Trì dã

Dứt lời, bầu không khí kỳ quái ngưng trệ vài giây, khóe miệng Hàn Phong giật giật: “Tô Phi?”
 
“Là tôi, tôi không phải Tô Phi.” Tô Trì Á vội nhéo Hàn Phong một cái: "Trí nhớ của anh tốt quá, vẫn còn nhớ được tên của tôi, ha ha...”
 
“Đương nhiên, cái tên đặc biệt như vậy, tôi thường xuyên nghe thấy trong quảng cáo trên TV.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Một câu chuyện cười thật cảm lạnh.
 
“Cái đó... Thực ra Tô Phi là nghệ danh của tôi khi hành tẩu giang hồ.” Tô Trì Á cười ngượng nghịu: "Anh cứ gọi tôi là Tô Trì Á là được rồi.”
 
Ai lại lấy nhãn hiệu băng vệ sinh làm nghệ danh.
 
Hàn Phong miết miết thái dương, đột nhiên cảm thấy ớn lạnh.
 
Trong phòng họp, bên ngoài gió lạnh thổi qua, nhiệt độ hơi thấp, hoàn toàn tương phản rõ ràng với độ nóng bức oi ả bên ngoài. Trái ngược với suy đoán ban đầu của Tô Trì Á, đội của Trì Dã đã đến đây với sự chân thành hoàn toàn dành cho khoản đầu tư này.
 
Mặc dù Trì Dã chỉ là một nhà văn nhưng số tiền tài trợ cung cấp cũng không ít hơn so với các nhà quảng cáo, hơn nữa vì không cần quảng bá sản phẩm nên các điều kiện không khắc nghiệt, yêu cầu duy nhất chỉ là đội MFC có thể đào tạo anh trở thành tay đua chuyên nghiệp.
 
Với điều kiện thuận lợi như vậy gần như là tiền cho không, bởi vì hợp đồng được đàm phán quá dễ dàng, khiến cho người không bao giờ che giấu cảm xúc của mình như Hàn Phong cũng hai mắt sáng ngời mà nhìn chằm chằm vào Trì Dã, nụ cười nịnh nọt trên khóe miệng anh ta khiến Tô Trì Á không thể nhìn thẳng vào được.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khung cảnh hài hòa, chỉ có Tô Trì Á là lạc quẻ với tình hình xung quanh.
 
Ngay khi hai bên bắt đầu bàn bạc và ký kết hợp đồng, Tô Trì Á cuối cùng cũng không nhịn được mà đặt hợp đồng lên bàn: “Thầy Trì, tôi không rõ lắm về các điều kiện kèm thêm cuối cùng của hợp đồng.”
 
Trì Dã ngước mắt lên, Tô Trì Á nhanh chóng lật hợp đồng đến trang điều khoản bổ sung cuối cùng: “Là câu này ‘cô Tô Trì Á sẽ làm huấn luyện viên đua xe độc quyền của anh Trì Dã trong thời gian đầu tư, cũng sẽ chịu trách nhiệm về tất cả các khóa học nghiệp vụ của anh Trì trong đội MFC’, xin hỏi điều này có nghĩa là gì?”
 
Trì Dã kéo ghế ra sau, nhấc đôi chân dài không có chỗ dựa, tay phải chống cằm nói: “Chính là ý trên mặt chữ.”
 
Tô Trì Á cau mày: “Thầy Trì, anh có thể không rõ lắm về tình hình của đội chúng tôi. Tôi không phải là huấn luyện viên của MFC, mà tôi đã rút lui rồi, bây giờ cũng không có kế hoạch trở lại đường đua, vì vậy thứ lỗi cho tôi không thể đồng ý với yêu cầu của anh được. Nhưng MFC chúng tôi cũng có rất nhiều huấn luyện viên ưu tú, tôi có thể giới thiệu những người có kỹ năng và năng lực xuất sắc...”
 
“Cô Tô, bây giờ cô mới là người không hiểu rõ tình hình.” Chưa kịp nghe xong, Trì Dã đã đưa tay cắt ngang lời của Tô Trì Á: “Bây giờ cô dường như không có tư cách bàn điều kiện với tôi, cô đồng ý thì tôi đầu tư, cô không đồng ý thì hợp đồng vô hiệu, chỉ đơn giản vậy thôi.”
 
