Chu Trì hỏi xong thì đợi cô phản ứng, nhìn thấy đôi mắt Giang Tùy hơi trưng mắt to, đôi môi màu hồng nhạt há hốc, sau đó thì mặt liền đỏ ửng lên.
Trong lòng hắn khẽ nhúc nhích, câu hỏi làm bộ làm tịch lúc nãy cũng không quan tâm nữa, mím môi, đưa tay ra nâng giữ mặt của Giang Tùy, đầu cúi xuống.
Hơi thở ấm áp phảng phất tiến đến gần, môi bị đôi môi mềm mại của hắn kề sát vào, đầu của Giang Tùy trong chốc lát vo ve lên vài tiếng, cô theo bản năng mà rút cổ về phía sau, nhưng đã có người đưa tay lên, nhẹ nhàng giữ chặt sau gáy cô.
Đèn cầu thang lại tắt đi.
Đôi môi của hắn vừa mềm mại vừa nóng bỏng, có mùi kẹo bạc hà hơi nhạt, lại còn có thêm một chút mùi rượu không thể nào bị lấn át được.
Tim của Giang Tùy đập dồn dập, dường như toàn thân đều có chút tê dại. Cô bị đẩy về sát cạnh tường hai bước, có chút bất ngờ, vừa thở hổn hển vài hơi thì hắn rất nhanh lại dán môi vào lại, một cánh tay chống đỡ vào bức tường sau lưng cô, cánh tay kia lại giữ chặt sau gáy cô, nghiêng mặt qua, lần này không thể thanh minh nữa mà đưa đầu lưỡi vào sâu bên trong.
Lúc đầu lưỡi Giang Tùy bị hắn vân vê giữ chặt thì dường như mơ màng, không biết phải làm sao mà hơi rùng mình, vô ý thức mà đưa tay đẩy hắn ra.
Tiếc rằng một chút sức lực của cô căn bản không có tác dụng.
Hơi thở của cả hai đều rối loạn, có chút dồn dập, hỗn tạp mà quấn lại với nhau.
……
Máu không thể lưu thông mà dâng lên, Giang Tùy rất căng thẳng, kiểu cảm giác này trước đây chưa bao giờ có, từ đầu tới cuối cô đều được hắn dẫn dắt, hầu như đều là kiểu hưởng thụ bị động.
Rất trục trặc cũng rất ngoan ngoãn.
Còn Chu Trì cũng không có chút thành thục nào, từ lúc bắt đầu đã có chút trở ngại, tình thế quá gấp gáp, khiến cho cả hai đều có chút ngạt thở, dần dần mới mò được con đường đúng, rà quét trong miệng cô, như kiểu hôn mấy cũng không đủ vậy.
Nụ hôn này đến cuối cùng thì trở nên uyển chuyển mềm mại, Chu Trì nhẹ nhàng liếm láp cô, dường như đã thỏa mãn, hắn khom lưng, đầu gác trên vai của cô, thở hổn hển.
Với thân hình cao của hắn, kiểu tư thế này càng không thể nào thoải mái nổi. Nhưng hắn vẫn không có chút cử động nào.
Đầu óc Giang Tùy choáng ngợp, tim vẫn đập thình thịch, mất một lúc lâu mà vẫn không thể nào bình tĩnh lại được. Trên môi cô vẫn có chút ướt át, gò má nóng bỏng dán sát vào cái áo lạnh lẽo của hắn, một cánh tay níu chặt một góc áo của hắn, ngoan ngoãn mặc hắn tùy ý ôm lấy.
Phía xa tiếng gió đang thổi. Nhưng nơi đây lại rất yên tĩnh, chỉ có hai hơi thở khổng thể nào ổn định được.
Qua một lúc lâu, hơi thở Chu Trì dần dần ổn định lại.
“Giang Tùy……” Giọng hắn khàn khàn.
“Sao?” Giang Tùy trả lời.
Hắn lại không nói gì thêm nữa, mặt vẫn đang áp sát vào cái cổ đang nóng bừng của cô.
Một lúc sau, gió bên ngoài càng lớn, hắn ngẩng đầu dậy, cuối cùng cũng buông thả Giang Tùy ra, đứng thẳng dậy, gõ tay vào cánh cửa bên cạnh.
Đèn sáng.
