Trì dã

Tô Trì Á tưởng rằng Trì Dã lại bắt đầu viện cớ này nọ, sắc mặt trong thoáng chốc trở nên vô cùng khó coi: “Nếu như anh mệt rồi có thể trở về trước.” Nói xong cũng không nhìn về phía Trì Dã, lạnh nhạt quay người đi tiếp tục theo dõi những tay đua khác trên đường đua.
 
“Sử dụng chiến thuật thời gian để cải thiện sức mạnh của tuyển thủ trong một khoảng thời gian ngắn là vô ích, việc huấn luyện quá tải như vậy sẽ chỉ làm tăng gánh nặng tâm lý và thể chất của các tay đua mà thôi.” Trì Dã phanh chiếc xe ngang bên người Tô Trì Á, chặn lại đường đi của cô gái: “Không bằng đảm bảo thời gian nghỉ ngơi đầy đủ, lợi dụng vài tiếng đồng hồ tinh thần dồi dào nhất để xử lý những điểm yếu tiến hành tăng cường huấn luyện.”
 
“Huấn luyện không có đường tắt để đi, anh không cần phải trình bày lý do cho sự lười nhác của anh.” Trì Dã trong mắt Tô Trì Á lúc này giống như thể gián điệp của quân địch cài vào để gây cản trở: “Tôi nói rồi, anh mệt thì có thể đi về trước, thế nhưng xin anh đừng làm chậm trễ các tuyển thủ trong đội tập luyện.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cuộc chiến giành danh tiếng của toàn bộ MFC đè nặng trên vai Tô Trì Á, đối với cô và những tay đua khác mà nói,đã sớm không còn lựa chọn nào khác, trước mắt họ chỉ có một con đường duy nhất, đó là giành chiến thắng trong cuộc đua.    
 
Dùng hết toàn bộ sức lực, là hy vọng duy nhất của bọn họ.
 
Từng cơn gió nhẹ thổi qua mái tóc ngắn rối bời của Tô Trì Á, cô gái ngẩng đầu lên mới đến vai của Trì Dã, trong đáy mắt gần như mang theo sự kiên nghị dứt khoát.
 
Cuối cùng Trì Dã cũng đành từ bỏ, tháo mũ bảo hiểm xuống ôm bên tay trái, anh nói một câu ‘tùy ý cô’ sau đó quay người xuống xe, đi thẳng về phía phòng nghỉ.
 
Không ngờ Trì Dã thật sự sẽ quay người rời đi, trong mắt Tô Trì Á hiện lên vẻ hoảng sợ, sau đó là sự thất vọng cực lớn xen lẫn với những cảm xúc mà cô không thể nói thành lời, cô chỉ cảm thấy lồng ngực vô cùng khó chịu. Đôi vai cứng ngắc rũ xuống, hai tay nắm chặt thành quyền, bờ môi cắn chặt tạo thành hai vệt mờ nhạt.
 
Đến tột cùng là từ khi nào, tầm ảnh hưởng của Trì Dã đối với cô lại lớn như vậy.
 
Tô Trì Á cố chấp đứng nguyên tại chỗ, cũng không biết là đang muốn phân cao thấp với ai.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ngồi xuống.”
 
Giọng nói của người đàn ông truyền tới từ phía cửa phòng nghỉ, Trì Dã vốn đã rời đi rồi lại một lần nữa xuất hiện, trong tay kéo theo một chiếc ghế.
 
“Anh…”
 
“Không phải đã nói là muốn tính giờ cho tôi sao, ngồi ở vạch đích thì cũng vậy thôi.” Giọng Trì Dã trầm thấp, nhưng động tác trên tay lại vô cùng dịu dàng: “Đứng lâu như vậy, cho rằng bản thân mình là siêu nhân đấy à?”
 
Cổ họng Tô Trì Á khô khốc, hơi quay đầu đi: “Không cần, tôi không mệt.”
 
“À.” Trì Dã như không có việc gì nhún vai: “Thế thì tôi không luyện nữa.”
 
Cái người này!
 
Tô Trì Á kéo ghế qua ngồi xuống: “Bây giờ được rồi chứ gì!”
 