Cái dáng vẻ lười biếng độc đoán này, làm gì còn có tí xíu bóng dáng yếu đuối tội nghiệp lúc sáng nữa!
 
Hai người nhìn nhau cách một cái bàn dài, Hàn Phong dường như có thể nhìn thấy ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội trong không khí.
 
Tô Trì Á hít sâu hai hơi, đột nhiên cảm thấy lời nhắc nhở của Hàn Phong lúc trước đối với cô thực sự rất có đoán trước được, nhà văn vĩ đại này thực sự có năng lực chọc người khác tức chết.
 
Sau khi thầm nói vài lần trong lòng “anh ta là thần tài”, giọng điệu của Tô Trì Á hơi dịu lại: “Vậy tôi có thể hỏi lý do tại sao lại chọn tôi làm huấn luyện viên không? Hay thân là bên B, tôi thậm chí còn không có quyền để hỏi.”
 
“Đương nhiên là có.” Trì Dã nhướn mày: “Cái chiêu làm cho xe bay lúc sáng của cô khá đẹp, thấy khá là hợp với tôi. Đến lúc chuẩn bị khóa học thì cô có thể bắt đầu từ động tác đó trước.”
 
Tô Trì Á: “...”
 
Hàn Phong gật đầu khom lưng tiễn người, quay về phòng họp lần nữa, lúc quay đầu đóng cửa, nụ cười trên mặt biến mất, sắc mặt cũng đen như Bao Chửng.
 
Tô Trì Á không chú ý tới sự thay đổi trên nét mặt của Hàn Phong, vẫn đang phàn nàn: “Nhìn thái độ lúc nãy của Trì Dã, anh ta đã biết rõ rồi, hôm nay người cứu anh ta ra khỏi nước sôi lửa bỏng là tôi, kết quả là mới qua có mấy tiếng đã quay đầu đe dọa tôi rồi!”
 
“Nói xong chưa?”
 
Giọng điệu quá mức u ám khiến Tô Trì Á nhận ra Hàn Phong có gì đó không đúng nên ngậm miệng lại “Ừ” một tiếng.
 
“Nói xong rồi thì giờ chúng ta hãy bàn về chuyện của 'Tô Phi' đi. Đi lừa gạt mà còn dám lừa đến trên đầu các nhà đầu tư, Tô Trì Á, gan của cô bây giờ cũng lớn lắm rồi đó.”
 
Tô Trì Á há miệng, vừa định giải thích, thì nghe Hàn Phong nói tiếp: “Còn chuyện ‘bay lên’ mà Trì Dã nói là sao, cô xem xe đua như là trò tung hứng sao? ‘ba điều không được’ của đội viên đội MFC khi lái xe ở bên ngoài là gì, cô đọc lại cho tôi nghe xem.”
 
Trong lòng Tô Trì Á thì Hàn Phong vẫn luôn giống như một người anh trai của cô, hơn nữa việc tháo bánh trước thực sự là lỗi của cô... Người đang đuối lý như Tô Trì Á cũng lập tức ngừng tranh luận nói: “Không được đua xe, không được làm trò, không được chở người khác.”
 
“Được lắm, ba điều mà cô phạm tới hai điều rồi.” Gương mặt Hàn Phong càng tối sầm đi: "Cô có biết bây giờ cô đang ở dưới đáy sự nghiệp không? Bao nhiêu bên truyền thông, đồng nghiệp đang đợi cô thành trò cười, nhân tiện chà đạp cô, tiếp đó là chà đạp MFC của chúng ta. Mở Weibo lên xem đi, hotsearch năm mục thì ba mục là của cô rồi, còn một cái là về đoàn đội MFC của chúng ta, cô không suy nghĩ cho bản thân thì cũng nên suy nghĩ vì mọi người chứ.”
 
Tô Trì Á cắn mỗi, không hề trả lời.
 
Hàn Phong thở dài : “Thôi bỏ đi, trong vòng một tháng khi ra ngoài cô chỉ được lái xe hơi hoặc là gọi xe, xe máy của cô tạm thời bị tịch thu.”
 
Thông thường, trong đoàn đội Hàn Phong là người có tiếng nói nhất, Tô Trì Á giao nộp chìa khóa, đặt lên bàn thì điện thoại đột nhiên rung lên hai tiếng.
 