Trước mặt là khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực, đôi môi hơi đỏ, đầu tóc bị hắn khiến cho hỗn độn, đôi mắt trong sáng ấy nhìn hắn, nhìn được vài giây, trong đầu đã nhẹ nhàng hơn một chút, thấp thoáng né tránh ánh mắt của hắn.
Chu Trì đưa chân lùi hai bước, dựa vào cửa bên cạnh, liếm môi.
Giang Tùy không biết khi nào đã đưa mắt lên, lại tiếp tục nhìn hắn.
“Cậu đang nghĩ gì vậy?” Chu Trì hỏi cô.
Giang Tùy lắc đầu.
“Chán ghét kiểu như này sao.” Hắn lại hỏi.
Giang Tùy sửng sốt.
Chán ghét sao?
Chắc là không phải.
Chỉ là quá bất ngờ, không có chút chuẩn bị tâm lí nào hết.
Giang Tùy sờ vào hai gò má đang nóng bừng, nghĩ ngợi, nói: “Cậu lại uống bia sao?”
Chu Trì sửng lại, nhếch mày, “Đã ăn kẹo rồi mà vẫn còn mùi sao?”
Giang Tùy gật đầu.
“Chỉ uống hai chai thôi.” Hắn sờ cổ, đổi tư thế dựa, “Khó ngửi lắm sao?”
Giang Tùy cúi đầu, có chút ngại ngùng: “Không phải.”
“Không phải cậu đang chê tôi đấy chứ?”
“Tôi không có ý đó.” Mặt Giang Tùy lại đỏ ửng lên, nói nhỏ giọng, “Ý tôi là uống bia không tốt, không có chê cậu.”
Hắn cười lên tiếng, trong lòng dường như rất vui, nhìn cô một lúc, đưa tay về phía cô.
Giang Tùy ngẩn ngơ, tiến đến rồi đưa tay cho hắn.
Chu Trì nắm chặt.
“Đi dạo một vòng?”
“Hả?”
Giang Tùy nhìn lại bản thân, cô còn đang mặc bộ đồ ngủ ở nhà, trên chân là đôi dép lông con thỏ, mặc dù ra ngoài đi dạo cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng mà bị người khác nhìn thấy thì vẫn có chút buồn cười.
Nhưng Chu Trì có lẽ đã quyết định rồi, hắn cởi áo khoác của mình đưa cho cô: “Chỉ ở trong khu nhà này thôi.”
May sao mưa đã tạnh rồi.
Giang Tùy đồng ý.
Hai người họ đi lòng vòng xung quanh khu nhà vài vòng, giống như những cặp tình nhân học đường thường làm vào giờ này, việc thường làm với nhau nhất chính là cùng nhau đi dạo đường phố.
Đây dường như chính là việc rất thân mật với nhau, cho dù không nói chuyện nhiều, chỉ là lặng lẽ đi cùng nhau, cũng cảm thấy đêm nay thật khác với những đêm còn lại.
Sắp đến mười một giờ, Chu Trì tiễn Giang Tùy lên lầu, trước khi rời khỏi thì đứng trước cửa hôn cô thêm lần nữa.
Tối hôm đó, Giang Tùy có chút mất ngủ, cứ luôn nhớ đến Chu Trì, cũng nhớ đến lúc hôn với hắn.
Cô nhớ đến trước đây Hứa Tiểu Âm đã từng nói, yêu đương nhất định phải làm cái gì đó, bởi vì mấy đứa con trai đều rất háu sắc.
Hành động của Chu Trì vào tối nay thật ra đã chứng minh lời nói của Hứa Tiểu Âm, nhưng không biết tại sao Giang Tùy không muốn dùng chữ “sắc” gắn cho hắn. Cô có ấn tượng với cái chữ này không tốt cho lắm.
Chu Trì đã hôn cô, lại còn đưa đầu lưỡi vân vê trong miệng của cô. Nhưng cô đối với hắn lại không có ấn tượng xấu.
Từ sau đêm đó, Giang Tùy có thể xem là chính thức bắt đầu yêu sớm. Trong chuyện này, từ đầu đến cuối cô chính là một món đồ ăn, vì vậy mà bắt đầu gập ghềnh học làm bạn gái của người ta.
Ví dụ, phải quan tâm hắn nhiều hơn trước đây, việc hỏi han ân cần cũng rất cần thiết. Ngoài ra, phải dành nhiều thời gian để ở bên hắn.
