Quan hệ của Giang Tùy với Chu Trì bị bạn học trong lớp lấy làm chủ đề hot bàn tán nhiều ngày, ngay sau đó lại xuất hiện thêm một tình tiết mới.
Trong vòng một tuần, Giang Tùy bị ba cô gái không quen biết đến bắt chuyện làm quen, người thì nhờ cô gửi thư tình giúp, người thì thăm dò lịch sử yêu đương trước đây của Chu Trì, người thì hỏi xin tài khoản QQ của Chu Trì.
Lâm Lâm: “Cậu đều giúp rồi sao?”
“Sao tớ lại giúp được,” Giang Tùy nói, “Cậu nghĩ cậu ta sẽ chia sẻ chuyện tình trường của mình cho tớ nghe sao?”
Lâm Lâm vừa cười vừa nói, “Tài khoản QQ cũng không có? Cậu không có kết bạn sao?”
Giang Tùy lắc đầu, “Chỉ có số điện thoại.”
“Vậy thì người nhờ chuyển thư giùm thì sao?”
“Đang ở trong cặp của tớ.” Giang Tùy nói, “Cậu ấy trực tiếp nhét thư vào cặp tớ rồi chạy nhanh hơn thỏ, người nào không biết rồi còn tưởng đang tỏ tình với mình nữa.”
“Ha ha ha ha!” Lâm Lâm cười sắp rớt quai hàm, “Tớ chỉ cho cậu một cách phát tài, cậu cứ thẳng thừng nhận chức làm người chuyên đưa thư cho ông cậu nhỏ nhà cậu, mười tệ một lá thư, đợi cho đến lúc tốt nghiệp cấp 3 thì cậu đã trở thành phú bà rồi!”
Giang Tùy: “……”
Thời tiết càng ngày càng lạnh, chớp mắt đã sắp đến Lễ Giáng sinh rồi.
Giang Tùy ăn cơm xong liền rửa tay, đi từ phòng rửa mặt ra thì đụng phải Chu Trì vừa đi trên lầu xuống.
Giang Tùy có chút ngỡ ngàng, không ngờ rằng hôm nay hắn lại dậy sớm như vậy.
Hai người lần đầu tiên đi ra ngoài cùng lúc, người trước người sau, ở giữa vẫn giữ nguyên khoảng cách trên dưới ba mét.
Trên đường đi thì gặp phải hàng xóm đi mua thức ăn về.
“A Tùy đi học rồi à con.”
“Dạ, chào bác buổi sáng ạ.” Cô chào hỏi xong lại nhìn về phía sau con người cao cao ở trước mắt kia. Tay của hắn nhét vào túi, lười nói chuyện, vốn dĩ đã không thích nói chuyện với người nhà, thì càng không chào hỏi những con người xa lạ kia, nhìn lại thì thấy lúc trầm tĩnh nhiều hơn.
Hôm nay hắn mặc cái áo lông dáng dài, vẫn như cái kiểu màu bạc bạc đó, màu đen, càng lộ ra vẻ ốm o, gầy gò, rõ ràng là chân dài như vậy nhưng mà mỗi bước đi trên đường lại không nhanh, vẫn chầm chậm như vậy thôi.
Nhìn cả nửa ngày trời, bây giờ Giang Tùy mới nhớ đến bức thư màu hồng phấn nằm trong cặp xách đã ba ngày rồi.
Có lẽ đây là cơ hội tốt.
Cô bước nhanh hai bước đuổi kịp rồi đi ngang hàng cùng với hắn.
Chu Trì quay đầu qua.
Giang Tùy đội một chiếc mũ len đan màu đen, vết thương phía trên lông mày đã lành, có một đám da non nhô lên màu hồng.
Chu Trì thay đổi tầm nhìn của mình về cô.
“Hôm nay cậu không lái xe?” Giang Tùy hỏi.
Hắn “ừm” một tiếng, “hư rồi.”
“À.” Giang Tùy không nghĩ đến là vì nguyên nhân này, “vậy đã đem đi sửa chưa?”
“Chưa, vẫn đang để ở trường.”
Giang Tùy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi biết chỗ sửa xe rất gần trường.” Học kì trước cô đã từng cùng với Lâm Lâm đi sửa một lần, tuy rằng chỉ đi một chuyến nhưng vẫn nhớ rất rõ đường đi.
Chu Trì liếc mắt nhìn một cái, “Được, đợi tan học rồi cậu đến dẫn đường.”
Giang Tùy đồng ý rồi lại đi thêm vài bước nói: “Cậu đã từng nhận được thư tình lần nào chưa?”
Cô chuyển đề tài nhanh như chớp, câu hỏi kia lại không đầu không đuôi.
Chu Trì tươi cười hỏi lại: “Cậu nói xem?”
Chắc chắn là có rồi.
Giang Tùy lại hỏi: “Cậu có phản cảm với việc nhận thư tình không?”
“Cậu đang thắc mắc chuyện gì vậy?”
Giang Tùy không nói nữa, vừa đi vừa lôi bức thư tình màu hồng phấn kia ra đưa qua: “Có người viết cho cậu, cô ấy có lẽ không can đảm lắm, không dám đưa tận tay cho cậu.”
“Ừm,” Miệng mồm Chu Trì giảo hoạt, soi mói, cười một tiếng, “Cậu có vẻ can đảm hơn nhiều ha.” Nói vậy xong, hắn đưa tay ra nhận lá thư nhét vào túi quần.
Giang Tùy không so đo với cái kiểu soi mói của hắn nữa, thở phào nhẹ nhõm cuối cùng cũng chuyển thư đến tận tay hắn rồi. Vừa đi vừa lau sạch lớp mồ hôi lạnh ở trong lòng bàn tay, vừa lau lại nghĩ trong đầu:
Tại sao mình lại phải sợ hắn đến vậy chứ?
Hình như mỗi lần nói chuyện với hắn thì vô thức lại trở thành kẻ yếu thế, còn hắn thì lúc nào cũng ở thế tối cao lắm.
Cái cảm giác chênh lệch như vậy càng ngày càng lộ rõ ra.
Giang Tùy nghĩ hắn chính là một con hươu cao cổ mà người nào trong đôi mắt hắn cũng đều là con chuột chũi, hắn vĩnh viễn chỉ quen với việc đưa mắt nhìn từ trên xuống mà thôi.
Bức thư tình còn nóng hổi như quả khoai lang nướng cuối cùng cũng đã chuyển xong, Giang Tùy nhẹ cả người, thầm thể với bản thân rằng lần sau sẽ không làm những cái chuyện không đâu này nữa.
Ai thích hắn thì tự mà đi theo đuổi, không có gan thì đừng có theo. Chứ không phải nói là đã yêu thì bất chấp tất cả sao?
Tan học, Giang Tùy dẫn Chu Trì đi đến chỗ sửa xe.
Chiếc xe đạp của Chu Trì đã rất cũ, hư thì cũng phải thôi. Lần này thì xe lủng lốp rồi, chỉ có thể dắt xe đi bộ đến chỗ sửa thôi.
“Chính là cái hẽm nhỏ ở đằng trước.” Giang Tùy vừa đi vừa chỉ cho hắn xem.
Phía sau trường có một con phố ẩm thực, đi hết con phố này thì sẽ đến nơi sửa xe.
Tiệm sửa xe nằm ở trong một con đường cũ chật hẹp, cái cửa tiệm nhỏ nhỏ cũng quá là cũ rồi. Lúc bác sửa xe vá xe cho hắn thì Giang Tùy ngồi không nên vô cùng chán, mắt cứ liếc đông liếc tây rồi phát hiện bên phía đối diện tiệm sửa xe là một tiệm hoa nhỏ, mà nhà hàng xóm của hàng xóm bác sửa xe là một cửa hàng bán băng đĩa đã cũ.
Giang Tùy cảm thấy rất ngạc nhiên, nhớ lại lúc còn học lớp 6 ngày nào cũng đi dạo đến những cái cửa hàng băng đĩa như thế này để xem.
