Ngày tháng 6 trời nóng oi ả những con đường nhựa ở ngoại ô bốc hơi như bị nướng, tiếng ve kêu trên cành cây dưới ánh nắng mặt trời. Đột nhiên, một tiếng ồn dữ dội phá vỡ sự trong lành của mùa hè, một chiếc xe hạng nặng màu đen chạy nhanh từ xa đến, sau một cú drift đẹp mắt, chiếc xe từ từ dừng lại, bụi trên đất hơi bay lên rồi rơi xuống.
Chân phải của Tô Trì Á gạt chống xe, cởi mũ bảo hiểm đen kín, móc điện thoại đang rung ra khỏi túi: “Anh Phong, tôi mới về từ công ty của giám đốc Lưu, có chuyện gì vậy?”
“Lần này có gặp được người không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không có.” Tô Trì Á bực bội hất mái tóc ướt đẫm mồ hôi của mình: "Đầu tiên là thư ký nói có cuộc họp, đợi hơn một tiếng thì lại nói giám đốc Lưu về rồi. Cái đám tư bản này, lúc đội chúng ta giành chức vô địch thì vội vàng đi tài trợ, bây giờ có chuyện thì cả đám đều trốn mất dạng.”
“Được rồi, cô khoan hẵng tức giận, lúc nãy có người đại diện của nhà văn đã liên lạc với tôi nói là sẵn lòng tài trợ cho đội xe.” Giọng nói của người đàn ông bên kia điện thoại hơi lớn do hưng phấn: "Tôi đã hẹn trước với đối phương vào buổi chiều, nếu cô không có việc gì làm thì nhanh quay lại ...”
Chưa đợi đối phương nói xong, trong không trung đã truyền đến một tiếng rít chói tai, sau đó là một tràng tiếng bước chân giẫm lẹp xẹp. Tô Trì Á không nghe rõ giọng nói ở đầu dây bên kia, vì vậy cô vội vàng nói “quay lại ngay” rồi cúp điện thoại.
Nhanh chóng đội mũ bảo hiểm, cả người Tô Trì Á dựa vào chiếc xe hạng nặng, ngay lúc cô vặn ga, ghế sau hạ xuống, một người đàn ông không biết đã ngồi ở đấy từ lúc nào.
Trên mặt người đó đeo một cái khẩu trang màu đen, hơi thở hổn hển dồn dập nhìn Tô Trì Á, mồ hôi chảy xuống cằm: “Người anh em, cho tôi quá giang một chút, cứ lái xe đến trước rồi tìm đại chỗ nào đó thả tôi xuống là được.”
Tô Trì Á nhìn thấy đằng sau có mấy cô bé đang cầm băng rôn la hét qua gương chiếu hậu, đại khái đã nắm bắt được tình hình, cũng không nói mấy lời vô ích làm gì, cô trực tiếp đưa một chiếc mũ bảo hiểm dự phòng, nói một câu “đội lên” rồi vặn nhẹ cổ tay, tiếng gầm rú lập tức lấn át những tiếng la hét chói tai.
Khoảnh khắc Tô Trì Á nhả ly hợp, cả chiếc xe bay vút lên không trung như ngựa phi nước đại, tiếp đất vững vàng khi đối phương vẫn chưa hết bàng hoàng, sau đó chiếc xe đen lao ra như tên bắn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phản lực do tốc độ mang lại khiến người đàn ông không kịp chuẩn bị đâm sầm vào người Tô Trì Á, cơn gió mạnh lướt dọc theo làn da lộ ra trên cơ thể, trái tim vừa bình ổn lại bị ném lên không trung lần nữa.
“Phiền cô chạy chậm chút.” Người đàn ông rít qua kẽ răng, sóng âm thanh xuyên qua lớp mũ dày và kín rồi dội ngược trở lại. Cánh tay vốn đặt ở bên cạnh Tô Trì Á đã quấn chặt lấy eo cô như một dây leo, người đàn ông sợ rằng một chủ xe sẽ hất văng anh khi rẽ vào một góc cua nào đó.
Eo và bụng bị siết chặt khiến Tô Trì Á cảm thấy khó thở, làm cho người đã lái xe nhiều năm như Tô Trì Á lần đầu tiên có suy nghĩ muốn vứt người ngồi đằng sau xuống xe.
Chiếc xe tăng tốc đến trạm dừng phía trước, Tô Trì Á đạp phanh, chiếc xe ngừng lại. Cô còn chưa kịp nói gì thì người đàn ông phía sau đã chạy cái “vèo” ra gốc cây lớn bên cạnh rồi bắt đầu nôn ọe.
Tô Trì Á cau mày, thầm nghĩ thể lực của người này cũng quá yếu rồi.
Cởi mũ bảo hiểm và găng tay cùng màu xuống, Tô Trì Á lấy ra một chai nước khoáng còn chưa mở nắp trong balo, đi tới vài bước: “Uống chút nước có lẽ sẽ ổn hơn đó.”
Nghe thấy giọng nói, người đàn ông vốn đang dựa vào bên cạnh cái cây lớn hiển nhiên sững sờ, đôi mắt màu nâu sẫm ánh lên một chút không tin, buột miệng hỏi: “Cô là con gái à?”
Tô Trì Á vốn đã rất nhạy cảm với giới tính, nghe thấy vậy thì cau mày, vảy ngược cứng rắn lập tức dựng đứng: “Không thì sao?”
Nhận thấy lời nói vừa rồi của mình có hơi sai sai, người đàn ông đứng thẳng người giải thích: “Tôi không có ý gì khác, do lúc nãy đội mũ bảo hiểm nên không nhìn rõ mặt cô, hơn nữa đàn ông thường lái xe hạng nặng nhiều hơn nên tôi mới hiểu nhầm.”
“Chuyện hôm nay cũng nhờ cô nhiều, cảm ơn cô.” Anh nói xong thì cầm lấy chai nước từ Tô Trì Á, uống “ừng ực” hai ngụm, giờ mới khôi phục được chút tinh thần: "Cái động tác bốc đầu lúc nãy cô chở tôi khá là ngầu đấy, làm như nào thế?”
Tô Trì Á bĩu môi, chiêu nhấc bánh trước bốc đầu là một màn thể hiện kĩ năng, vừa rồi khi cô tăng tốc chân ga, đã vô tình thả nhầm ly hợp, đó vốn dĩ là một động tác sai, giờ đối phương hỏi, cô không cách nào giải thích được.
Tô Trì Á không muốn thừa nhận lúc đó cô đã mất tập trung, cô nhìn thời gian trên điện thoại, không muốn nhiều lời nữa: “Xe không vào thành phố được, cho nên tôi đưa anh đến đây trước, ở đây bắt taxi cũng tiện hơn, tôi còn có việc phải làm, đi trước đây.”
“Khoan đã!” Người đàn ông vội bước lên hai bước, hỏi trước khi Tô Trì Á rời đi: “Tên tôi là Trì Dã, tôi còn chưa biết tên của cô?”
“Tô Phi.”
Giọng nói của Tô Trì Á tan biến trong không khí ngay sau đó, giống như bóng người đã khuất dạng kia.
Tô Phi?
Trì Dã nhìn chằm chằm vào thân ảnh đang dần nhỏ lại, khóe miệng hơi nhếch lên.
Không có cái “gánh nặng” Trì Dã này, Tô Trì Á nhanh chóng quay lại đội MFC, đẩy cửa văn phòng tổng giám đốc Hàn Phong của đội hỏi: “Vừa nãy anh nói trên điện thoại là anh có hẹn với ai vào buổi chiều, một nhà tài trợ mới sao?”
“Ngồi xuống rồi nói.” Hàn Phong đứng dậy rót cho Tô Trì Á một ly nước: "Sáng nay có một người đại diện của nhà văn đã liên lạc với tôi, nói rằng ông chủ của anh ta đồng ý tài trợ cho cuộc thi mùa sau của chúng ta. Điều kiện cụ thể thì chưa biết, hẹn chúng ta vào lúc bốn giờ chiều nay gặp nhau ở đội xe bàn bạc.”
“Anh nói nhà đầu tư là một nhà văn?” Ánh sáng trong đôi mắt của Tô Trì Á mờ đi ngay lập tức: "Bây giờ ngay cả nhà quảng cáo xung quanh cũng không muốn đầu tư, một nhà văn không có lợi ích gì sao có thể tiếp cận vũng nước đục này được, đừng lại là có thêm một người muốn nhân cơ hội này để lăng xê nha.”
“Cho dù là lăng xê thì cũng phải thử, bây giờ chỉ cần là có một tia hy vọng thì chúng ta cũng không được từ bỏ.”
Nghe vậy, động tác trên Tô Trì Á tạm dừng một chút, khẽ thở dài: “Anh Phong, xin lỗi, nếu không phải tại tôi, đội xe cũng không đến nỗi...”
“Đã nói là chuyện đã qua thì đừng nhắc đến nữa, trong đội cũng không có ai trách cô.” Hàn Phong cắt ngang lời của Tô Trì Á, vỗ vai cô: "Được rồi, chiều nay cô và tôi cùng đi gặp nhà văn đó đi, chúng ta không cần được tài trợ một cái giá cao ngất ngưởng nào cả, miễn là đủ tiền để tiếp tục tiến hành mùa sau là được.”
Tô Trì Á gật đầu, với tình hình hiện tại của đội thì đúng là họ chỉ có thể tiến từng bước một.
Vào buổi chiều, không biết đã uống hết bao nhiêu ly nước trong văn phòng của Hàn Phong, cuối cùng Tô Trì Á cũng đợi được nhà văn đầu tư trong truyền thuyết kia đến. Đây là nhà tài trợ đầu tiên liên hệ với họ để đề nghị đầu tư sau tai nạn của đội, vì vậy Hàn Phong rất coi trọng việc này.
Nghe nói tính khí của các nhà văn có hơi kỳ lạ, trước khi đến phòng họp, Hàn Phong đã lo lắng Tô Trì Á sẽ không kiểm soát được tính khí nóng nảy của mình nếu xảy ra chuyện gì không vui nên đã cố tình dặn dò cô dù làm cái gì cũng phải nhớ kỹ thân phận của nhà đầu tư, tuyệt đối không được để xảy ra xung đột gì.
Tô Trì Á có hơi hoài nghi nhân sinh khi nghe được mấy lời này, không hiểu rốt cuộc hình tượng của cô trong lòng của Hàn Phong là một người phụ nữ đanh đá như nào.
Xuyên qua tấm kính trong suốt của phòng họp, Tô Trì Á nhìn thấy hai người đang ngồi bên trong, một nam một nữ.
Người phụ nữ vén mái tóc dài ra sau đầu, mặc một bộ vest tươm tất, vẻ mặt nghiêm túc. Người đàn ông ngồi thoải mái trên ghế, trên mặt có đeo cặp kính râm, Tô Trì Á không thể nhìn rõ khuôn mặt của anh ta được, cô chỉ cảm thấy người đàn ông này khác với tưởng tượng ban đầu của cô về các nhà văn nam yếu đuối, mặt mũi gọn gàng thoải mái, đủ để tiêu diệt một đám tiểu thịt tươi.
Chỉ là trông có hơi quen mắt?
Nghe thấy tiếng mở cửa, người phụ nữ ngồi ở ghế sau đã đứng lên trước, giày cao gót dẫm xuống sàn phát ra tiếng “cạch cạch”, cô ấy bước đến trước mặt Hàn Phong, đưa tay ra một cách tự nhiên: “Xin chào, tôi là Quý Phi Na, người đã liên lạc với anh sáng nay.”
Sơn móng tay màu hồng sáng rực hơn dưới ánh mặt trời, ngoại trừ Tô Trì Á ra thì trong đội toàn là con trai, đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ thanh tú như vậy, khuôn mặt đen sạm của Hàn Phong hiện lên một vệt đỏ sẫm, nhanh chóng vươn tay ra: “Xin chào, xin chào, tôi là Hàn Phong, quản lý của câu lạc bộ đội MFC.”
Quý Phi Na đứng sang một bên, chỉ vào người đàn ông ngồi trên ghế và nói: “Đây là ông chủ của tôi, Trì Dã.”
Trì Dã đứng dậy, chậm rãi tháo kính râm xuống, bắt gặp ánh mắt của Tô Trì Á, hít sâu một hơi, kinh ngạc nói: “Là cô?”
Trì Dã đã thay đổi sự bối rối vào buổi sáng, chiếc áo sơ mi trắng được cắt may cẩn thận đã làm nổi bật toàn bộ khí chất của anh, như thể cái người đàn ông dựa bên cạnh gốc cây lớn nôn mửa chỉ là việc trong tưởng tượng của Tô Trì Á.
Ánh mắt của Hàn Phong đảo quanh hai người họ: “Hai người quen biết nhau?”
Khóe miệng Trì Dã lộ ra một nụ cười, vươn tay hữu nghị nói: “Lại gặp nhau rồi, cô Tô Phi.”