Không biết tại vì sao mà đôi lúc Giang Tùy có cảm giác Chu Trì không giống như trước đây nữa.
Có lúc hắn lại rất gần gũi.
Điều này không giống với vẻ bề ngoài lạnh lùng của hắn.
Giang Tùy không chắc chắn rằng Chu Trì bởi vì yêu rồi nên mới trở nên như vậy, hay là vốn dĩ đã như vậy, chỉ là trước đây chưa nhận ra, bây giờ càng thân thiết hơn rồi nên mới khiến hắn cảm thấy được tính cách thật sự của hắn.
Giang Tùy hiếu kì rất lâu, thậm chí lúc ban đầu có chút không thích ứng.
Tin nhắn của hắn nhắn đến nhiều hơn lúc trước gấp nhiều lần, có lúc cô không thể nào nhắn lại liền cho hắn được.
Nhưng mà đó không phải là vấn đề to tát gì, hai tháng đầu yêu đương, bọn họ ở bên nhau rất vui vẻ, có lúc mặc dù ban ngày đã gặp nhau, tối đến cũng phải gọi điện thoại trò chuyện với nhau rất lâu, lúc nào rảnh thì sẽ đi hẹn hò, đi ra ngoài chơi cùng nhau rất ít, thi thoảng đi ra ngoài xem phim, phần lớn thời gian đều ở chỗ ở của Giang Tùy hoặc ở trong căn gác lửng của hắn.
Quan hệ càng ngày càng thân mật.
Nhưng mà ở trường học, bọn họ vẫn giống như lúc chưa yêu nhau vậy.
Đây là ý của Giang Tùy. Cô không muốn bị người khác nói lui nói tới những lời không hay, đặc biệt là cô với Chu Trì trước đây còn là người thân, trong trường có không ít người đều đã biết chuyện này, không biết sẽ nói như thế nào.
Vào thế kỷ này, những lời đồn đại vô căn cứ khiến người khác rất dễ bị tổn thương.
Chuyện tấm ảnh xảy ra lần trước đã trải qua một lần rồi, Giang Tùy đã nhận thức ra được điều này.
Nhưng trên đời này không có lá chắn nào là bền chắc cả, mặc dù đã rất chú ý nhưng cũng không có cách nào mà không lộ ra sơ hở được.
Hơn nữa, bản thân Chu Trì đã là một tiêu điểm trong nhóm con trai, thu hút sự chú ý của mọi người, rất dễ dàng trở thành đối tượng để người khác nói lung tung.
Lúc ban đầu thì chỉ có vài người mới phát hiện ra, sau đó dần dần liền có càng nhiều người chú ý đến.
Giang Tùy chỉ thành thật thừa nhận trước mặt Lâm Lâm với Hứa Tiểu Âm, còn đối với sự suy đoán của người khác thì cô không để ý đến, nhưng trong lòng vẫn có chút gánh nặng.
Chu Trì không giống như cô, hắn từ lâu đã không quan tâm đến ánh mắt của người khác, không cần phải kiêng dè, chỉ là quan tâm đến cách nghĩ của Giang Tùy mới đồng ý với cô ở trong trường không được thể hiện ra bên ngoài kẻo người khác để ý. Nếu không, với tính cách của hắn, không đến nỗi là đi rêu rao nhưng cũng không phải là người biết giấu giếm.
Giấu giếm đến nỗi thậm chí có chút kiềm nén.
Sao khi kiểm tra giữa kì xong, hắn liền không thích đồng ý nữa.
Có hôm đánh bóng vào buổi trưa, trước giờ nghỉ giải lao giữa trưa, Chu Trì đi đến nhà vệ sinh rửa mặt, lúc trở về thì gặp Giang Tùy vừa từ phòng làm việc trở về ở hành lang tầng 1. Hắn nhìn thấy bên cạnh không có ai, kéo tay của cô vào trong góc vắng vẻ, không nói gì liền ôm chầm lấy cô.
Giang Tùy bị dọa chết khiếp, rất hoảng hốt.
Hắn lại không buông tay ra, vừa hoạt động xong nên trên đầu tóc vẫn đang đổ mồ hôi, khuôn mặt đầy nước cũng không lau đi.