Tô Trì Á liếc nhìn nội dung trong tin nhắn, ngẩng đầu lên nói với Hàn Phong: “Bên bảo trì gửi tin nhắn cho tôi, nói là việc bảo trì sự cố cuộc đua Asean GP đã có kết quả rồi, cần tôi đến chỗ ban tổ chức ký tên.”
 
“Cần phải qua đó ngay bây giờ sao?” Hàn Phong nhíu mày, lo lắng nhìn Tô Trì Á: "Cô đợi tôi sắp xếp một chút, lát nữa sẽ đưa cô đi.” 
 
“Không cần đâu, không phải chút nữa anh có cuộc họp sao, tôi tự lái xe qua là được.” Tô Trì Á nắm vò mái tóc ngắn của mình: "Vì chuyện của tôi mà các anh đã đủ phiền lòng rồi, không cần phải lãng phí thêm thời gian vì một chút chuyện nhỏ này, hơn nữa chỉ là xác nhận một chút, rất nhanh thôi.” 
 
Hàn Phong suy nghĩ một lát, nghĩ rằng cũng chỉ là ký tên chắc sẽ không thể xảy ra chuyện gì lớn, nên đã gật đầu : “Bất cứ lúc nào xảy ra chuyện gì thì liên lạc với tôi ngay.”
 
Bên này, Trì Dã đã ra khỏi MFC, ngồi ở ghế lái phụ vui vẻ lướt vòng bạn bè của Tô Trì Á, nghĩ đến ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm của cô gái khi nãy, khóe miệng anh lộ ra một nụ cười, giọng nói lớn như vậy, xem ra trạng thái tinh thần cũng khá ổn. 
 
“Anh thực sự muốn ký bản hợp đồng này sao?” Quý Phi Na thắt dây an toàn: "Mặc dù đó là tiền của anh, anh dùng như nào tôi không có quyền can thiệp nhưng vẫn phải phiền anh xem lại giá trị của hợp đồng rồi cân nhắc thêm. Người già mua thực phẩm chức năng ít nhất còn đánh rơi gì đó, anh làm chuyện đầu tư đoàn đội, hay là đoàn đội MFC bị tiếng xấu truyền xa, đừng để đến lúc chi phí bản quyền của mười mấy năm vất vả viết chữ của bản thân đều quăng vào đó, đến lúc ngay cả một tiếng động cũng không nghe thấy thì đã mất sạch rồi.”
 
Trì Dã gối đầu lên tay phải, đặt toàn bộ sự chú ý vào điện thoại.
 
Vòng bạn bè của Tô Trì Á ngoài mấy thông tin lịch trình thi đấu và chia sẻ kỹ năng luyện tập thì đến một bức tự sướng cũng không có. 
 
Thật sự không giống con gái chút nào.
 
“Thầy Trì, rốt cuộc anh có nghe tôi nói không vậy?” Quý Phi Na lên giọng một chút.
 
“Nghe thấy rồi.” Trì Dã nâng mí mắt: "Sao hôm nay cô lắm lời thế?”
 
“Nếu anh có thể bình thường một chút, tôi cũng không cần phí nhiều lời với anh như vậy.”
 
Quý Phi Na đảo mắt : “Tại buổi ký tặng buổi sáng, đột nhiên anh bỏ lại hàng dài độc giả xếp hàng rồi đi ra ngoài, món nợ này tôi sẽ không tính với anh nhưng tuần trước anh không thông qua sự đồng ý của tôi đã tự ý bán hai tác phẩm cho công ty điện ảnh, có phải là không thích hợp đúng không? Vì hành động bốc đồng này của anh mà chúng ta đã lỗ thẳng 20 triệu.”
 
Trì Dã cau mày ghét bỏ: “Mở miệng ngậm miệng đều là tiền, dù sao người nào cũng phải trả giá vì ước mơ mà.”
 
“Vì sợ tai nạn xe mà anh từ bỏ kỳ thi giấy phép lái xe giờ anh lại rêu rao chơi đua xe, anh không cảm thấy giấc mơ này quá tham vọng rồi à?”
 
“Đừng có quên là tôi có giấy phép lái xe mô-tô nhé.” Trì Dã tắt điện thoại, trầm ngâm gật đầu: “Có điều tôi thấy điều cô cũng nói có lý.”
 
Thế này cuối cùng cũng thức tỉnh rồi à?

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui