Từ khi bắt đầu, động tác của Chu Trì đã hơi sốt ruột, một tay siết chặt lấy eo Giang Tùy, khiến cô lúi về sau hai bước, vai dựa sát tường, thiếu chút nữa đầu đụng vào tường, vẫn may có tay của hắn chống đỡ lại.
Hắn đã không giống như trước đây nữa, bây giờ chỉ cần hôn là nhất định phải đẩy lưỡi vào, hơn nữa lúc bắt đầu đã thò vào rồi. Người thì luôn luôn đi từ thuần khiết đến không thuần khiết, kinh nghiệm không ngừng phong phú thêm, lòng tham không đáy.
Nhưng Giang Tùy nhất thời thích ứng không kịp, hơn một tháng không gặp nhau, hắn vừa đến đã như vậy, cũng không có cái hòa giảm nào.
Bị hắn hôn đến tờ mờ.
Thân hình nhỏ bé của Giang Tùy co rút vào tường, áo quần mùa hè mặc rất mỏng manh, hắn kề đến quá sát, trong ngực cứng rắn của hắn cách hai lớp áo mỏng manh cùng vơi bộ ngực mềm mại của cô chạm sát nhau, Giang Tùy tránh cũng không tránh được, cũng không dám nhúc nhích, qua một lúc mới nhẹ nhàng đáp ứng lại hắn, nhưng cũng chỉ là đầu lưỡi đẩy tới trước một chút, nhẹ nhàng liếm láp. Đối với chuyện này, năng lực học hỏi của con gái dường như trời sinh đã không sánh nổi với con trai, dù cô đã hôn mấy lần đi chăng nữa thì vẫn căng thẳng như trước, đầu lưỡi rất rụt rè, nhắm chặt mắt, lông mi hơi rung động.
Có lẽ Chu Trì vừa uống nước ngọt, dẫu sau Giang Tùy nếm được mùi vị ngọt ngào trong khoang miệng ướt át của hắn, mà không phải là mùi của bia rượu.
Vốn nghĩ rằng kiểu tụ tập này hắn nhất định sẽ uống bia, không ngờ rằng hắn lại uống nước chanh.
Nghĩ đến đây, cái đầu đang mơ màng của Giang Tùy bỗng nhiên tỉnh táo lại một chút, nhớ lại đây là khu vực công cộng.
Lúc này Chu Trì có vẻ đã hôn thỏa mãn rồi, đôi môi ẩm ướt bịn rịn có chút không nỡ rời khỏi môi cô, rồi sau đó kết thúc cuộc hôn trùng phùng này. Hắn lùi lại một chút, hơi thở nặng nề, tư thế của cánh tay đặt ở sau đầu cô chống vào tường, cúi đầu nhìn cô.
“Cậu còn biết quay về sao?”
“……” Khuôn mặt của Giang Tùy vẫn đỏ ửng lên không có dấu hiệu bớt đi, ánh mắt ướt át.
“Cũng hơi muộn rồi, lúc về thì đã rất muộn, ba tôi lại muốn đưa tôi về, nên không gọi cậu đến đón.” Cô nói nhỏ giải thích, ánh mắt có vẻ nịnh nọt, “Ông ấy vừa đi, tôi đã đi tìm cậu.”
Chu Trì ừm một tiếng không biểu lộ ra là có ý gì, vẫn đang nhìn cô.
Trong thời gian hơn một tháng này, đầu tóc của Giang Tùy đã dài hơn một chút, không cột lên, mà xõa trên vai, cô đang mặc một chiếc đầm vải sợi, lộ vẻ nhỏ nhắn, trong sáng, không biết là vì nguyên do của kiểu tóc rồi còn quần áo hay là vì cơ thể đã cao hơn một chút, mà kiểu khí chất của một cô bé yếu ớt trên người cô đã ẩn giấu đi rất nhiều, có chút cảm giác duyên dáng yêu kiều.
Cổ họng Chu Trì động đậy, cười một tiếng, “Sao cậu lại đẹp hơn rồi?”
Giang Tùy sửng sốt, ánh mắt đen tuyền nhìn hắn.
Đây có xem là lời đường mật không?
Cứ xem là vậy đi.
Giang Tùy hơi vui vẻ, đôi mắt cong lên, suy nghĩ rồi không biết nói tiếp gì đây, khen một câu cho có qua có lại” “Sao cậu lại đẹp trai hơn rồi?”
Chu Trì nở một nụ cười.
Giang Tùy ngắm nhìn kĩ hắn, trừng to mắt lên, “Có phải cao hơn rồi không?”
Miệng Chu Trì cong lên, “Mắt của cậu biết quản chuyện thật đấy.”
“Cao hơn thật sao?” Giang Tùy càng cười càng vui, “Lợi hại quá.”
“Lợi hại cái gì?” Tay hắn xoa đầu của cô, “Cô lùn.”
“Sao cậu lại nói tôi rồi, dù gì tôi cũng lớn thêm rồi đấy, lúc về cậu đo giúp tôi đi.”
Hắn không nói gì.
Hai người cùng nhìn nhau, đều nở nụ cười vui vẻ.
Trong lòng Giang Tùy cảm thấy ấm áp, vui vẻ nhìn dáng vẻ của Chu Trì, giống như trước đây vậy, biết cười, cũng biết chọ ghẹo người khác, vẻ mặt rất thoải mái, sự vui mừng trong ánh mắt rất chân thật, hình như đã hoàn toàn vượt qua được khoảng thời gian u ám trước kì nghỉ hè rồi.
“Chu Trì, cậu có nhớ tôi không vậy?” Cô ngưỡng mặt lên hỏi.
“Không nhớ.” Trả lời rất dứt khoát.
Giang Tùy: “……”
Chu Trì đứng thẳng dậy, lùi ra khỏi vách tường, kéo cái phần áo vừa nãy làm cho nhăn nheo của mình, một tay kéo cô đến, “Cái kiểu hỏi này, thật ngốc.”
“……”
Được thôi.
Giang Tùy ngầm thừa nhận đó cũng chính là lời đường mật.
Hai người kẻ trước người sau đi ra khỏi lối thoát hiểm an toàn, không nắm tay nhau, đồng thời đi về hướng phòng karaoke.
Phía bên nhà vệ sinh, vài nữ sinh thò đầu ra nhìn, nhớ lại cảnh tượng hồi nãy, sự kinh ngạc trên mặt không che giấu được.
“Mẹ ôi.”
“Đó chính là Giang Tùy sao!”
“Cũng to gan thật, đứng ở đây mà hôn luôn, là không thể nhịn nổi sao?”
“Cậu ấy không phải là kiểu học sinh ngoan sao?” Một nữ sinh lớp 4 đẩy Triệu Hử Nhi ở bên cạnh, “Còn nữa, không phải cậu nói là Chu Trì không yêu đương sao?”
“Đúng vậy, bọn họ hình như vẫn là người thân mà?” Vẻ mặt của nữ sinh khác nhấn mạnh, “Cậu ấy lúc đấy sao lại không chấp nhận cậu, bây giờ lại yêu Giang Tùy chứ?”
“Sao tớ biết được?” Sắc mặt Triệu Hử Nhi nhìn không ổn tí nào, quay đầu đi vào nhà vệ sinh.
Qua hôm đó, kì nghỉ hè chỉ còn hai ngày, Giang Tùy đã chuẩn bị đầy đủ cho năm học mới.
Trước ngày khai giảng, cô về căn nhà cũ thăm Tri Tri cùng với dì Đào, lấy quà mang về tặng cho họ.
Trước thềm học kì mới sắp đến, Tri Tri hoàn toàn như trước đây bắt đầu cuộc sống điên cuồng sữa chữa bài tập, lúc Giang Tùy đến, cậu ta đang vò đầu rứt tai với tờ đề tiếng Anh.
Trước sự giúp đỡ của Giang Tùy, cuối cùng cậu ta cũng đã hoàn thành hết đống bài tập trước chiều tối, vừa thả bút xuống, nằm úp xuống giường thành dáng hình chữ đại, thở phào một tiếng nhẹ nhõm, lật người lại, chống tay lên đường, cảm kích đến nổi sắp rớt nước mắt: “Chị, chị đúng là một đại thiên sứ a….”
Giang Tùy cạn lời nói: “Đến lúc nào em mới tự giác được chút chứ, lần nào cũng kéo dài tới lúc khai giảng mới bắt đầu sống chết tăng tốc, lo bỏ trí nhớ một chút đi.”
“Chuyện này chị không thể miễn cưỡng em được.” Tri Tri nói ra có vẻ có chút nguyên tắc của bản thân, “Chị nghĩ đi, cánh rừng rộng lớn rồi, loại chim nào cũng có, có con thì thích bay, có con lại thích ăn, có con lại thích tự do, thế gian rộng lớn như vậy, cũng cần phải có một đứa không thích cố gắng như em chứ, bằng không thì mẹ em làm sao cứ khen chị mãi được chứ, đúng không?”
“……” Giang Tùy không còn gì để nói.
Cái kiểu nguyên tắc méo mó này, Tri Tri cũng có thể giảng với cô một hồi.
Giải quyết xong việc, Tri Tri liền nhớ đến việc không phải của cậu ta mà khiến cậu ta trăn trở mãi, nhìn rồi lại nhịn, vẫn không thể kìm nén nổi, dứt bỏ đi sự cảnh cáo của Chu Trì, lật người ngồi dậy trên giường, nói với Giang Tùy: “Chị, chúng ta nói chuyện về bạn trai của chị đi.”
Đột nhiên cậu ta đổi chủ đề, khiến Giang Tùy hoảng hốt, cô có chút không tự nhiên, mặt đỏ bừng lên, nhưng trước mặt Tri Tri thì vẫn phải giữ lại chút dáng vẻ của người chị: “Em được mấy tuổi chứ, nói với em chuyện đó làm gì.”
“Cái gì mà mấy tuổi chứ,” Tri Tri cạn lời, “Chị không phải cũng giống như em sao, chúng ta đều còn là vị thành niên mà, ai cũng không được khinh thường ai hết! Chuyện này đã bao lâu rồi, chị vẫn chưa nói gì cho em nghe hết.”
“Còn muốn chị nói với em chuyện gì chứ?”
“Chị là chị của em, bạn trai của chị là cậu nhỏ của em, chị nhìn đi, chuyện này sao lại không liên quan đến em được chứ?” Tri Tri vô cùng uất ức, “Trừ phi chị nói chị không phải là chị của em!”
Giang Tùy không cãi lại được cậu ta, “Được rồi. Không phải em đã biết rồi đấy sao?”
Tri Tri có chút oán giận, “Em biết cái gì chứ? Cậu nhỏ của em chỉ biết chèn ép em, chuyện gì cũng không nói, em hỏi cậu ấy tại sao lại bắt cóc chị đi rồi, cậu ta chế giễu, cười lạnh nhạt với em, mẹ nó đừng nhắc đến nữa, muốn đánh nhau quá trời!”
Giang Tùy nói: “Là em hỏi quá nhiều rồi, đây là chuyện riêng tư, chị cũng không muốn trả lời cho em.”
“Được được được, em cũng chẳng thích hỏi chị mấy chuyện đó đâu.” Tri Tri tiến đến, đôi lông mi nháy nháy, “Em chỉ hỏi một câu thôi, chị nói mẹ em với chú Phóng nếu biết được thì có phải sẽ ngất luôn không?”
“……”
Nhìn thấy Giang Tùy không nói gì, Tri Tri cười ha ha hai tiếng, có chút hả hê: “Chú Giang thì em không biết, nhưng mà mẹ em thì…… Chị đợi mà xem đi, trăm phần trăm bà ấy sẽ muốn lột hết da của cậu ấy cho mà xem.”
“……” Giang Tùy sửng sốt, chau mày hỏi, “Nghiêm trọng đến vậy sao?”
“Chị đừng có không tin, mẹ em là ai chứ, quán quân nghiệp dư môn đánh golf, đặc biệt là ------ tuyệt đối không dễ dàng rat ay, nhưng một khi ra tay thì toi luôn, lúc em còn nhỏ, trước khi được chín tuổi, chỉ cần bà ấy trở về, một khi giáo viên nhắc nhở, nói em sai một lỗi lớn, hôm đó nhất định sẽ đánh cái mông em tơi bời.” Vẻ mặt Tri Tri kiểu “ Chị xem em đã mạnh mẽ bao nhiêu chứ”, tiếp tục bắn tiếng đe dọa, “Mặc dù nói cậu nhỏ em sắp mười tám tuổi rồi, nhưng mà lỗi sai này lớn quá, lại ra tay với ngay chính nồi cơm trong nhà, sợ rằng khiến chị hư hỏng đi, mẹ em không đánh cậu ấy quỷ mới tin đấy! Này, chị không tin thì đi lên phòng sách xem đi, cái đùi đánh golf vẫn còn để trên tủ đấy!”
Giang Tùy bị cậu ta nói khiến cho hoảng hốt, “Em không được nói bậy trước mặt dì Chu đấy.”
“Em có xấu xa đến vậy đâu. Hai người chị tự cẩn thận một chút, đừng để cho cậu ấy bị đánh đấy, đến lúc đó thì oang uổng cho em quá!” Con ngươi của Tri Tri quay tròn, lại tận tình khuyên bảo, “Chị, chị ở cùng với cậu nhỏ của em, thật giống hoa tươi gì gì đó…… Tính tình cậu ấy nát vụn quá, người lại không tốt, sẽ bắt nạt chị đấy!”
Cho dù như thế nào đi nữa, Tri Tri nhận định rằng cậu nhỏ của cậu ta không tương xứng, hi vọng chị cậu ta quay đầu là bờ.
Nhưng Giang Tùy còn lâu mới nghe lời cậu ta.
“Không được nói bậy.” Giang Tùy không muốn tiếp tục chủ đề này với cậu ta nữa.
Mặc dù không tin hoàn toàn vào những lời Tri Tri nói, nhưng trong lòng Giang Tùy vẫn hơi lo lắng. Trước mặt dì Đào cô sẽ rất chú ý, rất sợ rằng dì ấy sẽ nhìn ra được gì đó.
Trong lòng Giang Tùy nghĩ rằng, nếu như muốn nói thật trước mặt người lớn, vậy thì cũng phải đợi thi đại học xong hẵng nói.
Nhưng chuyện tình bao giờ cũng không đi theo hướng mà bản thân nghĩ.
Tuần thư hai lên lớp 12, liền xảy ra chuyện rắc rối.
Hôm tối thứ hai tự học, lúc Giang Tùy đi vệ sinh thì gặp phải Triệu Hử Nhi, hai người cùng lúc đứng trước bồn nước.
Lúc Giang Tùy định đi khỏi, Triệu Hử Nhi gọi cô lại.
“Cậu đang yêu Chu Trì sao?” Lúc cô ấy hỏi câu này còn cười với Giang Tùy, “Hôm sinh nhật Trương Hoán Minh, tôi nhìn thấy hai người cậu rồi…. Ừm, ở trong lối thoát hiểm an toàn.”
Giang Tùy sửng sốt, nhìn cô ta.
Triệu Hử Nhi lại cười, “Thì ra cậu cũng biết yêu đương với con trai đấy nhỉ, ngạc nhiên quá, tôi cứ nghĩ cậu sẽ không giống như tôi đấy.”
Giang Tùy không nói gì.
“Làm gì mà căng thẳng vậy, chỉ là yêu đương thôi mà, cậu xem tôi này, yêu nhiêu lần rồi đấy,” Triệu Hử Nhi cười rất đẹp, “Dẫu sao lớp chúng ta cũng không quan tâm đến tôi, tôi lại không phải là học sinh tốt.” Cô ta tiến sát lại, nói nhỏ, “Cậu làm với cậu ấy chưa?”
Khuôn mặt của Giang Tùy nhất thời đỏ lên, kiểu cảm giác bị sỉ nhục trong nháy mắt vọt lên, cô chau mày: “Không được nói bậy.”
“Ồ, cậu xấu hổ cái gì chứ, chúng ta đều là con gái cả.” Triệu Hử Nhi vẫn đang cười, thậm chí sắc còn có chút điềm đạm, “Chỉ là hiếu kì một chút thôi, cậu cũng có thể hỏi tôi mà.”
Giang Tùy còn lâu mới hỏi cô ta, nhìn cũng không thèm nhìn, rất nhanh thì bước đi khỏi.
Tiết tự học sau cùng, Giang Tùy không thể nào tập trung nổi tinh thần.
Cô không biết Triệu Hử Nhi nói những câu này với cô là có ý gì. Dù sao cũng không xuất phát từ ý tốt.
Mặc dù thường ngày Triệu Hử Nhi đối với cô rất nhã nhặn, nhưng Giang Tùy không ngốc, biết được thật ra Triệu Hử Nhi chả mấy thích cô.
Nếu để cho Giang Tùy nhớ lại, cô có ân oán gì với Triệu Hử Nhi, hình như là không có, trừ một việc duy nhất chính là lúc năm lớp 10, Triệu Hử Nhi muốn làm hội trưởng hội văn nghệ, nhưng thầy chủ nhiệm đã giao nhiệm vụ này cho Giang Tùy.
Từ lúc đó trở đi, Giang Tùy đã nhận ra được Triệu Hử Nhi có ý căm thù cô, thi thoảng thậm chí sẽ đối đầu với cô, nhưng không rõ ràng, như có như không vậy, đều là những việc nhỏ không đáng kể, trên khuôn mặt luôn thể hiện là đối xử với cô vẫn rất bình thường, người bên cạnh đều nhìn không ra.
Sau đó, Giang Tùy nghe được chút ít từ Hứa Tiểu Âm với Lâm Lâm, biết Triệu Hử Nhi có lúc sẽ nói xấu sau lưng cô. Lúc đầu Giang Tùy hơi tức giận, nhưng không đi đến trước mặt cô ta để tính toán.
Giang Tùy không hiểu trong lòng của Triệu Hử Nhi đang nghĩ gì, hoặc có thể nói, cô không thể hiểu được lòng tranh đấu nhỏ bé vốn có của một vài nữ sinh ở tuổi này.
Không phải đấu về thành tích mà là đấu về vẻ bề ngoài, đấu tranh về năng lực trở thành người đứng đầu trong đám đông, đấu tranh về mức độ hoan nghênh của nam sinh.
Triệu Hử Nhi thật sự đem Giang Tùy ra để làm đối thủ.
Hai ngày sau đó, Giang Tùy không quan tâm đến Triệu Hử Nhi, cũng không nói chuyện này với Chu Trì, bởi vì không biết nói như thế nào. Hôm đó hắn hôn cô ở lối thoát hiểm, có chút kích động, nhưng trong lòng Giang Tùy hiểu rằng, không thể nào trách hắn được.
Cô nghĩ rằng, kiểu mâu thuẫn giữa con gái với nhau, lôi kéo Chu Trì vào không tốt tí nào.
Hai ngày sau thì không nghe thấy Triệu Hử Nhi nói bậy gì, Giang Tùy âm thầm nhẹ nhõm người, không ngờ rằng đến buổi trưa thứ sáu thì xảy ra việc không dự trước được.
Hôm đó Giang Tùy cùng với vài nữ sinh đi ra ngoài ăn cơm, lúc trở về thì đã rất muộn, lúc vào phòng thì nhìn thấy có không ít người đang vây quanh lối đi ở gần chỗ ngồi của cô, tập trung thành một đám chuyên chú nhìn gì đó, có nam có nữ, có người cười cũng có người bàn luận, vô cùng náo nhiệt.
Lâm Lâm ngạc nhiên, hét lên: “Các cậu làm gì vậy!”
Đám người đó hình như bị dọa phát khiếp, lập tức tan rã ra, không biết vật gì đó rớt xuống đất, lại bị ai đó đá một cú, trượt ra xa.
“Làm cái quỷ gì vậy?”
Lâm Lâm đi đến định nhặt lên.
Giang Tùy bước đến trước hai bước, nhìn thấy cuốn vở trên đất, bước chân nhất thời cứng nhắc.
Đó chính là bản tranh vẽ mới của cô, vẽ lúc kì nghỉ hè đang ở Mĩ.
Từ đầu đến cuối, đều là Chu Trì.