“Được rồi.” Trì Dã cong miệng cười, được đằng chân lân đằng đầu nói: “Có phải là vận tốc vượt quá một trăm thì có thể kết thúc huấn luyện đúng không?”
 
Còn ra điều kiện?
 
Tô Trì Á đáp lại một tiếng ‘ừ’, bổ sung thêm một câu: “Thì buổi tập ngày hôm nay có thể kết thúc.”
 
“Vậy cô thì sao, có thể đồng ý kết thúc cùng tôi, sau đó lập tức trở về nhà nghỉ ngơi được không?”
 
Sao lại lắm lời thế cơ chứ!
 
“Anh cứ vượt quá được một trăm đi rồi nói tiếp.” Những cảm xúc không thể giải thích vừa nãy đã bị câu nói vô nghĩa của Trì Dã mang đi, Tô Trì Á xua tay như đuổi ruồi: “Đừng có mà luyện đến mười hai giờ vận tốc của anh vẫn chỉ là 20 km/h đấy.”
 
Nghe vậy, Trì Dã nở nụ cười, cả người áp sát trên thân xe, qua lớp kính trên mũ bảo hiểm, ánh mắt như diều hâu nhìn thẳng vào hướng của Tô Trì Á.
 
Lá cờ đen và trắng trong tay Tô Trì Á phất lên trên, khi cờ hạ xuống, chiếc xe màu đen do Trì Dã điều khiển giống như một thanh kiếm sắc bén rút ra khỏi vỏ, những chiếc bánh xe đen cuộn lên từng lớp bụi, dưới ánh mặt trời phản chiếu những tia sáng màu vàng kim.
 
Người thanh niên trên xe giống như một hiệp sĩ trong bộ quần áo mới cưỡi con ngựa giận dữ, phi nước đại về phía cô mang theo phong ba mãnh liệt và cuồn cuộn.
 
Trong phút chốc vạn vật trở nên không màu, Tô Trì Á thậm chí có thể cảm nhận được máu chảy trong người cô như bị thiêu đốt sục sôi. Tiếng gầm đó đã trở thành giai điệu đẹp nhất, mà nét đẹp kia ngay lập tức chạm vào trái tim cô.  
 
Trì Dã luôn có thể mang đến kinh ngạc và hy vọng cho cô trong những lúc cô cảm thấy tuyệt vọng.
 
Bầu trời tối như mực, trong phòng hội nghị của MFC lại vẫn sáng đèn như thường.
 
Chiếc ti-vi trước mặt đang chiếu đi chiếu lại nhiều lần các đoạn ghi hình được sưu tập nhiều năm về giải đua xe lớn, Tô Trì Á ấn nút tạm dừng, hình ảnh ngừng lại ở phần giới thiệu của Ngô Hựu Khải trước khi trận đua diễn ra.
 
“Ngô Hựu Khải là tuyển thủ chủ lực của X-speed, trước mắt thành tích trong nước xếp hạng bốn, cũng là tuyển thủ được bình chọn sẽ đoạt giải quán quân trong mùa CSBK năm nay nhiều nhất.” Giọng nói của Tô Trì Á đã trở nên khàn đi trông rõ sau nhiều ngày làm việc quá tải: “Ngô Hựu Khải thích thay đổi lộ tuyến liên tục để làm gián đoạn tới những tuyển thủ khác, lái xe có tính công kích rất lớn, Thạch Đầu được phân vào cùng một nhóm với anh ta phải cực kỳ cẩn thận.”
 
Thạch Đầu ngậm bút trong miệng, trên tóc vẫn còn đọng những giọt một hôi, cầm quạt phe phẩy qua lại: “Đã sớm được lĩnh giáo rồi, một năm trước đã từng chạy cùng anh ta trong một cuộc đua quy mô nhỏ, khúc cua vượt xe vô cùng ngang tàng, xe phía sau bị ép tới mức phải dừng lại.”
 
“Vì thế càng phải ổn định hơn.”
 
Trên mặt Tô Trì Á tràn đầy lo lắng, Thạch Đầu lái xe cũng giống như tính cách của cậu ấy, liều lĩnh và dễ nổi cáu. Trong đua xe mô tô luôn tiềm ẩn những nguy hiểm, và điều cấm kỵ nhất trên đấu trường là lái xe đối kháng.
 
“Biết rồi.” Thạch Đầu không để tâm mà khoát tay: “Vấn đề nghiêm trọng nhất hiện tại không phải là em, mà là Tiểu Nguyên Tịch.”
 
Kỳ Nguyên Tịch vốn dĩ ở trong mấy tuyển thủ này có thực lực yếu kém nhất, cộng thêm là lần đầu tiên tham gia giải đua lớn cấp quốc gia, áp lực không cần nghĩ cũng biết. Vào thời điểm này Hàng Lỗi còn rời khỏi đội, Kỳ Nguyên Tịch hoạt bát của ngày xưa cũng ngày càng trầm mặc.
 
“Sao mà đều nhìn tôi cả vậy, tôi vẫn đang nỗ lực đây.” Sắc mặt Kỳ Nguyên Tịch có chút tiều tụy, phát hiện ánh mắt của mọi người đều chiếu trên người mình, gương mặt nhanh chóng nở nụ cười, cố giả vờ vui tươi nói: “Mọi người yên tâm đi, tôi nhất định sẽ không gây cản trở cho đội mình đâu.”
 
“Cũng không cần phải áp lực quá đâu.” Tô Trì Á che miệng lại ho mạnh vài tiếng, giọng nói đã khàn tới mức gần như không thể nghe rõ được lời nữa: “Đoạn ghi hình về buổi huấn luyện của cậu tôi đã lưu vào máy tính rồi, chuyển động trượt lốp vào khúc cua chưa đủ mượt, vẫn còn có một số vấn đề khi chọn vị trí, một lát nữa sau khi buổi họp kết thúc cậu tự mình xem qua để tìm ra vấn đề đi.”
 
Khi mọi người đang tập trung tìm kiếm vấn đề của mình và đối thủ, cánh cửa đóng chặt đột nhiên được mở ra từ bên ngoài, Trì Dã đã thay xong quần áo thường ngày đứng ngược chiều sáng xuất hiện ngoài cửa.
 
“Về nhà thôi.”
 
Cuộc thảo luận bị cắt ngang, Tô Trì Á giả vờ như nghe không hiểu lấy điện thoại ra: “Tôi gọi Quý Phi Na tới đón anh.”
 
“Đã nói rõ là cùng tôi về nghỉ ngơi.” Trì Dã xoay chìa khóa quanh ngón trỏ, nhướng mày: “Tô Trì Á, không phải là cô muốn nuốt lời đấy chứ?”
 
Lời vừa nói xong, Thạch Đầu lập tức đúng lúc nói hùa vào: “Trông cái đám người bọn em đúng là không có mắt nhìn mà, chị Trì Á chị mau cùng về nghỉ ngơi với anh Trì Dã đi!”
 
Bốn chữ ‘cùng về nghỉ ngơi’ được Thạch Đầu đặc biệt nhấn mạnh, bầu không khí đột nhiên trở nên vô cùng kỳ quái.
 
Tô Trì Á phát hiện rằng bản thân cô từ trước tới nay chưa bao giờ thắng trong mấy trò chơi xỏ lá.
 
“Luyện tập liên tục trong khoảng thời gian dài như vậy, đúng là cần phải nghỉ ngơi rồi.” Phương Hiển đứng lên đầu tiên, vặn vẹo cái cổ đau mỏi: “Mọi người đều trở về ngủ một giấc thật ngon đi, ngày mai tiếp tục chiến đấu.”
 
“Chạy cả một ngày nóng muốn chết rồi.” Thạch Đầu cũng nhảy bật dậy: “Tôi đi tắm rửa đây.”
 
Một người rồi hai người đều rời đi, buổi họp chắc chắn cũng không thể tiếp tục được nữa. Tô Trì Á trừng mắt nhìn Trì Dã, đóng máy tính lại: “Anh rốt cuộc bao giờ mới đi thi bằng lái xe?”
 
Cô càng muốn biết rằng bản thân còn phải làm tài xế cho Trì Dã tới lúc nào nữa.
 
