Cô nói rất thản nhiên, cuối câu còn kéo dài ra, thậm chí có một chút dịu dàng ở trong.
Chu Trì lại ngây ngẩn cả người.
Không nghĩ rằng cô sẽ nói những lời như vậy.
Câu nói này thật quá nặng lời.
Rõ ràng là một buổi chiều nóng bức như này nhưng lòng bạn tay hắn lại lạnh ngắt.
“Cậu hối hận rồi sao?” Cổ họng Chu Trì khẽ nhúc nhích.
Giang Tùy quay mặt lại, có chút kinh ngạc.
Chu Trì vẫn đang nháy mắt nhìn cô, ánh mắt trông thật hỗn độn, đôi môi mỏng manh của hắn khẽ mím lại, dường như đang cố gắng kiềm chế cảm xúc, lại có vẻ đang suy nghĩ gì đó, sau một lúc lâu, hắn quay mặt đi nhìn xuống nền xi măng bên cạnh.
Giang Tùy nhìn hắn, đôi lông mày nhướn lên.
“Là cậu theo đuổi tôi mà.” Hắn bỗng nhiên mở miệng nói, ánh mặt đen kịt nhìn cô, ngón tay dần nắm chặt lại, “Dành được rồi thì muốn vứt đi sao?”
Giang Tùy bần thần.
Chu Trì bỗng lại cúi đầu, tự cười chế giễu bản thân mình: “Tôi là đứa xấu xa, bây giờ cậu mới nhận ra, đúng không?”
Gió thổi đến, lá cây trên đầu bay xào xạc.
Một bên mặt của hắn bị hứng trọn ánh nắng, dần dần trắng bệch ra, tất cả đều không giống với dáng vẻ trước giờ.
“Tôi biết, cậu đã ghét tôi rồi.”
Rõ ràng ánh sáng đang chiếu rọi khắp nơi, trên người hắn mặc nguyên bộ đồ màu đen, dường như toàn thân đều rất lạnh lẽo.
Giang Tùy nhìn hắn, môi cử động, lấy lại giọng nói: “Chu Trì?”
Hắn không lên tiếng trả lời, cũng không nhúc nhích, chỉ lấy nửa khuôn mặt hướng về cô.
Trên sân tập không xa, nam sinh ôm bóng nhảy vọt lên, nữ sinh đùa giỡn vui cười.
Mây đang bay lơ lửng trên trời, mặt trời bị che khuất, tia sáng bị che lấp đi trời tối sầm vài giây.
Lại thêm một trận gió ùa đến, Giang Tùy nhìn thấy khóe đuôi mắt mỏng manh của hắn đỏ lên.
“……”
Lúc này Giang Tùy vô cùng rối loạn. Cô ngơ ngác nhìn hắn, vài dây sau thì đứng dậy, đi về phía trước nhìn vào đôi mắt của hắn.
Thật nhìn không sai, khóe mắt của hắn thật đã đỏ lên rồi.
Nhưng cũng chỉ là đỏ thôi, không có thêm biểu cảm nào khác thể hiện ra. Lúc Giang Tùy đứng trước mặt hắn, hắn nhìn đi phía khác, một tay giữ chặt thềm đá xi măng, ngón tay nắm rất chặt.
Trong chớp mắt Giang Tùy nhớ đến cái đêm trước đây không lâu, hắn rất say, lại bị ốm, rất hỗn độn, lại rất yếu ớt, đôi mắt cũng đỏ như vậy nhìn cô.
Cái cảnh tượng đó, sau này vẫn chưa gặp lại lần nào.
“Cậu……” Giang Tùy chau mày.
Lặng lẽ nhìn hắn một lúc lâu, nhớ lại lời hắn nói lúc nãy, không hiểu tại sao hắn lại nghĩ đến những chuyện đó.
“Tôi không ghét cậu.” Giang Tùy giải thích, “Chỉ là hơi buồn một chút thôi.”
Chu Trì rõ ràng dừng một lúc, mặt quay lại, ánh mắt tối tăm.
Giang Tùy cũng đang nhìn hắn.
“Tôi chỉ yêu một mình cậu, ôm cậu, cũng đã hôn cậu, trước mắt người khác không phải những chuyện này là quá tùy tiện rồi sao, nhưng mà tôi chính là đã làm với cậu rồi, cho dù người khác có nói như vậy đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không hối hận, nhưng mà cậu thì nhất định không được nói như vậy.” Đôi mắt của cô trong trẻo, nhẹ nhàng nhắc lại thêm lần nữa, “Chu Trì, cậu không được nói như vậy với tôi.”
“Xin lỗi.”
Giang Tùy cúi đầu, thở dài, “Thôi được rồi, vừa nãy cậu xin lỗi tôi rồi, tôi không trách cậu nữa.”
“Cậu….. không phải muốn chia tay sao?”
Giang Tùy lắc đầu.
Hai người lặng im một lúc lâu.
Chu Trì liếc nhìn cô, bờ vai căng cứng thả lỏng xuống, hình như đã nhận ra rằng bản thân vừa nãy đã phản ứng hơi quá, cúi đầu bừng tỉnh lại, bỗng nhiên lại nói: “Xin lỗi cậu.”
Lồng ngực hắn hơi phập phồng, giọng nói kìm lại, lại nói thêm lần nữa, “Giang Tùy, tôi xin lỗi.”
Giang Tùy ừm một tiếng, “Chúng ta làm hòa nhé, được không?”
Hắn gật đầu, nhìn cô vài giây, đưa tay ra định nắm lấy tay cô.
Nhưng Giang Tùy đã quay người lại.
Đầu bên sân tập kia, Lâm Lâm chạy bộ xong, chạy từ bãi cỏ đến, muốn đến tìm Giang Tùy để lấy điện thoại của cô ấy, thấy Chu Trì cũng ở đó, nên dừng chân lại, đứng bên cạnh cột kéo cờ với Hứa Tiểu Âm, giả vờ thăm dò gọi Giang Tùy một tiếng.
Nhìn thấy cô quay người lại, Lâm Lâm lấy tay ra hiệu hình dáng nghe điện thoại với cô.
“Tôi qua đó đây.” Giang Tùy quay đầu lại nói với Chu Trì.
“……Ừm.”
Giang Tùy nhìn sân tập phía bên kia, nói: “Hay là, cậu cũng đến chơi một lúc đi, bọn họ hình như cũng đang đợi cậu đến đánh bóng đấy.”
Hắn gật đầu.
Hôm nay tan học, Chu Trì không đi đánh bóng.
Giang Tùy trực nhật, hắn đứng ở ngoài hành lang đợi cô, đám nữ sinh dọn dẹp xong rồi, hắn đi vào xúc rác giúp Giang Tùy, một tay xách một cái túi rác to, một tay cầm một cái thùng rác, rất nhanh thì đi xuống lầu đổ rác.
Giang Tùy không có việc gì làm, cầm cái khăn ướt lau qua một lần cái bảng phía trước bục giảng, đi về chỗ ngồi dọn đồ bỏ vào cặp, bài tập hôm nay rất nhiều, có rất nhiều tờ đề, cô sắp xếp lại một lần rồi đi đến chỗ ngồi của Chu Trì.
Chiếc cặp xách màu đen của hắn để trên ghế, dây kéo cũng không kéo cho gọn gàng, hộp cơm giữ nhiệt bên trong lòi ra.
Là phần ăn sáng mà sáng nay cô đã không ăn.
Giờ đây nghĩ lại, lại cảm thấy bản thân có điểm không tốt, gây ra mâu thuẫn, cãi nhau rồi lại cãi nhau, nhưng sao lại lãng phí cơm của dì Đào nấu chứ, lần sau không được như vậy nữa.
Bỗng nhiên lại ngẩn người ra.
Tốt nhất thì đừng có lần sau nữa, không muốn cãi nhau với hắn nữa, khiến cho hai người đều cảm thấy buồn bã.
Cô lại nhớ đến bộ dạng của Chu Trì hôm nay, vẫn phải tự kiểm điểm lại bản thân mình lần nữa.
Có thể mình cũng đã có lỗi nữa.
Giang Tùy nghĩ như vậy, cảm thấy lần sau phải chú ý thêm một chút.
Lúc trở về, hai người đi cùng nhau như trước đây, xe đạp của Chu Trì vẫn để lại ở trường học, tiễn Giang Tùy về trước. Có lẽ là vừa trải qua một chút trắc trở, hai người đều không thể quay trở lại trạng thái tự nhiên nhanh như trước được.
Lúc đi trên đường, cũng có nói với nhau vài câu, nhưng mà lúc yên lặng lại còn nhiều hơn.
Chu Trì thi thoảng lại quay đầu nhìn Giang Tùy, tay cô vẫn đang vân vê con chim cánh cụt mà hắn tặng trước đây, lúc đi đường bước đi rất nhẹ nhàng, hình như đã không còn buồn bã như trước nữa.
Đi ra khỏi cổng trường, đi về phía trước một đoạn, sắp đến của tiệm thường đến ăn cơm, Giang Tùy hỏi: “Tối nay cậu muốn ăn gì? Vẫn muốn ăn pizza sao?”
“Cậu thì sao?” Chu Trì nhìn cô.
“Tôi không biết nữa, cửa tiệm này có vẻ ăn nhiều lần quá rồi.” Đặc biệt là ông chủ lại càng ngày càng keo kiệt, “Hay là đổi món ăn khác cũng được, tôi nghĩ……”
Cô vừa đi vừa nhìn hai bên đường, trong lòng đang bắt đầu chọn lựa, đột nhiên nghe Chu Trì nói: “Tôi nấu cho cậu ăn nha.”
Hả?
Giang Tùy quay đầu lại.
Cằm của Chu Trì hướng về phía trước, “Đằng kia có siêu thị kìa, có thể mua đồ ăn ở đó.”
Giang Tùy: “Đến phòng tôi làm sao?”
Hắn gật đầu, hỏi: “Có tiện không?”
Tiện thì tiện đấy, chỉ là sợ đồ đạc nấu ăn không đầy đủ. Cứ nói muốn học nấu ăn, nhưng đến giờ một lần cũng chưa nấu lần nào.
“Không có dầu, tương, giấm, …” Giang Tùy chau mày, “Nồi thì có vài cái, không biết có đủ để cậu dùng không nữa.”
Chu Trì nói: “Đi siêu thị xem đã, thiếu gì thì chúng ta mua thêm.”
“Vậy thì có thể phải mua rất nhiều đồ đấy.”
Giang Tùy nói không sai. Hai người đi dạo quanh siêu thị một vòng, xe đẩy đã sắp đầy rồi, đồ gia vị đã mua không ít, càng không cần phải nói thêm đến những đồ dùng phòng bếp lung tung.
Đến cuối cùng thì đồ dùng cũng đã đầy đủ.
Chu Trì đi chọn đồ ăn, Giang Tùy nhớ đến một vật dụng, “Quên lấy tạp dề rồi, tôi đi tìm lấy một cái?”
“Được.” Chu Trì chỉ địa điểm cho cô, “Chắc là ở bên đó.”
Giang Tùy bước hai bước, rồi quay lại, “Đúng rồi, cậu thích kiểu như thế nào?”
“Tùy cậu.” Chu Trì chọn lấy một cây hành to, ngẩng đầu nói, “Miễn là cậu chọn thì cái nào cũng được.”
Giang Tùy nghe xong câu đó thì liền đi chọn.
Ai biết rằng, chỉ là một cái tạp dề thôi mà mẫu mã lại nhiều đến vậy chứ, khiến người ta chọn đến hoa cả mắt, chất liệu các loại không giống nhau, đa số thì có mang theo một số hoa văn, ví dụ như trước ngực có một đóa hoa lớn, hay là một con gấu chẳng hạn, chỉ có một số kiểu nhìn có vẻ đơn giản hơn một chút, đều là kiểu kẻ ca rô, nhưng màu sắc lại không đẹp cho lắm.
Giang Tùy so sánh nửa ngày trời, cảm thấy cái kẻ ca rô có hoa là đẹp nhất, cái túi ở trên nó còn được thiết kế rất hợp lí, dây cột cũng rất thuận tiện, chỉ là đóa hoa đấy nhìn hơi nổi bật một chút.
Cũng không biết Chu Trì có chê không nữa.
Cô do dự một lúc lâu, nguyên liệu Chu Trì mua đã xong rồi, đang đẩy xe đi đến tìm cô, nhìn cô đang cầm cái tạp dề đưa lên người ướm thử.
“Chọn xong chưa?”
“Cái này thế nào?”
Giang Tùy vừa quay lại, đóa hoa mẫu đơn trên tạp dề đặc biệt thu hút mắt người khác.
Chu Trì há hốc mồm, không nói nên lời.
Giang Tùy nhìn vẻ mặt của hắn, liền cười.
“Có phải cậu bị dọa đến phát khiếp rồi không?”
“Ừm.” Khóe môi Chu Trì cong lên, cũng cười.
Cả ngày hôm nay, đây chính là lần đầu tiên hai người làm lành mà cùng cười với nhau, hai người họ đều ý thức được, cùng nhìn về đối phương, qua một lúc, một người quay mặt đi, một người cúi đầu, yên ắng một lúc, Chu Trì thả xe đẩy ra, đi đến bên cạnh Giang Tùy, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, môi hôn lên trán của cô.
Tay của hắn rất nóng, môi cũng rất nóng, hôn xong thì đầu liền đẩy lui.
Giang Tùy nắm lấy tay hắn, mỉm môi, ngẩng đầu nhìn hắn, “Cái này lấy không?”
“Cậu thích?”
“Không thích lắm, chỉ là chất liệu rất tốt, cậu muốn thử không.” Cô nói đến đây, nhớ lại vẻ mặt của hắn lúc nãy, ngẩng đầu nhìn hăn, “Nếu mà quá xấu thì thôi vậy.”
“Thử đi, cậu cảm thấy đẹp thì cứ mua.” Chu Trì xem như không có chuyện gì, đầu lông mày nhướn lên, “Tạp dề lại không cần mặc đi ra ngoài.”
Hắn cầm lấy, mang vào người, đứng ở đấy để cô xem: “Đẹp không?”
Đóa hoa to chà bá trước ngực thật quá chói mắt.
Lần này Giang Tùy cũng nhịn không nổi mà cười một lúc, tự mình từ bỏ, “Thôi được rồi, nhanh cởi ra đi, sắp có thể đi nhảy Ương ca được rồi đấy.”
“……”
Sau cùng thì chọn đại một cái tạp dề ca rô.
Lúc quay trở về, đi đến con đường bóng cây rậm rạp yên tĩnh thường ngày, Chu Trì đổi tay cầm túi lớn, rồi nắm lấy tay Giang Tùy như trước đây.
Tối hôm đó, Giang Tùy nếm thử được món thịt kho tàu mà Chu Trì làm.
Khẩu vị không giống như dì Đào làm, hơi ngọt một chút.
Cô biết hắn thích ăn đồ ngọt, không ngờ rằng đến món ăn mà cũng sẽ cho nhiều đường vào đến vậy.
“Món thịt này là mùi vị của bên thị trấn Mi.” Chu Trì đặt trứng chiên vào trong cái dĩa trước mặt cô, hỏi, “Ăn được không?”
“Cũng được.” Giang Tùy nói, “Thị trấn Mi, chính là quê nhà của cậu đúng không?”
Hắn ừm một tiếng, rót nước chanh cho cô.
“Là nơi như thế nào?” Giang Tùy chưa từng đến đó, cũng chưa từng nghe hắn kể đến.
“Là một nơi cũ nát.” Không biết hắn nhớ đến chuyện gì, lông mày dần căng lại.
Trong bếp thoảng ra mùi thơm.
Là canh sôi rồi.
Hắn định đứng dậy, Giang Tùy đã đứng dậy trước, “Để tôi đi cho.” Cô bước nhanh vào bếp.
Chu Trì vừa định đi đến, thì điện thoại reo lên, một tin nhắn được gửi đến.
Hắn liếc mắt nhìn, là một số điện thoại lạ.
Mở ra xem, một dãy chữ không dài.
“Bác sĩ nói, dì Lương chỉ còn thêm một tháng này nữa thôi, nếu như cậu muốn gặp dì ấy lần cuối, tốt nhất thì nhanh chóng trở về.”
Phía dưới là một cái tên, hai chữ: Lâm Tư.