Sau kì nghỉ Nguyên Đán, Giang Tùy trải qua hai tuần vô cùng căng thẳng, thể nghiệm kì thi cuối kì lần đầu tiên ở đại học. Theo như thói quen của cô từ nhỏ đến lớn, hễ là thi cử thì đều phải nghiêm túc chăm chỉ, cho nên đến môn học tự chọn cũng rất chăm chỉ học, mỗi ngày cô đều vui đầu học tập ở thư viện, sau đó thi cử đều rất thuận lời, nhưng còn lại một môn thế nào cũng không đạt được mức độ hài lòng của bản thân.
Không cần nói cũng biết, chắc chăn là môn thể dục.
Tiểu học, trung học nhiều năm như vậy, thành tích môn thể dục của Giang Tùy vẫn cứ tàm tạm, lên đại học rồi cũng không thay đổi được, hơn nữa lúc đăng kí tín chỉ thật không may không nhanh hơn người khác, những môn thể thao tương đối ổn đều full lớp hết rồi, cuối cùng cô buộc phải chọn học lớp đá cầu, tân cầu thì còn may chút, chỉ là đá giữ cầu không rớt thôi mà, nhưng đá cầu qua lưới thì lại rất khó, sau cùng tổng thành tích cũng không thấp lắm, ở trong tình trạng đa số sinh viên đều đạt được hơn chín mươi điểm thì Giang Tùy cố lắm cũng chỉ đạt được 80 điểm. Sau đó gọi điện thoại kể cho Chu Trì nghe thì hắn cười một lúc lâu.
“Thì ra cậu cũng có điểm yếu nhỉ.” Hắn đích thật là nói như vậy.
Giang Tùy nói hắn dám cười trên nỗi đau của người khác, hắn lại tỏ thiện ý an ủi cô, nói hôm khác sẽ chỉ cô thủ thuật đăng kí tín chỉ, sau này mà có đến lúc giành giật môn học thì sẽ tìm cô lấy mật khẩu tài khoản hệ thống giáo vụ trường đại học Z.
Hắn cũng mới năm một thôi nên cô cũng không mong đợi gì hắn thật sự có thể làm nên được trò trống gì, cứ nghĩ hắn chỉ là muốn thử thôi.
Ngày 20 tháng 1, tất cả các môn đều đã thi xong, kì nghỉ đông bắt đầu.
Kì nghỉ của trường Z kì thật rất sớm, trường C của Chu Trì còn phải đợi đến cuối tháng mới nghỉ.
Đêm đầu tiên kì nghỉ, Giang Tùy nhận được một tin nhắn của Trần Dịch Dương, hỏi cô khi nào về quê, định về bằng phương tiện gì, cô do dự một lúc lâu, rồi sau cùng thì không trả lời.
Vì lúc Nguyên Đán đã đồng ý với Chu Trì rằng không quan tâm đến Trần Dịch Dương nữa.
Cô vốn định đi tìm Chu Trì, nhưng mà câu lạc bộ thực tế của Trình Dĩnh không đủ người, liền lôi cô vào, cứ vậy mà ở lại thủ đô thêm vài ngày, Giang Phóng đến đây tổ chức hội nghị, trực tiếp đón cô về.
Sau kì nghỉ Chu Trì vẫn còn nhiều chuyện khác phải làm, Giang Tùy cũng không hiểu thuật ngữ về chuyên ngành bọn họ cho lắm, chỉ biết là việc liên quan đến phương diện tập huấn thực tiễn, hắn đang giúp anh khóa trên làm một số việc.
Lúc Chu Trì trở về thì sắp đến năm mới, bọn họ ở bên nhau chỉ trọn vẹn được bốn ngày, thì Giang Tùy phải về quê Giang Thành đón năm mới.
Cho nên lễ tình nhân của năm này cũng không thể đón cùng nhau.
Đợi Giang Tùy trở lại thì Chu Trì đã bị trường học gọi về lại trường.
Một kì nghỉ đông chỉ gặp nhau được bốn ngày, Giang Tùy không phải là không tiếc nuối, nhưng mà kiểu tiếc nuối này rất nhanh liền được đền bù ngay.
Cô nhận được quà lễ tình nhân muộn.
Hơn nữa, điều khiến người khác ngạc nhiên chính là, quà là do Tri Tri trựa tiếp đưa cho cô.
Ti Tri đã lên lớp 8, hai năm này, cậu ta với Chu Trì vẫn không nhìn mặt nhau được, cặp cậu cháu này hễ là chạm mặt nhau thì vẫn sẽ gây ra mâu thuẫn, không biết Tri Tri đã nói xấu Chu Trì trước mặt Giang Tùy bao nhiêu lần, không ngờ rằng bây giờ cậu ta lại giúp hắn vận chuyển quà.
Giang Tùy cứ nghĩ rằng hai cậu cháu này đã gắn lại tình thân, thật vui mừng, xoa đầu của Tri Tri, vừa chuẩn bị khen vài câu, Tri Tri liền mặt mày hớn hở nói với cô: “Phí chạy đến đây là một nghìn tệ đấy, nếu không em đâu có ngốc mà đi làm chuyện này.”
Giang Tùy cạn lời: “Phí vận chuyển hàng của em cao quá rồi đấy.”
“Cũng tạm thôi.” Tri Tri cho vậy là rẻ, luôn tiện khoe khoang, “Em chính là nhân viên chuyên chuyển quà nguyên tiêu đấy, đấy là giá bằng hữu lắm rồi, cho dù là cậu ruột đi nữa thì cũng phải tính toán rõ ràng chứ.”
Giang Tùy thật hết cách với cậu ta.
Càng hết cách chính là, lúc cô mở quà thì Tri Tri vẫn vô cùng bát quái mà nhìn, líu ríu giống con chim sẻ vậy: “Đệch, cậu nhỏ em cũng lãng mạn đấy chứ, hoa hồng kìa, nhưng mà là hoa khô, lần này lại muốn khuyến mãi thêm chút, chị nói đi, sao cậu ấy không chọn một bó hoa hồng tươi vào sáng sớm chứ, cái kiểu có dính vài giọt nước đấy, dù sao cậu ấy đưa cho em thêm nghìn tệ nữa, em nhất định sẽ đồng ý mua giúp cậu ấy, con người cậu ấy a, vẫn quá là keo kiệt, í í……”
Nói hoa hồng xong, nhìn Giang Tùy mở cái khác, là sợi dây chuyền bạc, cậu ta lại “Đệch” một tiếng, “Cái này là dây chuyền đây hả, sao em nhìn chẳng giống gì cả, ây dô, không phải là đồ giả đấy chứ, đưa em xem xem!”
Giang Tùy lấy tay gõ tay cậu ta một phát, “Đừng có đụng vào.”
Tri Tri rất đau xót: “Chị, chị yêu cái thì liền thay đổi rồi.”
Giang Tùy không muốn quan tâm đến cậu ta nữa, lấy dây chuyền xem một lúc, vùng giữa lông mày chau lại, “Cái này chắc đắt lắm, cậu ấy lấy đâu ra nhiều tiền vậy?”
“Đương nhiên là cậu ấy có tiền rồi, ông ngoại em mất rồi, tiền không phải là của cậu ấy hết sao.” Tri Tri hừ một tiếng, “Cậu ấy là người kế thừa đời sau đấy, chị bớt yêu thương cậu ấy đi.”
Nói xong, lại liếc sang nhìn cái hộp bên cạnh: “Đây là gì vậy, không phải là nhẫn chứ. Đệch, cậu ấy muốn cầu hôn sao.”
“Đây không phải là hộp nhẫn.” Giang Tùy trừng cậu ta một phát, “Em có thể chững chạc tí được không, mấy tuổi rồi vậy.”
Tri Tri không lưu tâm: “Đây gọi là hài hước, con gái rất thích em kể chuyện cười, đâu giống cậu nhỏ em, cả mặt lạnh như băng, cũng chỉ có chị mới thích cậu ta mà thôi……”
Đúng vậy, mặt lạnh như băng.
Nhưng những lúc hắn dịu dàng thì em chẳng nhìn thấy.
Một chút Giang Tùy cũng không muốn tranh luận với con nít hư hỏng, cúi đầu cầm cái hộp lên, mở ra, bên trong là một cái usb nhỏ, không mới lắm, hình như Chu Trì đã dùng qua.
Giang Tùy sửng sốt.
“Đưa cái usb này cho chị làm gì chứ?” Lông mày Tri Tri nhếch lên, lộ vẻ sắc mặt đầy ý xấu, kéo dài âm điệu một tiếng, “Trong đó không phải là phim ấy đấy chứ……”
“Em đừng có nghĩ bậy.” Giang Tùy không biết đầu óc Tri Tri đã chứa cái gì trong nữa.
Chu Trì còn lâu mới háu sắc như vậy đó.
Giang Tùy gõ đầu Tri Tri một phát, đứng dậy mở máy tính lên, gắn usb vào máy, bên trong có một cái tệp tên là “xkcj”, với một văn bản word, viết chữ “Hướng dẫn cách sử dụng”.
Giang Tùy mở văn bản ra, cỡ chữ 5, phông chữ Tống thể (Phông chữ chuyên dùng ở Trung Quốc), dài hơn nửa trang, cô đọc qua liền hiểu.
Đây là tệp mà Chu Trì hướng dẫn giúp cô đăng kí tín chỉ, hắn lại đặc biệt viết kĩ hướng dẫn cách sử dụng.
Tri Tri đứng bên cạnh xem xét hơn nửa ngày trời, “Cái này là gì đây.”
Giang Tùy lơ luôn câu hỏi của Tri Tri, cô đang còn cảm động với hành động của Chu Trì.
Vốn nghĩ rằng Chu Trì chỉ tùy miệng nói một câu thôi, không ngờ rằng hắn lại đinh ninh mãi chuyện này trong lòng, còn chăm chỉ làm cho cô. Hắn bận đến vậy mà.
Trong lòng Giang Tùy vốn có chút chán nản thì giờ đã tiêu tan. Hắn không đợi cô trở về thì đã quay lại trường, chuyện này cũng chẳng là gì cả.
Đợi đến lúc khai giảng, vượt qua được tuần đăng kí tín chỉ, Giang Tùy càng cảm kích Chu Trì hơn, cũng rất khâm phục hắn, bởi vì tệp hướng dẫn của hắn rất hữu dụng, rất có lợi cho phen gay go này, cả phòng kí túc xá 721 rất thuận lợi vượt qua chuyện đăng kí tín chỉ rắc rối này, nhưng mà môn thể dục năm một chỉ được chọn một môn, cho nên Giang Tùy vẫn phải tiếp tục chịu nạn thêm nửa năm.
Cho dù như thế nào, môn học tự chọn kì này đều đăng kí rất thuận lợi, con gái cả phòng đều khen Chu Trì.
Giang Tùy vì chuyện này mà cảm thấy trong lòng vô cùng tự hào.
Đây có lẽ cũng giống như sự vinh quang vậy.
Bạn trai càng ngày càng ưu tú, chuyện này đương nhiên rất đáng để tự hào rồi.
Tối đến, Giang Tùy nằm trên giường gửi tin nhắn cho Chu Trì: “Sao cậu lại lợi hại đến vậy chứ?”
Năm sáu phút sau, hắn trả lời: “?”
Giang Tùy nhịn không nổi, nhẹ tay nhẹ chân ngồi dậy, chuồn ra khỏi phòng, đến phòng phơi đồ chung ở tầng 1 gọi điện thoại cho Chu Trì.
Chu Trì bắt máy, cô liền cười: “Cậu đang làm gì vậy?”
“Vừa mới tắm xong.” Hắn cũng cười một tiếng, “Vui đến vậy sao?”
Giang Tùy ừm một tiếng, nói, “Bọn tôi đăng kí tín chỉ xong hết rồi, mọi người đều đăng kí rất thuận lợi, hôm nay còn khen cậu đấy.”
Hắn nói: “Cái này thì có là gì đâu, chuyện đơn giản thôi mà.”
“Tôi cảm thấy rất lợi hại mà.” Giang Tùy mím môi, chân chà vào nền gạch men, do dự một lúc mới nói, “Chu Trì, hình như tôi thích cậu hơn nữa rồi. Người khác khen cậu mà tôi cảm thấy còn vui hơn cả khen tôi nữa.”
Câu nói này thật hữu dụng.
Hắn ở đầu dây bên kia nhẹ nhàng nở nụ cười.
Vì để thể hiện sự cảm ơn, Giang Tùy không hợp thời gian mà mua hai cuộn len. Bây giờ là giữa tháng ba, trước khi vào mùa đông tiếp theo, cô có rất nhiều thời gian để tự tay đan cho hắn chiếc khăn choàng, để làm quà sinh nhật cho hắn.
Lần gặp nhau lại, là ngày mồng một tháng năm.
Chu Trì lại đến thủ đô thêm lần nữa, nhưng lần này không phải đến một mình, Trương Hoán Minh, Lý Thăng Chí còn có thêm một nam sinh tên Triệu Thành cùng lớp cũng đến, vừa hay Lâm Lâm cũng đến, cô ấy đã báo cho Giang Tùy trước một tuần, vừa kịp để gặp nhau. Mọi người cùng đến chơi, Giang Tùy đương nhiên phải tận tình tiếp đãi bọn họ.
Không cần nói cũng biết, lần này cô chắc chắn không thể ở với Chu Trì rồi, phải ở cùng với Lâm Lâm.
Lâm Lâm là người đầu tiên đến, mấy cậu con trai kia với Chu Trì đến sau một bước, trực tiếp đi từ sân bay đến.
Đèn điện thật sự quá nhiều, hơn nữa số lượng đèn đủ để thắp sáng trưng, lúc gặp nhau ở khách sạn, Giang Tùy hầu như không có cơ hội để gần gũi với Chu Trì. Hắn đang đeo một chiếc cặp màu đen, ốm hơn trước đây một chút, mặc chiếc áo sơ mi sọc tay dài mỏng, chiếc quần thể thao có túi khóa màu xám.
Giống như cấp 3 vậy, hắn vẫn luôn thích mặc quần thể thao, điều này chưa bao giờ thay đổi.
Giang Tùy thấy hắn bước đến liền cười với hắn, sau đó thì hỏi thăm mấy người bạn đã lâu không gặp, mãi đến khi làm thủ tục nhập phòng xong, mỗi người đều về phòng của riêng mình, Lâm Lâm vôi đi vệ sinh, Giang Tùy mới có thời gian gửi cho Chu Trì một tin nhắn.
Chưa được bao lâu, hắn đã đến ở ngoài hành lang.
Nhân viên phục vụ đến dọn phòng đang đẩy chiếc xe đi từ bên cạnh đến.
Giang Tùy mím môi.
Đợi người ta đi xa rồi, Chu Trì liền bước đến, một tay ôm cô vào lòng.
“Sao lại đẹp hơn nữa rồi?” Cánh tay gầy ốm của hắn ôm chặt eo cô, cúi đầu hôn vào môi cô, “Còn đẹp hơn trong ảnh nữa.”
Giang Tùy không biết nói gì, mặc hắn hôn một lúc rồi hỏi: “Sao cậu lại ốm hơn rồi? Không được ăn không đúng bữa.”
“Không ốm đâu, cơ thể cao hơn nữa rồi.”
“Vậy là lại cao thêm nữa sao?”
“Chắc là vậy.” Hắn đang cười, khóe môi vểnh lên, đuôi mắt sáng rực rỡ.
Giang Tùy hỏi: “Tối cậu đi với Trương Hoán Minh, được không?”
Chu Trì nhíu mày: “Tôi còn lựa chọn nào khác sao?”
Giang Tùy lắc đầu.
Chu Trì gật đầu, thản nhiên nói: “Tôi thật muốn đánh Trương Hoán Minh quá, mẹ nó còn lâu tôi mới muốn ngủ với cậu ta, chỉ được vài ngày thôi mà, bọn họ thật biết chọn ngày quá rồi đấy.”
Hắn rất buồn bực, lại vì vừa mới gặp nhau thôi, người còn chưa thu xếp ổn, thì đã nói những lời thô tục trước mặc cô.
Mặc dù Giang Tùy cũng muốn ở riêng với hắn, nhưng bạn bè đến chơi, cô vẫn rất vui mwunfg, “Bọn họ cũng khó khăn lắm mới đến một chuyến, Lâm Lâm từ lâu đã muốn đến rồi, lần này cũng vừa hay,mọi người cùng đi chơi chắc chắn sẽ rất vui.”
Chu Trì đành chấp nhận hiện thực, cũng không nói thêm gì nhiều, ừm một tiếng, rồi lại hôn cô.
Thời tiết đã ấm lên, cô mặc không nhiều đồ, một cái ôm chặt, mọi thứ lồi lõm trên cơ thể đều có thể cảm nhận được.
Chu Trì mặt trơ tráo tính lui tính tới, còn đến 46 ngày nữa, cô mới trưởng thành.