“Không vội, không phải vẫn còn có cô sao!” Trì Dã lười biếng nói: “Huống chi tốc độ lái mô tô của tôi cũng đã vượt quá một trăm rồi, có bằng lái xe ô tô hay không cũng không còn quan trọng nữa.”
 
Khẩu khí này, không biết còn tưởng rằng tốc độ của anh nhanh thế này, trên thực tế vận tốc cũng chỉ mới được có 102 km/h mà thôi, ngay đến một nửa vận tốc bình quân của tay đua chuyên nghiệp cũng chưa đến nữa là.
 
Tô Trì Á vừa muốn hắt một gáo nước lạnh, Kỳ Nguyên Tịch từ nãy đến giờ không nói lời nào đi qua: “Chị Trì Á, có thể cho em mượn bản đồ đường đua mà anh Trì Dã tặng cho chị để luyện tập một chút được không? Buổi tối em muốn đối chiếu lộ tuyến chạy thử vài vòng, ngày mai trả lại cho chị.”
 
Kỳ Nguyên Tịch nhắc đến chính là tấm bản đồ đường đua của CSBK mà do chính tay Trì Dã vẽ lại tặng cho Tô Trì Á, bên trên còn có lộ tuyến tốt nhất mà anh đã đánh dấu. Mỗi lần nhìn thấy tấm bản đồ đó, tựa như đang nhắc nhở Tô Trì Á, cô đang lợi dụng sự lương thiện của Trì Dã. Lý do tại sao không lấy ra cho các thành viên khác học tập, nói đến cùng, là bởi vì cô vẫn chưa thể vượt qua được vật cản trong lòng.
 
Nếu như Kỳ Tịch Nguyên chủ động muốn để luyện tập, Tô Trì Á đương nhiên sẽ toàn lực ủng hộ, gật đầu xong mới đột nhiên phản ứng lại được: “Không đúng, sao cậu biết đến tấm bản đồ đường đua kia, còn biết là Trì Dã tặng cho tôi?”
 
“Mọi người đều biết mà, không phải ngày nào chị cũng ở trong phòng làm việc xem sao.” Kỳ Tịch Nguyên chớp đôi mắt: “Ngoại trừ anh Trì Dã, còn ai có thể khiến cho chị quý trọng một món đồ như bảo bối đến thế đâu.”
 
“Cả ngày chỉ biết nói lung tung cái gì không.”
 
Mới cảnh cáo Trì Dã đừng làm những thứ này cho cô nữa, kết quả chưa qua được vài ngày bị người khác nhìn ra bản thân quý trọng món đồ đó biết bao, cú tát vào mặt này quả thực là không kịp trở tay. Tô Trì Á thẹn quá hóa giận một lần nữa bực bội, điên cuồng lắc đầu với Trì Dã: “Anh cũng biết, cái thằng nhóc này chỉ thích ăn nói lung tung, tôi còn lâu mới ngày nào cũng xem.”
 
“Còn lâu ý, em cùng với Thạch Đầu và anh Hiển đều nhìn thấy cả rồi!”
 
“Nói ít đi cũng không ai nói cậu là đồ câm đâu.” Tô Trì Án ném chìa khóa phòng làm việc cho Kỳ Nguyên Tịch, xua tay như đuổi ruồi: “Chỉ biết gây rắc rối cho tôi, đi mau lên.”
 
Kỳ Nguyên Tịch cầm chìa khóa, nở nụ cười lộ ra hai lúm đồng tiền: “Vâng ạ, vậy em đi huấn luyện tiếp đây, không làm phiền hai người nữa.”
 
Trì Dã sau khi biết cô gái nhỏ vô cùng trân trọng món quà của mình, tự nhiên cũng trở nên vui vẻ hơn, ánh mắt nhìn Kỳ Nguyên Tịch cũng không giấu diếm vài phần yêu quý: “Muộn thế này rồi trở về nghỉ ngơi đi, nâng cao thành tích cũng không phải chuyện một sớm một chiều.”
 
Tô Trì Á trừng mắt: “Trì Dã, tôi cảnh cáo anh đừng làm nhiễu loạn tinh thần chiến đấu của chúng tôi.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui