Đêm tối thanh tĩnh, rèm mèn kéo khép kín, hai bên màn bị gió nhẹ nhàng thổi bay phất phơ.
Đèn ngoài hành lang đã tắt, ngoài ban công đã đen tối. Trên chiếc bàn mây màu trắng, phần bánh kem ăn còn lại vẫn đặt ở trên đó.
Đã một giờ sáng.
Giang Tùy ngồi trên giường, trong tay đang ôm một cái chai thủy tinh trong suốt, bên trong đựng ngàn con hạc giấy đủ màu sắc, mỗi con đều nhỏ nhắn sắc sảo, rất đẹp. Giang Tùy nhìn sang bên trái rồi lại nhìn sang bên phải, rồi đặt cái chai bên cạnh gối, cầm điện thoại chụp một tấm, không kiềm chế được mà cười.
Cậu ấy sao lại biết chơi vậy chứ.
Cho nên, năm đó Tri Tri nói hắn không có việc gì liền đi xếp hạc, là thật sao. Xem ra lúc nhỏ môn thủ công của hắn là đạt điểm tối đa thật.
Giang Tùy không biết bạn trai của người ta có giống như vậy không, mà bản thân cô lại cảm thấy bạn trai nhà mình lại là người đặc biệt đến vậy.
Giang Tùy đặt chai thủy tinh lên trên tủ đầu giường, nhảy xuống giường.
Trong phòng vệ sinh có tiếng nước chảy, Chu Trì đang rửa mặt. Hắn không dùng khăn mặt, cả khuôn mặt đầy rẫy những giọt nước, đôi mắt đen tuyền nháy nháy, nhìn thấy thân hình nhỏ nhắn bên cửa.
Giang Tùy dựa bên cửa, ánh mắt dịu dàng nhìn hắn.
Chu Trì vuốt mặt, những giọt nước trên lông mi không còn nữa, vẫn đang ẩm ướt.
“Sao vậy?” Chân hắn đang mặc dép của khách sạn, đi về hướng đấy hai bước, vẫn là ở bên cạnh bồn rửa mặt, cách hai ba mét nhìn cô.
Giang Tùy lắc đầu, cười một tiếng.
“Chờ sốt ruột rồi sao?” Chu Trì cũng cười, những giọt nước dọc theo má của hắn chảy xuống cằm. Giọng cười của hắn rất nhỏ, khuôn mặt mang theo những giọt nước nhìn có chút gợi cảm.
Ý trong câu nói này có chút không đường hoàng, giống như những nam chính hư hỏng ở trong phim nói vậy.
Giang Tùy hơi lúng túng, nói: “Chỉ là tôi cảm thấy rất khuya rồi, sao cậu vẫn chưa làm xong.”
Lẽ nào không buồn ngủ sao?
Hiện tại cô rất tỉnh táo, là vì hôm nay đã ngủ rất nhiều, nhưng hắn lại chưa ngủ.
“Cậu nằm xuống đi, tối đến ngay.” Hắn càng nói càng không đứng đắn.
“…… Tôi không nói với cậu nữa.” Giang Tùy vội đi ngay.
Cô nằm trên giường một lúc, điện thoại đến một tin nhắn, không ngờ rằng con cú mèo Lâm Lâm này vẫn còn nhớ đến sinh nhật của cô, lúc này đây đã gửi một tin nhắn chúc mừng đến.
Giang Tùy vùi vào trong chăn trả lời tin nhắn cho Lâm Lâm, Chu Trì đã đến. Hắn ôm cô từ sau lưng, Giang Tùy vẫn đang bấm điện thoại, đầu bị vuốt một lúc.
“Bận gì vậy?” Hắn nhỏ giọng nói.
Giang Tùy nói: “Tôi trả lời tin nhắn cho Lâm Lâm, sắp xong rồi.” Cô gửi xong, lật người lại, mặt hướng về hắn, đầu vùi vào mình hắn, nhắm mắt lại, đầu tóc mềm mại châm chích vào bên gáy của hắn.
“Có phải cậu buồn ngủ lắm rồi không?” Giọng nói thì thào của Giang Tùy hỏi hắn.
Đèn đầu giường vẫn đang sáng, hắn đang cúi đầu nhìn cô, nhưng chẳng có chút dáng vẻ buồn ngủ nào cả.
“Tôi ngủ nhiều quá, bây giờ chắc ngủ không được nữa rồi.” Cô lại nói thêm một câu.
“Tôi cũng ngủ không được.” Chu Trì nói.
Giang Tùy ngẩng đầu lên, có chút kinh ngạc nhìn hắn, “Đã hơn một giờ rồi đấy.”
“Tôi biết.”
Hắn kéo dài hơi thở, bàn tay nắm chặt tay cô, giọng nói thấp khàn kề sát: “Chúng ta làm chuyện khác được không?”
Giang Tùy ngơ ngác, đôi mắt bình tĩnh nhìn hắn, vài giây sau, liền cảm nhận được tim hắn đập rất nhanh, cùng với thân thể càng ngày càng nóng lên của hắn.
Chu Trì đưa tay ra, cầm lấy cái hộp trên tủ đầu giường.
Giang Tùy vừa nhìn thì mặt liền đỏ lên.
“Cái này biết không?”
Giang Tùy gật đầu, cúi mặt xuống, nói thầm thì: “Tôi đã từng học qua.”
Chu Trì nghe thấy liền rất mơ hồ, “…….Cái gì?”
Giang Tùy lại ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng sờ đầu hắn, miếng kề sát tai hắn, nhỏ tiếng nói vài câu. Chu Trì dần cười lên.
Giang Tùy mím môi, cả mặt nóng bừng: “Không được cười.”
Chu Trì ôm chặt cô, lật người đè cô xuống dưới thân mình, bàn tay chống bên gáy của cô, hơi thở càng ngày càng nặng nề.
Hắn kìm giọng nói: “Có muốn thực hành lên người tôi không?”
“……” Giang Tùy vân chưa nói gì, hắn lại hạ thấp người, cầm lấy mặt cô, môi tỉ mỉ dừng ở trên môi cô, có chút nôn nóng.
Giang Tùy bị hắn khiến cho choáng váng, toàn thân nóng hầm hập cuộn vào người hắn. Cô cảm nhận được hắn đang kiềm chế lại bởi vì toàn thân hắn kiềm cố đến căng cơ, bất luận chỗ nào cũng đều rất cứng.
Hắn hôn cô hôn đến rối loạn, đầu vùi vào cổ gáy cô, “A Tùy, có lẽ anh không chịu nổi nữa rồi.”
“……”
Trong phòng rất yên tĩnh, hai thân thể dưới lớp chăn mỏng đều đóng đến phát lửa.
Cũng không biết sau mấy giây, hắn ngẩng đầu dậy, đôi mắt đen tuyền nhìn Giang Tùy vài giây, nở một nụ cười, cổ họng khàn khàn nói: “Đem của anh cho em, chịu không?”
……
Sau đó Giang Tùy nhớ đến đêm hôm đó, đều cảm thấy hắn quá biết ăn nói, khiến cô trở nên vô cùng hỗn độn, cô muốn lắc đầu, nhưng sau đó lại đưa tay ra vuốt đầu tóc của hắn.
“Chu Trì, em hơi sợ.”
“Sợ đau sao?”
Giang Tùy nhẹ nhàng gật đầu. Thật sự không chỉ là sợ đau, mà còn sợ cái khác nữa, nhưng lúc sợ lúc lại không, cô không thể nào diễn tả ra được, chỉ có thể nói: “Nếu như đau quá, anh có thể dừng lại không?”
“Được.” Hắn lại cúi đầu hôn cô, “Nếu đau thì hãy nói với anh.”
“Ừm.”
Chu Trì cởi sạch áo quần phần trên người, Giang Tùy hồi hộp nhìn hắn, tim đập loạn nhịp.
Vốn nghĩ rằng hắn liền sẽ đi xé bao cao su, nhưng lại không nhanh chóng đến vậy, trước đó, Chu Trì vẫn còn phải làm rất nhiều chuyện khác. Giang Tùy không biết sao hắn lại biết nhiều đến vậy, khiến cô phát run người, toàn thân bị cuộn chặt mềm nhũn ra.
Chu Trì đang hôn cô, tay vuốt từ trên dần di chuyển xuống dưới, nhẹ nhàng lột hết đồ ngủ của cô.
Chiếc chăn mỏng từ sớm đã bị hất qua một bên, vùng eo nhỏ nhắn của Giang Tùy, đôi chân trắng nõn đều lộ ra rõ ràng.
Bộ đồ nội y còn lại trên người căn bản đã không còn hữu dụng nữa.
Nụ hôn của Chu Trì trở nên kịch liệt, hơi thở nặng nhọc.
Nơi bị hắn hôn đến vừa nóng vừa tê dại, Giang Tùy không dám nhìn hắn, nhắm chặt mắt lại.
Chu Trì đã làm qua rất nhiều màn, màn đầu tiên được xem là đã rất thành công, thậm chí khiến người khác cảm thấy hắn rất thành thục, nhưng lúc thật sự nhập sâu vào thì vẫn còn trục trặc, rất nhanh liền bộc lộ ra hắn thực sự là lính mới trong chuyện này.
Giang Tùy bị hắn làm cho rất đau, trên đầu hắn cũng đổ rất nhiều mồ hôi.
Chu Trì nâng eo lên, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn dưới thân mình, không dám hành động tiếp. Hắn cúi người hôn cô, giọng nói vừa nhỏ vừa khàn, “Đau lắm sao?”
Đôi lông mi đang nghiến chặt của Giang Tùy mở ra, trong mắt có chút ướt át. Cô đưa tay lên, vuốt những giọt mồ hôi trên trán hắn, nhíu mày lắc đầu: “Không sao.”
Cổ họng Chu Trì khô rát, đôi mắt hơi đỏ tha thiết nhìn cô: “A Tùy, anh vào nha?”
Giang Tùy đang sờ vào đầu của hắn, ừm một tiếng.
Kết quả là hắn vừa đẩy vào, cô đau nghiến răng, không thể chịu nổi, phát ra những tiếng rên rỉ nhẹ. Càng đau, toàn thân càng căng cứng, Chu Trì không ngừng hôn cô, nhưng cũng không mấy hiệu quả.
Mồ hôi trên mặt hắn càng nhiều, hơi thở nặng nhọc phủ trên mặt cô.
“Đừng căng thẳng……” Giọng nói hơi run rẩy phát ra bên tai hắn, cánh tay nhỏ nhắn vẫn ôm chặt lấy hắn.
Trong người Chu Trì mềm nhũn, xúc động hôn vào tai cô.
Giang Tùy không muốn bỏ dở nữa chừng, đã đau đến chừng này mà không làm xong thì xem như cái đau đó cong cóc sao. Vừa may động tác của Chu Trì rất mềm mại, đến sau cùng, cô cảm thấy không còn đau như trước nữa, nhưng cũng không có nổi cảm giác dễ chịu.
Lần đầu tiên, Chu Trì cũng không trụ được lâu. Cô quá căng thẳng, run rẩy đến nỗi hắn không thể nào tiếp tục được.
Kết quả là sau đó, Giang Tùy nghiêng người lại ngoài người vào trong chăn, không cử động một hồi lâu, toàn thân là Chu Trì giúp cô lau sạch. Cô liền ngoan ngoãn nằm ở đấy, không biết đang nghĩ gì.
Chu Trì làm xong, tắt điện đầu giường, trong bóng tối ôm chặt cô vào lòng.
“Đỡ chút nào không?”
Giang Tùy ừm một tiếng, không nhúc nhích.
Hắn nhỏ giọng hỏi: “Đang nghĩ gì vậy?”
Giang Tùy nói: “Hồi nãy……anh thoải mái không?”
“…….Thoải mái.” Hắn thành thật trả lời.
Giang Tùy không nói thêm gì.
Chu Trì im lặng một lúc, hôn lên đầu tóc cô: “A Tùy, lần sau anh sẽ không để em đau đến vậy nữa đâu.”
Đây là lần đầu tiên, kinh nghiệm chưa đủ.
Giang Tùy hỏi: “Anh thích làm chuyện thế này không?”
“Con trai đều rất thích.” Hắn rất thành thật, giống như nói chuyện thường ngày mà nói với cô, “Những đứa con trai trong phòng anh đều làm rồi, người nào cũng thích.” Hắn muốn cô hiểu rằng, không phải hắn cố ý khiến cô đau, chuyện này hắn thật sự có chút không kiềm chế nổi, là bản năng.
“Bọn họ đều có bạn gái rồi sao?”
Lúc đấy Chu Trì bất ngờ dừng một lúc: “Không nhất định là làm với bạn gái.”
Giang Tùy nghe hiểu rồi, không hỏi thêm tiếp.
Qua vài giây, nghe thấy hắn dịu dàng nói: “Nhưng anh chỉ làm với em thôi.”
“……”
Giang Tùy không biết nói gì, đầu cọ xát vào trong người hắn, hơi thở ấm áp tiến sát hắn, “Chúng ta ngủ đi, nhất định cậu đã rất mệt rồi.”
Đêm đó quả thật không dễ chịu tí nào, nhưng Giang Tùy cũng có một chút cảm giác thành tựu khó hiểu.
Còn về lần sau mà Chu Trì nói……
Cô vẫn có chút sợ sệt.
……
Hôm sau, Chu Trì tỉnh dậy, bên cạnh đã không thấy người nữa. Hắn nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng vệ sinh, ngồi dậy, mặc quần vào, khỏa phần thân trên rồi đi đến.
Giang Tùy đang đứng bên bồn nước rửa mặt giặt áo quần, đồ của cô đã kì cọ xong, lúc này trong tay đang kì cọ là chiếc quần trong mà tối qua Chu Trì thay ra. Nghe thấy tiếng bước chân, cô quay đầu lại, nhìn thấy hắn chỉ mặt một chiếc quần đứng ở cửa.
“Dậy từ lúc nào vậy?” Chu Trì bước đến.
Giang Tùy cười với hắn, “Được một lúc rồi, em ngủ không được.”
Mặc dù đã trải qua chuyện đêm qua, đã càng thân mật hơn với hắn, nhưng bị nhìn thấy cô đang giặt quần trong cho hắn, Giang Tùy vẫn cảm thấy xấu hổ, giải thích một câu: “Em không có việc gì làm, nên muốn giặt hết áo quần.”
Phía sau người không có tiếng động. Giang Tùy đang nhìn vào gương, Chu Trì thò tay ôm eo cô, khom lưng, đầu đặt bên vai cô: “Để anh,em nghỉ ngơi đi, đêm qua mệt lắm rồi.”
Hắn nhắc đến đêm qua, Giang Tùy không tự nhiên lắm, mặt không kìm lại được mà đỏ ửng lên.
Chu Trì ngửi thấy mùi sữa tắm trên người cô.
“Tắm rồi sao?”
“Ừm.”
“Còn đau không?”
Giang Tùy lắc đầu.
Hắn yên tâm hơn một chút, nói: “Chút nữa đi ra ngoài ăn sáng, xong rồi dẫn em đi xem phim.”
Giang Tùy từ chối: “Hôm nay em không ra ngoài đâu.”
“Sao vậy?”
Giang Tùy quay người lại, ngẩng mặt lên, tay chỉ vào cổ mình.
Một dấu vết hôn rất rõ ràng.