Trì dã

Trên bầu trời, mây trải dài miên man đến tận chân trời, nối liền với những dãy núi ở phía xa xa. Nước tù đọng trên đường đã được dọn dẹp sạch sẽ, đường đua màu nhựa đường bị nhuộm thành màu đen sẫm do chưa khô hẳn, một màn hình điện tử phát sóng trực tiếp khổng lồ được dựng lên trên sân thi đấu. Trên khán đài lác đác vài lá cờ bay phấp phới, những người hâm mộ motor đã đặc biệt đến đây để cổ vũ cho tay đua yêu thích của mình.
 
Kỳ Nguyên Tịch và Trì Dã cùng được xếp vào nhóm tân binh 600cc, còn Thạch Đầu và Phương Hiển sẽ thi đấu ở nhóm cấp độ cao hơn.
 
Trong phòng chờ, đội bảo dưỡng đang tiến hành kiểm tra độ an toàn lần cuối trên chiếc mô tô của tay đua.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Anh Trì, xe của anh không phun tên à?"
 
Trong khi chờ đợi, Kỳ Nguyên Tịch phát hiện ra chiếc motor màu đen nhám của Trì Dã không trang trí thêm gì ngoài mã dự thi, so với chiếc motor phun xanh xanh đỏ đỏ đậu ở bên cạnh của mình thì quá sạch sẽ.
 
Tên của chiếc xe không khác gì một cách để thể hiện tín ngưỡng của tay đua, Trì Dã nhớ ra Tô Trì Á đã bảo anh nghĩ một cái tên từ lâu. Sau khi nói bừa vài cái tên, anh đã hoàn toàn quên mất, dù sao anh chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ thực sự ra sân thi đấu.
 
Đây cũng là lần đầu tiên Kỳ Nguyên Tịch tham gia một giải đấu, cậu ấy có xu hướng nói nhiều khi căng thẳng: "Anh Trì, loại tranh tài này có rất nhiều tuyển thủ tham gia, xuất phát xong thì như là đi đánh trận, hiện trường cực kỳ hung tàn. Nhưng mà anh cũng đừng lo lắng quá, đến lúc đó anh đi đằng sau em, em sẽ mở đường máu cho anh."
 
"Không cần chú hao tâm tổn trí chuyện này nữa, tự chăm sóc tốt bản thân mình đi."
 
Trì Dã vỗ vai Kỳ Nguyên Tịch, ôm mũ bảo hiểm, ngồi xổm bên cạnh Tô Trì Á: "Xe có vấn đề gì sao?"
 
Tô Trì Á tránh sang một bên, mái tóc vén sau tai xõa xuống, khuôn mặt vốn ít cười giờ lại càng căng thẳng, có vẻ như cô gái nhỏ vẫn còn đang giận vì anh kiên trì dự thi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Còn năm phút nữa là bắt đầu rồi, cô không có gì muốn nói với tôi sao?"
 
Trì Dã không nhụt chí xán tới, dùng khuỷu tay huých vào cánh tay của cô gái nhỏ, bị cô né: "Không."
 
Lời vừa dứt, bên ngoài truyền đến thông báo đội tân binh chuẩn bị, Kỳ Nguyên Tịch dẫn đầu đẩy motor ra ngoài, Trì Dã cầm mũ bảo hiểm đi theo phía sau, ngoái đầu nhìn về phía cô gái nói: "Tôi đi thật đấy."
 
Trì Dã cao hơn Nguyên Tịch, bộ đồ thi đấu màu đen làm nổi bật dáng người cao lớn, vẻ ngoài oai hùng và khí chất hiên ngang của anh, giống như một chiến binh dũng cảm và thiện nghệ xông ra chiến trường - nơi anh có thể thể hiện tài năng của mình.
 
Tô Trì Á cắn chặt môi nhưng vẫn đuổi theo anh: "Thượng lộ bình an."
 
Như băng tuyết tan chảy, hai mắt Trì Dã lấp lánh, không thể che giấu nụ cười, hạ thấp giọng nói: "Chờ tôi ở vạch đích."
 
Hàng chục chiếc motor gầm rú tập trung tại điểm xuất phát, khói từ đuôi ống xả cuộn lên tầng tầng lớp lớp khói. Trì Dã được xếp ở cuối đoàn xe, mắt khóa chặt vào đèn chỉ thị phía trước, tựa như nghe thấy thanh âm nhiệt huyết.
 

Đèn đỏ vụt tắt, tiếng gầm rú vang cả góc trời, từng chiếc motor lao ra khỏi làn khói, cảnh tượng như vạn con ngựa phi nước đại, vô cùng ngoạn mục.
 
Những chiếc motor vốn xếp hàng theo thứ tự ở điểm xuất phát đã kéo dãn khoảng cách trong vài giây ngắn ngủi. Hai tay Tô Trì Á nắm chặt, nhìn Trì Dã phóng nhanh, liều lĩnh xé gió phá sương mù, không ngừng vượt lên từ cuối đoàn đua.
 
"Trì Dã đã có một khởi đầu tốt, cậu ấy chưa bao giờ tiếp xúc với xe đua thật hả?" Biểu hiện của Trì Dã trên đường đua khiến đôi mắt Hàn Phong lóe lên vẻ kinh ngạc. Phần lớn quá trình huấn luyện của các tuyển thủ anh đều được biết thông qua báo cáo của Tô Trì Á nhưng đây là lần đầu tiên anh tận mắt chứng kiến Trì Dã thể hiện.
 
"Rất có thiên phú nhưng thời gian huấn luyện còn quá ngắn, khúc cua tiếp theo là điểm yếu của cậu ấy." Tay của Tô Trì Á lạnh lẽo, cô nhìn chằm chằm bóng dáng màu đen phía xa, còn căng thẳng hơn lần thi đấu đầu tiên của chính mình.
 
Cùng với tiếng động cơ ầm ầm, một giọng cao vút đột nhiên từ bên phải truyền đến: "Lão Hàn!"
 
Giọng nói to vang lên khiến Hàn Phong đang theo dõi trận đấu nhướng mày, thì thầm với Tô Trì Á: “Tôi vẫn không tránh được", và quay đầu lại, cười nhếch mép: "Ông chủ Hình, đã lâu không gặp!"
 
Hình Chấn, huấn luyện viên kiêm quản lý của X-Speed.
 
Đi phía sau là Ngô Hựu Khải, người luôn mâu thuẫn với Tô Trì Á.
 
So với Hàn Phong bận bù đầu gần đây, Hình Chấn bây giờ có thể nói là vô cùng đắc ý. Sự cố ở chặng đua GP đã khiến MFC phải rút khỏi sân chơi chỉ sau một đêm, đội ngàn năm ở vị trí thứ hai đã tận dụng thời cơ để lên hạng, dùng rất nhiều tiền đào Hàng Lỗi vào ngay đêm trước giải đấu CSBK, làm dấy lên một phen bàn tán trên mạng.
 
"Trước đó truyền thông rầm rộ nói rằng MFC không tìm được nhà tài trợ và phải bỏ lỡ CSBK, tôi đã lo lắng rất lâu. Hôm nay thấy anh ra sân tôi mới thở phào nhẹ nhõm."
Vừa nói, Hình Chấn vừa thở dài: "Nhìn đám nhóc con ngây ngốc trên sân mà xem. Không có Trì Á, đường đua đã ảm đạm đi rất nhiều. Nhắc tới cũng thật đáng tiếc, cả Kay và Trì Á đều nằm trong số những tay đua hàng đầu trong nước, một lần tổn thất hai Đại tướng, đây cũng là tổn thất của cả giới thi đấu motor.”
 
"Theo tôi, môn thể thao mạo hiểm như đua xe cứ để cánh đàn ông chúng ta tham gia, các cô gái nên chọn các công việc nhẹ nhàng mới đúng." Ngô Hựu Khải nói, chỉ vào mấy cô gái nhỏ mặc váy ngắn: “Cô nhìn những hoạt náo viên kia đi, đứng ở bên cạnh cổ vũ xinh đẹp biết bao nhiêu."
 
Hai người Hình Chấn và Ngô Hựu Khải kẻ xướng người hoạ, nói đi nói lại vẫn là giới tính của Tô Trì Á. Nhiều năm trôi qua, Tô Trì Á đã biết quá rõ nhân phẩm của đối phương.
 
Không mở miệng phản bác, Tô Trì Á hếch cằm về phía đường đua: "Tay đua số 5 là Phương Tinh? Nếu tôi nhớ không lầm, cậu ấy là một tay đua có kinh nghiệm, đăng ký vào nhóm tân binh cũng không thích hợp lắm nhỉ?"
 
Lời nói của Tô Trì Á đem trọng tâm kéo trở lại trường đua, Hình Chấn híp mắt: “Mặc dù Phương Tinh trước đây đã đạt được một số thành tích nhỏ nhưng thực ra mới vào nghề chưa đầy hai năm, cậu ấy chỉ có chút thiên phú thôi. "
 
Tô Trì Á cười mỉa, thấy vậy, khuôn mặt của quản lý đội X-speed và Ngô Hựu Khải đều trở nên khó coi.
 
Hình Chấn nhìn chằm chằm lên màn hình lớn đang phát sóng trực tiếp: "Kỳ Nguyên Tịch đang đi phía sau Phương Tinh đúng không? Cậu nhóc này tiến bộ khá nhanh, đội của các cô phái hai tuyển thủ vào nhóm tân binh, còn một người nữa là số mấy?"
 
Lúc này, Trì Dã đang đi qua khúc cua gấp mà lúc sáng suýt ngã, tốc độ của anh chậm lại, thân người hơi nghiêng sang một bên, anh đang từ từ vào cua với tốc độ chậm chạp, khác hẳn những tay đua khác.
 
Tô Trì Á còn chưa kịp trả lời thì Ngô Hựu Khải đã phá lên cười trước: "Có phải là người cuối cùng không? Đây là tên ẻo lả đã khiêu chiến tôi ngày hôm qua ấy? Xì, nghe giọng điệu tôi còn nghĩ rằng anh ta rất lợi hại, hóa ra lại là đồ công tử bột thôi. Xem ra sau khi Hàng Lỗi rời đi thì MFC đã không còn ai, tay đua cấp độ này mà cũng có thể thi đấu."

 
Tô Trì Á phớt lờ những lời chế giễu, cô nghiêm túc nhìn chằm chằm bóng dáng trên đường đua và từng cử động nhỏ của Trì Dã. Khi Trì Dã lái xe qua ba khúc cua liên tiếp theo cùng một phương thức, Tô Trì Á đột nhiên nhận ra sự khác biệt, cả khuôn mặt cô lập tức bừng sáng như thể được một tia sáng chiếu vào.
 
Anh ấy đang đo!
 
Anh ấy đang đo góc độ và khoảng cách vào cua tốt nhất!
 
Đường đua quá lạ lẫm với Trì Dã nhưng anh lại có sự nhạy cảm và trực giác trời sinh dành cho đường đua. Đầu tiên là giảm tốc độ để cơ thể cảm nhận được sự ma sát giữa đường đua và lốp xe, tìm điểm tối ưu rồi dựa vào bản năng của cơ thể không ngừng lặp lại.
 
Tô Trì Á kìm nén sự kích động trong lòng, vỗ vai Hàn Phong: "Anh Phong, anh nhìn Trì Dã đi."
 
Sau vài vòng, Trì Dã đã hoàn toàn thích ứng với mặt đường hơi trơn trượt, sau khi khôi phục tốc độ, anh giống như một con rồng vọt lên đường đua với tuyến đường chính xác và trơn tru như giáo trình.
 
Ngô Hựu Khải nuốt xuống lời nói còn dang dở, nhìn thẳng vào mãnh thú đã thức tỉnh: "Chuyện này... sao có thể?"
 
Tô Trì Á cong môi, dùng chính lời của Hình Chấn đáp lễ: "Cũng chỉ có chút thiên phú mà thôi."
 
Trong khoảng mười mấy vòng tiếp theo, Trì Dã như một con con ưng tận lực rong ruổi, không chỉ Ngô Hựu Khải mà ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào chiếc motor màu đen đang vọt lên suốt chặng đường. Chỉ qua vài vòng, Trì Dã đã từ hạng cuối tiến vào vị trí thứ ba, gần như theo kịp Kỳ Nguyên Tịch. Có thể lật ngược tình thế đến mức này, các kỳ thi đấu trước cũng rất hiếm có, flycam vốn chỉ tập trung vào vị trí thứ nhất, lúc này cũng nhắm vào hắc mã.
 
Bình luận viên hiện trường vội vàng tìm kiếm thông tin liên quan đến Trì Dã.
 
"Tay đua số 13 hiện đang xếp thứ ba là tân binh Trì Dã của câu lạc bộ MFC. Kỳ CSBK này là lần đầu tiên anh ấy ra mắt trên đường đua. Có thể thấy tốc độ cao nhất của Trì Dã lên tới 307 mã lực và đã được ghi lại trên màn hình lớn, con số này vẫn đang tăng lên. Bây giờ chỉ còn ba vòng nữa thôi, tôi tin rằng tất cả các vị khán giả cũng đang hồi hộp như tôi, và mong chờ nhiều điều kỳ tích hơn nữa mà anh ấy có thể mang đến cho mọi người”.
 
Những con số trên màn hình lớn không ngừng thay đổi, đôi môi của Tô Trì Á trắng bệch. Bên tai cô là âm thanh cổ vũ của vô số khán giả nhưng thế giới của cô lại yên tĩnh dị thường, đến mức chỉ có bóng dáng Trì Dã ở trong đó.
 
Cô nghĩ đến Trì Dã đã nôn khan trong lần đầu tiên bò xuống xe motor, nghĩ đến Trì Dã kêu gào trong lần đầu tiên đi motor, nghĩ đến Trì Dã đã lắp đèn xi nhan nhiều màu sắc... Rất nhiều Trì Dã trùng lên người đàn ông đang phi nhanh trên đường đua hôm nay, sống mũi của cô có hơi cay cay.
 
"Hiện tại các tay đua đã đến khúc cua cuối cùng, và đây cũng sẽ là cơ hội cuối cùng của Trì Dã." Giọng bình luận viên nhanh và cao vút: “Trì Dã dường như đã chọn vượt ở bên trong khúc cua, và bị Kỳ Nguyên Tịch cũng là một thành viện MFC, chặn lại một cách hoàn hảo. Chờ đã, Trì Dã đột nhiên hất đuôi và đổi hướng, anh ấy chọn làn đường ngoài! Ngoài đường biên!”
 
Những thao tác khó dự đoán liên tiếp xảy ra càng gây chấn động lớn hơn, bình luận viên hét đến khản cả giọng: "Anh ấy làm được rồi, anh ấy đã vượt lên, trở thành á quân! Chúc mừng tay đua số 13 Trì Dã đã giành được ngôi á quân của nhóm tân binh CSBK, và cũng xin cảm ơn anh ấy vì đã mang đến cho chúng ta một trận tranh tài tuyệt vời."
 
Bình luận viên hét to, bầu không khí cuồng nhiệt đến mức như thể Trì Dã đã giành chức vô địch chứ không phải á quân.
 
Tô Trì Á đờ ra trong giây lát, cô nhìn thấy khuôn mặt phấn khởi của Hàn Phong, trông thấy Ngô Hựu Khải với khuôn mặt u ám rời đi, và một chiếc motor màu đen đang từ từ tiến về phía vạch đích.

 
"Tôi không làm cô mất mặt!"
 
Chiếc mũ bảo hiểm bí bách được cởi ra, lộ ra một khuôn mặt đẹp trai trong sáng. Mọi người thốt lên khi nhìn thấy gương mặt người đàn ông, ngay lập tức nhắm đèn flash vào Trì Dã. Trì Dã còn chưa hoàn toàn khôi phục thể lực, thở hổn hển, hai mắt sáng ngời: "Shock rồi hả?"
 
Rốt cuộc trái tim căng thẳng đã lâu cũng bình tĩnh lại, Tô Trì Á thả lỏng trong nháy mắt, như thể đã mất hết sức lực. Cô không muốn để người khác nhìn thấy mình thất thố nên lấy tay che môi ho nhẹ: "Anh có thể đi nhận giải."
 
Phản ứng của cô gái giống như một gáo nước lạnh dội xuống, nụ cười của anh vụt tắt, Trì Dã đứng đó nhìn chằm chằm vào Tô Trì Á một lúc rồi rời đi.
 
Bầu trời dần tối sầm xuống, mặt trời ẩn hiện trong rặng mây. Nhóm tuyển thủ khác đã ở vạch xuất phát, trong cuộc đua cấp bậc cao hơn này, MFC có hai tay đua là Phương Hiển và Thạch Đầu, vì màn trình diễn tuyệt vời vừa rồi của Trì Dã, mọi người vốn không coi trọng, hiện giờ đều tràn đầy kỳ vọng đối với MFC.
 
Kỳ Nguyên Tịch ngoan ngoãn ngồi giữa Trì Dã và Tô Trì Á, cầm huy chương về nhì. Sau khi tâm trạng được thả lỏng, cậu ấy phấn khích như một chú chim nhỏ, quấn lấy Trì Dã ríu rít không ngừng: “Anh à, trận đấu vừa rồi quá tuyệt. Đặc biệt ở vòng cuối cùng, chiêu Thần Long Bãi Vĩ* kia của anh làm em tâm phục khẩu phục! Em dám chắc rằng nếu chạy thêm hai vòng nữa, Phương Tinh kia không phải là đối thủ của anh!"
*Thần Long Bãi Vĩ: chiêu thức thứ hai trong bộ ‘Hàng Long Thập Bát Chưởng’, ngụ ý là ‘Khi người đi sau dẫm phải đuôi cọp, con cọp sẽ lập tức quay lại cắn’.
 
"Anh chưa thấy khuôn mặt của Phương Tinh khi kết thúc vòng đua đâu, mặt dài như cái bơm. Cũng không có gì đáng ngạc nhiên lắm, cậu ta mãi mới giành được chức vô địch, vậy mà không có ai quan tâm, cười chết mất.” Kỳ Nguyên Tịch cười rung người, không quên kéo Tô Trì Á vào group chat: “Chị Trì Á, chị có thấy vẻ mặt của Phương Tinh vừa rồi không?"
 
"Kỳ Nguyên Tịch, cậu có thể im lặng một lúc được không?" Tô Trì Á bị Kỳ Nguyên Tịch xô đẩy, đau cả tai vì ồn.
 
Sau khi bị mắng, Kỳ Nguyên Tịch tủi thân bĩu môi: "Chị Trì Á hôm nay không dịu dàng chút nào." Sau đó cậu ấy tức giận đứng dậy: "Hừ, em biết rồi, chị Trì Á chỉ muốn độc chiếm anh Trì thôi, em đi là được chứ gì!"
 
Nói xong, cậu ấy chạy tót đến bên cạnh Hàn Phong, cứ khua tay múa chân, khi nói chuyện không ngừng liếc nhìn Tô Trì Á, có vẻ như cậu ấy đang cáo trạng với Hàn Phong.
 
“Nhóc con này!” Tô Trì Á nghiến răng, đã không biết sai còn ra vẻ đắc ý.
 
Kỳ Nguyên Tịch rời đi, giữa Trì Dã và Tô Trì Á xuất hiện một khoảng trống.
 
Trì Dã thuận thế ngồi dịch vào, cánh tay của người đàn ông chạm vào ống tay áo của cô gái. Tô Trì Á lập tức thẳng người lên, ánh mắt dán chặt vào đường đua, cô cũng không biết tại sao mình hồi hộp.
 
"Tặng cho cô này."
 
Tô Trì Á cảm thấy có thứ gì đó mát lạnh dán trên mu bàn tay, cúi đầu nhìn thì thấy là huy chương của Trì Dã. Cô có chút khó hiểu: "Anh cho tôi làm gì?"
 
Tô Trì Á giống như một tảng băng không cảm nhận được ấm áp, dường như dù anh có làm gì, đối phương đều không nhìn thấy cũng không đáp lại.
 
Trì Dã đẩy lưỡi sang má: "Muốn tặng thì tặng thôi, không thích thì vứt đi."
 
Người này... Như thể cô không nhận chính là ghét bỏ huy chương bạc của anh vậy.
 
Cầm trong tay chiếc cúp nặng trịch, Tô Trì Á lộ ra nụ cười đầu tiên của ngày hôm nay: "Hôm nay chạy không tệ."
 
Làn gió thổi tung mái tóc của cô gái, khóe miệng cong lên ở trong mắt Trì Dã như thể cảnh tượng đẹp nhất trần đời.
 

Tâm trạng u ám lập tức tiêu tan, Trì Dã híp mắt: “Nếu có thời gian tôi muốn nhờ cô xịt tên xe của tôi.”
 
"Hả?" Tô Trì Á sửng sốt: “Cuối cùng anh cũng nghĩ xong tên."
 
“Đúng." Người đàn ông mỉm cười: “Trì."
 
Trì Dã?
 
Tô Trì Á giật môi: "Là tên của anh à?"
 
“Không.” Trì Dã cụp mắt xuống, nhẹ giọng đáp: “Là tên của chúng ta.”
 
Tiếng động cơ gầm rú khắp nơi, khói bốc lên từ phía sau đuôi xe biến đường đua thành chiến trường tràn ngập khói lửa. Trời rõ ràng có mây mù nhưng khuôn mặt của Tô Trì Á lại như bị nóng bừng vì phơi nắng.
 
Tô Trì Á không biết nên đáp lại như thế nào, đầu ngón tay cầm huy chương trở nên trắng bệch, khàn giọng nói: "Đã bắt đầu rồi, chúng ta xem thi đấu đi."
 
Trình độ trung bình của các tuyển thủ trong trận đua này rõ ràng cao hơn nhóm tân binh, hiệu lệnh vừa được phát ra, tất cả motor lao vút đi như những mũi tên dời dây cung. Mặc dù nhân phẩm của Ngô Hựu Khải có vấn đề nhưng kỹ năng lái xe của anh ta thực sự thuộc hàng top. Không có Kay và Tô Trì Á, anh ta đã dẫn đầu và chiếm làn đường tốt nhất, Hàng Lỗi và Phương Hiển theo sát phía sau.
 
Tô Trì Á nhanh chóng đắm mình vào cuộc đua, môi bị cắn đến mức một hàng dấu răng nông.
 
"Cô có biết mình sẽ cắn môi khi lo lắng không?"
 
"Cái gì?" Tô Trì Á quay đầu lại, rơi vào ánh mắt chăm chú của Trì Dã.
 
Lông mi của Trì Dã rất dài, khi anh cụp mắt, dưới mắt sẽ có một bóng mờ, đuôi mắt có một nốt ruồi khó nhìn thấy. Thế mà Tô Trì Á lại cảm nhận được sự mê hoặc trong mắt anh.
 
"Vừa rồi xem trận đấu của tôi, có phải cô cũng lo lắng như vậy không?"
 
Khi vừa nhìn vào mắt Trì Dã, tim Tô Trì Á dường như đột nhiên đập thình thịch, cuống quýt nhìn đi chỗ khác, nhéo vành tai nóng rẫy của mình, giả vờ lạnh lùng nói: “Biết anh sẽ không đạt được quán quân, tôi còn lâu mới lo lắng."
 
"Cô sẽ vô thức véo dái tai của mình khi nói dối."
 
Hai tay đang nắm lấy vành tai cứng ngắc, Tô Trì Á thẹn quá hoá giận: "Anh cứ để ý tôi suốt làm gì!"
 
Còn bức nữa, cô sẽ nóng nảy.
 
Trì Dã che miệng cười, chớp mắt nhắc nhở: "Còn hai vòng cuối cùng."
 
Chưa gì vòng tranh tài đã sắp kết thúc!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận