Sáng sớm, tia sáng từ phía mặt trời tiến vào trong khe hở của rèm cửa.
Công viên trường đại học Z đã tỉnh lại.
Bảy giờ hai mươi, Giang Tùy tắt chuông báo thức, vén chăn ngồi dậy.
Trong phòng ngủ yên tĩnh, ngoài cô ra, màn giường của ba người kia đều vẫn còn buông thả, hiển nhiên vẫn còn đang ngủ.
Giang Tùy ngồi bên giường dụi mắt, cổ họng với mũi đều khô rát, có chút khó chịu.
Cô vuốt mũi, thở phào nhẹ nhõm.
Không bị chảy máu mũi.
Vừa vào đầu đông, hơi lạnh phương bắc rõ rệt, từ lâu đã rất ấm áp. Đến đây đã gần ba tháng, Giang Tùy vẫn chưa hoàn toàn thích ứng được thời tiết khô hanh này, kem dưỡng ẩm vẫn phải bôi lên mặt vài lần, kem dưỡng ẩm tay cũng không thể tác rời, sau khi có lò sưởi, trong kí túc xá hình như càng khô hơn, cô đã có hai lần ngủ dậy bị chảy máu mũi.
Ngồi trên giường một lúc, tỉnh táo hơn chút, Giang Tùy từ trong ổ chăn mò lấy điện thoại.
Có hai tin nhắn chưa đọc, là của Chu Trì.
“Ngủ rồi sao?”
“Ngủ ngon.”
Tối qua nhắn tin với hắn, nói chuyện quá muộn, sau đó thì ngủ thiếp đi, Giang Tùy trả lời lại một tin: “Ừm, không biết sao lại ngủ quên mất, vừa mới dậy, phải đi học môn tư tưởng rồi, tối muộn rồi nói chuyện với cậu.”
Gửi tin nhắn xong, Giang Tùy nhẹ tay nhẹ chân xách ấm nước, cầm theo đồ dùng rửa mặt đi đến phòng nước công cộng đối diện phòng kí túc.
Vừa sáng sớm, cả tòa nhà chỉ có phòng nước là náo nhiệt nhất, những cô gái đang mặc đồ ngủ, dép lê đứng ở bên cạnh bồn nước đánh răng rửa mặt, bởi vì đang vội đi học, thao tác của mọi người đều rất nhanh.
Giang Tùy rửa xong, về lại phòng, những người trong phòng cuối cùng cũng dậy rồi.
“A Tùy a……” Trong buồng ngủ kéo dài một giọng điệu, một đầu tóc ngắn giống như vỡ tổ, bù xù trên đầu, “Học lớp nào vậy?”
“Khoa văn phòng 203.” Giang Tùy nói nhỏ một câu, ngồi sau bức màn giường mặc áo ngực.
Một người bạn cùng phòng khác Lý Mẫn gào thét một trận: “Thật phiền phức quá, tại sao lại học môn tư tưởng này chứ……………..”
Thôi Văn Kỳ ở giường bên cạnh rất dịu dàng, uể oải than vãn: “Không muốn đi.”
Nhưng mà, gào thét cùng với than vãn cũng không có tác dụng gì.
Tiết học tư tưởng bắt buộc điểm danh.
Bảy giờ năm mươi, bốn cô gái lướt qua khuôn viên trường vào sáng sớm, mỗi người đang cẩm một miếng thịt bỏ vào miệng, vội đi đến tòa nhà khoa văn ở góc phía Tây, trên đường vui đùa ầm ĩ.
Người cao nhất trong phòng Trình Dĩnh khoác vai của Giang Tùy, giống như lão đại vậy. Cô ấy là người có tính cách nam tử điển hình, người cao một mét bảy hai, đầu tóc lại ngắn, đứng bên cạnh cô gái nào đều tràn đầy vẻ nam tính, người ta thường gọi “Dĩnh ca”.
Trong bốn người, chỉ có Giang Tùy là đến từ phía nam, Trình Dĩnh là người bản địa, Lý Mẫn đến từ Tế Nam, còn nhà của Thôi Văn Kỳ ở Cáp Nhĩ Tân, từ ngày khai giảng đến giờ, bọn họ ở với nhau rất tốt, cuộc sống tập thể tương đối thoải mái.
Dứt bỏ đi những ảnh hưởng của thời tiết, Giang Tùy đối với thủ đô cùng Trường đại học Z đều rất thích, lại có mấy đứa bạn cùng phòng rất tốt, cô cảm thấy bản thân thật may mắn.
Cuộc sống đại học trong mấy tháng này khiến cô dần dần chấp nhận được sự tiếc nuối ban đầu.
Giang Tùy còn nhận ra rằng, ở cách xa nhau hai nới càng không khiến cô với Chu Trì trở nên xa cách, môn học của năm một không ít, Giang Tùy giống với những tân sinh viên khác vừa vào trường vậy, suy nghĩ muốn mở mang tầm mắt, nâng cao hiểu biết của bản thân, cho nên tham gia vào hội học sinh, ở trong lớp thì làm cán sự, lại tham gia hai câu lạc bộ, nhưng cho dù có bận rộn đến đâu, cô với Chu Trì vẫn sẽ liên lạc với nhau hằng ngày, tình cảm càng tốt hơn trước đây, lần trước lễ Quốc Khánh có trở về gặp nhau một lần, mấy ngày nghỉ lễ đều dính lấy nhau như hình với bóng, ai cũng không cảm thấy chán ngán, lúc xa nhau lại có chút không nỡ.
Chu Trì nói rồi, Nguyên Đán sẽ đến thăm cô.
Giang Tùy luôn mong sao Nguyên Đán sẽ nhanh đến.
Dù sao nghĩ đến Chu Trì, trong lòng cô sẽ rất vui, đến môn tư tưởng nhàm chán cũng không ghé bỏ.
Phòng 203 khoa văn là một phòng học rộng lớn, một trăm người đến từ các lớp khác nhau cùng học, chiếm chỗ ngồi là một kĩ thuật sinh tồn.
Bởi vì mọi người đều không muốn ngồi ở đằng trước.
Lúc nhóm Giang Tùy đi vào, chỗ đằng sau đã bị chiếm hết.
Một nam sinh mặc áo khoác màu xanh trời đứng dậy chạy đến, khuôn mặt cười: “Các cậu đến muộn rồi nhỉ, xem kìa, dãy sau cùng kia đều giành cho các cậu đấy!” Cậu ta luôn miệng nói “Các cậu”, nhưng mắt lại luôn nhìn Giang Tùy, ánh mắt đầy thân mật.
Giang Tùy không nhìn cậu ta, lùi lui sau một bước.
Trình Dĩnh hiểu rõ liền cười, “Tôi nói Lâm Ngạn a, sau cậu cứ nói không tin vậy, từ lâu đã nói với cậu rồi, người ta có bạn trai rồi, cậu đứng đây tỏ vẻ nịnh bợ cũng không có tác dụng đâu.”
Lâm Ngạn có vẻ ngượng ngùng gãi cổ, “Đây không phải là tôi đang giúp bạn học sao.”
Lý Mẫn hừm một tiếng: “Cậu xem cậu không phải đang rào trước đón sao hay sao?”
Lâm Ngạn đang cười, nhưng vẫn không phủ nhận, lại nhìn về Giang Tùy.
Cuối tuần cậu ta đặc biệt đổi kiểu tóc, chỉ hi vọng thu hút một chút chú ý của cô, ai ngờ rằng căn bản cô không nhìn cậu ta.
Giang Tùy thấy cậu ta rất phiền phức, kéo Trình Dĩnh, “Chúng ta sang kia ngồi đi.”
Mấy dãy đằng trước vẫn còn chỗ trống.
Sau khi ngồi xuống, Trình Dĩnh nói: “Dũng khí của Lâm Ngạn thật đáng khen ngợi đấy, A Tùy lần sau cậu lấy ảnh của bạn trai cậu đưa trước mặt cậu ta, để cậu ta biết thế nào là tự biết xấu hổ.”
Lý Mẫn nói tiếp: “Đó e rằng không phải là tự biết xấu hổ, có thể là muốn tự lấy dao đâm vào cổ đấy.”
Cả mấy người cười ầm lên.
Từ lâu Giang Tùy đã thích ứng với cách nói chuyện của bọn họ, nhưng mà bạn trai của mình lại bị khoe như vậy, vẫn có chút ngượng ngùng, khuôn mặt đỏ lên.
Từ khi bắt đầu, Giang Tùy đã không giấu giếm chuyện yêu đương với bạn cùng phòng, bởi vì căn bản là giấu không nổi, có khi không đúng lúc, nghe điện thoại không chạy ra ngoài hành lang, luôn luôn sẽ bị nghe thấy, khai giảng chưa được hai tuần, bọn họ đã nhìn ra được rồi. Sau đó chơi thân hơn, bọn họ muốn xem ảnh của Chu Trì, Giang Tùy cũng đưa cho bọn họ xem.
Trình Dĩnh nói với Giang Tùy: “Lần sau Lâm Ngạn có tiếp cận lần nữa, cậu cố gắng hung dữ một chút, mắng thô tục vào cũng không sao.”
“Chính là, cái kiểu đểu giả đó thì không được khách sáo với cậu ta, A Tùy cậu giải thích mấy đi nữa thì cậu ta cũng không nghe đâu, phải cho hắn một trận đả kích mới được.” Lý Mẫn rất xinh đẹp, có không ít nam sinh theo đuổi, đã gặp phải không ít vấn đề như Giang Tùy, nhưng mà tính tình của cô ấy mạnh mẽ hơn Giang Tùy, rất hung dữ với con trai, đám con trai thường gọi cô đằng sau lưng là “Lý ớt”.
Trong học viện đang loan truyền đi một cách nói ------ Lớp quảng cáo 1 có Lý ớt hung dữ nhất, cũng có một Giang A Tùy dịu dàng nhất.
Giang Tùy lên đại học cũng không thay đổi tên QQ, lúc ban đầu bạn trong phòng đều gọi cô như vậy, sau đó có một vài bạn học hơi thân cũng học theo mà gọi.
Có lúc Giang Tùy rất ngưỡng mộ Lý Mẫn, cảm thấy bộ dạng cô đùng đùng nói ra một chuỗi câu thật lợi hại. Dù sao trong phòng kí túc, Trình Dĩnh với Lý Mẫn đều rất lợi hại.
Thôi Văn Kỳ thì điềm tĩnh hơn nhiều, cô ấy tương đối hiểu Giang Tùy, “Mắng chửi thô tục A Tùy nhất định không làm được, cậu ấy không phải là người như vậy.”
Giang Tùy gật đầu: “Tớ đã rất nghiêm túc nói với cậu ta nhiều lần.” Cô cảm thấy bản thân còn rất hung dữ nữa, nhưng hình như không có tác dụng.
Chuyện như thế này, lên đại học, Giang Tùy gặp phải rất nhiều lần, những đứa con trai khác biết cô có bạn trai liền từ bỏ ý định, chỉ có mỗi một Lâm Ngạn này lại không đi theo con đường thường ngày.
Trong lòng Giang Tùy cũng đang nghĩ, lần sau cậu ta còn như vậy, cô sẽ nổi cáu lên thật.
Có lẽ chính là vì sự khác nhau giữa đại học với cấp ba không giống nhau. Trong trường đại học, yêu đương chính là một bộ phận của cuộc sống, quanh minh chính đại, không cần lo lắng giáo viên biết chuyện, người nhà ngăn cản, cũng không cần lo lắng người khác bàn tán, cho nên mọi người đều chủ động rất nhiều, thấy thích người nào liền theo đuổi, đến con gái cũng rất chủ động, dù gì mấy nam sinh đẹp trai trong học việc đều có rất nhiều nữ sinh thích.
Giang Tùy chịu không nổi mà nghĩ, có phải cũng có rất nhiều nữ sinh theo đuổi Chu Trì không?
Cũng không phải là sợ hắn thay đổi, nhưng mỗi khi nghĩ đến thì lại có chút không thoải mái.
Học môn tư tưởng được một nửa khoảng thời gian, Giang Tùy có chút mất tập trung.
Điện thoại trong túi rung lên.
Cô lén lút lấy ra xem.
Một tin nhắn đến ------
“Hôm nay không chảy máu mũi chứ?”
Cô trả lời: “Không có, cậu dậy rồi sao, ăn sáng chưa?”
Cô biết, sáng nay hắn không có tiết.
Rất nhanh, tin nhắn lại được gửi đến.
“Chưa ăn, vẫn đang nằm trên giường, Tiểu Hắc đi mua đồ ăn sáng rồi.”
Tiểu Hắc là người nằm ở giường trên của Chu Trì, Giang Tùy cũng biết. Cô gửi vài chữ đến: “Cậu lười quá.”
Qua vài giây sau, nhận được câu trả lời -----
“Chăm chỉ trước mặt bạn gái là đủ rồi.”
Giang Tùy cúi đầu nhìn hai lần, trên mặt nở một nụ cười, có chút mềm lòng.
Sau khi lên đại học, hắn nói những lời đường mật như vậy thật sự càng ngày càng giỏi.
Những lúc càng mong đợi, thời gian hình như trôi qua càng nhanh, chớp mắt thì đến cuối tháng
12 rồi.
Giang Tùy trải qua một khoảng thời gian bận rộn, lịch học thường dày đặc cộng thêm hoạt động các câu lạc bộ.
Trước lễ Giáng sinh, hội sinh viên học viện còn có một cuộc thi thiết kế chuẩn bị đã lâu. Giang Tùy đi làm người chỉ dẫn ở sau cuộc thi, sau khi kết thúc trở về thay áo quần, mọi người đi ăn liên hoan, cùng nhau chụp vài tấm ảnh tạo dáng quỷ quái.
Buổi tối trở về, cô chọn một tấm đăng lên trang cá nhân của trang xã hội trường cấp 3.
Lâm Lâm cùng Trương Hoán Minh đều xuống dưới gõ bình luận.
Lâm Lâm ở lại trong thành phố học một trường học kinh tế tài chính có danh tiếng, còn Trương Hoán Minh vì thành tích quá kém, chỉ có thể học vào một trường dạy nghề. Sau khi học đại học, trang xã hội của trường càng náo nhiệt thêm, mọi người từ QQ chuyển sang đây chém gió, vẫn ở
trên mạng liên hệ thân mật với nhau.
Lâm Lâm khen một câu: “Đẹp chết đi được.”
Trương Hoán Minh lại không nghiêm chỉnh lắm: “Í, nhiều trai vậy sao, anh Trì của tớ biết không.”
Giang Tùy trả lời cậu ta một dãy dấu chấm lửng.
Qua một lúc, rót ly nước xong quay lại xem, phát hiện Chu Trì đã xuất hiện.
Hắn trả lời lại Trương Hoán Minh: “Anh Trì của mày biết hết.”
Giang Tùy nhìn có vẻ buồn cười.
Hơn nửa phút sau, hình đại diện QQ ở góc dưới bên phải máy tính liền hiện lên.
ZC: Còn ảnh mới chụp gần đây không, gửi cho tôi một tấm đi, tấm chỉ mình cậu thôi ấy.”
Giang Tùy tìm trong file mục, gửi một vài tấm qua cho hắn.
Chu Trì kích chuột, lưu về từng tấm từng tấm một, mãi cho đến trang cuối cùng.
Là tấm ảnh lúc Giang Tùy làm việc vào hôm nay.
Tấm ảnh toàn thân.
Bộ váy khoác màu đen, bên trong là chiếc áo sơ mi có viền hoa màu trắng, váy dài đến đầu gối, giày cao gót, đôi chân nhỏ nhắn vừa ốm vừa thẳng.
Tiểu Hắc xuống giường rót nước, liếc mắt xem máy tính của Chu Trì, mắt sáng lên.
“Đệch……” Cậu ta trợn to mắt, cực kì hâm mộ, “Tôi nói cậu mẹ nó có phúc thật đấy, cái chân này! Sờ đến chắc đã lắm nhỉ.” Nói xong, còn thân mật nhìn vài giây, “Này,cậu sờ qua chưa?”