Bởi vì sự thịnh hành của Internet nên những cửa hàng kiểu này buôn bán ngày càng ế ẩm, mãi cho đến tận bây giờ thì ít khi thấy lại.
“Cậu xem đi, cái cửa hàng bán băng đĩa kia kìa?” Cô chỉ cho Chu Trì xem, giọng điệu rõ ràng là rất kinh ngạc, rất vui mừng.
Chu Trì ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua rồi nghe cô nói: “Tôi qua xem một chút.”
Không đợi hắn trả lời, cô đã vội bước qua thùng linh kiện để ở trên mặt đất rồi chạy nhanh qua đó. Cái đầu tóc buộc đuôi ngựa lắc lư vài vòng, một chút ánh nắng mặt trời lọt qua khe lá chiếu thẳng vào đầu tóc mềm mại của cô lộ ra một màu vàng ấm áp.
Cửa hàng băng đĩa thật sự rất nhỏ, Giang Tùy chầm chậm xem kĩ bảng hiệu ở trước của một lúc, phát hiện ra không ngờ lại còn giữ Album “Tôi rất bận” của Châu Kiệt Luân mới xuất bản hồi tháng 11, xem ra cửa hàng này cập nhật nhạc mới vẫn kịp thời lắm.
Ông chủ cửa hàng ngồi ở quầy bán hàng đã cũ ở ngay lỗi ra vào, chào hỏi cô rất nhiệt tình rồi tiếp tục ngồi vắt chân lên xem phim tiếp.
Giang Tùy đi vào trong dọc theo những cái kệ bày biện băng đĩa ở trong tiệm mà tiếp tục đi vào, lúc ngẩng đầu lên thì phát hiện Chu Trì không biết từ lúc nào cũng vào đây rồi.
Hắn đứng dựa vào kệ hàng sâu cuối bên trong tiệm, cúi đầu xem cái gì đó.
Giang Tùy đi tới: “Không có ai xem bác ấy sửa xe, không sao chứ?”
“Có thế có chuyện gì sao?” Hắn quay về phía bên cạnh bước tiếp hai bước rồi nhìn sang kệ hàng khác.
Ngọn đèn phía kệ đó nhìn lu mờ, Giang Tùy liếc nhìn qua nhưng nhìn không rõ.
Cô tiếp đến gần hơn: “Đây là cái gì đây?”
Chu Trì chợt lấy tay che lại: “Đừng xem.”
“Là phim sao?” Giang Tùy cầm một cái lên xem, vừa xem xong thì sửng sờ -- -- -- Trên bao bì là một cô gái đang ở trần truồng không mảnh vải che thân, xinh đẹp quyến rũ, ánh mắt mê hoặc.
Tim của Giang Tùy đập rất nhanh từng hồi từng hồi một, người ngây thơ đến mấy cũng có thể biết được đó là cái gì mà. Chỉ sau một giây, mặt của cô đều nóng đỏ bừng lên rồi.
Cô cúi đầu đặt cái đĩa đó xuống ở nơi xa một tí, không kịp nhìn thấy vẻ mặt của Chu Trì lúc thì đã lặng lẽ quay người chạy ra ngoài.
Tại sao một cửa hàng băng đĩa tốt vậy lại đi bán những loại đĩa như vậy chứ?
Bữa nay làm ăn thật sự khó khăn đến vậy sao?
Tại sao cái con người kia còn có thể ngang nhiên xem những kiểu băng đĩa như vậy chứ?
Chu Trì đứng ở trước cửa tiệm sửa xe, nhìn sang tiệm hoa ở phía đối diện. Vừa nãy Giang Tùy đi từ trong cửa hàng băng đĩa ra nói “Tôi đi qua bên kia xem một lát”, chính là đi vào cái tiệm hoa kia đến bây giờ vẫn chưa thấy lò mặt ra.
Bác sửa xe đã vá xe xong, Chu Trì trả tiền rồi dắt xe đi đến trước cửa tiệm hoa.
“Giang Tùy.” Hắn kêu lên.
“Đây rồi.” Tiếng trả lời rất nhỏ.
