chưa. Cậu xuống đây một lúc được không?
Giang Tùy thẩn thờ, bình tĩnh lại, chạy đến cửa sau phòng ngủ nhìn xuống dưới.
Bên cạnh bồn hoa dưới lầu có một bóng người nhìn không rõ.
Cô tùy ý mặc một cái áo khoác ở nhà mùa đông, đi nhanh ra khỏi cửa.
Cầu thang tối tăm, Giang Tùy chạy đến thì đèn điều khiển bằng âm thanh sáng lên. Hắn dựa vào bên cạnh cửa, bóng người cao ốm, nhìn thấy cô xuống, hắn lấy mũ áo khoác từ đầu tháo xuống.
Giang Tùy đi đến, hắn quay người lại đóng cánh cửa lại, ngăn chặn gió lạnh trong đêm lại.
Giang Tùy dừng lại ở bậc thang cuối cùng ngạc nhiên nhìn hắn.
“Thuận đường.” Chu Trì cười với cô.
Giang Tùy đi đến bên cạnh hắn, trong nháy mắt liền nhìn thấy được cô thấp hơn hắn nhiều rồi. Cô mặc cái áo khoác ở nhà lông xù, trên đôi dép lông xù ở chân có hình của một con thỏ.
Chu Trì hai mắt liếc nhìn cô từ trên xuống dưới, Giang Tùy không tự nhiên: “Sao vậy?”
Chu Trì lắc đầu cười, “Rốt cuộc cậu mấy tuổi rồi mà như đứa con nít không bằng.”
“……” Giang Tùy nghẹn cứng họng, ngẩng đầu nhìn hắn, “Trên người cậu ướt rồi kìa, không có dù sao.”
“Mưa nhỏ thôi, không sao.”
Giang Tùy vỗ vào cánh tay của hắn, hơi ướt, cô hỏi: “Sao cậu lại đến rồi?”
Chu trì: “Tôi không thể đến sao?”
“Không phải.” Giang Tùy , “Tôi tưởng cậu tìm tôi vì có chuyện gì gấp nữa chứ, muộn thế này rồi.”
“Không có chuyện gì gấp hết.” Chu Trì cúi đầu, ánh mắt ấm áp thản nhiên nhìn cô, giọng điệu hơi trầm xuống, “Chỉ muốn yêu đương chút thôi.”
“……”
Mặt Giang Tùy nóng bừng, không biết nên nói gì nữa, có chút ngại ngùng khó hiểu.
Chuyện tối qua dường như lại hiện lên trước mắt.
Hắn hỏi có muốn yêu đương không, cô gật đầu.
Chỉ vậy thôi, thế là lần đầu tiên cô ấy có bạn trai.
Còn về chuyện yêu đương như thế nào, Giang Tùy một chút kinh nghiệm cũng không có, nếu là kiểu yêu đương mập mờ thì tạm thời cô vẫn chưa thể chấp nhận được.
Dứt khoát không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ nhìn hắn một lúc.
Quá yên tĩnh. Đèn cảm ứng ở cầu thang đột nhiên tắt đi.
Chu Trì nắm chặt tay cô trong bóng tối, kéo cô vào lòng, cánh tay ôm hơi chặt, gò má áp sát vào đầu tóc mềm mại của cô.
“Cậu không nhớ tôi sao?” Giọng nói rất nhỏ, khàn khàn.
“…… Không phải.” Giang Tùy hơi thở gấp gáp, “Rất nhớ.”
“Thật không?”
“Ừ.”
Lại yên tĩnh.
Qua vài giây sau, Giang Tùy nhẹ nhàng đạp chân, đèn lại sáng lên, tia sáng màu vàng ấm áp.
Chu Trì thả lỏng cánh tay, trong chốc lát buông mắt xuống nhìn cô, nhẹ nhàng hỏi: “Hôn cậu, được không?”