“Không có ai hết, cậu sợ cái gì?” Hắn nhếch mày lên, bộ dạng lười biếng nói một câu.
Giang Tùy lôi giấy ra lau mặt cho hắn: “Làm gì mà không lau mồ hôi đi, đổ bệnh bây giờ.”
Mặc dù đã là cuối tháng tư nhưng cũng không phải là mùa hè, nước vẫn rất lạnh.
Chu Trì cũng không nói gì, ánh mắt thản nhiên nhìn cô, đợi cô lau xong thì mới cười lên, ánh mắt vẫn đen tuyền, nhẹ nhàng cong lên.
Giang Tùy vừa nhìn thấy hắn cười thì không còn gì để nói nữa.
Không biết đây có phải là ảo giác không, quen nhau cho đến hiện tại thì nụ cười của hắn có vẻ xuất hiện nhiều hơn trước đây.
Giang Tùy không chịu nổi mà bắt đầu suy đoán.
“Buông tôi ra đi.” Cô nói nhỏ, “Đợi chút nữa có người đến thì sao.”
“Có người đến thì đã sao?” Hắn tựa hồ không thèm để ý, giọng điệu không màn quan tâm.
“Chu Trì……” Giọng cô có vẻ năn nỉ hắn.
Hắn mím môi, buông tay ra.
“Về lớp không?” Giang Tùy hỏi hắn.
“Tạm thời chưa về, cậu về trước đi.” Hắn đưa tay vào trong túi, liền bị Giang Tùy đứng bên cạnh kéo tay lại.
“Đừng hút thuốc nữa.” Cô ngẩng đầu nhìn hắn.
Chu Trì có chút chau mày.
Giang Tùy nói: “Không tốt cho sức khỏe.”
Hắn nhìn cô vài giây rồi gật đầu.
Giang Tùy nhẹ cả lòng, quay người lại đi thì hắn lại kéo lại hai ngón tay của cô, cứ nắm mãi không thả ra, tay kia lại chỉ vào trán của mình.
Giang Tùy đỏ mặt, do dự một lúc rồi đi đến.
Chu Trì đứng khòm lưng xuống, dáng vẻ lười nhát.
Giang Tùy đi khập khiễng, tay vịn vào cổ của hắn, kéo đầu của hắn cúi xuống thấp một chút, đại khái miễn cưỡng hôn vào trán của hắn, nhẹ nhàng rồi thả ra.
Đợi hắn ngẩng đầu lên thì cô đã chạy đến cầu thang, bóng dáng vụt mất đi ở ngã rẽ.
Chu Trì vẫn đứng cười một lúc.
Tiết học buổi chiều học xong, thời gian tan học đã đến.
Giang Tùy xếp đồ xong, đợi Chu Trì ở hiệu sách đối diện. Không ngờ rằng thật trùng hợp, gặp phải Trần Dịch Dương đang mua tạp chí. Mấy ngày trước đây cô thường gặp cậu ta ở dưới lầu khu nhà vào buổi sáng, chỉ là thuận đường cùng nhau đi học, cho nên có vẻ thân hơn trước đây.
Cô đang lật sách tham khảo vật lí ra xem, Trần Dịch Dương chào cô trước, đi đến bắt chuyện với cô, lại giới thiệu cho cô thêm hai cuốn sách tham khảo.
Giang Tùy nhớ đến trong bài tập vật lí còn có một câu chưa giải ra, vừa hay cô lấy ra hỏi cậu ta.
Hai người cứ đứng trước hiệu sách nhỏ giọng thảo luận cách giải.
Trần Dịch Dương viết vài công thức trên đề, Giang Tùy vừa xem một lúc thì đã hiểu.
“Thì ra là như vậy……” Cô cười lên, “Vẫn là cậu lợi hại, tớ vẫn chưa nghĩ ra.”
Trần Dịch Dương cười, “Chắc cậu nghĩ đến phương hướng khác rồi, thật ra……” Cậu ta nói đến đây thì dừng lại, ánh mắt lướt qua Giang Tùy, nhìn thấy nam sinh đang đứng bên cạnh giá sách.
“Sao vậy……” Giang Tùy kì lạ, thuận theo tầm nhìn của cậu ta mà quay người lại, nhìn thấy Chu Trì đeo cặp xách đứng bên kia, có chút lạnh nhạt nhìn cô.