Một lúc sau, cô ôm hai chậu cây tiên nhân cầu đi ra.
Bà chủ cầm cặp xách đeo lên cho cô, nói: “Bốn mươi tệ.”
Giang Tùy mò mò vào cặp, lôi ra một tờ 20 tệ, lại tiếp tục mò thì không tìm thấy ví tiền đâu nữa.
Cô ngượng ngùng đứng ngẩn ra một lúc rồi quay đầu lại nhìn Chu Trì: “…… có thể cho tôi mượn 20 tệ được không?”
“……”
Trên đường trở về, bầu trời đã tối sầm lại rồi.
Phía trước cổ xe của Chu Trì treo hai chậu cây tiên nhân cầu, suốt trên đường đi cứ đong đưa qua về.
Giang Tùy ngồi ở ghế đằng sau, mặt co rúm lại ở trong chiếc khăn choàng cổ.
Đi qua con đường cũ đang sửa chữa, xe đụng phải một cục đá liền lắc lư dữ dội một lúc, Giang Tùy xém tí nữa ngã xuống xe, la lên “A” một tiếng.
Chu Trì liền thắng xe lại: “Sao vậy?”
“Không sao, chưa ngã.”
“Cậu đã vịn vào đâu rồi.” Hắn chau mày lại, dựng đứng xe lên, không ngại quăng ra một câu: “Vịn vào tôi này.”
Giang Tùy sững sờ, tay từ dưới yên xe đưa lên vịn chặt vào áo của hắn.
Xe cứ chạy thẳng về phía trước, lúc đạp lên dốc gió thổi thẳng vào mặt.
Giang Tùy cúi đầu xuống thì nhìn thấy đôi chân ấy đang cố gắng dùng lực đẩy vào bàn đạp mà đạp.
Tối đến Chu Trì vẫn không xuống ăn cơm. Dì Đào nghĩ nếu cứ tiếp tục như vậy thì không ổn lắm, liền hỏi Giang Tùy: “Sao và vẫn cứ như vậy chứ, lần trước con đã nói với nó chưa?”
Vẫn chưa nói.
Không dám nói.
Giang Tùy úp úp mở mở nói: “Nói rồi.”
“Mạn Mạn cũng thật tình, thằng bé này bướng bỉnh đến vậy mà cũng không quan tâm một chút, thật đáng là bà chị tốt quá mà. Vẫn đang còn ở tuổi ăn tuổi lớn mà cứ ăn kiểu như vậy thật không thể hiểu được, cứ vậy thì sao mà chịu cho nổi?” Dì Đào nghĩ lui nghĩ tới rồi nói với Giang Tùy, “Con lên lầu gọi thêm lần nữa, rồi nói như này, nếu nó mà không xuống ăn cơm dì nấu nữa thì hôm nay dì cũng không ăn cơm luôn.”
“Á…?” Giang Tùy ngơ ngác.
“Lên nói dối nó như vậy đi.”
Giang Tùy khen dì Đào: “Dì lợi hại quá.”
Giang Tùy đi nhanh lên lầu, đi đến đứng ở ngoài của phòng hắn, nhìn thấy cửa phòng vẫn đóng hở một khe nhỏ giống như lúc trước.
Cô gõ cửa nhẹ hai tiếng, không có ai mở hết.
“Chu Trì?”
Cũng không có ai trả lời.
Giang Tùy mở hé cửa ra nhìn thấy trong phòng đang bật đèn nhưng không thấy người. Cô thò đầu vào nhìn, cửa càng mở càng to, đột nhiên cửa phòng tắm mở ra, tiếng cửa kêu cọt kẹt.
Giang Tùy nghe thấy tiếng liền quay sang nhìn.
Có một con người vừa bước từ trong cửa ra.
Đi chân trần, đầu tóc ướt sũng, cả khuôn mặt và cổ đều còn bám những giọt nước, phần thân trên thì trần truồng, phần thân dưới may ra còn có một cái quần đùi ngắn màu đen, đôi chân dài miên man cứng cáp bị ánh đèn chiếu thẳng lóa cả mắt.